Thật ra tôi là người đã chủ động thêm bạn Đường Tử Du.
Ngẫu nhiên nhưng cũng rất hiển nhiên.
Năm nhất vừa nhập học, với tư cách là đại diện của hội sinh viên, hot boy Giang tỏa sáng rực rỡ trong lễ khai giảng.
Lúc đó, Giang Thư Dư để tóc ngắn gọn gàng, mặc áo sơ mi trắng quần jeans, còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Mặt mũi nghiêm nghị và biểu cảm thờ ơ, từng cử chỉ đều toát lên khí chất thanh tao cao quý.
Nói thật thì tôi quên mất anh ấy phát biểu cái gì rồi, chỉ nhớ rõ gần cuối bài phát biểu, có một tia sáng tình cờ chiếu lên mặt anh ấy khiến anh cười rộ lên lộ ra đôi má lúm đồng tiền hơi nông. Sau cùng, anh cúi chào và nhẹ nhàng nói một câu “cảm ơn mọi người”, khi đó tôi biết mình xong đời, đổ cmnr chị em ạ.
Sau khi hỏi thăm xung quanh, tôi mới biết anh ấy thuộc khoa tài chính, tên Giang Thư Dư.
Thế nhưng khoa nghệ thuật của tôi cách khoa tài chính của anh ấy tận mười vạn tám ngàn dặm*.
(*) Tôn Ngộ Không lộn 1 vòng đi được 10 vạn 8 ngàn dặm (108.000 dặm).
Lúc tôi đang nghĩ giữa biển người mênh mông thì khó có thể chạm mặt nhau, tôi lại gặp được anh trong sự kiện của một câu lạc bộ.
Không ngờ, đàn anh Giang thoạt nhìn nhã nhặn yên tĩnh lại là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ!
Tôi kéo Du Miểu Miểu đang định đến chỗ câu lạc bộ kịch, quay ngoắt một trăm tám mươi độ rẽ hướng thẳng đến câu lạc bộ bóng rổ.
Tôi vẫn chưa quên vẻ mặt kinh ngạc của Du Miểu Miểu lúc đó.
"Lâm Thâm Vãn mày khùng hả, leo cầu thang thôi phải nghỉ mệt tận mười phút, mày còn cao chưa đến một mét sau lại đòi tham gia câu lạc bộ bóng rổ?"
"Sức khỏe kém thì mới cần tham gia câu lạc bộ bóng rổ chứ, không những rèn luyện sức khỏe còn giúp tăng chiều cao, hơn nữa tao cao 159,99999... làm tròn thành một mét sáu."
Đó là cách tôi tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ.
Vì Đường Tử Du là chủ tịch câu lạc bộ, nên tôi kết bạn Wechat với anh ta.
10.
Hiện tại, tôi và Đường Tử Du ngồi trong nhà ăn, mặt đối mặt.
Anh ta chống cằm nhìn tôi trìu mến.
Tôi bị anh ta nhìn đến nỗi phải rụt người lại.
"Xin lỗi, thực ra tôi bình luận nhầm người.”
"Này, đây là bữa sáng tôi mang cho em, bánh bò mua ở bên tay trái cổng sau của trường, còn sữa chua táo đỏ không lạnh vì sáng sớm uống đồ lạnh dễ đau bụng, cuối cùng nhớ ăn thêm quả trứng này nữa." Anh ta làm như không nghe thấy những gì tôi nói, lấy bữa sáng trong cặp mình ra đưa cho tôi.
Tôi liếc nhìn bữa ăn trên bàn, cái tên này, toàn mua những thứ tôi thích ăn, đến sữa chua cũng là vị tôi ưa thích.
Tôi đẩy bữa sáng trả về trước mặt anh ta.
"Cảm ơn, nhưng tôi sẽ tự đi mua."
Anh ta trông hơi tủi thân, đẩy đồ ăn trở lại trước mặt tôi: "Người ta chạy như điên hết nửa cây số, vất vả lắm mới mua được cho em."
Tôi đẩy về phía anh ta.
"Đường Tử Du, anh tính làm gì hả? Đừng nghĩ đến chăn tôi, tôi không phải rau trong vườn của anh."
