TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 44
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Nhìn lịch sử trò chuyện, Diệp Nam Nịnh im lặng trong thoáng chốc, sau đó hỏi: [Sao bạn lại muốn giúp đỡ em ấy?]
Dududu: [Sợ em ấy lầm đường lạc lối. Nói thật, cách tiêu xài của ẻm không quá giống với những kiểu tôi thường thấy, mà ẻm lại rất xinh đẹp. Tôi sợ ngày nào đó em ấy sẽ vì trả tiền thuê nhà hoặc ra vào chốn xa hoa mà sa chân lỡ bước.]
Diệp Nam Nịnh: "..."
Thì ra Đỗ tổng suy nghĩ nhiều như vậy!
Cơ mà cẩn thận ngẫm lại thì cô cũng để lộ nhiều điểm đáng ngờ thật. Rõ ràng nghèo đến mức chỉ mặc quần áo mấy chục đồng, tiền cơm có hai trăm đồng cũng không thể lấy ra ngay, thế mà lại nguyện ý thuê chung cư bảy tám nghìn, còn đăng kí phòng tập thể thao. Dù cho ai biết được thì chắc cũng sẽ thấy cách tiêu xài của cô thật kì quặc?
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Biết đâu em ấy thích tiêu tiền vào chỗ ở hơn thì sao?]
Dududu: [Cơm sắp không có mà ăn, còn thuê chung cư hai phòng một sảnh. Vậy hợp lí không?]
Diệp Nam Nịnh: ... Ừm, đúng là không hợp lí thật.
Cô hoài nghi thật ra Đỗ tổng đã để ý lâu rồi, nhưng đến mấy hôm nay, khi lời đồn dấy lên trong công ty thì chị mới buộc phải quan tâm vấn đề này.
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Bạn cũng nói em ấy rất ưu tú rồi mà, thế nên chắc là không lầm đường lạc lối đâu nhỉ?]
Dududu: [Chỉ là nỗi lo của tôi thôi. Chính vì rất ưu tú nên tôi mới không nỡ thấy một cô bé tốt như vậy sa chân vào con đường sai trái. Ầy.]
Từ giọng điệu của đối phương, Diệp Nam Nịnh cảm nhận được sự bất lực sâu sắc cùng với nỗi lo lắng của mẹ già.
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Σ(⊙▽⊙ " Vậy ấy tính làm sao đây?]
Dududu: [Giờ em ấy đang là gia sư cho em gái tôi, tạm thời tôi dùng cớ trả lương mà cho em thêm ít tiền. Nhưng cũng không thể làm thế mãi được, tôi đâu phải nhà từ thiện, nên là rầu ghê.]
Diệp Nam Nịnh: Aiz.
Không ngờ lại khiến Đỗ tổng lo lắng cho cô như thế, thật là tội lỗi, tội lỗi.
Dududu: [Công việc của em ấy hiện tại đã bận lắm rồi, cuối tuần còn làm gia sư ở nhà tôi, thế nên không thể giới thiệu việc làm thêm gì khác nữa. Nhưng mà ẻm nấu cơm rất ngon...]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Thế nên?]
Dududu: [Thế nên tôi muốn hỏi Cụ thử xem, làm blogger ẩm thực thì thu nhập có cao không? Tôi định giới thiệu cho em ấy làm thử. Nếu Cụ không muốn tiết lộ thì cũng không sao.]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Cái này mình không rõ lắm. Mình hông có nhận quảng cáo QAQ]
Dududu: [Cụ có tận mười vạn fans mà vẫn không nhận quảng cáo á?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ừa, không muốn nhận, không muốn để phía client ảnh hưởng đến tâm trạng nấu nướng của mình o?o]
Dududu: [Hahahahaha, không quên sơ tâm. Tốt lắm. Cổ vũ.jpg]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [?(??.?w?.??)?]
Chủ đề này tạm kết thúc, nhưng Diệp Nam Nịnh vẫn ôm điện thoại thao thức mãi.
Giờ thì lại lâm vào tình thế lưỡng nan. Một bên là thú thật tình trạng kinh tế của bản thân nhưng có khả năng sẽ bị xem như đồ lừa gạt. Một bên là tiếp tục giữ hình tượng sinh viên thực tập nghèo khó nhưng sẽ bị Đỗ tổng nghi là muốn lầm đường lạc lối, chị còn tốt bụng trợ cấp cho cô, thậm chí còn có khả năng sẽ giới thiệu cho cô đủ kiểu việc làm. Nếu thật sự bảo cô đi làm blogger ẩm thực, vậy thì không hay lắm.
