Tố Thủ Kiếp

Chương 15: Mưa Gió Hầm Băng



Nam Cung phu nhân vừa nói vừa đưa gậy lên đỡ.

Hai cây gậy trúc vừa đập vào nhau đánh “chát” một tiếng. Đường lão thái chợt thấy cổ tay tê dại, cây gậy suýt nữa cũng bị văng đi, bất giác kinh sợ nghĩ thầm: “Người này nội lực mạnh lắm, bình sinh ta mới gặp là một…”

Còn đang nghĩ ngợi, Nam Cung phu nhân đã múa cây gậy lên phản công, phóng ra một chiêu “Thái Sơn áp đỉnh”. Chiêu này tuy chỉ là một chiêu tầm thường, nhưng do tay Nam Cung phu nhân thi triển thì uy thế lại khác hẳn, cây gậy vung lên biến thành ba bốn cái bóng kỳ ảo vô cùng.

Đường phu nhân đã từng gặp nhiều đại địch kinh nghiệm dồi dào, tự biết là nếu tránh gậy này tất bị mụ chiếm mất tiên cơ mà mình thì rơi vào cái thế bị động, nên đành phải liều lĩnh giơ gậy lên đỡ.

Hai cây gậy chạm vào nhau lần thứ hai, Đường lão thái cố giữ cây gậy của đối phương không cho đánh xuống. Hai bên ghìm nhau một lúc, Đường phu nhân đuối sức nên cây gậy cứ từ từ chìm xuống.

Lúc này Đường Thông thần trí đã tỉnh hẳn thấy tình hình như vậy, trong bụng cũng lo lắng bồn chồn nhưng tự lượng sức mình không cứu gỡ được, đành chỉ đứng ngoài băn khoăn hồi hộp.

Đường lão thái biết không thể cầm cự được lâu hơn nữa, bèn vận sức mạnh ra cổ tay, hạ nhanh đầu gậy xuống, thi triển bí quyết chữ “Hoạt” tránh khỏi cây gậy của đối phương, lùi về phía sau hai bước,

Nam Cung phu nhân lạnh lùng nói:

- Thanh danh của Đường lão thái đất Tứ Xuyên quả nhiên không phải là lời đồn láo.

Nói xong vung cây gậy trúc lên, đánh bên phải lẫn bên trái, chỉ trong khoảnh khắc đã tấn công luôn được năm gậy.

Đường thái thái luôn luôn lùi về phía sau, vừa đỡ vừa tránh mới thoát được năm gậy của đối phương. Nam Cung phu nhân đang tấn công, thốt nhiên thu gậy về lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi không sử dụng ám khí thì vĩnh viễn không bao giờ còn có dịp dùng tới nó nữa. Đường thái thái lúc này nhuệ khí đã nhụt, biết câu nói của mụ không phải quá đáng bèn nghiêm trang nói:

- Trông đây này!

Miệng vừa nói tay phải đã giơ lên, tức thì một nắm trâm bạc nhỏ như những sợi lông trâu tung ra một khoảng rộng chừng hai thước vuông, nhắm thẳng phía trước bắn ra.

Người đứng cách đấy trong vòng năm thước dù có khinh công tuyệt thế, cũng khó lòng tránh thoát. Đường lão thái đắc ý nghĩ thầm: “Mặc dầu ngươi thần công cái thế, cũng đừng hòng tránh được những mũi trâm độc của ta”.

Không ngờ sự việc xảy ra lại khác hẳn ý liệu của bà ta, những mũi trâm bạc đó quá nửa đều trúng vào mình Nam Cung phu nhân nhưng mụ vẫn đứng yên không cựa quậy.

Ám khí Đường môn có tới mấy chục loại, loại nào cũng tối độc vô cùng, nhất là loại trâm đuôi rết lại càng mạnh lắm. Trừ trường hợp bất đắc dĩ còn thì Đường thái thái ít khi dám dùng tới. Vậy mà bữa nay Nam Cung phu nhân hứng chịu tới mấy chục mũi vẫn thản nhiên như không, quả là một sự lạ.

Chợt lại nghe Nam Cung phu nhân cười khanh khách nói:

- Bây giờ lão thân mới cho ngươi mở mắt ra!

