Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 115



Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Kì thi đại học kết thúc, Đỗ Hà Nhược và các bạn đi ăn liên hoan, sang hôm sau là mua vé máy bay về quê thăm ngoại bệnh ngay.

Vì công việc nên Diệp Nam Nịnh không thể đi tiễn, chỉ có Đỗ Khê Nhiễm tranh thủ bớt thời gian đưa cô nàng.

Hai chị em tạm biệt nhau tại sân bay. Đỗ Khê Nhiễm mua cho em gái một đống đồ ăn vặt, còn dặn: “Nếu mẹ có hỏi đến chuyện của chị và Nam Nịnh...”

“Rồi, rồi, em biết nên nói gì mà. Yên tâm đi.” Đỗ Hà Nhược ôm đồ ăn, sao có thể không biết được ý đồ của bà chị cho được.

Tuy hai ông bà nhà họ Đỗ đã miễn cưỡng tiếp nhận sự thật rằng Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh yêu nhau, nhưng suy cho cùng thì họ vẫn chưa yên tâm, thường hay gọi điện cho Đỗ Hà Nhược, ngoài quan tâm chuyện học hành của cô ra thì còn hỏi bóng gió tình hình yêu đương của hai người này.

Đỗ Hà Nhược cảm thấy mình căn bản không cần phải lừa cha mẹ. Hai bà chị vốn dĩ đã tình lắm rồi, còn khiến người đang âm thầm quan sát là cô đây phải ghen tị gần chết.

“Em đi nhá. Trong nhà chỉ còn hai người thôi~ muốn chơi kiểu gì cũng được hết~” Đỗ Hà Nhược ái muội đãi giọng.

“Trong đầu mày toàn nghĩ ba cái bậy bạ gì đâu không vậy.” Đỗ Khê Nhiễm tức giận vò đầu cô nàng.

“Ái da da hỏng kiểu tóc rồi.” Đỗ Hà Nhược cười chạy vào cổng an ninh.

Đỗ Khê Nhiễm dõi theo bóng dáng em gái, lặng lẽ nở nụ cười. Chiều nay trong công ty không có việc gì, cô đi gặp khách hàng xong là về thẳng nhà luôn.

Dù bày ra vẻ đứng đắn trước mặt Đỗ Hà Nhược nhưng vừa về đến nhà, Đỗ Khê Nhiễm đã nhịn không được mà nghĩ lung tung. Cô gọi điện kêu dì giúp việc mà Diệp Nam Nịnh hay mời đến dọn dẹp nhà cửa.

Dì giúp việc đến rất đúng giờ, cũng hiểu cô, cười nói: “Hôm nay chỉ dọn nhà của cô thôi à?”

“Đúng vậy, phiền dì dọn kĩ một chút.” Đỗ Khê Nhiễm đứng trong phòng khách, nhìn đông ngó tây một lúc, vẻ mặt còn thoáng chút hưng phấn, ngay cả dì lau dọn cũng nhận ra điều đó.

“Chuyện gì mà vui thế?”

“Cũng không có gì, chỉ là tụi cháu sắp sống... thuê chung nhà thôi.” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.

“Đó là chuyện tốt mà. Hai cô thân với nhau, ở cùng mới tiết kiệm chứ.” Dì lau dọn cười nói.

Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu, lại không nhịn được mà bước vào phòng ngủ nhìn ngó. Lúc thì sợ giường không đủ lớn, lúc lại lo tủ quần áo không chứa hết đồ của hai người.

Từ khi Diệp Nam Nịnh đồng ý sống chung, hai người đã bắt đầu bàn bạc chuyện dọn nhà. Cách tiện nhất chính là Diệp Nam Nịnh trực tiếp dọn qua nhà cô ở.

Nhưng chuyển nhà không phải một chuyện đơn giản, đặc biệt khi công việc của cả hai còn đang trong thời kì bận rộn. Vì thế, hai cô bèn thương lượng với nhau mỗi ngày dọn một chút, đầu tiên là chuyển các món không cần sử dụng sang trước. Bận rộn mấy hôm, giờ chỉ còn lại quần áo và một ít đồ dùng hàng ngày.