Rối rắm cả đêm, ngay cả ngủ cũng chẳng được ngon giấc. Diệp Nam Nịnh dậy nấu bữa sáng xong lại đi gọi Đỗ Khê Nhiễm sang ăn.
Trong lúc dùng bữa, Đỗ Khê Nhiễm không hề có biểu hiện gì bất thường, chỉ là khi ăn xong, cô lại lấy ra ba mươi đồng tiền đặt lên bàn: "Tiền bữa sáng."
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc hỏi: "Đỗ tổng, chị ăn một bữa sáng tận ba mươi đồng á?"
Đỗ Khê Nhiễm: "Ừ."
"Vậy cũng đâu cần trả ngay chứ? Trả theo tháng tiện hơn mà."
Đỗ Khê Nhiễm: "Chị sợ quên, ăn bữa nào trả bữa đó đi, hay hơn."
Tâm trạng Diệp Nam Nịnh rất phức tạp. Cô cảm thấy nếu còn tiếp tục như thế thì sớm muộn gì Đỗ tổng cũng sẽ tiếp tế cho cô đến mức phá sản.
Đúng là cô muốn làm việc bình thường, một cách bình dân, nhưng nếu lớp ngụy trang ấy bắt đầu khiến Đỗ tổng khó xử thì lại vi phạm ý nguyện ban đầu của cô.
Lúc xuống lầu, Diệp Nam Nịnh xây dựng tâm lý trong lòng cả buổi, sau đó gom hết dũng khí, chần chờ mãi mới nhỏ giọng nói: "Đỗ tổng..."
"Sao vậy?" Đỗ Khê Nhiễm bước đi đằng trước.
"Chị đừng đưa tiền cho em nữa... Em có tiền." Diệp Nam Nịnh ngập ngừng nói.
Đỗ Khê Nhiễm quay đầu nhìn Diệp Nam Nịnh một cái, thoáng im lặng rồi nói với vẻ hiểu rõ: "Có phải chị trả ngay từng bữa khiến em thấy lòng tự trọng bị tổn thương không? Vậy mình tính theo tháng."
"Em có tiền thật mà." Diệp Nam Nịnh nói.
"Ừ, ừ, phải, phải, phải. Em có tiền." Đỗ Khê Nhiễm miệng đáp lời, tay lấy chìa khóa xe, chân bước về phía ghế phụ lái.
"Thật đó. Chiếc xe này là của em nè." Diệp Nam Nịnh chỉ vào chiếc Maserati cách đó không xa.
Đỗ Khê Nhiễm tựa vào cửa xe, bật cười: "Đúng, đúng, đó là của em. Thấy chiếc Rolls-Royce kế bên không? Của chị đó. Được rồi, mau tỉnh ngủ, đi làm thôi."
Diệp Nam Nịnh: "..."
Xong rồi. Khó khăn lắm cô mới chuẩn bị xong tâm lí để nghe Đỗ tổng mắng là đồ lừa đảo, kết quả Đỗ tổng lại không tin lời cô thì làm sao đây?
"Đỗ tổng, thật ra nhà em rất có tiền..." Diệp Nam Nịnh lắp bắp nói.
Đỗ Khê Nhiễm quay sang nhìn cô cả buổi, sau đó từ tốn nói: "Vậy nên em muốn nói em là con nhà giàu, giờ đi làm công chỉ là vì trải đời thôi à?"
Diệp Nam Nịnh: "... Cũng có thể nói như vậy. Nhưng không hẳn vì trải đời mà là em muốn cảm nhận cuộc sống thực tế."
"Không phải trải đời hả?" Đỗ Khê Nhiễm cười đến phải đỡ trán, "Em lo lái xe giùm chị đi, bớt nghĩ mấy chuyện tào lao. Bình thường xem tiểu thuyết, xem TV đồ nhiều lắm đúng không?"
Diệp Nam Nịnh: "..."
Thế nên rốt cuộc phải làm sao thì Đỗ tổng mới chịu tin là cô thật sự có tiền đây!?
Xe đến công ty, Diệp Nam Nịnh bước vào thang máy, mở điện thoại lên, chuẩn bị cho Đỗ tổng xem số dư tài khoản tiết kiệm của mình. Nào ngờ đột nhiên có rất đông người ùa vào thang máy, cô buộc phải cất điện thoại đi, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc ăn trưa, Diệp Nam Nịnh ngồi chung với Hồ Giai Húc, thất thần gắp đồ ăn, suýt chút nữa đã gắp vào chén Hồ Giai Húc.
