Tô Thiên Hạ

Chương 28



Làm một phụ thân tốt quan tâm yêu mến Thái tử, buổi tối hôm đó Hoàng đế đã biết chuyện này, hơn nữa còn đi sâu vào điều tra.

Mặc dù thân làm Hoàng đế, hắn cũng coi là kiến thức rộng rãi, vậy mà cha con tự tin như vậy, thật là lần đầu tiên thấy. Hoàng đế cười nhẹ đứng dậy dạo bước, lắc đầu than thở: “Tính khí của Tín Chi...”

Ngày hôm sau cha con gặp mặt thì Hoàng đế trong lúc lơ đãng nhắc tới chuyện này: “Quan Hoằng Bác làm cái gì, chọc Thất lang tức giận?”

Thái tử ngồi ngay ngắn ở đối diện Hoàng đế, mày hơi nhíu, mắt lộ ra chút khinh thường: “Một tiểu nhân, làm sao có thể làm người hầu của nhi thần.”

“A cha thường dạy nhi thần thân hiền lương, xa tiểu nhân, mặc dù không thể lập tức hiểu rõ lòng người, lại thường có lòng nghi ngờ cảnh giác, tất sẽ không bị người gian nịnh làm sai lầm.” Thái tử mười sáu tuổi, chính là lúc thanh xuân dồi dào, hai mắt đen tràn đầy thần thái kiêu ngạo, làm cho Hoàng đế trong thời gian ngắn, không biết nên mở miệng thế nào.

Hoàng đế không tự chủ được gãi gãi đầu, sau đó thay đổi đề tài: “Thất lang đã mười sáu tuổi, nên cưới vợ rồi.” Hắn vui vẻ nhìn thiếu niên cao quý ưu nhã trước mặt, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo, con trai của ta ưu tú như vậy, cô gái nào xứng với. “Thất lang có thích người nào không?” Làm một người cha tốt yêu mếm nhi tử, cưới lão bà cho nhi tử, cũng muốn hỏi một chút ý kiến của con trai.

Đối với cái đề tài này, Thái tử một chút thần sắc xin lỗi cũng không có, chẳng qua là trả lời có chút hàm hồ: “A... không có.”

Mắt Hoàng đế sáng rực lên, đây là Thái tử có người yêu rồi hả? Hắn giải hoạt không có hỏi trực tiếp, mà là nói quanh co: “Thất lang muốn kết hôn với người vợ như thế nào?”

Thái tử nói: “Xinh đẹp.” Ánh mắt của hắn tỏa sáng, như nghĩ tới người nào, ánh mắt rất nhu hòa, mặt trắng như ngọc, có chút đỏ ửng lên.

“Xinh đẹp.” Hoàng đế nghĩ đến một vị đứng đầu trong danh sách lựa chọn Thái tử phỉ, dung nhan thật đúng là tầm thường, hắn cảm thấy có chút lỗi với nhi tử, Khó được nhi tử lớn như vậy, lần đầu tiên thích một cô gái, nếu gia thế, nhân phẩm không có trở ngại, sẽ thành toàn cho tâm ý của nhi tử đi. Dù sao, Thái tử cũng không thể có một nữ nhân là Thái tử phi.

“Yên tâm đi, trẫm đã biết rồi.” Hoàng đế vỗ vỗ bả vai nhi tử, vỗ ngực làm đảm bảo.

Cảm thấy cùng nhi tử nói chuyện thân thiết với nhau, Hoàng đế sau khi hạ triều, để lại Tô Chu Thành, tâm tình cực tốt cười: “Tại sao không có tự mình động thủ, chẳng lẽ là già rồi sao?”

Tô Chu Thành nhướng mày cười khẽ: “Ai nói ta không có động thủ, cái trên đầu hắn chính là ta đánh.”

Hoàng đế cười ha ha, lại còn khen một câu: “Đánh thật tốt.” Sau đó còn tự động làm đảm bảo: “Yên tâm đi, nếu Khánh An phủ có ý kiến, trấm làm chủ cho ngươi.”

Tô Chu Thành lập tức tạ ơn, sau đó ở trên bàn cờ hung hăng thắng được tất cả các ván, thắng được mặt Hoàng đế đều xanh, hầm hừ chỉ tay ra ngoài cửa, dậm chân nói: “Ngươi đi.”

Đợi đến buổi chiều trở về nhà, ở cửa phủ đụng phải Thế tử Tô Chu Đức: “Tứ đệ.” Tô Chu Đức mang theo đệ đệ tới thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau, có nha hoàn đưa trà lên, sau khi hai người đồng thời bưng chén uống một hớp, Tô Chu Đức mở miệng trước: “Khánh An bá hạ thiệp, muốn mở tiệc bồi lễ với ngươi.”

Tô Chu Thành nhíu mày, ý bảo huynh trưởng nói tiếp.

“Ta và Khánh An bá cũng có mấy phần giao tình, hắn cũng không phải là người không hiểu chuyện.” Nói tới chỗ này, nhìn vẻ mặt đệ đệ một chút, phát hiện hắn vẫn ôn hòa, mới nói ra tiếp: “Chuyện này dĩ nhiên là Quan tẩy mã không đúng, ngươi cũng quá mức xúc động. Đều nói oan gia nên mở không nên kết, hắn vừa có lòng, ngươi cũng nhje nhàng bỏ qua đi.” Đệ đệ này của hắn cái khác đều dễ nói, chỉ có chuyện của thể tử và nữ nhi, rất để tâm.