Phòng của Đỗ Hà Nhược vẫn để lại cho cô nàng, nhưng một nửa tủ quần áo đã bị trưng dụng để chứa đồ trái mùa của hai người. Chỉ mấy hôm mà căn hộ hai phòng một sảnh vốn vừa đủ để ở đã bị nhét đầy.

Bấy giờ Đỗ Khê Nhiễm mới sực nhớ ra Diệp Nam Nịnh từ nhỏ đã quen ở nhà rộng rãi, liệu có thể trụ lại căn hộ nhỏ này của cô lâu dài được không? Mấy hôm nay, tâm trạng cô cứ hay lúc vui lúc buồn như thế.

Tối đến, khi Diệp Nam Nịnh tan làm về thì Đỗ Khê Nhiễm còn đang xem giá nhà hiện tại ở thành phố B. Nghe tiếng mở cửa, cô lập tức đóng máy tính, quay đầu nhìn về phía cô nàng vừa bước vào.

Diệp Nam Nịnh nhảy bổ lên người Đỗ Khê Nhiễm, ôm chầm lấy chị người yêu: “Chị đang xem gì vậy? Lén la lén lút.”

“Không có gì. Đúng lúc em về nên chị mới đóng lại đấy thôi.” Đỗ Khê Nhiễm cười xoa gáy cô nàng, “Ăn cơm chưa?”

“Dạ rồi, Minh Sương mời.” Diệp Nam Nịnh trượt xuống, nằm gối lên chân Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm thuận tay bóc một quả cà chua bi trong đĩa, đút vào miệng em: “Cô ta mời em ăn cái gì? Hay là vẫn còn ý đồ với em?”

“Không có. Em có kể chị nghe chuyện của cậu ấy với chị em rồi mà? Lần này mời em ăn cơm chủ yếu là muốn tham khảo xem em theo đuổi bạn gái thế nào.” Diệp Nam Nịnh cắn quả cà chua. Nước quả ngọt ngào tràn ra, cô vươn lưỡi liế.m môi, “Nói là em tương đối có kinh nghiệm nên muốn học hỏi từ em.”

“Phải không?” Đỗ Khê Nhiễm lại đút cho em bạn gái một quả nữa. Thấy khi ngẩng mặt nhai cà chua, đầu lưỡi em cứ linh hoạt đảo vòng, cô bèn cúi đầu len lỏi vào tìm kiếm một lượt, đoạn cười hỏi, “Em có kinh nghiệm gì? Đâu nói nghe thử xem?”

Aaaaaaa! Siêu thỏa mãn!

Dù đã bên nhau lâu thế rồi nhưng cô vẫn cứ bị Đỗ Khê Nhiễm làm cho rung động.

Mặt Diệp Nam Nịnh sắp đỏ như quả cà chua đến nơi. Cô ấp úng nói: “Không phải chị biết rồi sao?”

“Thì ra người theo đuổi vụng về như em mà cũng có thể thành chuyên gia tình cảm? Đúng là chuyện lạ.” Đỗ Khê Nhiễm cười nghiêng ngửa.

Diệp Nam Nịnh siết tay: “Tuy phương pháp hơi ngốc nhưng dù sao em cũng thành công chứ bộ! Hữu dụng là được rồi!”

“Phải, em nói đúng.”

Thấy chị vẫn còn cười, Diệp Nam Nịnh bèn câu lấy cổ chị, ngẩng đầu hôn mạnh lên môi: “Không cho cười em.”

Giọng điệu hung hăng nhưng nét mặt lại mềm mụp. Đỗ Khê Nhiễm ấn sau lưng cô nàng, đảo khách thành chủ, cười hiền: “Ừ, không cười em. Em là người dũng cảm nhất.”

...

