Tô Thiên Hạ

Chương 10



Gia yến qua đi, Lục gia chẳng những tặng bốn vị nữ gia sư tới đây, lại để Tô Nhan bái hai vị lão sư, một vị là đại gia thư pháp, một vị là nhà pha mầu vẽ giỏi bậc nhất. Vừa vặn, hai vị này đều là đường huynh của Lục thị, nhưng hai người dạy tại trường học, cách bảy ngày Tô Nhan lại đến Lục phủ học tập.

Theo Lục thái phó nói, tài nghệ của Tô Nhan cũng không sai biệt lắm, cầm, kỳ, ca, vũ, thuật cưỡi ngựa, chế hương, các phương diện nữ công, kĩ xảo cũng đủ thuần thục, còn sót lại thì nhìn lĩnh ngộ của mỗi người rồi. Về phần những thứ khác, tương tự với viết sách luận, nghiên cứu sách sử, bồi dưỡng chút lĩnh ngộ chính trị gì đó, có cha ruột Tô Nhan là được rồi, hắn là người lành nghề. Nàng bây giờ còn có thể nâng cao một chút, chỉ có thư pháp và màu vẽ. Lục thái phó trưng cầu qua ý tứ của cháu ngoại gái, biết nàng đối với hai thứ này cảm thấy rất hứng thú, cũng rất muốn theo đuổi, liền thay hai cháu trai gõ nhịp, thu nữ học sinh. Về phần hai cháu trai – ý kiến, không trong phạm vi phải suy nghĩ.

Sau khi Tô Nhan trịnh trọng làm lễ bái sư, hăng hái bừng bừng lên lớp học buổi đầu tiên. Nàng nộp lên bài văn của mình làm trước, cũng coi như lấy được lão sư công nhận.

Không nghĩ tới ngày đầu tiên đến lớp, nể mặt vị kia cao ngạo, dáng vẻ tiêu sái lão sư, liền mang nàng tới trong vườn hoa, chỉ vào các loại Mẫu Đơn trong vườn nói: “A Thù, ngươi ở nơi này nhìn hoa đi.” Nói xong, tiêu sái rũ tay áo, đạp guốc gỗ đi.

Này, cứ đi như vậy, được không? Tô Nhan trừng mắt nhìn, nhìn một chút bóng lưng ngũ cữu, lại nhìn một chút các loại Mẫu Đơn trước mặt, bẹt cái miệng nhỏ nhắn, vậy thì xem đi, dù sao nàng cũng thích ngắm hoa.

Không thể không nói, bên trong vườn Mẫu đơn của Lục gia, có tất cả các loại Mẫu đơn, từ nổi tiếng đến tầm thường đều có. Đều nói chỉ có “Mẫu đơn thật quốc sắc, hoa nở thời tiết động Kinh thành”, thật là đúng không sai, Tô Nhan lưu luyến trong từng khóm Mẫu đơn, vui mà quên đi.

“Thập nương, nên dùng cơm trưa rồi.” Đi theo Tô Nhan tới Lục gia là hai người Lục Tuyết và Thanh Vân, thấy tiểu nương tử nhà mình, say mê trong những khóm Mẫu đơn, cơm cũng không nghĩ đến ăn. Nha hoàn bên cạnh Lục lão phu nhân tới hai lần, cũng bị Thập nương tùy ý đuổi đi.

Tô Nhan đối diện một khóm màu mực Thanh Long ngắm nghía đến mê muội, nghe vậy tùy ý khoát tay áo một cái: “Đợi lát nữa, đợi lát nữa, ta vẫn chưa đói.” 

“Tiểu A Thù, ngươi cũng không ngoan nha.” Am thanh rõ ràng ấm áp vang lên, làm Tô Nhan vội vàng quay đầu lại, cười khanh khách nói: “Ông ngoại.”

Người tới chính là Lục thái phó, ông biết hôm nay cháu ngoại gái sẽ đến nhà học, buổi trưa cố ý chạy về cùng cháu ngoại ăn cơm. Làm sao nghĩ đến, ông ở phòng thê tử đã đợi lại đợi, cũng không thấy tiểu nha đầu này tới, rõ ràng cũng đã qua thời gian lên lớp. Phái nha hoàn đi gọi, lại bị đuổi trở về hai lần, đều nói Thập nương không đói bụng. Lục thái phó không làm gì được, chỉ có thể tự mình đi tìm.

Tới đây vừa nhìn, bóng dáng nhỏ nhắn của cháu gái cũng mau bị trôn trong những khóm Mẫu đơn, tiểu cô nương đang đối diện một khóm màu xanh mực  ngẩn người.

“A Thù, Mẫu đơn tuy đẹp, cũng không thay được cơm.” Lục thái phó buồn cười gõ cái đầu nhỏ của cháu gái, nhìn dáng vẻ của tiểu nha đầu này, đơn giản chính là yêu hoa.

Tô Nhan nói có vẻ tự đắc: “Sắc thái thanh tú mà.”

Lục thái phó bất đắc dĩ lắc đầu cười, “Nha đầu này.” Ông gọi hầu gái, để nàng ta đem cơm trưa đặt ở đình trong vườn, lôi kéo tiểu cô nương dụ dỗ nàng: “Ăn cơm lại xem.” Lại hứa hẹn, Mẫu đơn trong vườn, nàng thích khóm nào, đợi khi nàng về nhà, có thể mang về.

