Tô Thiên Hạ

Chương 45



Đoạn Yên trở lại yến hội thì thấy các bạn tốt thường xuyên qua lại cùng mình đều nhíu chặt lông mày, liền giảm thấp giọng lặng lẽ hỏi thăm. Được đáp án xác thực, lại nhìn thơ cùng từ, nàng suy nghĩ một chút, đứng dậy đi tới trước điện, nhẹ nhàng cúi đầu.

Quý phi ân cần hỏi: “Tam nương, cơ thể có tổn thương gì không?”

“Làm phiền nương nương quan tâm, thần nữ vô sự.” Đoạn Yên nghĩ đến mới vừa đi tới, thấy mấy chiếc thuyền hoa chậm rãi lái tới hướng này, trong lòng có chủ ý, “Nương nương, thi từ ca phú của thần nữ rất tầm thường, cũng không bêu xấu. Nhưng, tài đánh đàn của thần nữ còn có thể lọt vào tai.”

Quý phi cười nói: “Đã sớm nghe Đại nương nhắc qua, tài đánh đàn xuất chúng của Tam nương, tai của chúng ta hôm nay có phúc rồi.” Nàng phân phó cung nữ dâng hương bài cầm, Đoạn Yên phú thân hướng mấy vị cung phi, công chúa, mới ngồi xuống trước bàn cầm.

Bởi vì bên trong điện có quý nữ đánh đàn, nhạc sĩ trong cung ở hành lang cũng dừng tay, Tô Nhan có chút tiếc nuối, nàng chậm rãi nâng ly rượu Hoa cúc lên miệng nếm hương vị ngọt ngào, thầm nghĩ: “Đây là ủ mười năm, dùng hoa Cúc trắng. Đáng tiếc, men rượu chọn không được tốt, vị có chút sai.” Vừa phân tích rượi trong chén, vừa nghe Đoạn Yên đánh đàn. A, chơi bài chính là Cao Sơn Lưu Thủy, bài hát nghe rất quen, núi không phải là núi, nước không phải là nước, như vậy có thể gặp được tri âm mới là lạ.

Đoạn Yên đoán không sai, thuyền hoa của Hoàng đế bọn họ quả thật đi qua nơi này, cũng có thể nghe được tiếng đàn ở trong điện. Thái tử bĩu môi nói: “Đây nhất định là Đoạn tam đàn, nhiều năm như vậy, cũng tiến bộ ít nhiều.”

Hoàng đế trừng mắt liếc hắn một chút, nói đúng trọng tâm: “Đối với một tiểu nương tử mà nói, nàng cũng xem là không tệ.” Dù sao quý nữ các nhà, học những thứ này chẳng qua mà thú vui nơi khuê mật thôi, cũng không có người nào lại dùng cái này tồn tại đến đời sau. “Nhưng, làm sao ngươi biết đây là Đoạn gia tam nương tử biểu diễn?” Hoàng đế nghi ngờ nhìn nhi tử.

Hình như Thái tử nhớ ra cái gì đó, gương mặt tuấn tú nghiêm túc lên: “Ba năm trước ta đến phủ trưởng tỷ, nghe qua một lần.” Chuyện về sau hắn không nói, chẳng qua Hoàng đế cũng nghĩ tới. Lúc đó tài đánh đàn của Đoạn tam nương cũng không tệ, nhưng thường ngày Thái tử đều nghe những người tài nghệ cao siêu tấu nhạc, khẳng định Đoạn tam nương không thể so với bọn họ. Đứa con trai này của hắn lại kiêu ngạo tùy ý, sẽ không nói lời dễ nghe để dỗ người, làm cho tiểu cô nương nhà người ta không xuống đài được, bị đại nữ nhi dạy dỗ rồi.

Tuy cảm thấy lời nói của Thái tử là không được tốt, nhưng hắn nói cũng là sự thật, nữ nhi gây nên có chút quá. Hắn tính toán chọn phi cho Thái tử, hình như trưởng nữ lại cảm giác cô em chồng Đoạn tam nương rất thích hợp làm Thái tử phi, xuống không ít công phu. Theo hắn nhìn, Đoạn tam nương còn kém xa đâu. Nhưng, không làm được Thái tử phi, làm cái Lương đễ, Lương viện cũng có thể.

