Từ khi Đại Hạ xưng đế đã được bốn đời, thiên hạ thái bình đã lâu, tuy có chiến sự, cũng đều ở biên quan, cách Đế đô xa ngàn dặm. Vì vậy, Thành đô của Đại hạ, trình độ phồn hoa náo nhiệt, tuyệt đối là đệ nhất.
Từ nhỏ Tô Nhan lớn lên ở Ngô quận, theo cha mẹ trở về Đế đô không lâu, hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài chơi, nhìn cái gì cũng mới mẻ. Tô Chính Tùng rất thích cô muội muội này, phụng bồi nàng đi từ từ, thỉnh thoảng chỉ vào nơi nào đó nói cho nàng biết, ở đâu đó có cái gì chơi hay, ăn ngon, còn cam kết sau này sẽ đưa nàng ra ngoài chơi. Tô Chính Trạch mỉm cười đi theo sau trả tiền, mua tất cả những gì mà muội muội hắn nhìn trúng.
Một đường đi dạo như vậy, trong thời gian đó đem rất nhiều đồ chơi nhỏ về nhà, bọn họ mới đến tửu lâu hẹn trước. Đúng là tửu lâu, lầu cao bốn trượng có thừa, chia làm ba tầng. Đối diện tửu lâu có một lôi đài, cao cỡ một người, dài tám trượng rộng bốn trượng, trước lôi đài đã sớm vây đầy người. Trên đó có cô gái đang làm trò trên dây thừng, đưa đến người vây xem thỉnh thoảng lại trầm trồ khen ngợi.
Tống Uyển đã sớm tới, vừa thấy Tô Nhan đã ai oán: “Thập nương, ngươi đã tới chậm.” Lại cười nói: “Rất tốt, đấu vật còn chưa có bắt đầu.”
Huynh trưởng Tống Uyển bao một gian nhã gian, vừa đúng nhìn vào giữa lôi đàu, nhìn cự kì rõ ràng.
Đúng như Tô Nhan nghĩ, nữ nhi Xương Bình trưởng công chúa tới chơi, những người đấu vật là nam hay nữ đều có mặc áo bó sát người, cũng không ở trần như bình thường, hai chân trần trụi, nghĩ đến cũng là phủ công chúa phái người đến chào hỏi trước.
Bởi vì chưa tới nửa tháng nữa, sẽ có một cuộc so tài đấu vật, người suất sắc các châu, các huyện cũng đi tới Thượng đô. Trước khi tranh tài, bị các tửu lâu, tùy tiện cùng thi đấu biểu diễn, cho nên trận thi tài ngày hôm nay rất đặc sắc. Rượu và thức ăn ở Tam Nguyên lâu rất ngon, hơn nữa bạn mới quen tính khí cũng rất hợp, Tô Nhan cảm thấy hôm nay thập phần vui vẻ.
Xem xong đấu vật thời gian vẫn còn sớm, Tô Nhan còn muốn đi trên đường một vòng, huynh đệ Tô gia cười gật đầu.
“Tránh ra, mau tránh ra...”
“A a a, cứu mạng...”
Ba người mới từ gian cửa hàng của người Hồ ra ngoài, liền nghe được cách đó không xa có tiếng ồn ào, Tô Chính Tùng và Tô Chính Trạch trước tiên đem muội muội hộ ở sau lưng, hộ vệ ba người mang theo nhanh chóng đến gần, vây ba người lại.
“Thế nào... Chuyện...” Tô Chính Tùng một câu còn chưa nói xong, liền thấy một chiếc xe ngựa xông ra từ đám người cách đó không xa. Hình như xe ngựa bị kinh sợ cái gì, cất vó chạy như bay, làm người kéo xe kìm không được. Người trên phố sợ hãi kêu bốn phía chạy trốn, có khả năng tránh né không kịp, bị xe ngựa đánh ngã, trong lúc nhất thời, tiếng kêu sợ hãi, tiếng gào khóc hòa vào nhau, vốn đường phố nào nhiệt loạn thành một đoàn.
