Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi

Chương 10: Không cần kêu loạn



Lạc Khinh Ca nghe vậy lập tức dừng lại cước bộ, trên mặt có chút mất tự nhiên.

Lát sau, nàng xoay người lại, cười rạng rỡ nhìn Long Lăng Thiên, "Tiểu Thiên à, chúng ta trước tiên không trở về, phía ngoài sơn hà tốt đẹp nhường nào a, chúng ta đi du lịch ha."

Nói xong, còn dùng sức chớp mắt to, tỏ vẻ mình rất thành khẩn.

Cổ thân thể này bị người ta ném tới đây đến tử vong, đây nhất định là mưu sát.

Nếu mà nàng bây giờ đi về, thì người muốn giết hại cổ thân thể này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, năng lực bây giờ của nàng quá yếu, căn bản không có năng lực tự vệ, nếu trở lại chắc chắn sẽ lại bị ám sát.

Nếu đã vậy thì cứ để cho người khác coi như nàng đã chết đi, với lại nàng cũng không phải là Lạc Khinh Ca chân chính, không cần thiết đi tìm người đó báo thù, huống chi hiện nàng tại cũng không có cái năng lực kia.

Áo kho lỗ tư. (Hình như là chửi tục, kiểu như CMN đó)

Du lịch ngắm non sông nước biếc không đi, lại đi làm thiên kim đại tiểu thư suốt ngày bị ám sát, trừ phi đầu óc của nàng bị rỉ sắt.

"Du lịch?" Long Lăng Thiên có thâm ý khác lặp lại hai chữ, sau đó, hỏi, "Du lịch là cái gì?"

"Ngạch..." Lạc Khinh Ca có chút nghẹn lời, vừa rồi không cẩn thận nói một từ hiện đại, thế mà lại bị tiểu quỷ này bắt được.

"Du lịch là có ý gì?" Long Lăng Thiên không chiếm được câu trả lời, lại một lần nữa đặt câu hỏi, trong ánh mắt có mang theo tìm tòi nghiên cứu.

"Ha hả, ý là du sơn ngoạn thủy, cái từ này là ta tự nghĩ ra." Lạc Khinh Ca mặt không đỏ hô hấp không loạn, vẫn kiêu ngạo mà vẫy vẫy tóc.

Long Lăng Thiên thu lại ánh mắt, không nói cái gì nữa, nhấc chân hướng phía nàng đi đến.

Thấy hắn không có hỏi tiếp, Lạc Khinh Ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đến bây giờ còn không biết tiểu quỷ này và Lạc Khinh Ca (Đây là chỉ Lạc Khinh Ca đã chêt) rốt cuộc là là quan hệ như thế nào, chắc chắn phải thật cẩn thận.

Lạc Khinh Ca nhìn tiểu quỷ đang đi qua mình, im lặng trừu rút khóe môi, hài tử này chắc sắp thành Phật quá.

Lắc đầu, bước nhanh vượt qua Long Lăng Thiên, "Tiểu Thiên à, chờ sau khi ra ngoài, đệ nếu là muốn về nhà, tỷ có thể nhờ người đưa đệ trở về."

Nếu hắn là con trai của nàng, nàng nhất định sẽ mang theo hắn đi ngao du thiên hạ, chỉ là hắn lại không phải, nếu như mang hắn đi, người nhà của hắn phỏng chừng sẽ rất thương tâm.

Long Lăng Thiên dừng lại cước bộ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi là sợ bị mưu sát nên mới không quay về, ta tự nhiên cũng vậy."

Thu hồi tầm nhìn, đưa tay ra sau lưng, tiếp tục đi về phía trước.

"..." Hài tử này đầu óc rốt cuộc là dùng cái gì làm ra, thế nhưng lại biết được lo lắng trong lòng nàng!

Nhất thời Lạc Khinh Ca chỉ cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, loại cảm giác này giống như là bị người nhìn thấu.

Bất quá, hắn nói cũng không sai, nàng và hắn đều là bị người đưa tới nơi này, khẳng định cũng có người muốn giết hắn.

"Ngươi không quay về còn không sợ người nhà ngươi lo lắng sao." Lạc Khinh Ca chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

Long Lăng Thiên dừng lại, tàn khốc nói một câu, "Ngươi còn không sợ người nhà ngươi lo lắng, ta sợ cái gì."

"..."

Nàng và hắn làm sao có thể giống nhau, nàng là người vừa mới xuyên qua, thân nhân của cổ thân thể này đối với nàng không có một chút quan hệ nào.

Bất quá, nhìn dáng vẻ của hắn hình như hắn và người nhà của quan hệ cũng không tốt mấy.

Quên đi, không trở về thì không quay về nữa, dẫn hắn đi ra ngoài xông pha, chờ hắn chơi đã thì đưa hắn về nhà.

Nghĩ như vậy, Lạc Khinh Ca dắt tay nhỏ bé ở sau lưng của hắn, trong miệng hát to một bài hát.

"Biển cả một tiếng cười, cuồn cuộn thủy triều hai bên bờ, chìm nổi theo làn sóng đơn độc nhớ hôm nay..."

Thanh âm vang tận mây xanh, nhất thời làm giật mình một đám chim chóc trong rừng.

Long Lăng Thiên trên trán nhất thời xuất hiện mấy vạch đen to, nâng lên đầu nhỏ chậm rãi nói một câu, "Ngươi có thể hay không không đừng kêu loạn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.