Anh ta sững người một lúc, ngẩng lên nhìn tôi: "Cái gì rau với chả vườn, em hiểu lầm gì tôi rồi?"
Á à, hiểu lầm.
"Phòng ký túc của tôi tính luôn tôi gồm bốn người, bốn người đều có Wechat của anh. Ngay cả Dư Miểu Miểu ở phòng bên cũng kết bạn Wechat với anh! Anh còn thường xuyên like bài của tụi nó, nhìn rộng ra toàn trường này không biết anh đã thêm bạn với bao nhiêu cô nàng rồi?"
Anh ta lấy điện thoại ra, kéo đến danh sách bạn bè và đưa tới trước mặt tôi: "Em xem tôi thêm bao nhiêu bạn."
69, tôi nhìn không nhầm.
Còn không nhiều bằng số bạn ghép đội chơi game của tôi.
"Thế sao lại có chuyện trùng hợp đến mức một phần ba bạn bè trong Wechat của anh đều là bạn xung quanh tôi?" Tôi bày tỏ sự nghi ngờ.
Anh ta cầm quả trứng lên và bóc vỏ một cách vụng về.
Vừa bóc vừa lẩm bẩm: "Còn không phải giống em sao..."
"Giống tôi cái gì?"
Anh ta dừng lại hành động đang làm, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, hàng mi dày và dài khẽ động theo từng nhịp thở.
"Giống như em tìm kiếm bóng dáng của Giang Thư Dư trong bài đăng của tôi, tôi cũng tìm bóng dáng của em trong bài đăng của bạn bè xung quanh em. Em chỉ like bài đăng nào của tôi có Giang Thư Dư em mới like, thì tương tự, tôi cũng chỉ like những bài có mặt em."
Anh ta nói xong lại cúi đầu lột vỏ trứng gà, dáng vẻ buồn tủi: "Có trời mới biết tôi nhặt nhạnh từng khoảnh khắc có em vất vả đến nhường nào."
Tôi sững sờ.
Lời tỏ tình thẳng thắn như thế khiến cho gương mặt tôi nóng lên.
11.
"Nhưng anh biết tôi thích đàn anh Giang mà."
Anh ta gỡ ống hút sữa chua ra và cắm nó hộ tôi: "Không phải em bị từ chối rồi sao?"
Tôi nhíu mày, bộ hết chuyện nói rồi hả.
"Bà cô của tôi ơi, em còn không ăn nhanh là trễ học đó."
"Nhưng tôi đâu có nói tôi thích anh đâu..." Tôi lén quan sát biểu cảm của anh ta.
Anh ta cụp mắt xuống: “Con gái lừa đảo bạc tình quá, mới nãy còn gọi người ta là bé yêu, giờ lại trở mặt rũ bỏ trách nhiệm."
Dứt lời, anh ta đột ngột tiến lại gần, đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng lóe lên vẻ ranh mãnh.
"Có điều… Có công mài sắt thì có ngày nên kim, liệt nữ sợ triền lang*, chẳng phải đây là câu em từng nói sao?"
(*) “Liệt nữ sợ triền lang”: là một câu tục ngữ TQ, ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám.
!!!
Mặt tôi càng thêm đỏ.
Rõ ràng là tôi nói “liệt lang sợ triền nữ”!
Đây là một câu tôi đã đăng tầm nửa năm trước, nhưng tôi nhớ một giây sau tôi đã xóa rồi, không ngờ anh ta vẫn thấy được.
Cái thằng láu cá này.
Anh ta nhìn tôi ăn sáng rồi vẫy tay tiễn tôi vào lớp.
Chỉ khi vào lớp rồi, tôi mới phát hiện.
Tôi nổi tiếng cmnr.
12.
Dư Miểu Miểu cầm điện thoại di động vội vàng chạy sang nói tôi bị bế lên confession trường rồi.
Nhưng không phải được tỏ tình.
Thay vào đó là chuyện tỏ tình bị từ chối.
Cái đệch.
Người khác biết chuyện tôi bị Giang Thư Dư từ chối rồi?