"Tiểu Diệp, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Hồ Giai Húc nhỏ giọng nói, "Không phải là bị lời đồn ảnh hưởng nên cơm cũng không muốn ăn đấy chứ?"
Diệp Nam Nịnh chậm rãi nhìn lên, rồi đột nhiên cất giọng hỏi: "Mình là người có tiền. Cậu tin không?"
"Mình tin chứ."
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc hỏi: "Sao cậu tin nhanh thế?"
"Vì mình có niềm tin ở cậu mà. Ngoại hình xinh đẹp đã đành, năng lực nghiệp vụ còn tốt như thế nữa, cậu không có tiền thì ai có? Yên tâm đi, cậu chỉ tạm thời túng thiếu thôi, tiếp tục phấn đấu thêm một thời gian nữa thì chắc chắn cậu có thể khiến mọi người phải ngước nhìn!" Hồ Giai Húc cổ vũ.
Diệp Nam Nịnh: "..." Tóm lại là vẫn không tin hiện giờ cô có tiền.
Hồ Giai Húc bất chợt vỗ vỗ cánh tay Diệp Nam Nịnh, ý bảo bạn nhìn theo hướng nào đó, nhỏ giọng nói: "Trời má, thấy cái túi xách của nhỏ đó không? Bản giới hạn mới nhất đó. Giàu dữ. Sau này cậu cũng có thể như vậy."
Diệp Nam Nịnh hỏi: "Cậu cảm thấy cái túi kia có đẹp không?"
"Đương nhiên đẹp chứ. Đặc biệt là giá của nó á, quá thơm!" Hồ Giai Húc nói.
Đầu Diệp Nam Nịnh đột nhiên nảy sinh một ý định! Vừa có thể biểu đạt tâm ý của bản thân mà lại vừa khiến Đỗ tổng nhận ra được rằng cô có tiền. Cô hỏa tốc giải quyết bữa trưa, sau đó nhanh chóng chốt đơn một chiếc túi hàng hiệu trên trang web chính thức của hãng, chọn giao hỏa tốc, hàng đến ngay hôm sau.
"Diệp Nam Nịnh, đi lấy đồ chuyển phát nhanh dưới lầu giùm chị." Đỗ Khê Nhiễm gọi. Bình thường chỉ có đồ liên quan đến công việc thì cô mới chọn gửi đến công ty, thế nên vừa có tin nhắn báo hàng đến là cô sẽ đi lấy ngay.
Diệp Nam Nịnh cầm gói đồ chuyển phát vào văn phòng Đỗ Khê Nhiễm, nhưng không đi ngay mà đứng nhìn chị mở hàng.
Đỗ Khê Nhiễm mở ra nhìn thì sửng sốt mất một lúc, sau đó lấy ra một chiếc hộp. Logo trên hộp vô cùng bắt mắt.
"Em chắc đây là đồ chuyển phát của chị chứ?" Đỗ Khê Nhiễm ngơ ngác nhìn phiếu chuyển hàng, người nhận đúng là tên cô.
"Dạ phải." Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm lại tò mò mở hộp, thấy chiếc túi bên trong thì mày càng chau chặt: "Ai tặng đây?"
Lại nhìn sang phiếu chuyển hàng, người gửi: YE.
Đỗ Khê Nhiễm nhanh chóng đảo hết một lượt danh sách những người theo đuổi trong đầu, hình như không ai liên quan đến xưng hô này.
"Đỗ tổng, chị thích không?" Diệp Nam Nịnh hỏi.
"Cũng không biết là ai tặng..." Đỗ Khê Nhiễm nói, rồi đột nhiên ngẩng đầu, "Diệp Nam Nịnh? YE này không phải em đấy chứ*?"
*Phiên âm của chữ Diệp là [yè].
Diệp Nam Nịnh thoáng ngại ngùng, biểu cảm cũng càng nghiêm túc. Cô gật gật đầu: "Vâng. Cảm ơn chị đã chỉ dẫn cho em suốt thời gian qua, thế nên muốn tặng chị một món quà nhỏ. Chị có thích không?"
Đỗ Khê Nhiễm vội nhìn thoáng ra ngoài, sau đó đóng cửa, cất giọng quở trách: "Em thuê nhà, tập gym, mấy cái này chị không nói, nhưng sao em lại bỏ tiền ra mua mấy thứ này làm gì? Đây là thứ mà hiện giờ em kham nổi à?"
Diệp Nam Nịnh gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Kham được. Chị tin em đi, em có tiền thật mà."