Lúc này Hoàng đế có điểm chút, nếu tuổi Thái tử phi còn nhỏ, hắn có thể chọn mấy quý nữ xuất thân tốt, bằng tuổi nhau, vào Đông cung làm Lương đễ, Lương viện linh tinh của Thái tử, lại làm trễ nải con cháu, lại đền bù Thái tử phi tuổi còn nhỏ là không đủ. Ừ, cái biện pháp này tốt, tại sao hắn lại không nghĩ tới sớm đây?

Lúc này khúc đàn trong điện lại thay đổi, ôn hòa thích hợp, trung quy trung củ, “Đây là...” Hoàng đế cảm thấy giống như đã nghe qua, trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

Ngô vương cười nói: “Nếu thần không có nghe sai, phải là Hàn lâm viện Viện trưởng Chu gia nhị nương tử sở tấu.” Trước đó Chu nhị nương đã đàn qua, hắn có nghe qua.

“A, a, là nàng.” Hoàng đế vừa lắng nghe, nếu không có sai lầm, nhưng cũng chỉ là không có sai lầm. Đều nói tiếng đàn là tiếng lòng, vừa nghe thấy cô nương này chính là người vô cùng thủ quy củ. “Vẫn là Lục lang tranh luận rõ ràng.”

Vốn Hoàng đế cho là Ngô vương có thể nghe ra tiếng đàn của Chu nhị nương, có phải có chút ý tứ với nàng ta hay không đây? Lần nữa nhìn kỹ, Ngô vương cười rất ôn nhu, trong mắt lại lộ ra không thích. Ai, cái Lục nhi tử này của hắn, có mấy phần tính tình tài tử phong lưu, yêu thích cũng nhiều, chú trọng cũng nhiều, vô cùng phong nhã, phải nhìn người vợ không quá quy củ. Ai, trừ Thái tử, chính là Lục nhi tử khó tìm vợ nữa, Hoàng đế rất là nhức đầu.

“Các nàng ở đó vô cùng náo nhiệt, chúng ta cũng qua đó xem một chút.” Hoàng đế quyết định đi dạo qua, hắn cười xoay người, chỉ điểm nhóm thiếu lang quân tới dự tiệc hôm nay, “Các ngươi cũng là binh sĩ tốt của Đại hạ, cũng không thể bại bởi những tiểu nương tử này.”

Những quý công tử danh môn các nhà, cười rất hàm súc, cũng mang kiêu ngạo, “Tất nhiên sẽ không.” Nhưng, cùng so với các tiểu cô nương, vẫn thu liễm chút, thắng cũng không có nhiều mặt mũi.

Ở đây Hoàng đế vừa động, Cổ Hỉ phải để cho người nói với đám người Quý phi, lại bị Hoàng đế ngăn cản, hắn tính toán lặng lẽ đi qua. Thái tử khinh bỉ cha hắn, tuổi càng lớn càng thích chơi.

Bên trong Thủy Điện, Chu nhị nương mới vừa đàn qua một khúc, Quý phi biết Hoàng đế tương đối coi trọng cô nương này, muốn để nàng làm Thái tử phi. Làm thân dì (dì ruột) Thái tử phi, hơn nữa vẫn không có con của mình, Quý phi liền đem Thái tử cùng mấy vị công chúa giống con của mình. Hôm nay nàng nhìn Chu nhị nương, liền có cái giá bà bà nhìn con dâu.

Chu nhị nương là đích thứ nữ của Hàn lâm viện Chương viện Chu Hậu, dạy nữ nhi rất nghiêm khắc, hai nữ nhi của Chu gia, dung mạo, tài hoa không có nổi bật trong nhóm quý nữ, nhưng trên phương diện quy củ lễ nghi, tuyệt đối có thể làm mẫu trong nhóm nữ nhi khuê các Đại Hạ, nếu không Hoàng đế cũng không liệt Chu nhị nương làm thí sinh ở vị trí thứ nhất thành Thái tử phi.