Trung tuần tháng Sáu, Diệp Nam Nịnh lại xin nghỉ thêm nửa ngày để về trường bảo vệ luận văn. Sau khi kết thúc, giảng viên hướng dẫn lại hỏi đến kế hoạch của cô, cô nói mình định thi lên thạc sĩ vào sáu tháng cuối năm

Giảng viên hướng dẫn hết sức vui mừng, hỏi: “Giờ em đang đi làm ở Chính Hòa, vừa làm vừa chuẩn bị thi thạc sĩ sẽ không bị ảnh hưởng chứ? Chỉ có thời gian nửa năm thôi, em có định tập trung ôn thi không?”

Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Dạ không sao, em muốn tiếp tục đi làm.”

“Cũng được. Thầy tin vào trình độ của em, dù vừa làm vừa ôn tập cũng sẽ thành công.” Giảng viên hướng dẫn nói, đoạn thuận tay giao hết tài liệu trên bàn cho Diệp Nam Nịnh, “Đúng rồi, ra ngoài thì mang cái này đi bỏ giùm thầy. Mấy tài liệu trao đổi sinh viên này em không dùng được nữa.”

Mỗi năm trường đều có mấy suất trao đổi sinh viên. Diệp Nam Nịnh cũng từng may mắn có được cơ hội đi nước M học trao đổi, tiếc là cô đã từ chối.

Hiện tại, Diệp Nam Nịnh cầm một chồng sách giới thiệu mỏng, bước đến thùng rác trong góc hành lang. Cô đứng đó, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào sách. Lát sau, vừa định ném vào thùng thì Diệp Nam Nịnh lại nghe thấy một tiếng quát lớn: “Em nào đó? Giờ học sao còn lảng vảng bên ngoài? Còn không mau vào lớp đi.”

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, thấy bên cửa phòng học là một giảng viên đang đứng. Hình như đối phương nghĩ lầm cô là sinh viên đi trễ. Giảng viên vừa lên tiếng, Diệp Nam Nịnh đã sợ đến mức lùi về sau mấy bước, không dám trả lời mà chỉ thuận tay nhét quyển sách giới thiệu vào túi rồi quay lưng chạy mất.

Trở lại công ty, vừa bước vào văn phòng thì Diệp Nam Nịnh đã nhận ra không khí có gì đó khang khác. Chung quanh vốn đang ầm ĩ chợt trở nên im ắng trong giây phút cô bước vào. Sau đó, các nhân viên ồ ạt quay đầu, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.

Dù mối quan hệ của cô và các đồng nghiệp giờ đã ở mức có thể gọi tên nhau nhưng bất thình lình bị nhiều người đồng loạt nhìn chằm chằm như thế, Diệp Nam Nịnh vẫn khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi. Theo bản năng, cô cất vội bước chân đi về phía bàn làm việc.

Lúc đi ngang qua nhóm một, cô bị Minh Sương ngăn lại. Hồ Giai Húc chỗ đối diện cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cả hai cùng kéo Diệp Nam Nịnh vào phòng họp.

“Hai cậu làm gì vậy?” Diệp Nam Nịnh khó hiểu nhìn chung quanh, phát hiện bên ngoài hãy còn có người đang chú ý đến các cô qua lớp cửa kính.

“Xoạch xoạch” mấy tiếng, Minh Sương kéo lớp cửa lá sách xuống, trầm giọng nói: “Chuyện của cậu và Đỗ Khê Nhiễm bị phát hiện rồi.”

Diệp Nam Nịnh giật thót, song vẫn mang tâm lý may mắn mà hỏi lại: “Chuyện gì?”

“Chuyện yêu đương.” Hồ Giai Húc đỡ trán, “Các cậu bị làm sao vậy trời? Cả đám toàn cong hết ráo. Hơn nữa, nếu không phải hôm nay lộ ra thì mình vẫn còn bị các cậu giấu nữa. Thì ra cậu cũng thích con gái, còn âm thầm liếc mắt đưa tình với Đỗ tổng từ lâu!”

“Ngại quá.” Diệp Nam Nịnh áy náy nhìn cô bạn một cái, “Cơ mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Minh Sương nói dăm ba câu kể lại sự tình.