Tôi nơm nớp lo sợ mở điện thoại ra xem.
Ai đó đã đăng lên một video nặc danh, vỏn vẹn có năm giây ngắn ngủi.
Trên màn hình, tôi đẩy bữa sáng trước mặt Đường Tử Du, mà anh ta lại đẩy bữa sáng trở lại trước mặt tôi.
Kèm theo caption: Cô gái thứ chín mươi chín bị bạn học Đường Tử Du từ chối.
Đoạn clip không đầu không đuôi, chỉ đăng tải mỗi khúc tôi và Đường Tử Du giằng co.
Có rất nhiều bình luận ẩn danh ở phía dưới.
[Đưa bữa sáng là trò cũ rích rồi, mùi vị bị từ chối hẳn là tệ lắm.]
[Đẹp giai cao to như thế sao mà uống sữa chua có vị táo đỏ, hề vl.]
[Sáng bảnh mắt ra đã bị từ chối, khổ thân.]
[Trứng gà: Tôi không liên quan à nha.]
[Đau lòng cho em gái kia quá, siêu siêu đồng cảm.]
“...”
Sự thật rõ ràng không phải như thế.
Tôi trực tiếp bình luận không thèm ẩn danh.
[Này bạn đăng video ơi, bạn có thể đăng toàn bộ video được không? Không phải tôi tỏ tình bị từ chối, tôi cũng không có mua bữa sáng cho bạn Đường Tử Du. (Bình luận đến từ Lâm Thâm Vãn khoa Nghệ thuật)]
[Vậy chẳng lẽ là Đường Tử Du mua cho bạn?] - Ẩn danh
[Này chắc là bị bệnh ảo tưởng sức mạnh nè.] - Ẩn danh
[+1 đồng tình với lầu trên nhá, ý của bạn là Đường Tử Du mua cho bạn à?] - Ẩn danh
[Đúng thật thì đăng toàn bộ video đi.] - Ẩn danh
“...”
Nhưng tôi có quay video đâu.
Tôi nhất thời nghẹn lời, cảm giác như bị hóc xương ở cổ họng.
Ngay khi tôi đang cầm điện thoại và chuẩn bị chiến tiếp thì Dư Miểu Miểu đang nhìn chằm chằm di động lại cười toe.
"Lâm Thâm Vãn, còn nói hai đứa mày không quen nhau, mày coi Đường Tử Du nhà mày đúng là đáng mặt đàn ông, lập tức đứng ra bảo vệ mày nè."
Tôi tải lại trang để xem.
[Bạn gì ơi, đã đăng video thì đừng đăng nửa vời, nếu bạn không quay được đoạn trước thì để tôi kể bạn nghe, đúng là tôi mua bữa sáng cho bạn Lâm Thâm Vãn, tiện thể thì cô ấy đã ăn hết rồi chứ không hề lãng phí nhé. Bạn học Lâm Thâm Vãn ở lầu trên ơi, vào lớp học thật chăm nhó. *trái tim.jpg* (Bình luận đến từ Đường Tử Du khoa Thể thao)]
Làm tốt lắm, tôi định nhấn nút like cho bình luận này thì điện thoại di động "đinh đinh" vang lên hai tiếng.
Đường Tử Du: [Ngầu hông? Có thích tôi thêm chút nào hông? *đáng yêu.jpg*]
Tôi: [Rất ngầu, cảm ơn anh đã giải vây.]
Đường Tử Du: [Ngày mai có đấu bóng rổ, qua đây xem tôi đi, tôi chơi bóng siêu ngầu luôn. *tủi thân hiu hiu.jpg*]
Tôi: [Không được, mai tôi có tiết.]
Đường Tử Du: [Nhưng Giang Thư Dư cũng đi.]
Tôi: [Không, mọi người cố lên nhé.]
13.
Ngày hôm sau.
Năm phút trước trận đấu, tôi lẻn vào sân bóng rổ và tìm được một chỗ ngồi trong góc.
Dư Miểu Miểu khinh bỉ liếc tôi hai lần.
"Rốt cuộc là mày đến ngắm ai?"
Tôi uống mấy ngụm nước.