Đáng tiếc ở trong mắt các bà bà, nữ nhi tốt hơn nữa cũng không xứng với con trai mình, đặc biệt thời điểm đứa con trai này còn là Thái tử nột nước. Hơn nữa Quý phi cũng thương nghi qua với người nhà mẹ đẻ, muốn cho Thái tử lại lấy nữ nhi Đỗ gia. Tốt nhất có thể làm Thái tử phi, nếu không làm được Thái tử phi, Lương đễ, Lương viện cũng được. Nhìn như vậy, Thái tử phi có cá tính là chuyện rất trong yếu rồi.

Quý phi xoi mói quan sát Chu nhị nương, dung mạo của nàng giữa một đám tiểu nương tử như hoa như ngọc, xác thực cũng tầm thường, nhưng khí chất đoan trang trầm tĩnh, mỗi tiếng nói mỗi cử động tinh chuẩn giống như cầm thước đo qua, ánh mắt hà khắc nữa, cũng tìm không ra nửa điểm sai lầm. Thoạt nhìn Chu nhị nương có thể làm chủ mẫu tốt, xem nàng làm việc, đã biết cô nương này đem danh tiếng nhìn quan trong nhất, sẽ không ghen tỵ thiết thất được sủng ái, đặc biệt là không có bốc đồng như Thái tử. Nhưng cũng có cái không tốt, Chu nhị nương làm Thái tử phi hay hoàng hậu, không quan tâm sủng ái, chỉ để ý danh tiếng, xảy ra chuyện sẽ làm chu toàn, rất ít làm lỗi, vị trí ngồi sẽ rất ổn, cái này trước khó làm.

Thời gian trong lòng Quý phi lăn qua lộn lại, Hiền phi vẫn không có động tĩnh gì lên tiếng: “Không trách được trong kinh đều nói nữ lang Chu gia là điển hình của nữ nhi khuê các đâu, quả nhiên đoan trang ung dung.” Hiền phi cười khen nói. Con dâu nàng không còn, tự nhiên muốn tìm tốt cho nhi tử của mình, nhìn Chu nhị nương không tệ, muốn chững chạc hơn con dâu trước của nàng nhiều lắm. Chẳng qua, Hiền phi cũng nghe được tiếng gió, giống như Chu nhị nương được hoàng đế phối cho Thái tử.

Quý phi cười nói: “Ta xem ra kém khuê nữ Lý gia các ngươi, ngày hôm trước ta còn nhìn thấy a Dung, dáng vẻ thường ngày rất động lòng người.” Coi như nàng không hài lòng lắm Chu nhị nương, cũng không thể khiến Hiền phi kéo cừu hận đến trên người mình.

Hai người Quý phi, Hiền phi giao tiếp sắc bén, mặt mũi Chu nhị nương trầm tĩnh, tự như không nhìn thấy, tư thái tiêu chuẩn được lễ, lui về chỗ ngồi xuống.

Thục phi cười nói: “Ngồi thật lâu, sẽ không có người nhảy một điệu múa sao?” Yến tiệc mùa hè, rất phổ biến mời hát, nhảy múa trước mặt mọi người, đây cũng là nội dung học bổ túc của nhóm tiểu nương tử các nhà.

Lưu Xuân Kiều lôi kéo muội muội, hai người đồng thời đi tới trong điện hành lễ, “Thần nữ cùng muội muội nhảy một khúc, xin các nương nương và công chúa có có cười.” Cầm kỳ thư họa các nàng chưa ra hình dáng gì, nhưng nhảy múa lại rất tốt, hai tỷ muội mặc giống nhay, đều mặc quần áo tươi đẹp, xoay tròn, giống như hai đóa hoa Thược dược, nở ở trong điện.

Hoàng đế mang theo nhi tử, đại thần thân cận còn có ít lang quân các nhà đi vào, vừa đúng nhìn thấy một màn này. Chờ vũ khúc dừng lại, hắn vỗ tay cười to: “Đây là nữ lang nhà Tử Nghiệp đi, nhảy thật tốt, nhảy thật tốt.”

Đám người Quý phi lúc này mới đừng dậy nghênh giá, “Bệ hạ.”