Thì ra hôm nay có một đồng nghiệp định mang camera hành trình đi sửa nên kiểm tra lại video đã quay, kết quả vô tình thấy được hình ảnh hai cô gái đang hôn nhau trên chiếc xe đậu đối diện trong bãi đỗ của công ty. Đồng nghiệp nọ kinh ngạc kêu ra tiếng, khiến những người chung quanh tò mò. Sau một hồi phân tích, phát hiện đúng là Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh, mọi người nhất thời bàn tán xôn xao, chỉ nhoáng cái mà cả công ty đã biết chuyện.

Diệp Nam Nịnh mặt suy sụp hỏi: “... Đỗ tổng đâu?”

“Bị bên Nhân sự gọi đi chưa về, hơn nửa tiếng rồi.” Minh Sương nói.

“Cậu xem giờ có chứng minh video kia là giả được không?” Hồ Giai Húc hỏi, “Có lẽ họ chỉ nhìn lầm thôi thì sao?”

Diệp Nam Nịnh lắc đầu. Thi thoảng có những lúc không kiềm được, cô và Đỗ Khê Nhiễm đúng là sẽ hôn nhau, nhưng hầu hết thời điểm đều để ý chung quanh, dù ở trên xe cũng sẽ xác định bốn phía không có ai. Tuy nhiên, hai người lại quên mất vụ camera hành trình trên xe này, mà trùng hợp hơn nữa là video theo dõi ấy lại bị người ta trích ra.

Ba người im lặng một lúc. Đoạn, Hồ Giai Húc đề nghị: “Không mấy cậu xin nghỉ thêm nửa ngày nữa đi, về trước nghỉ ngơi. Giờ mọi người đều đang bàn tán về chuyện của hai người, ở lại đây cũng không hay.”

Diệp Nam Nịnh lắc đầu yếu ớt: “Không sao, mình chờ Đỗ tổng trở lại... Mình đi làm trước đây.”

Cô đẩy mở cửa phòng họp, chung quanh lại có vô vàn ánh mắt dòm ngó. Tâm trạng vốn còn bồn chồn chợt trở nên bình tĩnh vì lo lắng cho Đỗ Khê Nhiễm. Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu bước đến ngồi vào chỗ.

Các đồng nghiệp trong nhóm cũng nhìn cô mấy lần, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng cũng biết hiện tại có hỏi gì cũng không thích hợp. Sau một thoáng im lặng, mọi người vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói sơ qua với cô về công việc.

Những nhân viên khác cũng lục tục thu hồi cái nhìn hóng hớt, bắt đầu âm thầm bàn tán xôn xao trong nhóm chat.

Chừng nửa giờ sau, nhân vật chính còn lại trong sự kiện cuối cùng cũng quay về. Vừa bước vào khu làm việc, cô cũng được chào đón bằng nghi thức dòm ngó.

Đỗ Khê Nhiễm lại đi hướng văn phòng mà mặt không đổi sắc, hệt một người không liên quan. Thậm chí cô còn bước đến nhóm làm việc mà phân phó nhiệm vụ, nhân tiện cho Diệp Nam Nịnh một ánh mắt trấn an, sau đó quay lưng rời đi.

Mọi người đành phải tạm kiềm chế lòng hiếu kì, chờ đợi thời cơ thích hợp hơn để mà hỏi thăm.

Nhưng Hứa Hoan lại không chờ được. Cô luôn xem Đỗ Khê Nhiễm là tấm gương trong công việc, cũng khá thân thiết với Diệp Nam Nịnh, thế nên giả bộ cầm tài liệu đến văn phòng Đỗ Khê Nhiễm. Chẳng biết hai người đã nói gì với nhau mà lúc trở ra, Hứa Hoan lại thở dài một tiếng hết sức nặng nề. Có người hỏi thăm tình hình, Hứa Hoan đều phất tay, chẳng muốn tiết lộ gì cả mà chỉ nói: “Lo làm việc đi. Chuyện của người ta mà mấy người bận tâm làm gì?”

