Tô Thiên Hạ

Chương 13



Thúy Liễu thấy sắc mặt của tiểu nương tử nhà mình không tốt, vội vàng hướng Bích Ngô nói: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói rõ một chút.”

Bích Ngô vốn cùng Thúy Liễu không hòa thuận lắm, nhưng nhìn Tô Dung trầm mặt, trong lòng có chút hốt hoảng, đem chuyện mình vừa hỏi thăm được, một chút cũng nói ra.

Vốn Tô Dung cùng đại ca, nhị ca nói qua, định vào hôm nay cho Lục Tễ đón gió. Chỉ vì sáng nay nàng nhận được thiệp mời của biểu tỷ Lưu Văn Huyên, nói là bồi Bình Dương công chúa đi cưỡi ngựa. Tô Dung suy nghĩ một chút, Bình Dương công chúa là nữ nhi Từ Chiêu viện trong cung, cùng một mẹ với Ngũ hoàng tử.

Từ Chiêu viện mặc dù không phải là người được Hoàng đế sủng ái nhất, nhưng hai mươi năm, lại từ chi nữ một tiểu quan thường thường vững vàng lên tới Chiêu viện, một trong chín Tần, thậm chí sinh một trai một gái, hôm nay cũng bình an lớn lên, phân vị và công lao quý hơn nhà Lý Tu dung, đây cũng không phải là có chút thủ đoạn và thánh thượng cưng chiều có thể làm được.

Nay hậu cung tràn đầy, con cái đông đảo, hoàng tử có mười bốn vị, trừ hoàng trưởng tử chết sớm, Bát hoàng tử bởi vị thể yếu, năm ngoái ốm chết ở ngoài, còn lại mười hai người sống rất tốt. Công chúa có mười một người, Bình Dương công chúa đứng hàng thứ bảy, trừ ba nữ nhi sau này hoàng đế sở sinh, thì Thuần Dương công chúa và Bình Dương công chúa rất được lòng hoàng đế.

Ba nữ nhi khác của hoàng đế là Hồ Dương công chúa, Vũ Dương công chúa, Trường Nhạc công chúa đều đã xuất giá, tứ hoàng nữ là Tân An công chúa và ngũ hoàng nữ là Nghĩa An công chúa đều đã chỉ hôn, giờ đều đang xây phủ công chúa, chỉ chờ sang năm thành thân. Dương An công chúa và Bình An công chúa cũng đã đến tuổi đợi gả, nghe nói thánh nhân tính toán tìm cho hai ái nữ vị hôn phu tốt.

Bởi vì biểu tỷ Vương Thiến, Tô Dung quan hệ với Dương An công chúa tốt hơn chút. Nhưng, Bình Dương công chúa quan hệ vô cùng thân cận với Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, sau khi Lục hoàng tử đăng cơ làm Hoàng đế, vô cùng tín nhiệm đối với Bình Dương công chúa và Ngũ hoàng tử. Hôm nay Bình Dương công chúa hẹn gặp, là một cơ hội tốt để quan hệ gần hơn. Tô Dung tính toán rất nhiều, vẫn có ý định đi đến cuộc hẹn.

Chuyện đón gió cho Lục tễ, bởi vì là suy nghĩ nhỏ của Tô Dung, trừ những tỷ muội trong nhà, sẽ không có mời các tiểu nương tử bên ngoài. Nàng tạm thời có chuyện nên không tham gia, tự nhiên tỷ muội Tô Vân Lan cũng không tiện đi. Không nói Tô Vân Lan hận Tô Dung hận đến nghiến răng, lại nói mấy người thiếu niên, không có các tiểu nương tử tham gia, tự nhiên buông thả hơn.

Rượu quá ba tuần, Tô Chính Tùng đột nhiên gọi một ca kỹ ra ngoài, trình diễn một mình. Âm thanh quen thuộc, Lục Tễ có chút sợ run, đúng là ca khúc lúc trước hắn đàn theo ngẫu hứng.

Tô Chính Tùng cười xấu xa nói: “Hầu gái này mặc dù không có xinh đẹp, nhưng ngón tỳ bà này lại rất tốt, lại thêm nàng có một bản lãnh người khác không có, nghe một lần sẽ không quên. Lần trước ngươi tiện tay đàn một khúc, nàng chỉ nghe qua một lần, đã ghi lại toàn bộ, không sai một chút.”

Tô Chính Uyên cười nói: “Ngưỡng Chi, cô gái này có thể đem khúc nhạc của ngươi đạn bằng tỳ bà, cũng là có tâm, ta đem nàng tặng cho ngươi, thế nào?”

Ca kỹ này nghe vậy, thân thể khẽ run, làm như cực kỳ kích động.

Vương Chính Sơ cũng đi theo ồn ào: “Ngẩng đầu lên.”

Ca kỹ từ từ ngẩng đầu, cũng không như Tô Chính Tùng nói, vẻ mặt bình thường. Nàng bất quá mười lăm mười sáu tuổi, tóc đen bình thường, nhìn sáng sủa, màu da như tuyết, một đôi mắt như nước ẩn tình mang theo e sợ, hết sức chọc người thương yêu.

“Tử Kiệt, ngươi lại khiêm tốn rồi.” Vương Chính Sơ cười nói, lại nhìn Lục Tễ một cái, “Ngưỡng Chi, giai nhân như thế, nếu ngươi không muốn, ta lại muốn rồi.”

