Tỏ Tình

Chương 23: Đối phương gửi đến yêu cầu gọi video



Hứa Tùy ngồi tàu cao tốc nửa ngày, rồi lại chuyển tiếp một chuyến xe mới về được đến trấn Lệ Ảnh. Khi về tới nhà, trời đã nhá nhem tối, đèn lồng treo trước cửa tỏa ra thứ ánh sáng ấm ấp, âm thanh của bộ phim truyền hình về đạo đức gia đình lọt qua khe cửa sổ truyền ra ngoài với một âm lượng to gấp đôi.

Hứa Tùy vừa đẩy va li vào cửa vừa gọi với vào trong nhà: "Mẹ ơi, bà nội ơi, con về rồi đây."

Một giây sau, bà nội đeo kính lão, khom người đi ra, cười híp mắt nói: "Nhất Nhất về rồi đấy à, để bà nội ngắm xem nào."

Hứa Tùy bỏ va li xuống, nhào vào trong lòng bà nội, hít hà hương thơm đặc biệt trên người bà, đó là một hương gỗ thoang thoảng, rất dễ ngửi.

"Bà nội ơi, người bà thơm quá, tối nay cháu muốn ngủ với bà ạ." Hứa Tùy làm nũng.

"Được, được." Bà nội cười cười, kéo cô ra, quan sát thật kỹ cô cháu gái ruột của mình từ trên xuống dưới, bà chau mày, "Sao lại gầy đi rồi?"


"Tại lâu rồi bà mới nhìn thấy cháu đấy ạ, ở trường cháu ăn nhiều lắm, đã tăng 1kg." Hứa Tùy nói dối.

Vì sợ bà nghi ngờ nên cô vội vàng chuyển chủ đề: "Ôi, đã sáu giờ rồi, mẹ cháu đâu ạ?"

"Chắc ở lại trường chữa bài tập rồi, phải nửa tiếng nữa mới về được."

Mẹ Hứa biết tin Hứa Tùy về nhà, lúc tan làm bà còn đặc biệt đi tới chợ bán thức ăn mua vỏ bánh, rau hẹ, dự định làm món há cảo mà con gái thích ăn nhất.

Về tới nhà, mẹ Hứa rửa tay xong liền chui vào trong bếp bận bịu, chẳng mấy chốc Hứa Tùy cũng đi vào phụ giúp. Hứa Tùy rửa sạch tay rồi cầm vỏ bánh lên, mẹ Hứa thấy vậy vội đuổi cô ra: "Con ra ngoài xem ti vi với bà nội đi."

"Không sao ạ, mấy việc này không làm con mệt được đâu mẹ." Hứa Tùy bắt đầu gói há cả.

Mẹ Hứa có diện mạo hiền lành dịu dàng, bà mặc một bộ quần áo nhạt màu, đứng dưới ánh đèn, trên gương mặt vẫn luôn nở một nụ cười nhẹ. Một lúc sau, bà hỏi: "Con học hành thế nào?"


"Vẫn ổn ạ, học kỳ này con nhận được hai giải thưởng." Hứa Tùy trả lời.

Mẹ Hứa biết "Vẫn ổn" trong miệng của con gái tương đương với ý nghĩa "Rất tốt", bà để lộ một nụ cười nhẹ nhõm: "Từ nhỏ con đã không khiến mẹ phải bận lòng rồi."

Hứa Tùy cúi đầu gói há cảo, nghe vậy thì khẽ rướn khóe môi.

"Bạn bè kết giao ở trường vẫn ổn chứ, có qua lại với những "Phần tử xấu xa" không đấy?" Từ đầu tới cuối mẹ Hứa đều mỉm cười, song ngữ khí lại mang theo ý thăm dò.

Trong đầu Hứa Tùy xuất hiện một gương mặt ngang tàng bất cần đời, trái tim cô đập thịch lên một cái, lắc đầu nói: "Không ạ."

Những ngày ở nhà vừa dễ chịu vừa thoải mái, thỉnh thoảng Châu Kinh Trạch gửi đến một hai tấm ảnh của 1017 nằm ngủ trên sô pha, trái tim Hứa Tùy nhảy nhót, nhân cơ hội đó hỏi thêm một vài chuyện khác của mèo cam béo mập.


