Mấy ngày tiếp theo, Đường Tử Du làm theo lệnh của tôi.
Liên tục tẩy não Giang Thư Dư.
Anh ta nói, thích một người phải dũng cảm theo đuổi, để tuổi trẻ không còn gì hối tiếc.
Anh ta nói, bỏ lỡ một lần có lẽ là bỏ dở một đời.
Anh ta nói, nếu mày không chủ động một tí thì mai này hai người không còn có thể gặp nhau nữa.
Anh ta còn nói, nếu mày chủ động một tí thì nói không chừng tốt nghiệp xong, hai người có con luôn rồi.
Hừ.
Câu này tôi không có dạy anh ta à nha.
…
Câu lạc bộ bóng rổ có các trận đấu huấn luyện vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần.
Nhân cơ hội này, tôi cũng đến thao trường chạy việc vặt.
Chuyện Giang Thư Dư thích Đồng Uyển Thanh cũng không phải là bí mật gì.
Chỉ là trước kia do tôi bị con đí tình yêu quật, à không, bị con đí thầm mến quật nên chưa từng phát hiện ra.
Ví dụ như tên account của Giang Thư Dư là Thích Man Thảo*.
(*) 蔓草: cây dây leo
Tôi vốn cho rằng anh ấy thích họ dây leo, thậm chí còn đổi ảnh đại diện trên Wechat thành dây leo.
Sau này khi tôi dành thời gian tra cứu, có một bài thơ tên "Dã hữu man thảo" bên trong có hai chữ "Uyển Thanh".
Ví dụ như lý do tại sao anh ấy tham gia câu lạc bộ bóng rổ, đó là do Đồng Uyển Thanh từng nói chị ấy thích các siêu sao NBA và hay xem đấu bóng rổ. Vì vậy mà một người luôn thích sự an tĩnh như Giang Thư Dư đã đăng ký tham gia câu lạc bộ này.
Rồi mới dẫn đến một đứa ném còn không trúng được cái thành rổ như tôi, kiên quyết tham gia câu lạc bộ bóng rổ.
Lại ví như anh ấy ăn trái cây chị ấy thích ăn, uống đồ uống chị ấy thích uống.
Đẹo móe.
Trước kia tôi còn nói đàn anh Giang quá trời dễ thương gần gũi, như đứa con nít thích ăn dâu tây và uống trà sữa, làm tôi cũng học theo.
Hóa ra, tôi vẫn luôn là người ngoài cuộc!
Đường Tử Du lúc này gõ vào đầu tôi một cái thật nhẹ.
"Đừng giận đừng giận, về sau em là người trong cuộc của tôi."
17.
Sau một tháng tôi và Đường Tử Du ngoài thúc trong đẩy tẩy não Giang Thư Dư.
Cuối cùng anh ấy cũng đỏ mặt, hứa sẽ làm theo những gì chúng tôi nói.
Anh ấy cũng đồng ý sẽ tỏ tình trước khi Đồng Uyển Thanh tốt nghiệp.
Nhưng chuyện tỏ tình này thật sự rất khó, phải làm sao cho lãng mạn mà vẫn thể hiện được sự chân thành từ sâu tận đáy lòng. Và cũng không được tạo áp lực lên con gái người ta, khiến cô ấy khó xử trước bàn dân thiên hạ.
"Cho nên phụ nữ mấy người thích tỏ tình như nào?"
Hai người bọn họ đồng thanh hỏi, nhìn về phía tôi.
Cái này… Hỏi tôi cũng như không.
Phái nữ thích gì á?
Hoa hồng? Sô cô la? Bong bóng? Pháo hoa? Đèn màu?
···
Tôi đã phải lướt mạng xã hội cả tuần, theo dõi năm mươi lăm blogger tình yêu và viết ra năm trang ghi chú.
Cuối cùng tôi quyết định, chúng tôi sẽ áp dụng tất cả các yếu tố này.
"Cái này… Có hơi phô trương quá không?" Cả hai nhìn vào bản thảo của tôi và trầm ngâm suy tư.
"E hèm, em đã cố gắng hết sức rồi, ít nhất cũng sẽ có một thứ mà đàn chị thích thôi."