Trầy trật mãi mới đến giờ tan làm, mấy đồng nghiệp khá thân với Đỗ Khê Nhiễm cũng không nhịn được mà mò đến chỗ cô dò hỏi. So với tình yêu thì điều bọn họ càng quan tâm hơn nữa chính là chuyện công việc của Đỗ Khê Nhiễm.

“Phòng Nhân sự tìm cô nói gì vậy?” Lão Lý hỏi.

“Thì xác nhận chuyện tình cảm chút thôi.” Đỗ Khê Nhiễm cười cười, “Chẳng hiểu sao mà tôi lại có ảo giác như nghệ sĩ đỉnh lưu* công khai bạn gái, không biết lần này sẽ rụng mất bao nhiêu fan.”

*Đỉnh lưu là nghệ sĩ có lượng fan hùng hậu, độ nổi tiếng cao.

Mấy người bạn bị lời nói đùa của cô chọc cười. Có người nói cô giấu kĩ quá, hèn gì không tìm bạn trai, hóa ra là thích con gái, cũng có người trêu cô tìm được em người yêu xinh đẹp.

Cả đám đều là cáo già trong giới, biết cái gì nên nói, cái gì không, sẽ không ngu ngốc đến mức hỏi mấy chuyện bên lề ngay lúc này, nhưng về công việc thì vẫn có thể quan tâm vài câu.

Khi bị hỏi tại sao phòng Nhân sự lại nói chuyện với mình lâu như thế, Đỗ Khê Nhiễm cười nói: “Vì tôi định nghỉ việc.”

“Lão Đỗ, không tới mức đó chứ.” Lão Lý cau mày, “Cô đừng xúc động đấy.”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở, Diệp Nam Nịnh nhìn cô với gương mặt trắng bệch: “Chị định nghỉ việc ạ?”

Trong phòng im thin thít. Đỗ Khê Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diệp Nam Nịnh từ giữa đám đông, sau đó bước qua nắm lấy tay cô nàng rồi nói với những người khác: “Các bạn, vẫn chưa chính thức giới thiệu. Đây là bạn gái tôi, sau này phiền mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Cả bọn ngơ ngác, sau đó cũng cười theo: “Không thành vấn đề.”

“Giờ tôi và bạn gái về trước, mai gặp.” Đỗ Khê Nhiễm dắt Diệp Nam Nịnh rời đi.

Vừa về đến nhà, Diệp Nam Nịnh đã nôn nóng hỏi: “Tại sao chị lại nghỉ việc? Phòng Nhân sự ép chị hả?”

Tuy công ty không có quy định cụ thể là cấm tình yêu công sở nhưng mấy chuyện này luôn phải tránh. Ngành tài chính tiếp xúc với số liệu, dính líu đến rất nhiều thứ, lợi ích cũng lớn. Nếu có người cùng nhau mưu lợi riêng thì chính là điều tối kỵ.

Huống hồ, hai người lại là cấp trên cấp dưới, năm ngoái Diệp Nam Nịnh còn nhận giải sinh viên thực tập xuất sắc, những dự án bình thường tham gia cũng lớn, rất khó để người ta đừng nghi ngại liệu giữa hai người có liên quan lợi ích gì không.

Mà tình yêu đồng tính lại đơm thêm cho câu chuyện sự cấm kỵ, khó tránh việc bị người lên án.

Xét thấy những vấn đề trên, giám đốc bộ phận Nhân sự là Lisa bèn gọi Đỗ Khê Nhiễm đến văn phòng, hỏi xem quan hệ giữa cô và Diệp Nam Nịnh rốt cuộc là như thế nào.

Đỗ Khê Nhiễm thẳng thắn nói rằng hai người đã quen nhau chừng nửa năm, nhưng về công việc thì vẫn luôn xử lí theo nguyên tắc công bằng.