Nói xong liền rùng mình một cái, bao nhiêu mũi ngân trâm cắm vào mình ban nãy đều rơi lả tả xuống đất. Đường thái thái run sợ nghĩ thầm: “Ám khí của ta sức mạnh vô cùng, dẫu người có khí công cũng không chống cự nổi với những mũi trâm nhỏ li ti như thế, không hiểu tại sao mụ lại không bị thương tổn gì cả?”

Nam Cung phu nhân mỉm cười một cách ôn tồn nói:

- Lão thân vì nghĩ tới danh phận của ngươi nên không muốn làm cái lối cưỡng bách, cốt để cho ngươi phải khâm phục tự ý đầu hàng. Bây giờ chắc ngươi đã hiểu, đừng nói ngươi ngay cả các cao thủ vũ lâm đương thời cũng không ai kháng cự nổi lão thân…

Nói đến đấy mụ lại quay lại bảo thiếu phụ đứng bên:

- Tố Ngọc, mau đem thuốc “Tẩy tâm” ra đây!

Đường lão thái vội khua tay:

- Ấy thong thả đã…

Nam Cung phu nhân trừng mắt quát:

- Thế nào?Ngươi lại hối rồi à? Ta vì nghĩ chỗ cùng đàn bà nên không bắt ngươi phải chịu cái khổ phong kinh bế mạch…

Đường lão thái nói:

- Ám khí Đường môn tất cả có mấy chục loại, ta mới dùng có một thứ, sao đã kể là thua?

Nam Cung phu nhân cười nhạt:

- Lão thân không có thì giờ đợi ngươi thí nghiệm cả mấy chục loại ám khí được. Nếu ngươi có ý phản bội lời hứa thì bắt buộc lão thân phải dùng sức mạnh.

Đường lão thái tự biết nếu hai bên động thủ thì mình khó lòng chiếm được phần thắng. Chỉ còn tìm cách gì cứu được ái tử ra thoát chỗ nguy hiểm này, thì dù thân mình có chết cũng không ngại.

Bà trầm ngâm một lát chưa biết tính kế gì thì Nam Cung phu nhân chừng như đã sốt ruột, cười nhạt nói:

- Ngươi chẳng gì cũng là địa vị chưởng môn một phái, lão thân đã hết sức kính nể không ngờ ngươi vẫn chấp mê bất tỉnh. Đã vậy xin chớ trách ta thất lễ.

Nói xong mụ giơ gậy trỏ vào ngực Đường lão thái, miệng thì bảo Thường Tố Ngọc:

- Tố Ngọc ra bắt Đường Thông lại.

Đường lão thái bước ngang ra hai bước, tránh khỏi đầu gậy trúc của Nam Cung phu nhân, cây gậy trong tay cũng nhanh như cắt điểm vào mặt Tố Ngọc.

Tố Ngọc cười nhạt phất tay một cái, tức thì một tấm khăn lụa trắng từ trong ống tay áo bay ra quấn lấy đầu gậy của Đường lão thái.

Đường lão thái không ngờ Thường Tố Ngọc xuất thủ nhanh như vậy nên chưa kịp trở tay, đã bị chiếc khăn lụa của nàng quấn lấy đầu gậy.

Tố Ngọc tay phải kéo mạnh đầu gậy sang một bên rồi thuận đà bước lên hai bước, giơ tay trái nắm lấy Đường Thông.

Đường thái thái muốn quay sang cứu nhưng đã bị cây gậy của Nam Cung phu nhân ngáng lại.

Tình thế bắt buộc bà phải tự cứu mình trước đã, tay phải dùng chiêu “Thôi sơn điền hải”, vận dụng nội lực phóng một chưởng vào đầu gậy.

Đường lão thái đã dốc hết chân lực vào một chưởng sức mạnh đó tới ngàn cân, đầu gậy của Nam Cung phu nhân quả bị gạt ra tới hơn một thước. Đường lão thái thừa thế thò tay vào túi ám khí bốc một nắm tung ra, lập tức biến thành những mũi trâm vàng óng ánh nhắm Nam Cung phu nhân và Thường Tố Ngọc bay tới.

Nam Cung phu nhân luyện được kỳ công nên không sợ bất cứ loại ám khí nào, nhưng Thường Tố Ngọc thì không có được cái công lực ấy nên phải nhảy lui về sau mấy thước, rồi phóng ra một luồng chưởng phong gạt những mũi trâm vàng rơi xuống đất.