Tôi thực sự đã đốt cháy cả cái CPU trong não mình.
Ba chúng tôi đã chọn được một buổi cuối tuần, mất cả ngày để sắp xếp địa điểm.
Vâng, và kết hợp tất cả các yếu tố đó lại thành một.
"Em thích như vậy à?" Đường Tử Du suýt vấp phải bóng bay đầy trên sàn.
“Chắc là… Thích.” Tôi nhìn những sợi đèn màu quấn quanh vào nhau, nói như thế.
18.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi thời cơ*.
(*) Câu gốc là 万事俱备,只欠东风 [Vạn sự câu bị, chỉ khiếm đông phong] (Mọi sự chuẩn bị sẵn sàng nhưng chỉ thiếu gió đông): Tích này dựa theo tích Chu Du muốn dùng hỏa công phá quân của Tào Tháo, sau khi chuẩn bị xong xuôi, ông chợt nhớ ra rằng mình không thể đánh bại kẻ thù nếu không có gió đông. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định là “thiên thời” (thời cơ).
Tôi và Đường Tử Du ngồi xổm trong bãi cỏ.
Kế hoạch ban đầu là ngay khi Đồng Uyển Thanh đồng ý, Đường Tử Du sẽ bắn pháo hoa, còn tôi thổi kèn lưỡi rồng cùng chung vui.
Nhưng thực tế lại là ba chúng tôi chờ cả một buổi trên bãi cỏ đã được trang hoàng đẹp đẽ cũng không thấy nữ chính tới.
Giang Thư Dư quạnh quẽ đứng giữa bãi cỏ đầy bóng bay hồng.
Thấy đã gần mười giờ, đã qua giờ hẹn.
Tôi buông kèn giấy xuống chạy sang: "Đàn anh Giang, anh thật sự có gửi tin nhắn bảo đàn chị đến chưa?"
"Anh gửi rồi."
“Anh nói như nào?"
"Như lời em nói đó."
Anh ấy đưa điện thoại cho tôi.
"Hạn dùng của đào vàng đóng hộp là 15 tháng, coca đã mở phải uống hết sau 24 giờ, vết hôn tầm một tuần sẽ biến mất. Tất thảy mọi vật đều có thời hạn, thật nhàm chán, anh vẫn thích làm những chuyện không tuân theo bất kỳ một quy tắc nào cả, ví như chuyện hôm nay anh đứng đợi em ở ngọn núi sau trường."
Đúng vậy.
Các đủ các yếu tố hồi hộp, biện pháp nghệ thuật, cua quẹo và cả sự dí dỏm.
Không có vấn đề gì cả.
Người con gái bình thường sẽ tò mò đến xem, nhưng sao đàn chị lại không đến.
Chị ấy đã xem tin nhắn, còn trả lời bằng một cái meme.
Chẳng lẽ, thật sự là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?
Ba chúng tôi ngồi bệt trên bãi cỏ, cảm giác cô đơn quá.
Không được, không thể để mọi chuyện tiếp diễn như thế được.
Vậy thì được ăn cả ngã về không, nói thẳng ra đi.
18.
Tôi rút điện thoại ra, lật lại tin nhắn WeChat tỏ tình mà tôi đã gửi cho Giang Thư Dư hai tháng trước.
[Anh thích em, làm bạn gái anh được không, nếu đồng ý hãy ấn số 1, nếu không đồng ý hãy nhập bản dịch tiếng Anh của “Xuất sư biểu”.]
"Đàn anh, anh gửi cái này đi.”
"Em thật sự muốn anh tiếp tục sao?” Ánh mắt anh ấy lạc lõng.
"Lần cuối cùng."
Lòng rạo rực, tay run run, cả ba chúng tôi dán mắt vào màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm vào ba mươi chữ ngắn đã được gõ xuống.
Cảm giác hệ trọng như đếm ngược thời gian phóng tên lửa.
"Gửi!"
Tôi ra lệnh một tiếng, Giang Thư Dư liền ấn nút gửi đi.