"Dĩ nhiên là Giang Thư Dư rồi."
E hèm.
Không có được anh nhưng nhìn bổ mắt đã là tốt lắm rồi.
Sân bóng rổ từ trước đến nay luôn là nơi tụ họp của fan bóng rổ, hơn nữa trận đấu hôm nay còn có hai hot boy của trường chúng tôi.
Liễu yếu đào tơ Giang Thư Dư.
Mặt ngọc mình thô Đường Tử Du.
Nhiều người xung quanh bắt đầu high CP.
Tôi trốn đằng sau người hâm mộ, lấy dòng người làm vật che chắn.
Tôi nghĩ thể hình nhỏ gầy của mình sẽ không dễ bị bắt gặp đâu.
Trường tôi đã giành chiến thắng chung cuộc với tỷ số 2:1.
Tuy không hiểu nhiều về bóng rổ nhưng cũng cảm nhận được sự nhiệt huyết, cùng hòa vào các bạn sinh viên xung quanh hết lượt này đến lượt khác hoan hô cổ vũ.
Chỉ là trong suốt trận này, Giang Thư Dư trông có vẻ lơ đãng không yên.
Anh ấy cứ mãi miết nhìn quanh, cũng không biết ảnh đang tìm cái gì.
Nếu không phải ở ván đầu anh ấy liên tục mắc lỗi thì phía chúng tôi đã trực tiếp thắng 2:0 rồi.
Cũng may hai ván sau anh ấy đã lấy lại phong độ và phối hợp ăn ý với Đường Tử Du, cuối thắng liên tiếp hai ván để lật ngược tình thế và đánh bại đối thủ trong gang tấc.
Trận đấu kết thúc.
Tôi giục Dư Miểu Miểu nhanh chân chuồn đi.
Do hôm qua tôi đã nói với Đường Tử Du sẽ không đi xem anh ta đấu.
Dù bây giờ xác suất anh ta có thể đã thấy tôi là rất lớn, nhưng tôi vẫn không muốn mất mặt trước anh ta.
"Dư Miểu Miểu, ba mươi sáu kế thì chuồn là thượng sách."
"Lâm Thâm Vãn."
Còn chưa đi được hai bước, đã có người ở phía sau gọi tôi lại.
Giọng nói này…
Dư Miểu Miểu nhìn tôi với vẻ mặt khó nói rồi bỏ mặc tôi chạy đi mất hút.
Tôi nuốt nước bọt và xoay người.
"Ha ha, hôm nay anh chơi đẹp lắm, chúc mừng nha. Tôi mới tan học đang trên đường về ký túc xá, đi ngang qua đây, tiện thể ghé vào xem tí ấy mà."
Đường Tử Du ngửa đầu uống một ngụm nước, yết hầu chuyển động, một dòng nước nhỏ chạy dọc xuống.
"Theo như tôi biết thì chiều nay hình như em đâu có tiết nào."
"Khụ khụ khụ." Tôi che giấu sự bối rối.
"Tôi biết em đến để xem Giang Thư Dư." Anh ta lắc đầu.
"Kìa.” Anh ta giơ ngón tay chỉ về một phía.
Giang Thư Dư đang ngẩn ngơ ở giữa sân bóng, ánh mắt nhìn thẳng lên tầng hai của khán đài.
"Đàn anh Giang đứng ở chỗ đó làm gì, trong ván đầu của buổi hôm nay có vẻ không tập trung lắm." Tôi thắc mắc.
"Anh ấy đang tìm cô ấy, cũng giống như tôi tìm em." Mắt Đường Tử Du híp lại.
"À…” Tôi kéo dài âm cuối, vừa nghe anh ta nói, chớp mắt tôi đã hiểu ra.
Tôi ra hiệu cho anh ta cúi xuống.
"Anh cao quá."
Đường Tử Du nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh. Sau đó anh ta dịu dàng cúi người xuống, trông như một chú chó ngoan ngoãn.
Tôi ghé vào tai anh ta, hạ giọng hỏi.
"Anh nói, Giang Thư Dư có người trong lòng rồi?"
Đường Tử Du lấy tay che một bên miệng, giống như một đứa trẻ đang chia sẻ bí mật.