Khóe môi Tô Chu Thành nhếch lên: “Cũng được, nghe huynh trưởng.”

Thế tử âm thầm thở nhẹ, mới nói: “Hôm nay đã truyền khắp các nhà, thứ tử kia cũng bị Đông cung đuổi trở về, mặt Quan gia coi như mất hết.”

Tô Chu Thành: Ha ha... Phải như thế.

Quả thật, nếu như Tô Chu Đức nói như vậy, về chuyện bát quái truyền khắp các nhà. Đối với có chuyện bát quái ở trên tiệc Đoan ngọ, các nhà bày tỏ, thật là tốt.

Đến gần Đoan ngọ, các nhà có yến hội, Tô Nhan chạy vài vòng, có chút chán ghét chán ghét không muốn động.Nhưng hôm nay là Trường Nhạc công chúa mở tiệc. Thân là con gái Đế hậu yêu quý, Trường Nhạc công chúa mở tiệc từ trước đến nay đều tùy hứng, chỉ chiêu đãi khách nàng muốn tiếp.

Tô Dung và Trường Nhạc công chúa rất là thân nhau, ngày hôm qua đã ở phủ công chúa không có trở lại, nên hôm nay chỉ có một mình Tô Nhan đi dự tiệc.

Tô Chính Trạch đưa muội muội tới bên ngoài phủ công chúa, mỉm cười nhìn nàng đi vào đại môn cửa phủ công chúa, mới xoay người rời đi.

Trường Nhạc công chúa bất quá mới hai mươi tuổi hoa, ăn mặc lộng lẫy, chải búi tóc thật cao, trên trán vẽ hình hoa đào đang thịnh hành nhất, vừa thấy Tô Nhan liền cười nói: “Chớ đa lễ, mau tới đây ngồi.” Nàng rất thích cười, khóe môi lúc nào cũng giương lên, âm thành giòn tan như chuông gió: “Thất nương rất thân với ta, muội muội của nàng cũng chính là muội muội của ta, Thập nương chớ trói buộc, chỉ để ý chơi cho vui.”

Tô Nhan mỉm cười gật đầu, mới chịu nói chuyện, Tống Uyển đã sớm chờ ở một bên lôi kéo. Hiển nhiên Tống Uyển cũng rất quen thuộc với Trường Nhạc công chúa, tuyệt không khách khí nói: “Biểu tỷ, chúng ta đi.”

Vừa rời đi tầm mắt của người, Tổng Uyển liền không thể chờ đợi hỏi: “Nghe nói Quan tẩy mã đúng là nói với cha ngươi xin cưới? Hắn lấy đâu ra tự tin? Tô phó xạ thật sự đánh hắn? Ai nha, đánh thật tốt.” Nếu không phải nàng phạm phải sai lầm, bị mẹ nàng bắt nhốt ở nhà mấy ngày, thì đã sớm đi tìm Tô Nhan hỏi cho rõ ràng.

Đây là vấn đề Tô Nhan đối mặt lần thứ N lần, trả lời cũng trước sau như một: “Ngươi nghe nói cái gì thì chính là cái đó.”

Tống Uyển rất không hài lòng: “Ngươi nói lạnh nhạt như thế.”

“Ta nên viết cái chuyện xưa, mời người nói một hồi sao?” Tô Nhan nhướng máy hỏi.

Tống Uyển như là đưa đám: “Thập nương, ngươi thật không có gì vui.”

Tô Nhan: “Ha ha, vừa đúng không có gì vui.”

Trường Nhạc công chúa nhìn bóng dáng Tô Nhan bị Tống Uyển lôi đi, cười nói: “A Duyệt, cô muội muội này của ngươi, mấy năm tiếp theo có thể vượt trội.”

Tô Dung cười nhạt: “Hiện tại nàng cũng đã xinh đẹp nhất Thượng đô không phải sao.” Đối với khuôn mặt của Tô Nhan, nàng đã sớm chịu thua. Đừng nói hiện tại nga đang tuổi dậy thì, chính là kiếp trước nàng là người đẹp hết thời thì cũng không có người có thể vượt qua vẻ đẹp của nàng.

Tay bưng chén của Trường Nhạc công chúa ngừng một chút: “Thế nào? Nàng với ngươi không tốt?” Người đẹp sao, tự nhận là xinh đẹp, xem thường người khác, nàng thấy cũng nhiều.

“Làm sao sẽ, người nghĩ đi nơi nào. Ta với nàng là tỷ muội, nhưng cũng chỉ là tỷ muội.”

Trường Nhạc công chúa như có điều suy nghĩ, không biết nghĩ tới điều gì, đợi cho Tô Dung nâng chén, nàng mới uống một hơi cạn sạch, nói: “Là tỷ muội là tốt rồi.”

“Công chúa, Thái tử điện hạ đến.” Trưởng sử (quản gia) trong phủ đi lại nói, Trường Nhạc nhẹ nhàng đứng dậy, hướng về phía Tô Dung cười nói: “Theo ta cùng đi nghênh đón Thái tử.”

Tô Dung phất phất tay: “Thập muội đi tới chỗ của ngươi, ta có chút bận tâm nàng, chính ngươi đi đi.”

Trong mắt Trường Nhạc công chúa nhiễm lên vui vẻ, “Ngươi vốn là như vậy.”

Tô Dung nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của Trường Nhạc công chúa, thầm nghĩ: Bởi vì ngươi không muốn ta có dính dáng đến Thái tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.