Tôi tin rằng tâm trạng của Giang Thư Dư lúc này hẳn cũng giống như tôi khi ấy.
Hồi hộp, phấn khích, lo sợ và có chút tiếc nuối.
Cả ba chúng tôi nín thở chờ đợi giây phút giải đáp bí ẩn sẽ được tiết lộ.
Chưa đầy một phút sau tin nhắn được gửi đi.
"Đinh đinh."
Điện thoại rung lên hai cái.
Giang Thư Dư hít một hơi thật sâu, mở điện thoại ra.
Uyển Thanh: [1]
!!!
19.
Kết thúc câu chuyện, hoàng tử và công chúa suôn sẻ đến bên nhau.
Còn lý do tại sao công chúa không đến đêm đó là bởi công chúa không hiểu được ý của hoàng tử, cho rằng anh ấy nói đùa nên mới gửi một meme [cười đến bật ngửa.jpg].
Còn tôi lại khóc…
Bỏ đi, dù sao đời tôi đã vốn là một câu chuyện bi hài rồi.
Dù sao kết cục của họ cũng là ở bên nhau, quá trình như thế nào cũng không quan trọng.
Đêm đó, Giang Thư Dư và Đường Tử Du tiễn tôi về đến trường.
Tôi không nói gì cả.
Im lặng một hồi lâu, Giang Thư Dư nói một câu "Cảm ơn em" rồi bổ sung thêm một câu: "Thật sự rất xin lỗi."
U là trời, anh thật thà quá, nghe xong nước mắt tôi muốn rớt xuống tới nơi.
Cảm ơn thì cảm ơn thôi, anh thêm lời xin lỗi vào làm gì?
Đúng là chém người không dao.
Tôi tùy tiện kiếm cớ không thể về ký túc xá, đến nhà em gái ngủ qua đêm rồi bỏ chạy.
Đường Tử Du vội vàng đuổi theo bước chân tôi, lặng yên đi ở phía sau.
"Sao anh lại đi theo tôi?"
"Nhìn xem em đi đâu."
"Đến nhà em gái tôi."
"Em làm gì có em gái."
“...”
Anh ta đi theo tôi một đoạn rất dài.
Hai chúng tôi khó có dịp ăn ý như thế.
Tôi không nói gì anh ta cũng không nói.
Anh ta biết tôi đang nghĩ gì, tôi cũng biết anh ta đang nghĩ gì.
Đi bộ đến một quầy thịt nướng, anh ta đột nhiên tiến lên vỗ vai tôi.
"Đói bụng không?"
Tôi dừng chân, ngửa đầu: "Đói."
20.
Trong khoản an ủi người khác, Đường Tử Du thật sự dở tệ.
Đêm nay, cái miệng hay lải nhải của anh ta lại không thốt ra một lời.
Anh ta lọ mọ bóc tôm cho tôi, động tác chậm đến mức tôi dư sức bóc xong ba con.
Anh ta còn giúp tôi đẩy thịt ra khỏi xiên và gắp chúng vào bát của tôi.
Anh ta nói rằng nếu tôi cầm xiên lên ăn sẽ làm lớp trang điểm trên mặt bị nhem nhuốc.
Anh ta rót đầy cho tôi hết ly này đến ly khác, còn bảo ông chủ hâm rượu cho tôi hết lần này đến lần khác.
Anh ta nói uống lạnh không tốt cho dạ dày.
Nhìn tôi ăn, nhìn tôi uống rượu, chịu đựng cơn điên của tôi và nghe tôi lảm nhảm.
Cuối cùng, anh ta giật lấy ly rượu trong tay tôi.
"Đã mười hai giờ, câu chuyện giữa em và nó đã kết thúc, nhưng câu chuyện của em và anh chỉ mới bắt đầu."
Tôi vừa định nói gì đó, đầu liền choáng váng.
"Rầm” một cái ngã xuống bàn.
21.
Ngày hôm sau tôi thức dậy trong ký túc xá của trường.
Thằng cha này không biết mật khẩu mở khóa điện thoại của tôi nên nửa đêm dìu tôi về, đứng dưới ký túc xá la hét ỏm củ tỏi để đám bạn cùng phòng 308 xuống nhận tôi.