Thừa dịp đó, Đường lão thái đã thu cây gậy về, nhắm đúng ba chỗ yếu huyệt của Nam Cung phu nhân phóng luôn ba chiêu tuyệt học. Nam Cung phu nhân múa gậy lên đỡ. Công lực của mụ đã cực kỳ thâm hậu, chưởng thế lại kì bí vô cùng, nên chỉ năm hiệp Đường thái thái đã bị vây kín vào trong màn trượng ảnh.

Lúc này Tố Ngọc và Đường Thông cũng đã bắt đầu giao chiến, vào lúc bình thường công lực của Đường Thông cũng chưa chống nổi Tố Ngọc, huống chi hiện thời sức khỏe của chàng chưa hoàn toàn hồi phục, nên vừa đỡ được vài chiêu hơi thở đã thấy hổn hển.

Chỉ trong nháy mắt Tố Ngọc đã điểm trúng vào huyệt Kiên tỉnh của Đường Thông khiến chàng chỉ kịp kêu một tiếng rồi lại ngã xuống đất. Một con nữ tỳ áo xanh vội chạy đến kéo chàng đi.

Đường thái thái thấy con bị bắt lại, trong bụng lo sợ vô cùng nhưng khổ nổi cây gậy của Nam Cung phu nhân cực kỳ lợi hại, biến thành từng từng lớp lớp trượng ảnh vây kín lấy thân hình, không sao thoát ra được.

Trong một phút phân tâm, cây gậy xoay trở hơi chậm, Đường lão thái liền bị Nam Cung phu nhân thừa chỗ sơ hở đánh luôn một chưởng.

Đường lão thái hốt nhiên giơ tay trái lên đón lấy chưởng thế của đối phương. Nam Cung phu nhân cười nhạt một tiếng rồi ngầm đề chân khí, gia thêm hai thành kình lực vào lòng bàn tay.

Nhưng khi chưởng thế hai bên vừa tiếp xúc, Nam Cung phu nhân tự nhiên thu thế, lùi về sau mấy bước.

Mục lực của mụ quả rất tinh tường nên khi hai chưởng sắp tiếp giáp, mụ đã kịp trông thấy trong tay Đường lão thái có một chấm nhỏ sắc lạnh, lóng lánh bèn vội vàng thu chưởng rút lui.

Thì ra Đường lão thái đã nhận rõ tình thế hôm nay thật khó lòng mà sống ra khỏi gian thạch thất này được, đành phải tìm cơ hội làm bị thương một vài người để gỡ gạc đôi chút, nên mới ngầm lấy ra hai chiếc ngân trâm tuyệt độc cầm sẵn bên tay trái chỉ chờ dịp hạ thủ.

Bất đồ Nam Cung phu nhân đôi mắt tinh như cú vọ, đã trông thấy rõ ràng vội thu chưởng về, cầm ngang cây gậy quật lại.

Đường lão thái thấy âm mưu đã lộ, bèn nghĩ thầm: “Công lực của mình không thể đối địch với mụ này được, nếu cứ mải giao đấu thì không những nắm chắc phần thua, mà sinh mệnh của con mình cũng bị nguy hiểm nữa. Chi bằng ta cứ phá những cỗ áo quan này ra, trong đó biết đâu còn những người sống, may ra họ có thể giúp mình một tay được.”

Vừa nghĩ tới đấy, chợt thấy từ trong góc thạch thất có một tiếng hú nổi lên. Đường thái thái vội ráng sức gạt cây gậy của Nam Cung phu nhân ra rồi nhảy vào phía sau dãy quan tài. Đồng thời bốn ngọn sa đăng treo trêи nóc bài lâu cũng bỗng dưng tắt phụt.

Người trong nhà Nam Cung thế gia tuy toàn là đàn bà con gái, nhưng người nào cũng có cái đức trấn tỉnh dị thường. Bốn ngọn đèn thốt nhiên tắt ngấm, đủ hiểu người tắt đèn đó vũ công không phải tầm thường và cũng không phải có một người có thể làm nổi. Vậy mà họ vẫn điềm tĩnh như không, người nào đứng yên chỗ đó, không hề nhốn nháo.

Trong gian thạch thất lúc này lại yên lặng như tờ, không hề nghe có tiếng động. Đường lão thái sẽ nhích dần về phía Bao Phương thi triển thuật Truyền âm nhập mật nói:

- Người nấp trong xó tối đã ra tay rồi đó, nhưng không biết là ai?