Thật ra chỉ là muốn trò chuyện với anh thêm đôi ba câu.

Trước Tết, Hứa Tùy đang dọn dẹp nhà cửa, cô mang chậu hoa ra ngoài tắm nắng thì nhận được tin nhắn của Châu Kinh Trạch: [1017 ốm rồi, khắp người bị dị ứng, còn tự cào thương mình nữa.]

Ngay sau đó, Châu Kinh Trạch gửi cho cô một bức ảnh của 1017, Hứa Tùy mở ra xem, bức ảnh khiến người ta sửng sốt, tai của mèo con toàn là miệng vết thương đỏ rực, trên lông mèo còn dính bê bết vết máu mới khô một nửa.

Ánh mắt Hứa Tùy lộ ra tia hoảng sợ, cô lên mạng tìm kiếm loại bệnh này, sau đó gửi liên tiếp mấy tin nhắn cho anh:

[Nó như thế này bao lâu rồi?]

[Làm phiền cậu cố gắng theo dõi nó sát sao một chút, mình sợ nó lại tự cào bản thân.]

[Cậu đưa nó đến bệnh viện thú y chưa? Hay bây giờ mình qua đó nhé, không đúng, mình đang nói gì vậy...]
Hai phút sau, Châu Kinh Trạch gửi tin nhắn đến:

[Đừng lo lắng.]

Rõ ràng chỉ là hai chữ ngắn gọn, vậy mà trái tim Hứa Tùy đã ngay lập tức bình tĩnh trở lại. Giờ phút này cô chẳng bận tâm được chuyện gì khác nữa, mang một chiếc ghế nhỏ ra ngồi luôn dưới ánh mặt trời, chờ Châu Kinh Trạch trả lời tin nhắn.

Cô đang nhìn chằm chằm di động, đột nhiên, màn hình nhảy ra dòng chữ "Đối phương mời bạn chia sẻ vị trí", mí mắt cô giật liên hồi, mới phản ứng lại được Châu Kinh Trạch sợ cô lo lắng nên đã phát chia sẻ vị trí.

Hứa Tùy nhấn "Chấp nhận", nhìn ảnh đại diện của anh di chuyển trên bản đồ, trong lòng dấy lên một loại cảm giác kỳ lạ.

ZJZ: [Sáng nay ngủ dậy mới phát hiện ra, bây giờ mình đưa nó đi bệnh viện.]

Hứa Tùy: [Được.]

Sau đó, cứ tới một mốc thời gian là Châu Kinh Trạch sẽ gửi đến một tin nhắn, mặc dù lời nói của anh rất ngắn, ngữ khí lại lạnh nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ an tâm.
11:00 am: [Lên xe rồi.]

11:40 am: [Đến nơi rồi.] Châu Kinh Trạch còn đính kèm một bức ảnh của cổng bệnh viện thú ý.

11:55 am: [Làm sạch toàn thân.]

12:20 am: [Đang truyền dịch.] Châu Kinh Trạch quay lại một đoạn video 1017 nhắm mắt nằm trên giường bệnh truyền dịch, nhìn từ bên trên, sự nóng nảy và điên loạn của mèo cam đã dịu hẳn đi.

Hứa Tùy xem video, bỗng nhiên nhìn thấy 1017 đặt lòng bàn tay mũm mĩm của nó lên trên cổ tay anh, Châu Kinh Trạch không xuất hiện trong ống kính, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được đó là tay của anh, những ngón tay thon dài sạch sẽ, mạch máu màu xanh nhạt tràn trề cảm giác cấm dục.

Sau đó ống kính di chuyển, lại quay trở lại trên người mèo con.

13:30 pm: [Truyền dịch xong rồi, bác sĩ nói truyền thêm ba hôm nữa là sẽ không sao.]
Hứa Tùy gõ chữ vào trong khung trò chuyện: [Cảm ơn cậu nhé, cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không? Hay là mình gọi đồ ăn nhanh cho cậu nhé?]

Nghĩ đến đây, Hứa Tùy cụp mắt, đầu ngón tay nhấn vào nút xóa hết đi, gõ lại một tin nhắn khác: [Cảm ơn cậu nhé, hình như tới giờ cơm rồi, cậu vẫn chưa ăn đúng không? Mau đi ăn cơm đi.]