Mất hết cả mặt.
Cuối cùng, bạn cùng phòng xuống đưa tôi về phòng, ẩn ý rằng cái giá phải trả sẽ là bao cả bọn bữa sáng trong suốt tuần sau.
Và chuyện Đường Tử Du thích tôi được rêu rao ầm ĩ đến nỗi cả trường đều biết.
Kể từ sau hôm say rượu, anh ta chuyển sang thế nhiệt liệt tấn công tôi.
Hỏi han ân cần, mua bữa sáng, rồi tỏ tình trên confession, ngoài ra còn hay cố tình làm như vô ý khoe ra vẻ đẹp trai trước mặt tôi.
Anh ta tán gái rất vụng về.
Bình thường anh ta cứ cà lơ phất phơ nhưng lúc nào thấy tôi cũng bày tỏ một sự cẩn thận từng li từng tí.
Cho đến một ngày, anh ta nói sẽ tạo một bất ngờ cho tôi.
Vào Tết Ngâu, anh ta mời tôi đến ngọn đồi phía sau trường và dựng lại cảnh tỏ tình mà tôi giúp Giang Thư Dư chuẩn bị.
Ngay cả lời tỏ tình của anh ta cũng hết sức dè dặt.
Anh ta hỏi tôi: "Lâm Thâm Vãn, em có đồng ý làm bạn gái anh không? Không sao, em không cần trả lời ngay đâu, anh có thể để em suy nghĩ thêm ba mươi phút nữa." Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết trông mong.
"Vậy qua ba mươi phút thì sao?" Tôi hỏi.
"Thì cho em thêm ba mươi phút nữa."
Tôi: “...”
"Không sao cả, không đồng ý cũng không sao, chỉ chứng tỏ là cách mạng chưa thành công, anh còn phải cố gắng hơn nữa." Anh ta nở một nụ cười độ lượng.
Vừa kỳ vọng, vừa sợ hãi, tựa như một đứa trẻ đang chờ được cho kẹo.
Tôi nhìn dáng vẻ thận trọng của anh ta mà mỉm cười: “Em đồng ý."
Anh chàng nắm lấy tay tôi đầy phấn khích, rồi như muốn ôm tôi nhưng lại không dám.
Cuối cùng anh đỏ mặt, tay giơ lên chào theo kiểu quân đội.
"Chào bạn gái của anh."
Tôi mỉm cười và đáp lời:
"Chào bạn trai của em."
Sau này, tôi thường nhớ lại đoạn chuyện xưa này.
Khi còn trẻ, chúng ta từng cảm nắng qua rất nhiều người.
Vì thời điểm đó, ta rất dễ phải lòng một ai đó.
Có thể là nhờ một bài phát biểu, một trận đấu, một cuộc chạm mặt tình cờ, một lần lướt qua nhau.
Có lẽ bởi vì người đó cao ráo và có làn da trắng trẻo.
Có thể bởi vì người đó cười lên trông rất đẹp, khoác áo sơ mi trông rất điển trai.
Bởi vì những khoảnh khắc nhỏ này mà ta đã thích người đó biết bao.
Người đó đứng ở trên cao tít tắp kia, chờ ta chạy về phía người đó.
Nhưng cứ mãi ngước nhìn ngưỡng mộ, lâu dần cũng sẽ thấy mỏi mệt.
Giang Thư Dư chính là ngôi sao xa xôi mà ở tuổi thanh xuân tôi không thể với tới.
Vì thế, ngay tại thời khắc chúng ta bất chấp tiến về phía trước không nao núng, cũng hãy thử một lần quay đầu nhìn lại.
Bạn cũng có lẽ là một vì sao mà một ai đó khác đang theo đuổi.
Cũng giống như tôi là vì sao ấy của Đường Tử Du.
Khi tôi đang đuổi theo Giang Thư Dư, thì Đường Tử Du cũng đang tiến về phía tôi từng bước một, âm thầm ở bên cạnh và bảo vệ tôi.
May mắn thay, giờ đây Đường Tử Du chính là vũ trụ của tôi.