Tô Thiên Hạ

Chương 17



Bầu trời rất xanh, cảnh sắc tơi đẹp, gió nhẹ từ từ lướt qua, xuyên qua rừng trúc, kéo theo lá trúc vang sào sạc. Tô Dung mặc một thân quần áo trắng, váy thắt eo màu lam nhạt, áo khoác ngắn tay cùng màu, dùng một vòng bạc tô điểm.

Nàng ngồi ở trước bàn, tinh tế trang điểm. Hôm nay ăn mặc đơn giản như vậy, trang điểm cũng muốn trắng trong thuần khiết chút. Khi dùng hoa, Tô Dung suy nghĩ một chút, đem hoa đã cắt tốt vứt đi không cần, để cho người lấy chu sa, dùng bút vẽ ở giữ trán một đóa hoa mai, có chút mộc mạc nhưng nhất thời quyến rũ thêm.

Nàng cẩn thận chu đáo nhìn mình trong gương, cô gái 14 tuổi, lông mày mắt hạnh, môi hồng răng trắng, diễm lệ giống như đóa hoa Hải đường mới nở. Nàng khẽ mỉn cười, thiếu nữ trong gương cũng gương lên một nụ cười ưu nhã. Thật tốt, mới 14 tuổi, tất cả đều không phải gấp, tương lại của nàng, nhất định sẽ không giống như kiếp trước.

“Thất nương, cần dùng trâm hoa mẫu đơn nay không?” Thúy Liễu tỉ mỉ chọn hai cây trâm ngọc bích, trình cho Tô Dung nhìn, thấy Tô Dung gật đầu, mới cẩn thận cắm vào giữa búi tóc. Lại cầm một cái gương nhỏ khác để ở phía sau, cho Tô Dung nhìn.

Trong tay Bích Ngô là cái khay nhỏ để đầy Mẫu đơn, từ ngoài phòng đi vào, “Thất nương, đây là mới cắt xuống, chọn một đóa mang đi.”

Trong khay đều là Mẫu đơn cố ý chăm sóc, bông hoa khéo léo, màu sắc tươi đẹp, thích hợp đeo vào tóc mai.

Tô Dung thích nhất mang hoa tươi, hoa lụa có đẹp hơn nữa, nàng cũng không thích. Nhìn những đóa hoa Mẫu đơn tinh sảo tươi đẹp này, nàng đột nhiên phân phó nói: “Thúy Liễu, ngươi đi Ngọc Đường viện một chuyến, nói với Thập muội, hôm nay tốt nhất là ăn mặc mộc mạc một chút.”

“Lại đem những đóa Mẫu đơn này qua, nói là cho muội muội chơi.”

“Thấy nương?” Bích Ngô có chút kinh ngạc, tiểu nương tử không chọn trước một đóa sao?

Thúy Liễu cũng không có hỏi tại sao, nhaanh cái khay trong tay Bích Ngô, khụy xuống, mềm mại đáp một tiếng: “Vâng.”

Bên trong Ngọc Đường viện, lúc Thúy Liễu đến, Tô Nhan đang trang điểm, váy đỏ Thạch lựu tươi đẹp, thắt lưng màu bạc, ngay cả giày thêu đều là màu đỏ sẫm. Trang điểm cũng là đậm và đẹp, chẳng qua là tóc đen, làn da như tuyết, môi đỏ mọng như lửa, để cho Thúy Liễu hoảng hốt một trận.

Tô Nhan tùy ý chọn một đóa màu vàng kim, nhẹ nhàng nói, dính vào cái trán, hướng về cái gương nhỏ sửa sang lại thì gặp được ánh mắt ngây ngô của Thúy Liễu: “Thất tỷ nói ngươi tới, là có chuyện gì?”