Đỗ Khê Nhiễm tức đến mức muốn tự ấn huyệt Nhân Trung: "Em bớt bớt đi. Quẹt thẻ ghi nợ rồi đúng không? Cho dù em muốn bày tỏ lòng biết ơn thì cũng đâu cần dạn tay vậy chứ? Mau cầm đi trả cho chị. Sắp tới định cạp đất ăn à?"
"Không trả." Diệp Nam Nịnh lùi về sau mấy bước, lắc đầu, "Không cạp đất ăn. Em có tiền mà, sẽ không bị đói."
Đỗ Khê Nhiễm thật sự tức đến đau đầu. Cô vươn tay muốn chọt đối phương mấy cái, nào ngờ nhìn lên mới thấy khoảng cách hơi xa, ngón tay cô giơ giữa không trung rồi lại không chọt tới.
Thấy thế, Diệp Nam Nịnh vội chủ động tiến lên hai bước, trán để ngay ngón tay Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm lúc này mới chọt trán cô nàng mấy cái, đúng là vừa tức giận lại vừa buồn cười, ngoan đến mức khiến người ta không tài nào mắng được: "Diệp Nam Nịnh, chị không cần mấy thứ này của em. Chỉ cần em chăm chỉ làm việc thì đó đã là sự ủng hộ lớn nhất đối với chị rồi. Hiểu chưa? Bây giờ có nghèo một chút cũng không sao, đừng quan tâm người khác nói gì. Em chỉ mới vừa khởi bước, tương lai còn rất dài, ai nhìn cũng biết tương lai em rất tươi sáng. Đừng để mấy cái gọi là chủ nghĩa tiêu thụ trên mạng lừa. Tiêu phí vượt mức quy định và lối sống hưởng thụ là không được."
"Em biết. Em không có bị lừa. Em chỉ... cảm thấy mẫu túi này rất hợp với chị nên muốn tặng cho chị thôi." Diệp Nam Nịnh cũng kiên quyết không trả hàng, nhỏ giọng lí nhí, "Em không có lấy lòng chị, chỉ muốn tặng chị một món quà nhỏ thôi... Thật ra em muốn tặng lâu rồi."
"Món quà nhỏ? Em gọi cái này là món quà nhỏ ấy hả?" Đỗ Khê Nhiễm cầm chiếc túi huơ huơ trước mặt Diệp Nam Nịnh, nhân tiện nhìn giá niêm yết. Hai ba vạn, cô động lòng mấy giây rồi dúi thẳng vào lòng Diệp Nam Nịnh, phất phất tay, "Mau đi trả đi, đừng bắt chị đánh em."
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi đột nhiên tiến lên một bước với vẻ mong chờ: "Vậy chị đánh em đi."
Đỗ Khê Nhiễm hít một hơi thật sâu: "Em tưởng chị không dám đánh em đúng không?"
Diệp Nam Nịnh ngưng thở: "Đánh đi."
Đỗ Khê Nhiễm nhấc tay, mắt lướt một vòng trên người cô nàng. Tay chân khẳng khiu. Cuối cùng cô đành phải đánh lên chỗ thịt nhiều là mông: "Biết sợ chưa?"
Nào ngờ Diệp Nam Nịnh lại lắc đầu, bộ dáng như thà chết chứ quyết không khuất phục, lạnh giọng nói: "Không sợ. Có gan thì chị đánh nữa đi."
Đỗ Khê Nhiễm: "..."
Đỗ Khê Nhiễm nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Sinh viên thực tập trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn đột nhiên trở nên nổi loạn, thật sự khiến người ta khó có thể ngăn trở. Hơn nữa, đối phương cứ bày ra vẻ không hề sợ bị đánh, ngược lại khiến cô không cách nào xuống tay.
Đánh không được, mắng không xong, nói thì không nghe, cách nào cũng không có hiệu quả. Đỗ Khê Nhiễm tức giận véo mặt Diệp Nam Nịnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Nam Nịnh, rốt cuộc em muốn chị thế nào?"
Diệp Nam Nịnh bị véo đến mức giọng cũng trở nên lè nhè, song vẫn quật cường nói: "Nhận quà."
Đỗ Khê Nhiễm: "Nếu chị không nhận thì sao?"
Diệp Nam Nịnh: "Vậy em đây tặng tiếp. Còn rất nhiều mẫu túi."
Đỗ Khê Nhiễm: "..."
Đỗ Khê Nhiễm không nhịn nổi nữa, tức giận vỗ một cái thật mạnh lên mông đối phương.
Diệp Nam Nịnh: (*/ω*)
_____________
Diệp Nam Nịnh: Được Đỗ tổng vỗ yêu, suиɠ sướиɠ.
Đỗ Khê Nhiễm: Tức tức tức.
_____________