Tô Chính Trạch cau mày nói: “Nnhw vậy không được, xe ngựa không dừng, sẽ có nhiều người bị thương hơn.”
Đuôi mắt Tô Nhan phát hiện, có người đuổi theo sau xe ngựa, vẻ mặt nóng nảy. Nàng nghĩ chút liền hiểu, vội vàng lôi kéo hai vị huynh trưởng, “Trên xe ngựa có người.”
Nhưng giờ phút này gấp gáp cũng không được, ngựa của Tô Chính Tùng và Tô Chính Trach ở ở đây. Tô Chính Tùng nói: “Ta đi lấy ngựa, thử đuổi theo một chút, Ngũ đệ, ngươi cùng với Thập muội.” Nói xong, hắn xoay người dẫn người sải bước rời đi.
Tô Chính Trạch và Tô Nhan đè xuống nóng ruột, phân phó người làm duy trì trật tự một bên đường, lại đem người bị thương đưa tới y quán.
Trước mắt trên đường loạn như vậy, Tô Chính Trạch nhìn xung quanh một chút, chỉ một tửu quán cách đó không xa: “A Thù, ta đưa ngươi đến phía trước mặt ngồi một chút.” Chờ chuyện xử lý không sai biệt lắm, lại về nhà.
Tô Nhan gật đầu một cái: “Được.”
Tô Chính Trạch đưa muội muội đi tới tửu quán thì Tô Nhan đụng phải Quan Khinh Lăng đang đi ra ngoài, bên người nàng ta còn có một cô gái lớn tuổi hơn nàng ta một chút, ăn mặc kiểu phụ nhân. Sắc mặt phụ nhân kia tái nhợt, trên mặt tất cả đều là vẻ sợ hãi lo lắng. Ngoài dự liệu là Quan Khinh Lăng lại rất chấn định, trên mặt trừ nước mắt, cũng không thấy bao nhiêu vẻ lo lắng.
Đôi mắt đẫm lệ của Quan Khinh Lăng chống lại Tô Nhan, hình như sửng sốt một chút, sau đó liền che mặt lên một chiếc xe.
Tô Nhan nhìn cỗ xe có chút quen mắt này, như có điều suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, tùy tùng Ngô Tả bên cạnh Tô Chính Tùng trở lại trước, Tô Nhan vừa thấy hắn vội vàng hỏi: “Thế nào, người trên xe cứu được không?”
Sau khi Ngô tả cho hai người lễ ra mắt, mới trả lời: “Người trên xe đã cứu, chỉ bị chút thương nhẹ, cũng không lo ngại. Lang quân bồi Quan gia nương tử đi y quán, gọi tiểu nhân tới mời Thập nương đi qua.” Người bị thương là một tiểu nương tử, Tô Chính Tùng đi theo có nhiều bất tiện, liền cho thủ hạ tìm muội muội mình đến.
“Quan?”
“Người trên xe ngựa là Quan gia Nhị nương tử.”
Tô Nhan lập tức nói: “Đi mau.”
Tô Chính Tùng canh giữ ở ngoài y quán nhìn thấy Tô Nhan tới, chỉ phòng trong: “Đại phu nương tử đang xem vết thương cho Quan nương tử.”
Tô Nhan gật đầu một cái: “Ta đi qua xem một chút.”
Lần trước nhìn thấy Quan Khinh Văn thì nàng là một thiếu nữ kiêu ngạo, hôm nay tóc mai quần áo toán loạn, sắc mặt hoảng hốt, trên trán rách một vết thương, đã được băng bó kĩ.
Quan Kinh Văn chật vật như vậy làm nổi lên sự đồng tình của Tô Nhan, nàng mềm giọng dụ dỗ nói: “Ngươi đừng sợ, nhị ca của ta đã phái người thông báo lệnh đường, một chút người nhà ngươi sẽ đến.” Lại hỏi nữ đại phu: “Nương tử, thương thế của nàng có nawgj không?”