Bao Phương lấy tay xua xua, lặng im không nói. Bầu không khí im lặng kéo dài ra tới chừng nguội chén trà, trong thạch thất thốt nhiên lóe lên một tia lửa.

Đường lão thái trông ra thấy Nam Cung phu nhân và Thường Tố Ngọc đã lùi tới phía cửa, rõ ràng là họ đã có ý muốn dời khỏi thạch thất.

Quả nhiên tai nghe tiếng Nam Cung phu nhân lạnh lùng cất lên:

- Các vị đã không muốn ra mặt, lão thân cũng không cố ép. Gian thạch thất này tường dày vách cứng, trừ khi các vị có bảo đao bảo kiếm, chém sắt như bùn không kể còn thì muốn ra khỏi nơi đây chỉ là một ảo tưởng. Những người nằm trong áo quan đây đều là những nhân vật có danh vọng trong giang hồ, bọn họ đã bị lão thân dùng phương pháp độc bộ vũ lâm điểm vào bốn kỳ huyệt trêи mình họ nên đã quên hết cả thân thế lai lịch, dẫu đến cha con anh em cũng không nhận ra nữa, chỉ trừ có thứ Tỉnh tửu thang của nhà Nam Cung thế gia mới có thể làm cho họ tỉnh lại trong chốc lát, còn thì chẳng có thuốc nào cứu được. Những người này toàn bộ do lão thân phí tổn bao nhiêu tâm huyết mới mời tới được, trong số đó rất có thể có cả sư huynh sư đệ, học trò hoặc con cháu các ngươi…

Nói tới đấy, mụ lại cất lên một tràng cười the thé rồi tiếp:

- Nhưng hiện thời họ đã trở nên thuộc hạ của nhà Nam Cung thế gia. Chỉ trừ khi các người không muốn họ trở thành thuộc hạ của ta thì nhân dịp này nên giết hết đi, đó cũng là một cách các ngươi báo thù…

Trong khi mụ nói, Đường lão thái vẫn để ý quan sát nhưng tuyệt không thấy động tĩnh gì cả. Nam Cung phu nhân cặp mắt long lanh như điện, nhìn khắp gian phòng vẫn không trông thấy người nào, bèn phẩy tay một cái nói:

- Lão thân nói thế là hết, xin cáo lui (vừa nói vừa rảo bước đi ra)

Ánh lửa chỉ lóe lên một chút rồi tắt, những người trong nhà Nam Cung quả nhiên đều tháo lui ra cửa. Cánh cửa đá cũng từ từ khép lại.

Trong thạch thất lại tối đen như mực, rồi một bóng người từ trong đám quan tài nhảy vọt ra cửa. Đường lão thái tuy không trông rõ người vừa nhảy ra thân hình diện mạo thế nào, nhưng cũng lờ mờ nhận thấy bóng dáng.

Bóng người đó dán tai vào cánh cửa nghe ngóng một hồi rồi nói:

- Đi xa rồi!

Trong đám quan tài lại nhảy thêm ra hai cái bóng nữa, cùng rảo bước tiến về phía cửa đá. Đường lão thái cũng bước ra chấp tay nói:

- Vừa rồi nhờ các vị ra tay tương trợ. Lão thân xin đa tạ.

Trong chỗ thiên nguy vạn hiểm, Đường lão thái vẫn giữ được uy phong như lúc bình thường, thật không hổ danh là chưởng môn một phái.

Ba người vừa rồi đều bịt đầu bằng mảnh lụa đen, hai người mặc áo vải ngắn còn một người mặc tăng bào xám. Người mặc tăng bào chấp tay nói:

- Nữ đàn việt danh tiếng lẫy lừng, lão nạp nghe tiếng đã lâu.

Đường lão thái thở dài nói:

- Nói ra lại thêm xấu hổ, nếu không nhờ su phụ ra tay cứu giúp, thì lão thân cũng không tránh khỏi độc thủ…

Bà ngừng một lát lại nói:

- Sư phụ pháp hiệu là gì, có thể cho tôi biết được không?

Vị hòa thượng trầm ngâm một lát rồi khẽ đáp:

- Lão nạp là Bách Nhẫn.