Bên này bày cơm, Lục thái phó phu nhân cũng đỡ tay nha hoàn tới đây, nhìn trượng phu và cháu gái giả vờ giận dỗi: “Hai người các ngươi tiêu dao a.” Lại chỉ vào trượng phu, “Không phải là tới gọi A Thù dùng cơm sao, tại sao ông cũng một đi không trở lại.”

Tô Nhan cười híp mắt đi tới, vịn cánh tay Tần thị, làm nũng nói: “Mẫu đơn trong nhà bà ngoại rất xinh đẹp nha, làm cho người ta lưu luyến quên về, không đành lòng rời đi.

Tần thị đâm đâm đầu nàng, nghiêm mặt, “Thích như vậy, buổi tối ngươi liền ở chỗ này với nó đi.”

“Cũng mong như vậy, không dám xin ngài.”

Lục thái phó nghe, ánh mắt sáng lên, hướng về phía Lục Tuyết và Thanh vân nói: “Không có nghe Thập nương nói sao, mấy ngày nay ở lại nhà, để cho người trở về nói với nương tử các ngươi một tiếng.”

Hắn tận dụng mọi thứ như vậy, làm Tần thị cũng không kìm được mặt, thổi phù một cái bật cười, tùy ý ngồi xuống một chỗ, nói với Tô Nhan: “Lúc này ở lại nhà vài ngày, đừng vội trở về.” Trong nhà đều là tiểu tử thúi, bên người ngay cả một cái làm nũng cũng không có.

“Được rồi, ở lại thêm vài ngày.” Lục thái phó cao hứng vuốt râu, cười híp mắt cầm gì đó quyến rũ tiểu cô nương: “Thất cữu ngươi mới được một quyển nhạc cổ, A Thù có muốn xem hay không?” Thất nhi tử say mê âm luật, thích thu thập các loại nhạc phổ hí khúc, vừa đúng lấy ra dụ dỗ cháu ngoại ở lại thêm mấy ngày.

Tô Nhan vừa nghe, hai mắt trừng tròn to, tràn đầy vui mừng: “Thật? Cũng có cái gì?”

“Uhm, ta còn chưa có thấy.” Lục thái phó hường về phía cháu gái nháy mắt mấy cái. “Ngươi đi hỏi Thất cữu ngươi đi.” Hừ, tiểu tử thúi cầm bản nhạc gốc làm bảo vật, ngay cả cha ruột liếc mắt nhìn cũng không được.

“A.”

Trong chốc lát cơm trưa được bày lên, hai mặn, hai chay và một canh. Lục thái phó và Tần thị âm thầm quan sát Tô Nhan, thấy nàng đối với thức ăn đơn giản như vậy như là tập mãi thành quen rồi. Hơn nữa, cũng thấy không giống các tiểu nương tử tầm thường khác, lúc dùng cơm chỉ động hai đũa cho có. Thời gian tiểu cô nương này dùng cơm rất nghiêm túc, tràn đầy một chén cơm, ăn rất tự nhiên. Ba người đem bốn món ăn một canh dùng hết, mới súc miệng, rửa tay. Đợi hầu gái dọn dẹp chén đĩa trên bàn xuống, Lục thái phó hỏi: “A Thù, các ngươi ở Giang Nam thì thức ăn trong nhà cũng như thế này sao?”

Lục gia chú trọng tiết kiệm, trừ khi có tiệc mời khách, chủ nhân dùng cơm it khi có bảy đĩa tám chén mang lên một bàn, đều là chọn món mọi người thích đem lên, lượng cũng không nhiều. Con cháu Lục gia đều có thói quen, khi ăn rất ít khi còn dư lại thức ăn. Nhưng ông biết, Tĩnh Quốc công phủ không có thói quen này.

Tô Nhan gật đầu một cái, “Vâng.” Nàng tự như nhớ ra cái gì đó, vành mắt có chút đỏ lên, vẻ mặt sa sút, “Thật ra là ta cũng rất xa hoa lãng phí, bảy bát tám đĩa, không phải là tốt nhất, đều không vừa ý ta. Cha mẹ yêu thương, cũng không trách móc nặng nề. Cho đến năm năm trước, Giang Nam đại hạn, đất cằn ngàn dặm, ta cùng với huynh trưởng từng theo A cha ra cửa giúp nạn thiên tai. Đập vào mắt là sự khổ sở vô cùng, đều là bi kịch nhân gian, khi đó ta mới biết, những chuyện thường ngày mình làm, có nhiều lỗi.” Âm thanh của tiểu cô nương dần thấp xuống, tràn đầy đều là xấu hổ.

Lục thái phó thở dài một tiếng, sờ sờ đâì tiểu cô nương, trận đại họa năm năm trước, tác thành cho Tô Chu Thành, để hắn nổi danh thiên hạ. Cũng làm cho con gái của hắn, được giáo dục nghiêm khắc nhất. Nhưng, đây cũng là chuyện tốt, không trải qua chuyện đời, sao có thể lớn lên.

Tần thị đứng dậy cười nói: “Biết sai có thể thay đổi, lương thiện sẽ yên ổn, A Thù là một đứa bé ngoan.” Bà lôi kéo tay tiểu cô nương, “Chúng ta ngắm hoa đi.” Nói xong, trợn mắt nhìn trượng phu một cái, cũng là lỗi của ngươi.

“Đúng, đúng, được rồi, chúng ta ngắm hoa.” Lục thái phó ha ha cười một tiếng, cũng chắp tay sau lưng đi theo thê tử và cháu ngoại, bước đi thong thả vào các khóm hoa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.