Thúy Liễu đỏ mặt cúi đầu, vội vàng thỉnh tội, mới cẩn thận nói: “Thập nương, Thất nương gọi nô tới nói cho ngài, hôm nay yến hội Mẫu đơn, tốt nhất nên ăn mặc mộc mạc chút.” Lại đem vật cầm trong khay nhỏ trình lên, Mẫu đơn tươi đẹp ướt át để trong chén nhỏ: “Đây là Thất nương phái nô đưa cho Thập nương.”

Tô Nhan nghiêng đầu, khẽ cười nói: “Đa tạ Thất tỷ rồi.”

Tự có Thanh vân đi qua, nhận lấy khay, Lục Tuyết thân thiết bưng qua một chén trà, “Thúy liễu tỷ tỷ, xin dùng trà.”

Thúy Liễu không dám ở lại lâu, thỉnh tội rồi ra ngoài, tâm thần còn chìm trong dung nhan tuyệt thế vừa nhìn thấy.

Thanh Vân cười đem khay đưa đến bên người Tô Nhan, “Thập nương, hoa này nhìn thật đẹp, đeo lên vừa vặn.” Nhưng trong lòng muốn, Thất nương vẫn là muốn thân cận cùng tiểu nương tử nhà mình, ngay cả hoa cũng muốn.

Tô Nhan phủi một cái, nhẹ giọng nói: “Đi cắt cho ta một đóa hoa Diêu hoàng mới nở phân nửa, những thứ này dùng khay bạch ngọc mỏng nuôi, đặt ở trên bàn là tốt rồi.”

“Vâng.”

Phó nữ sư mỉm cười nhìn Tô Nhan tháo tất cả đồ trang sức, chỉ đem đóa Diêu hoàng nở phân nửa cắm vào, nhẹ nhàng đứng lên, đối với mình khẽ nâng cằm: “Nữ sư, như vậy được không?”

“Tốt lắm.”

Thúy Liễu trở lại Phương viên, Tô Dung nhạt nhạt hỏi: “Hoa đưa cho Thập muội rồi hả? Cũng đưa lời tới?”

Thúy Liễu gật đầu một cái, “Vâng”. Nagf trù trừ một chút, mới nhẹ giọng nói: “Khi nô đến, Thập nương đang trang điểm, ăn mặc quần áo đỏ, đến nô ra ngoài thì cũng không đổi.”

Tô Dung sợ run lên, ngay sau đó liền cười, như vậy cũng tốt, chứng minh nói lên tất cả, nếu Tô Nhan thật sự bị Trường Ninh quận quân nhằm vào, cũng không có quan hệ gì tới nàng.

Sáng sớm rồi ren, nữ quyến Tĩnh Quốc công phủ tập hợp ở An Thọ đường, tiểu nương tử trẻ tuổi ra cửa, chỉ có Tô Nhan dùng trang phục màu đỏ tươi đẹp, đoạt sắc đẹp mọi người, đứng ở nơi đó, liền làm ánh mắt của người không tự chủ đều đặt trên người nàng.

Từ lúc Tô Nhan bước vào trong nhà, Lục thị hướng về phía nàng ngẩn người một lúc lâu, mãnh liệt kịp thời phản ứng, vội vàng nói: “Thập nương, thời gian còn sớm, đi đổi y phục đi.”

Vương thị lúc này cũng kịp phản ứng, bà có chút tức giận nói với Lục thị: “Sáng sớm ngươi làm cái gì, Thập nương mới trở về Thượng đô, có một số việc không rõ ràng lắm, ngươi còn không biết sao, thế nào không nói sớm cho nàng biết.”

Lục thị mấp máy môi, thấp giọng nói: “cũng là lỗi của ta, hôm qua muốn nói, nhưng có chút bận rộn, liền quên.”

Tô Nhan cười nói: “Thất tỷ sai người nói cho ta biết, là ta thích thân trang sức màu đỏ, không muốn đổi nó.”