Đường lão thái giật mình nói:

- Té ra là chưởng môn đại sư phái Thiếu Lâm, xin Người tha lỗi cho lão thân vô ý không biết.

Bách Nhẫn tháo chiếc khăn đen xuống nói:

- Nữ đàn việt khách sáo quá.

Đường lão thái đưa mắt nhìn hai người áo ngắn, băn khoăn tự hỏi: “Không hiểu tại sao chưởng môn chùa Thiếu Lâm lại đi với hai người tục gia này?”

Kế lại nghe phía sau quan tài có tiếng cười nói:

- Lâu lắm không gặp đại sư.

Bách Nhẫn chấp tay cúi mình nói:

- Có phải Huyền Chân đạo huynh đó không?

Câu hỏi vừa dứt đã thấy một đại hán ăn mặc đạo trang, ống tay áo rộng vung vẫy bước ra nói:

- Chính là bần đạo đây. Không ngờ đại sư cũng thân hành tới nhà Nam Cung thế gia này.

Bách Nhẫn cười nói:

- Chính bần tăng cũng không ngờ lại gặp đạo huynh ở đây?

Huyền Chân đạo trưởng đặt một tay lên trước ngực, nói với Đường lão thái:

- Nhâm Vô Tâm chỉ đường cho lão thái rồi lại nói khích bần đạo, nên bần đạo không thể không bớt chút thì giờ cất công tới đây được.

Bách Nhẫn đưa mắt nhìn dãy quan tài nói:

- Không biết những nhân vật nào nằm trong áo quan này, ta thử mở ra xem sao!

Huyền Chân nói:

- Trong thạch thất tối như bưng lấy mắt thế này, dù có mở quan tài cũng khó lòng nhận diện được.

Lúc này Bao Phương mới lên tiếng:

- Tôi có lửa đây!

Nói xong thò tay vào bọc lấy ra một cây hỏa tập, lại lấy mảnh lụa trắng gấp lại thành cái chảo che gió rồi châm lên. Trong tòa thạch thất lại chan hòa ánh sáng. Huyền Chân đạo trưởng nhìn Bao Phương rồi nói:

- Chúng ta đốt lửa thế nào người trong Nam Cung thế gia cũng biết!

Bách Nhẫn than rằng:

- Tình hình này cũng khó lòng tránh khỏi một trường ác đấu.

Huyền Chân nói:

- Vừa rồi bần đạo đã để ý thấy vũ công của Nam Cung phu nhân cao tới một trình độ mà không ai có thể ngờ tới được, ngay cả mấy thiếu phụ áo trắng hình như cũng đều có tuyệt kỹ kinh nhân, nếu chúng ta ra mặt chống đối, bần đạo e rằng bọn mình cũng khó lòng thủ thắng…

Vừa nói tới đấy, chợt nghe Bao Phương “hừ” một tiếng, rồi giơ tay hương về phía trước phóng ra một chưởng.

Mọi người vội quay lại, chỉ thấy người áo đen ban nãy thốt nhiên đứng bật lên. Bao Phương phóng một chưởng tuy trúng vào mình gã nhưng gã vẫn thản nhiên như không biết gì cả.

Thì ra trong khi bọn Nam Cung phu nhân đi ra, thuận tay kéo luôn cả Đường Thông đi còn gã áo đen ở trong áo quan nhảy ra vừa rồi thì bỏ sót lại. Lúc này gã mới chợt tỉnh liền đứng phắt dậy. Bao Phương dạn dày kinh nghiệm giang hồ nên thấy Nam Cung phu nhân bỏ quên gã áo đen lại, đã đoán chắc là mụ có dụng ý gì nên từ nãy đến giờ vẫn để ý giám sát. Lúc này quả thấy gã đứng lên liền phóng chưởng ra đánh chặn.

Gã áo đen mắt vẫn nhìn trừng trừng vào đám đông người rồi thủng thỉnh bước tới. Dưới ánh đèn sáng, chỉ trông thấy da mặt gã trắng bệch, đôi mắt trợn tròn râu tóc bù xù, hình dạng trông thật gớm ghiếc. Huyền Chân đạo trưởng vì đứng gần gã nhất nên mục tiêu của gã cũng nhằm đúng vào ông mà tiến tới.

Huyền Chân đạo trưởng thốt nhiên bước ngang ra hai bước, rút thanh kiếm đeo bên sườn vạch thành một đạo cầu vòng, giận dữ thét lên:

- Nếu ngươi không đứng lại thì chớ trách bần đạo tàn ác.