“Cũng bình thân, chớ vì trẫm đến mà câu thúc.” Hoàng đế đến ngồi ở ghế trên, Quý phi để cho người lấy chén Kim bôi (chén vàng) tới đây, tự mình rót một ly rượu đầy cho hs, cười nói: “Lúc này chúng ta mới làm thơ xong, đang muốn mời Thánh Nhân tới phân cao thấp, vừa vặn ngài đã tới rồi.”

Tâm tình Hoàng đế rất tốt: “Không vội vàng, không vội vàng, những tiểu tử này còn chưa ra tay đâu.”

Thục phi mỉm cười nói: “Theo nô tì nhìn, nhóm lang quân cũng chưa chắc so được với nữ lang chúng ta đâu.”

Hoàng đế chớp chớp mắt hướng về các thiếu niên, sắc mặt lúc này mang theo chút bướng bỉnh của trẻ nhỏ, “Nghe được không, nếu một lát các ngươi thua, liền phạt các ngươi sau yến hội dắt ngựa cho các tiểu nương tử.”

Đám thiếu niên ồn ào cười to: “Nếu theo Thánh Nhân nói, chúng ta liền nhận thua đi.”

“Tiện nghi tác ngươi.” Hoàng đế trợn to hai mắt, giả vờ ảo não nói: “Không lấy thủ khoa cho trấm, trẫm để cho lão tử nhà các ngươi đánh bàn tay của các ngươi.”

Tứ hoàng tử Tề vương cười to, “Có thể dắt ngựa cho mỹ nhân, bị đánh cũng cam lòng.”

Hoàng đế liếc hắn một cái: “Ngươi tới đây, bây giờ trẫm liền đánh ngươi, đỡ phải ngươi làm trẫm mất thể diện.”

Tứ hoàng tử rụt cổ một cái “Nhi tử hết sức là được.”

“Hừ.” Hoàng đế đè xuống nhóm con trai khuấy động, nghiêng đầu hỏi Quý phi các nàng: “Các ngươi nói thơ hay ở đâu, mau đưa tới trẫm nhìn một chút.”

Trường Nhạc công chúa cười nói: “Nhi thần để cho bọn họ đi phổ nhạc, rồi hát cho phụ hoàng nghe. Nhưng...” Nàng chuyển ly rượu trong tay, nghẹo đầu, đáng yêu hỏi: “Nếu chúng ta thắng, phụ hoàng nghĩ thưởng cái gì.”

Hoàng đế rất hào phóng phất tay: “Thủ khoa hôm nay, trẫm chuẩn hắn một chuyện.” Cái phần thưởng này cũng không nhỏ, trong lúc nhất thời vô luận là thiếu niên hay thiếu nữ cũng lên tình thần, Tô Nhan vẫn ngây ngô trong góc, có chút nhàm chán, nghe vậy cũng buông chén xuống, cuối cùng có chút hứng thú.

Trường Nhạc công chúa nói: “Phụ hoàng cũng đừng giờ trò bất lương.” Nói xong, vỗ tay một cái, một cô gái ăn mặc xinh đẹp từ từ vào bên trong, cô gái đứng trong điện, dáng vẻ xấu xí, lại có một thanh âm rất tốt, hơn nữa khúc mới từ mới, mọi người vừa vào cũng ở lại nghe.

Hoàng đế cũng không nhịn được vỗ bàn than thở: “Quả nhiên là thơ hay từ hay.”

Trường Nhạc công chúa dẫn đầu cười nói: “Đây là thơ Thất nương mới làm, là nhi thần cho bọn họ phối khúc.” Bài vừa hát chính là thơ của Tô Dung.

“Thất nương?”

“Tô gia Thất nương.”

Hoàng đế đã gặp qua Tô Dung, nghe vậy ánh mắt rơi vào trên thân Tô Dung, thấy nàng ngày thường làn da tuyết trắng, dáng người như liễu, không khỏi vuốt râu cười nói với Tô Chu Thành: “Danh tiếng trong thiên hạ cũng sinh ra ở Tô gia các ngươi rồi.”

Tô Chu Thành ha ha cười một tiếng, không lên tiếng. Hiện tại hắn sợ chết Hoàng đế nhớ thương khuê nữ của hắn, ước gì để cho hắn ta chú ý nhiều đến cháu gái, dù sao phụ thân và đại ca cũng muốn cho Thất nương vào Đông cung làm Thái tử phi.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.