Sau một trận đấu, hai đội có 15 phút để nghỉ ngơi lấy sức, Minh Châu muốn xin lỗi Nguyên Khôi nhưng rõ ràng là cậu đang tránh mặt cô. Minh Châu buồn rầu.
Rõ ràng người bị thiệt là cô, người bị mất nụ hôn đầu cũng là cô, sao lại biến thành cậu giận dỗi chứ, cô cũng rất muốn giận, nhưng mà cho dù cô có tức chết thì chắc cậu cũng chẳng thèm để ý đâu. Minh Châu thở dài thườn thượt, mồ hôi lấm tấm trên trán cũng chẳng buồn lau.
Lúc này, Tố Vân cùng Ngọc Yến lại đến, Ngọc Yến đưa một chai nước đến trước mặt cô, ra vẻ thẹn thùng nói: “Anh Châu đẹp trai uống nước của em đi.”
Tố Vân: “Ui, trán anh đầy mồ hôi này, em lau giúp anh nha!”
Đội bóng: “Thằng oắt này sướng thế, mình nó có tận hai em, mình chẳng có em nào...”
Thế nhưng Minh Châu nào có tâm trạng đùa giỡn với hai nàng, đẩy hai cánh tay đang làm loạn kia ra, khẽ quát: “Hai bà có thôi đi không.”
Minh Châu ngày thường lúc nào cũng vui vẻ, cho dù có bị trêu chọc thì cũng không để bụng, bộ dụng cau có không vui này là lần đầu tiên hai người nhìn thấy, không khỏi sững sờ một phen.
Ngọc Yến kéo Tố Vân ra một góc thì thầm: “Bà có nghĩ giống tui không?”
Tố Vân gật đầu lia lịa: “Bình thường đã lạ, hôm nay không chỉ lạ mà còn siêu siêu lạ.”
“Chẳng lẽ.... hoa đào đã nở rồi?” Tố Vân, Ngọc Yến không hẹn mà cùng nói ra nghi vấn của mình.
Tỉ số giữa hai đội hiện tại là đang dẫn trước 1-0. Điều này càng làm tăng tinh thần của đội Minh Châu nhưng khí thế của đội Hùng Vương cũng không giảm chút nào.
Riêng Minh Châu thì tinh thần sa sút thấy rõ, làm mất bóng không nói, đá bóng ra ngoài sân cũng chưa tính, còn có mấy lần để đối phương dẫn bóng đến khung thành, may mà thủ môn của đội liều mạng bảo vệ khung thành đến những phút cuối cùng của trận đấu.
Tiếng còi của trọng tại vừa vang lên, cả đội đều phấn khích hò hét vang vọng cả sân bóng, không ít nữ sinh đổ về vây quanh các cầu thủ. Minh Châu nãy giờ vẫn ủ rũ cũng vui lây.
Minh Châu vừa liếc mắt liền nhận thấy bóng dáng cao lớn của ai đó vô cùng nổi bật giữa đám đông, được không ít nữ sinh bao quanh. Cậu dường như cũng rất vui, thoải mái tươi cười với mọi người, thi thoảng cũng sẽ đáp lại bọn họ vài câu.
Minh Châu chỉ cách nhau mười mấy bước chân, nhưng lại giống như đứng giữa biển người, chỉ có thể nhìn cậu, mà chẳng thể nào chạm tới được.
“Anh Khôi!” giọng nói nhẹ nhàng mềm mại từ xa truyền đến hấp dẫn vô số ánh nhìn. Minh Châu cũng nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh xắn dễ thương đang rẽ đám đông chạy đến bên Nguyên Khôi.
Minh Châu đờ đẫn nhìn cô gái đó nhào vào lòng Nguyên Khôi, cười nói tíu tít: “Anh Khôi, chúc mừng anh nha, đội của anh giành được giải nhất rồi, lát nữa anh phải khao em đó.”
“Đội của anh chơi hay thiệt đó, em xem mà tim suýt rơi ra ngoài rồi nè, đương nhiên anh Khôi của em vẫn là giỏi nhất.”
Thi thoảng lại có tiếng hét của nữ sinh, “anh Nguyên Khôi có bạn gái rồi sao?”, “cô ấy có phải bạn gái anh không?”,...
Hai tiếng “bạn gái” giống như một quả bom thả vào não bộ của Minh Châu khiến nó đình chỉ hoạt động, khiến cô chẳng thể nghe được gì nữa, trong mắt chỉ phản chiếu hình ảnh, Nguyên Khôi ôm cô gái đó, tươi cười sáng lạn, nụ cười mà cô chưa từng thấy trước đây.
Trước đây chỉ nghĩ nếu ngày nào cũng lượn lờ trước mặt cậu thì sẽ có ngày cậu thích cô, chỉ nghĩ cậu chịu quan tâm đến cô, cổ vũ cô thì cô đã có cơ hội, nhưng mà... hóa ra không phải.
Nhìn xem, cô gái ấy mới xinh đẹp, dịu dàng, nữ tính làm sao, nhìn thế nào cũng chẳng giống người cả ngày ôm vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ với một đám con trai.
Minh Châu chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc như vậy.
Chợt có người đẩy vai cô, Tố Vân hỏi: “Bà có sao không?”
Minh Châu vội vàng ra vẻ bình: “Sao là sao?”
Ngọc Yến cũng không vòng vo: “Bà thích Nguyên Khôi đúng không?”
“Bà đừng có nói linh tinh, ai mà thích cậu ta chứ?”
Tố Vân trề môi: “Không phải thì thôi, làm gì căng. Cho tui mượn điện thoại bà một tẹo.”
Minh Châu lập tức cảnh giác: “Làm gì?”
“Thế bà nghĩ điện thoại của bà có gì hay ho?”
“...” Minh Châu đành rút điện thoại ra cho hai đứa mượn, còn lầm bầm làu làu.
Tố Vân cười gian: “Mượn tí thôi, có sứt mẻ gì đâu, he he.”