Người kia hình như cũng hơi hiểu ý câu nói của Huyền Chân, bèn đứng dừng lại.

Huyền Chân tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay người áo đen. Người áo đen động tác cực kỳ chậm chạp, tay phải co về phía sau, hình như muốn tránh năm đầu ngón tay của Huyền Chân đạo trưởng.

Nhưng Huyền Chân động tác cũng nhanh như cắt, chỉ trong nháy mắt ông đã nắm được cườm tay của gã áo đen. Lạ một điều là nước da của gã lạnh toát như da người chết, làm cho ông phải sửng sốt rùng mình.

Lúc này gã áo đen cũng không còn chậm chạp lờ đờ nữa, tay trái gã giơ lên đánh một chưởng vào giữa ngực Huyền Chân.

Huyền Chân vũ công rất cao cường lại chiếm được ưu thế từ trước nhưng vì còn muốn thử xem công lực của đối phương như thế nào, nên không muốn làm hắn bị thương vội, chân trái sẽ nhích chéo ra một chút rồi thốt nhiên xoay mình tránh thoát một chưởng, đồng thời buông cườm tay của gã áo đen ra lùi nhanh về phía sau ba bốn bước.

Gã áo đen từ lúc bị Huyền Chân đạo trưởng nắm lấy cổ tay, động tác chợt trở nên linh hoạt, tinh thần lại càng phấn chấn, hắn vung hai tay lên xông vào đối thủ. Huyền Chân không đỡ đòn chỉ nhẹ nhàng né tránh, rồi thuận đà phóng luôn một chưởng vào sau lưng gã áo đen, gã quay cánh tay lại khóa lấy chưởng thế của đối phương.

Huyền Chân lại gia thêm một thành công lực vào chưởng lực. Hai chưởng vừa tiếp xúc, ông liền cau mày nghĩ thầm: “Công lực người này cũng không phải tầm thường, mình không nên khinh địch.” Nghĩ vậy ông liền phất ống tay áo đạo bào lên, nhảy tránh sang một bên.

Người áo đen chợt kêu hai tiếng cực kỳ quái gở, hai cánh tay co về, co lưng lại phóng ra luôn ba mươi hai chiêu Thông Tý thần quyền, hình dạng trông giống như con khỉ.

Huyền Chân đã định bụng tra xét lai lịch của đối phương, nên chỉ nhảy qua nhảy lại né tránh, không chịu trả đòn. Bọn Bách Nhẫn đại sư đứng bên theo dõi cuộc chiến đấu đã nhận ra công phu quyền chưởng của gã áo đen rất cao siêu, gã càng đánh càng mau càng mạnh, chớp mắt đã tấn công được bốn chục chiêu.

Huyền Chân đạo trưởng vừa tránh thế công của đối phương vừa cười nói:

- Ngón Thông Tý thần quyền của người này đã tới tám thành hỏa hầu, nếu không bị nhà Nam Cung thế gia dùng dược liệu khắc chế thì quyền thế biến hóa chắc còn mạnh hơn thế nữa. Có lẽ hắn là môn hạ của Trường Bạch Hầu Tiên ngoài quan ngoại cũng nên?

Nói xong ông lập tức vận chưởng phản kϊƈɦ, gạt người áo đen lùi lại hai bước. Giữa lúc ấy chợt nghe phía ngoài có mấy tiếng két két, rồi cách cửa đá lại bật tung ra. Nam Cung phu nhân tay chống gậy trúc đứng trấn ngay giữa cửa. Hai bên là hai thiếu phụ mặc áo trắng.

Huyền Chân tay trái vung lên, tay phải dùng một chiêu “Họa Long điểm tinh”, ngón tay trỏ và ngón tay giữa giơ lên điểm vào huyệt “Kiên tĩnh” ở vai bên trái gã áo đen. Động tác của ông ta nhanh như chớp nhoáng, người áo đen tránh thoát chưởng thế nhưng lại không tránh thoát được chỉ lực, thành ra bị đối phương điểm trúng vào vai, ngã lăn xuống đất.

Nam Cung phu nhân đối với sự sống chết của người áo đen hình như không quan tâm gì cả, chỉ cười nhạt nói:

- Thủ pháp giỏi!