Nghe Tô Nhan nói như thế, Vương thị lập tức đổi lời nói: “Mặc đồ đỏ nhìn thật đẹp, so với hoa mẫu đơn kia còn đẹp hơn, chúng ta không cần thay đổi, mặc cái này đi.”

Mọi người... Chủ kiến cũng đổi quá nhanh đi.

Ra cửa lên xe, Lưu thị cố ý đi cùng Lục thị, nhỏ giọng nói: “Đệ muội, hôm nay Xương Bình trưởng công chúa cũng sẽ đến, tính tình của nàng ta, nếu có gì không đúng, cần phải chịu đựng chút.”

Lục thị cười, nàng giơ tay lên sửa lại chút tóc mai: “Xem đại tẩu nói, nàng ta là công chúa hoàng gia, đứng nói phát chút tình tình, nói hai câu khó nghe, chính là mắng ta một trận, ta cũng phải nhịn, không phải sao?”

Khóe miệng Lưu thị không nhịn được có chút co rút, các nàng không sai biệt lắm đều cùng nhau lớn lên, người nào không biết người nào. Cái đệ muội này lúc còn trẻ, không ít đối chọi cùng Xương Bình trưởng công chúa.   

Trong nhà trừ cha con Tĩnh Quốc công phải vào triều, tiểu lang quân đời thứ ba đều ở đây, mỗi người dắt một con ngựa, thấy tổ mẫu, mẫu thân mang theo bọn tỷ muội ra ngoài, cũng tới đây chào hỏi.

Tiệc Mẫu đơn hằng năm của Trường Bình trưởng công chúa, đều là thanh niên nam nữ gặp mặt, thậm chí là cơ hội tốt tạo tình ý với nhau, dĩ nhiên tham gia những bữa tiệc đều như vậy, nhưng không thể phủ nhận, tiệc mẫu đơn của Trường Bình trưởng công chúa, là tốt nhất trong đó.

Ở trên đường đi đến vườn Kim Ý, các tiểu lang quân Tô gia, thỉnh thoảng sẽ gặp phải bạn cùng trường hay bạn tốt, biểu huynh đệ, thậm chí còn có mấy muội muội của bạn.

Mấy nữa hài tử thứ xuất Tô Vân Lan ngồi cùng một chiếc xa, thấy ngoài cửa sổ các tiểu nương tử hào hứng cưỡi ngựa, không khỏi có chút hâm mộ, Tô Vân Phù thở dài nói: “Ta cũng muốn cưỡi ngựa.”

Tô Vân Cúc nhíu mày một cái: “Cưỡi ngựa nhìn thô lỗ.”

Tô Vân Lan cười lạnh hai tiếng, hé mắt nhìn nàng ta: “Vậy cũng phải nhìn là ai.”

“Ngươi...” Tô Vân Cúc nắm chặt tay, lại không dám cao giọng, chỉ trừng qua, nhìn về phía cửa sổ, cắn răng chờ Tô Vân Lan nói ra lời nói khó nghe, lại không muốn, Tô Vân Lan cũng ở đây nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng nữa.

Tô Vân Cúc còn đang kì quái, chỉ cảm thấy xe các nàng đang ngồi ngừng lại, hộ vệ bao bọc vây quanh xe.

Tô Vân Lan thấy vén rèm xe lên một chút, cao giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Tứ nương tử an tâm chờ đợi, một lát là tốt.” Hộ vệ che trở xe lạnh nhạt nói.

Tô Vân Lan hận hận liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hộ vệ, dùng sức ném rèm xuống, ngồi trở lại chỗ.

Mượn rèm xe Tô Vân Lan vừa vén lên, đuôi mắt Tô Vân Cúc nhìn đến huynh đệ các nhà, cũng vây ở trước chiếc xe bên cạnh, đó là xe Tô Nhan ngồi. Chẳng lẽ Tô Nhan nàng...

Mặc dù không biết Tô Nhan thế nào, nhưng Tô Vân Cúc vẫn có chút hưng phấn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.