Lisa là người nhìn Đỗ Khê Nhiễm từng bước đi lên từ vị trí sinh viên thực tập, đương nhiên là tin vào nhân phẩm của cô, thế nên đành phải xử lí dựa theo quy định cố hữu. Nếu xuất hiện tình yêu công sở thì sẽ điều hai người sang hai bộ phận khác nhau. Căn cứ vào khác biệt về chức vụ thì công ty sẽ chuyển Diệp Nam Nịnh xuống bộ phận thị trường cấp hai ở lầu dưới. Quyết định như thế đã có thể xem như nhân từ. Cặp đôi yêu nhau chốn văn phòng trước đó, công ty trực tiếp điều chuyên viên phân tích sang bộ phận chăm sóc khách hàng, khiến cả hai cùng tức giận mà nghỉ việc. Vậy nên, gần như hễ xuất hiện tình yêu công sở thì sẽ có người lựa chọn nghỉ việc.

Nhưng Lisa lại không ngờ người chủ động đưa ra yêu cầu nghỉ việc lại là Đỗ Khê Nhiễm. Cô khuyên nhủ, thuyết phục mãi. Đã nỗ lực làm việc ngần ấy năm, sắp thăng chức đến nơi rồi, sao có thể tùy tiện nghỉ việc? Nhưng Đỗ Khê Nhiễm lại nhất quyết khăng khăng, đành phải để cô nàng trở về suy nghĩ cẩn thận thêm.

“Muốn nghỉ việc cũng là em nghỉ chứ, chị sắp lên chức đến nơi rồi.” Diệp Nam Nịnh kích động.

Đỗ Khê Nhiễm cười nói: “Không phải bị ép. Hoàn toàn là ý muốn cá nhân của chị thôi.”

Diệp Nam Nịnh không tin, cứ cảm thấy là chị bị ép phải từ bỏ tương lai xán lạn, trong lòng cô áy náy không thôi. Không biết nghĩ đến điều gì mà cô lại chạy về nhà, lấy đám tài liệu thi lên thạc sĩ kia sang đặt trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, sau đó nhanh tay móc từ trong túi xách ra thêm một mớ nữa, nóng ruột nói: “Chị xem, em định thi lên thạc sĩ, giờ nghỉ việc là vừa hay có thể tập trung ôn tập. Mai chị đi nói với Lisa, rút đơn nghỉ việc về đi.”

Đỗ Khê Nhiễm cầm số tài liệu lên xem thử: “Em định thi lên thạc sĩ à?”

“Vâng!” Diệp Nam Nịnh kiên định gật đầu. Vốn là định vừa làm vừa ôn, cùng lắm thì hơi cực hơn chút thôi nhưng có thể cùng nhau đi làm, cùng nhau về nhà với Đỗ Khê Nhiễm thì cô cũng không thấy vất vả nữa. Nhưng nếu buộc phải có người nghỉ việc thì nhìn kiểu gì cũng thấy cô mới là lựa chọn tối ưu chứ.

“Vậy tốt quá, chắc chắn em sẽ thi đậu. Từ trước chị đã muốn khuyên em đi học lên cao hơn rồi.” Đỗ Khê Nhiễm cổ vũ em người yêu. Bắt gặp ánh mắt sáng quắc của cô nàng, cô lại đè em xuống sô pha, nghiêm mặt nói, “Em đừng áp lực quá, chuyện nghỉ việc chị đã cân nhắc lâu lắm rồi. Chị chưa nói với em lúc trước chị đã rút báo cáo thăng chức về đúng không?”

Diệp Nam Nịnh sửng sốt: “Tại sao ạ?”

“Vì đoán được sẽ có ngày hôm nay.” Đỗ Khê Nhiễm vu.ốt ve sườn mặt cô nàng, cười nhẹ, “Tình yêu là không thể che giấu. Chỉ cần hai ta còn yêu nhau thì kiểu gì cũng sẽ bị người ta nhìn ra, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

“Vậy người nghỉ việc cũng không nên là chị.” Diệp Nam Nịnh cau mày.

“Không sao, chị đã nhận được lời mời từ vài công ty rồi.” Đỗ Khê Nhiễm vuốt lên phần trán đang chau chặt của cô nàng, “Mấy năm nay vẫn hay có chuyên viên tuyển dụng liên hệ chị. Đến dạo gần đây chị mới để ý thấy có mấy công ty đưa ra đãi ngộ khá tốt, còn hứa hẹn muốn đi lúc nào cũng được nữa.”