[Ừ.] Nửa tiếng sau Châu Kinh Trạch mới trả lời tin nhắn của cô.

...

Dưới sự chăm sóc của Châu Kinh Trạch, 1017 dần dần hồi phục. Có điều khoảng thời gian trước khi đến Tết hình như Châu Kinh Trạch khá bận rộn nên vẫn luôn không liên lạc với Hứa Tùy.

Hứa Tùy hơi lo lắng cho 1017, song lại muốn tận mắt nhìn thấy nó, buổi tối cô do dự mãi một lúc, nhìn thời gian thấy mới chín giờ rưỡi, vẫn còn sớm, thế là cô nhắn tin cho Châu Kinh Trạch:
[1017 thế nào rồi? Mình có thể gặp nó không?]

Sau khi tin nhắn gửi đi thì hệt như đá chìm đáy biển vậy, Hứa Tùy nhìn một lúc bèn bỏ di động lên trên bàn, cô bật đèn lên, ngồi ở đầu giường đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám.

Mười rưỡi, di động đặt trên bàn đổ chuông, Hứa Tùy cầm lên nhìn, là Châu Kinh Trạch gọi video đến. Ngón tay đang giữ di động của cô hơi run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào cuộc gọi video, trái tim không thôi hoảng loạn.

Hứa Tùy nhấn nút nghe, thứ đập vào camera là hai khung xương quai xanh rất gầy, giống như hai dấu gạch nối vậy, khuôn ngực để lộ, mơ hồ có thể thấy được những đường cơ săn chắc của người đàn ông kéo dài vô tận...

Cô nhìn đến nỗi hai má nóng bừng, khi muốn nhìn thêm một cái nữa thì ống kính di chuyển, 1017 trừng mắt, dáng vẻ như đang bí mật quan sát, ngoài video truyền đến giọng nói của Châu Kinh Trạch, hình như anh vừa lật người, thanh âm khàn khàn xen lẫn tia mệt mỏi:
"Cậu xem đi, mình ngủ tiếp đây."

Ga giường của Châu Kinh Trạch màu xám, 1017 nằm ngửa bụng trên giường của anh lật qua lật lại, cứ một lúc lại biến mất, một lúc lại xuất hiện trước ống kính.

Anh đặt di động sang một bên, thật ra Hứa Tùy vẫn có thể nhìn thấy được anh từ trong góc màn hình. Châu Kinh Trạch mặc áo choàng tắm màu bạc, mái tóc đen vừa ngắn vừa cứng hơi lộn xộn, hàng mi buông dài rậm dày, đường quai hàm căng chặt nghiêm nghị.

Cũng vì Châu Kinh Trạch ngủ say rồi nên Hứa Tùy mới dám nhìn anh một cách bạo dạn như vậy. Châu Kinh Trạch khi thức giấc vĩnh viễn mang một dáng vẻ bắng nhắng lưu manh, anh nguy hiểm, khiêu khích, trong đôi mắt thường xuyên chứa đựng vẻ trào phúng.

Hứa Tùy đang chống cằm nhìn Châu Kinh Trạch thơ thẩn, đột nhiên, Châu Kinh Trạch lẩm bẩm một câu rất khẽ, hình như là đang nói mê, ngữ khí của anh chưng từng dịu dàng và nhớ nhung đến vậy:
"I miss you too."

Ấn đường của cô giật lên liên hồi, hơn nữa còn ý thức được rõ ràng rằng lời này chắc chắn không phải nói với cô. Hứa Tùy lo sợ lại nghe thấy một từ nào đó khác, "tút" một tiếng, cô ngắt video.

Sau khi ngắt video, mắt Hứa Tùy khô khốc, cô cụp mắt chạy vội vào trong nhà vệ sinh rửa mặt.

Hôm sau, Châu Kinh Trạch tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội, cứ đến kỳ nghỉ là các buổi tụ tập cũng nhiều lên, ngâm mình trong mấy hộp đêm xa hoa trụy lạc đó nhiều rồi, tự khắc cũng sẽ cảm thấy chán ngấy.