Tô Chính Tùng liếc hắn một cái: “Đưa cho ngươi cũng lãng phí, còn không bằng tự ta giữ lại, rảnh rỗi nghe nàng đạn khúc cũng không tồi.”

Ánh mắt ca kỹ nhìn chằm chằm vào Lục Tễ, làm cho lòng hắn mềm nhũn, gật đầu một cái: “Vậy thì đa tạ.”

Ca kỹ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đạt được ước muốn, nhất thời buồn vui khó tả, trong mắt bất giác ánh lên nước mắt.

Mặc dù Lục Tễ nhận, nhưng lại không hề đem người để trong lòng. Nha hoàn phục vụ bữa tiệc không cần Tô Chính Uyên phân phó, liền dẫn ca kỹ đi xuống. tự có người đem văn khế bán thân tìm ra, cũng đem vật phẩm của nàng ta thu thập xong, đợi Lục Tễ về nhà thì đem về cùng.

Bây giờ, những công tử thế gia tặng ca kỹ là chuyện bình thường. Trong phủ Tĩnh Quốc công nuôi ca kỹ và nha hoàn, bất quá cũng chỉ là hâm mộ một cô gái có thể tặng cho Lục Tễ thôi.

“Lục lang quân không nói gì?” Tô Dung chưa từ bỏ ý định hỏi.

Bích Ngô nói: “Không có.”

Tô Dung ngả về phí sau, phất phất tay: “Được rồi, ngươi đi xuống đi.”

“Thất nương.” Bích Ngô còn muốn nói tiếp gì đó, Tô Dung không nhịn được quát lên: “Đi xuống.”

Bích Ngô không dám nói gì nữa, từ từ lui ra ngoài.

Thúy Liễu bưng một chậu nước ấm tới đây, nhẹ nhàng đặt ở bên tay Tô Dung, lặng lẽ quan sát sắc mặt Tô Dung, cẩn thận mở miệng khuyên nhủ: “Thất nương, bất quá là cái ca kỹ, không đáng giá ngài tức giận.” Theo Thúy Liễu nhìn, ca kỹ đừng nói là thiếp, ngay cả thiếp thân nha hoàn cũng không phải, chẳng qua là cái đồ chơi thôi. Tâm tình chủ nhân tốt thì cưng chiều chút, tâm tình không tốt, không chừng ngày đó lại đưa tặng cho người khác, căn bản không có giá trị để tiểu nương tử của mình để ở trong lòng.

Chẳng qua Tô Dung cho rằng ánh mắt mình nhìn nhầm, có chút khó chịu. Đời trước chỉ thấy Lục Tễ và vợ hắn rất hòa hợp, vì nàng mà không nạp thiếp, vô cùng cưng chiều. Lại quên mất, công tử thế gia đời này, không nạp thiếp không có nghĩa là không có nữ nhân khác bên cạnh.

Người chỉ cần nghĩ đến càng nhiều, liền sẽ liên tưỡng đến những chuyện bình thường không chú ý tới. Tô Dung nghĩ đến đời trước, rất nhiều người đều nói, thanh danh Lục Tễ rất cao trong giáo phường, thậm chí rất nhiều, thậm chí rất nhiều hoa khôi nguyện bỏ ra ngàn vàng, chỉ vì một khúc hát ngắn của hắn. Vốn cho là danh tiếng của Lục Tễ rất lớn, bây giờ nghĩ lại, khó không có nguyên nhân khác.

Chuyện như vậy thì không thể ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng phiền não. Lục tễ voonz là phu quân Tô Dung chọn cho mình, giờ nàng sinh ra hoài nghĩ với ánh mắt của mình, hoặc là nói, nàng đối với nam nhân ở cõi đời này không có lòng tin gì.

Trong lòng có chuyện, dĩ nhiên là không ngủ ngon, ngày hôm sau, tới Lưu thị vẫn an thì Tô Vân Lan tràn đầy ý cười nói: “Sắc mặt Thất muội không tốt thế?”

Tô Dung thản nhiên nói: “Ngày hôm qua cưỡi ngựa mệt.” Ngày hôm qua, Bình Dương công chúa đối với nàng không nóng không lạnh, nói gần nói xa gõ nàng, vốn đã làm nàng phiền lòng. Thấy Tô Vân Lan, nàng vẫn phản ứng kịp, chẳng lẽ lại bởi vì Lục Tễ?

Lưu thị gọi nữ nhi qua, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thấy đáy mắt nàng có tia máu, mà khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, cũng mang theo mỏi mệt, không khỏi đau lòng nói: “Khó chịu thì trở về nghỉ ngơi đi, ta đi nói với tổ mẫu ngươi một tiếng.”

Tô Vân Lan bĩu môi, còn tưởng rằng Tô Dung đoan trang hào phóng cơ, bất quá là món đồ, lại có thể làm nàng ta ngủ không ngon.

“A mẹ, ta không sao, buổi trưa nghỉ ngơi nhiều một chút là được.” Tô Dung lắc đầu một cái, có Tô Nhan ở, tổ mẫu Vương thị đối với nàng đã không được như xưa, nàng phải đi lại nhiều trước mặt tổ mẫu mới được.

“Ai, đứa nhỏ này.” Lưu thị sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, thở dài, “Vậy hôm nay khóa học cũng đừng đi, dù sao ngươi cũng đều biết rồi.”

“Vâng.” Tô Dung gật đầu một cái, quả thật nàng muốn suy nghĩ thật kĩ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.