Đường lão thái thò tay vào mình lấy năm mũi “Truy hồn bạch cốt đinh” cầm sẵn ở tay, đợi dịp phóng ra. Huyền Chân đạo trưởng điểm gã áo đen ngã xong mới ung dung quay lại nói:

- Xin phu nhân đừng cười!

Nam Cung phu nhân đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt rồi nói:

- Các vị đây đủ cả tăng, đạo, đàn ông, đàn bà chắc hẳn không phải là những kẻ vô danh trong làng võ. Đã có gan vào đây sao không dám lộ bộ mặt thực cho mọi người trông thấy, chẳng lẽ còn sợ mấy người đàn bà này hay sao?

Huyền Chân đạo trưởng do dự một chút rồi giơ tay kéo mảnh vải che mặt xuống nói:

- Bần đạo là Huyền Chân phái Vũ Đương.

Nam Cung phu nhân nói:

- À thì ra Chưởng môn nhân phái Vũ đương, lão thân xin chịu lỗi thất kính.

Huyền Chân cười:

- Phu nhân nặng lời quá!

Nam Cung phu nhân lại quay nhìn Bách Nhẫn đại sư hỏi:

- Các hạ chắc là Chưởng môn phái Thiếu Lâm?

Bách Nhẫn cũng bỏ mảnh vải xuống nói:

- A di đà Phật, bần đạo chính là Bách Nhẫn.

Nam Cung phu nhân mới đầu còn hơi sửng sốt kế lại cười ha hả:

- Hay lắm, hai vị chưởng môn tôn sư trứ danh của hai đại môn phái cùng chiếu cố tới Nam Cung thế gia, thật là hân hạnh, hân hạnh!

Mụ lại nhìn trừng trừng vào mặt Bách Đại, Bách Tường hỏi:

- Còn hai vị này chắc đều là những nhân vật có lai lịch lớn cả, phải không?

Bách Đại tháo chiếc khăn bịt mặt xuống cười nói:

- Dẫu tôi có lộ diện ra chắc phu nhân cũng không biết là ai.

Nam Cung phu nhân nhìn kỹ quả nhiên không nhận ra thật, nhưng mụ vốn tính thâm trầm chỉ lạnh lùng cười nói:

- Ngươi đã cùng đi với hai vị Chưởng môn Thiếu Lâm, Vũ Đương thì tất địa vị và danh phận ở trong vũ lâm cũng không kém bao nhiêu.

Bách Nhẫn muốn lảng sang chuyện khác bèn chấp tay ngang ngược nói:

- Nữ đàn việt, tại hạ có mấy câu muốn thỉnh giáo…

Nam Cung phu nhân ngắt lời:

- Đại sư muốn hỏi những người ở trong áo quan đặt ở “Mê hồn lao” này là ai, phải không?

Bách Nhẫn nói:

- Trước khi hỏi việc đó, bần tăng hãy xin thỉnh giáo nữ đàn việt một câu khác đã.

Nam Cung phu nhân nói:

- Xin đại sư cứ hỏi.

Bách Nhẫn nói:

- Trung Nguyên tứ quân tử có phải đã chết về tay phu nhân không?

Nam Cung phu nhân lạnh lùng đáp:

- Trung Nguyên tứ quân tử ấy à? Họ đều nằm cả ở trong những cỗ quan tài đó.

Huyền Chân đạo trưởng hỏi:

- Bần đạo có một vị sư đệ tên gọi Huyền Nguyệt, không biết hiện giờ ở đâu?

Nam Cưng phu nhân lạnh lùng cười:

- Thì cũng ở cả trong những “Mê hồn sàng” kia chứ còn đâu nữa!

Bách Nhẫn nghiêm sắc mặt nói:

- Những người ấy không biết có thù oán gì với nhà Nam Cung thế gia mà bị phu nhân giam giữ trong căn nhà đá này?

Nam Cung phu nhân cười nhạt:

- Hừ, con cháu mấy đời nhà Nam Cung chúng tôi đều bị sát hại, sao các vị chỉ làm ngơ không hỏi gì đến?

Bách Nhẫn nói:

- Theo chỗ tôi biết thì Trung Nguyên tứ quân tử xưa nay không hay giao thiệp với các nhân vật vũ lâm, quyết không khi nào lại tham dự vào những cuộc tàn sát đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.