“Đúng thế.”
"Ai thế ai thế?" Tôi mang một gương mặt hóng hớt.
"Đồng Uyển Thanh cùng khoa."
!!!
Hoa khôi của trường!
15.
Thời tiết hôm đó rất đẹp.
Một cơn gió nhẹ lướt qua khóe mắt.
Tôi và Đường Tử Du đội nắng hứng gió, ngồi trên khán đài của sân bóng rổ để nhiều chuyện cả một buổi chiều.
Đương nhiên là hóng chuyện của Giang Thư Dư.
Tôi biết lén lút bà tám chuyện người ta là không đúng.
Nhưng là về anh ấy thì tôi muốn biết tất tần tật.
Thì ra từ lâu Giang Thư Dư đã có người mình thích, người đó còn là một đàn chị nổi đình nổi đám trong trường.
Nghĩ đến người ấy là hoa khôi trường mình, tôi không còn thấy buồn nữa.
Thua hoa khôi trường, tôi ngã xuống cũng không hối tiếc.
Chỉ có điều, hình như Đồng Uyển Thanh không biết được tình cảm của Giang Thư Dư.
Cho nên… Đây có lẽ là mối tình đơn phương thầm kín từ phía của Giang Thư Dư.
"Chẳn lẽ đàn anh Giang còn chưa tỏ tình với đàn chị?" Tôi hỏi.
"Nó nhát cáy nên nào có dám, em tưởng nó là tôi sao?" Đường Tử Du nói xong lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại cúi đầu nắm chặt ngón tay.
"Đàn chị Đồng có thích đàn anh Giang không?"
"Sao tôi biết được, tâm tư con gái mấy người tôi làm gì đoán ra. Có người nửa tiếng trước còn gọi tôi là bé yêu trên mạng, nửa tiếng sau đã nói thích người đàn ông khác, đúng là nhân sinh vô thường." Anh ta bất đắc dĩ thở dài.
Cái gì qua rồi thì cho qua đi, phải nắm bắt được trọng tâm câu chuyện chứ.
Tôi chống cằm, nhìn chằm chằm về phía trước ngẫm nghĩ về cuộc đời.
Đàn chị sắp tốt nghiệp rồi, nếu không nắm bắt cơ hội thì không biết tới bao giờ mới thành đôi.
Nếu bỏ lỡ, nói không chừng cả đời đều không gặp lại được.
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy hơi buồn.
Tại sao trên thế gian này, người có tình lại không thể đến được với nhau?
Nghĩ đi nghĩ lại, một kế hoạch nhỏ bỗng dưng xuất hiện trong đầu tôi.
"Hay là chúng ta giúp đàn anh Giang một tay? Nói không chừng đàn chị Đồng cũng thầm mến đàn anh Giang, nếu không chị ấy đã không đến xem hai trận liên tiếp.”
"Em có ổn không vậy, Lâm Thâm Vãn, sao em phải giúp người em thích tỏ tình với cô gái khác chứ?"
"Có gì đâu, tôi là người rất rộng lượng mà." Tôi ngẩng đầu lên, tỏ vẻ thâm tàng bất lộ.
"Vậy em cũng giúp tôi đi, dạy tôi làm sao để cua được bạn gái."
Anh ta chớp mắt, trong đôi mắt sâu thẳm như biển hồ chứa đầy nhiệt huyết.
Tôi né tránh ánh mắt của anh ta.
"Cứ đợi tin nhắn của tôi đi."
Bỏ lại câu này, tôi vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.
Tôi cảm thấy nếu mình ở lại đó thêm một giây thôi, mặt tôi sẽ đỏ bừng.
Là con của một người mẹ đơn thân, cho dù thích một người hay được người ta thích, tôi đều mang một tâm thái cẩn trọng.
Về việc tỏ tình với Giang Thư Dư, tất cả đều dựa vào men rượu để tôi bỏ qua sự hèn nhát của mình.
Nếu đêm đó không có rượu vào, có lẽ tôi sẽ chôn giấu mãi tình cảm thầm lặng này vào sâu trong đáy lòng.