Nương tử đã kiểm tra xong rồi, đứng dậy lấy khăn ướt lau tay, cười nói: “Không ngại, đều là chút vết thương nhỏ và đụng bị ứ máu, mấy ngày nữa là tốt. Chẳng qua là vết thương trên trán, sinh hoạt chú ý một chút, dễ dàng lưu lại sẹo.”
Tiểu nương tử xinh đẹp trên trán lưu lại sẹo, có nhiều khổ sở. Tô Nhan đi tới ngồi xuống bên mép giường, vỗ vỗ trấn an, hỏi tới: “Phải chú ý những cái gì?”
“mấy ngày nay đừng đụng nước, ăn thức ăn nhạt.” Nàng lại nhìn Tô Nhan, lại tăng thêm một câu: “Nếu có thể lấy được thuốc trị ngoại thương do Tả Thu Tả thái y sở chế cũng sẽ không lưu lại sẹo.”
Là một trong hai thái y của Thái y viện? tn gật đầu mcs, đứng lên nói tạ ơn. Nàng an ủi Quan Khinh Văn: “Thuốc trị thương Tả thái y sở chế, có được không khó lắm. ta về nhà hỏi A cha ta một chút, nếu có, sẽ đưa đến cho ngươi.”
Lúc này Quan Khinh Văn mới hồi thần, mấp máy môi, âm thanh khàn khàn nói: “Đa tạ.”
Trải qua lần này, Quan Khinh Văn dần dần thân quen với Tô Nhan, giữa hai người qua lại thân thiết rất nhiều.
Bất quá, Tống Uyển không quá cao hứng, nói bát quái với Tô Nhan: “Nghe nói Quan Khinh Văn cầm roi ngựa đánh Quan Khing Lăng một trận, thiếu chút nữa hủy dung nàng ta.” Nói tới đây, hết sức không đồng ý tổng kết: “Rốt cuộc là thân tỷ muội, cần gì đến bước này.”
Tô Nhan cười lạnh: “Thân nơi nào? Cũng không phải là một mẹ sinh.” Sau khi nàng quen biết với Quan Khinh Văn, cũng mấy lần đi Quan gia, nói thật, nói thật cảm giác vủa nàng với mấy người nha kia cũng không tốt. Đặc biệt là Quan gia lão thái thái và cha ruột Quan Khinh Văn, thật là nghe tiếng ngoài dự đoán, cùng người ngoài cũng không giống nhau.
Nghĩ đến Quan Khinh Văn có người tổ mẫu tuyệt thế, Tô Nhan khó có được muốn bồn nôn trong lòng: “Lần đầu tiên ta thấy người ta không nặng đích thứ như vậy, Quan lão phu nhân thật là đem thứ xuất nhìn trong mắt thành tôn tử và tôn nữ.”
“...” Mặc dù Tống Uyển không có huynh đệ tỷ muội thứ xuất, nhưng lại có tỷ muội đường huynh đệ thứ xuất, đối với đích thứ có khác rất rõ ràng.
Để cho Tô Nhan buồn bực chính là, lần trước nàng được mời đi bá phủ, Quan lão phu nhân lại để cho thứ huynh của Quan Khinh văn đến chỗ các nàng. Bà ta có chủ ý gì? Thật coi đứa cháu kia của bà ta là tiên nhân hạ phàm. Nhưng, chuyện này không cách nào nói cho Tống Uyển, chỉ có thể về nhà tố khổ với mẹ nàng.
Càng làm cho nàng không nghĩ tới chính là, sau khi qua sinh nhật 13 tuổi của nàng, cha ruột Quan Khinh Văn là Quan Chính Nghiêm thật đúng là dám nói chuyện này với cha nàng.