Bản thân chuyện nhảy việc cũng là một cách tăng lương, thăng chức. Cô một mực ở lại Chính Hòa chỉ là do có tình cảm, hơn nữa công việc cũng rất thuận lợi nên lười đổi chỗ thôi.

Gần đây, vì suy tính chuyện chỗ ở nên Đỗ Khê Nhiễm mới cảm thấy chuyện này khá cấp bách, trùng hợp sao mà tình yêu lại bại lộ ngay lúc này, cô bèn thuận nước đẩy thuyền mà đưa ra yêu cầu nghỉ việc.

Lisa không muốn để một đồng nghiệp vừa ổn định vừa biết kiếm tiền như thế bỏ đi, lúc tối còn gọi mấy cuộc điện thoại đến khuyên nhủ. MD ở trên cũng gửi cho cô khá nhiều tin nhắn, nhưng kết quả đều bất lực.

Trước khi ngủ, Diệp Nam Nịnh vẫn không yên tâm mà xem lại lịch sử trò chuyện của chị người yêu một lượt, xác nhận xem có người chào mời thật không. Đỗ Khê Nhiễm bị điệu bộ nghiêm túc kiểm tra của cô nàng chọc cười, cầm mấy quyển sách giới thiệu du học vào phòng ngủ, đưa đến trước mặt em: “Em có nghĩ đến chuyện du học không? Chắc có mà ha?”

Diệp Nam Nịnh kinh ngạc ngẩng đầu, đoạn cuống quít giật mấy quyển sách giới thiệu mình vô tình mang về nhà lại, ngập ngừng nói: “Em không du học đâu. Em học sau đại học trong nước là được rồi.”

“Là vì nguyên nhân gia đình hay sao?” Lúc phỏng vấn, Đỗ Khê Nhiễm đã từng cảm thấy khá đáng tiếc, còn hỏi qua vấn đề này. Khi ấy, em nói là do nguyên nhân gia đình nên cô cũng không nhắc lại. Nào ngờ đêm nay, cô lại thấy được mấy quyển giới thiệu trường học nước ngoài trong đám tài liệu thi lên thạc sĩ, bấy giờ mới phát hiện thật ra Diệp Nam Nịnh vẫn có ý định ấy.

Diệp Nam Nịnh lắc đầu.

“Vậy là vì chị à?”

Diệp Nam Nịnh cắn môi, im lặng một lúc, muốn nói dối cho qua nhưng vừa nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của chị đã lập tức chịu thua, nản lòng ôm lấy đối phương: “Em không muốn ra nước ngoài.”

“Đi du học đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Rõ ràng em có cơ hội tốt hơn, lại còn trẻ như vậy, đừng để bị nhốt trong một góc. Từ đầu chị đã cảm thấy em nên có một khoảng trời rộng lớn hơn, lần đầu tiên gặp em đã nghĩ thế rồi.”

“Nhưng mà em không muốn rời xa chị.” Diệp Nam Nịnh nói như làm nũng, đầu dụi thẳng vào cổ chị người yêu, “Chị nỡ để tụi mình chia cắt hai nơi sao?”

Cổ hơi nhột, Đỗ Khê Nhiễm cười đè cô nàng lại: “Không nỡ, nên chị đi cùng em.”

Diệp Nam Nịnh uốn éo mấy cái, vừa định lên tiếng phản bác thì lại ngớ người, khó tin nhìn người trong lòng: “Chị nói gì?”

“Chị nói, chị đi cùng em.”

Diệp Nam Nịnh nhất thời trợn tròn: “Chị tuổi này rồi mà cũng du học sao?”

Gân xanh trên trán Đỗ Khê Nhiễm giật giật: “... Chị tuổi này?”

Diệp Nam Nịnh trượt ngay xuống thảm “bịch” một tiếng: “Em sai rồi!”

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.