Tối qua bị người ta chuốc quá nhiều rượu, anh vội vàng kiếm bừa một lý do rồi về nhà đi ngủ. Giấc ngủ chập chờn không say giấc, anh còn mơ thấy mẹ mình, nhưng trong ký ức, hình như anh và Hứa Tùy đã gọi video để cho cô xem mèo.

Châu Kinh Trạch day day xương lông mày, anh cầm di động ở bên cạnh lên, không ngờ đã gọi video với Hứa Tùy tận nửa tiếng?
Anh sợ bản thân nói ra lời bậy bạ nào đó, thế là gửi một tin nhắn cho cô: [Tối qua mình có nói gì không?]

Khi Hứa Tùy nhận được tin nhắn này, cô rất muốn trả lời lại rằng: Có, người mà cậu nhớ mong là ai vậy? Là cô gái nào à?

Song cô lại sợ rằng khi thật sự nhận được lời thừa nhận từ Châu Kinh Trạch, thì bản thân lại không chịu nổi.

Cuối cùng cô không trả lời lại gì cả.

...

Giao thừa, thời tiết cực kỳ lạnh. Hứa Tùy và toàn bộ người thân trong gia đình cùng nhau đón năm mới, tiếng nói cười của trẻ con khiến cho bầu không khí trên bàn ăn náo nhiệt, rộn ràng lên gấp đôi.

Sau bữa cơm, Hứa Tùy ngồi trên sô pha xem chương trình Đêm hội mùa Xuân với bà nội, cô bị mấy đứa trẻ con kéo xuống dưới tầng đốt pháo hoa. Hứa Tùy đốt hai dây pháo với bọn chúng, gò má vì lạnh mà đỏ bừng bừng, sau cùng không nhịn được nữa bèn chạy vội lên tầng.
Hứa Tùy mang theo hơi lạnh quay vào nhà, bà nội xem ti vi được một lúc thì đi đánh bài rồi. Dì cả và mẹ cũng ngồi đánh bài ở trong phòng.

Hứa Tùy cầm di động đăng nhập vào Wechat, nhận được tin nhắn chúc phúc từ mấy người bạn, cô cảm ơn lại từng người một. Ngón cái của Hứa Túy lướt xuống dưới, dừng lại trên ảnh đại diện được cài biệt hiệu ZJZ, cô nhấn vào, gõ dòng chữ "Chúc mừng năm mới".

Lại thoát ra.

Hứa Tùy sao chép lời chúc phúc nhận được từ người khác rồi dán vào trong khung trò chuyện, nỗi lòng của cô được kẹp lẫn trong một lời chúc phúc dài thượt nhìn như thể gửi theo nhóm này:

[Dù cho những lời chúc mừng năm mới đã đầy kín di động của bạn, dù cho bốn chữ này không đủ để biểu đạt tâm trạng kích động của tôi, dù cho những con chữ đơn giản này đã quá phổ biến bão hòa, thì tôi cũng vẫn không kìm lòng được mà muốn gửi lời chúc phúc. Chúc mừng năm mới, hy vọng bạn có thể trông thấy hoàng hôn mỗi ngày. ^_^]
Thật ra lời chúc phúc thực sự của cô là:

Chúc mừng năm mới, hy vọng cậu có thể trông thấy đại lộ hoàng hôn mỗi ngày.

Chẳng mấy chốc, ZJZ trả lời: [? Hứa Tùy, câu nói này đơn giản đến mức như thể lần đầu lướt web vậy.]

Hứa Tùy: [Đây gọi là phương pháp tu từ.]

Cô còn tiện thể gửi một biểu tượng cảm xúc chuột Mickey qua cho anh.

Hứa Tùy ngồi nhắn tin trong phòng khách ấm áp, cô nhớ tới Hồ Thiến Tây từng nói quan hệ giữa anh và người nhà vô cùng căng thẳng, muốn quan tâm anh xem năm nay anh đón Tết ở đâu, cô hỏi:

[Bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Đã ăn tất niên chưa?]

ZJZ: [Ăn rồi, ở nhà ông ngoại.]

Sau đó anh lại nhắn tiếp một tin: [Đột nhiên muốn xem pháo hoa, nhưng ở đây yên tĩnh quá.]

Khi Hứa Tùy đọc được tin nhắn này, đám trẻ con ở dưới tầng đang nô đùa hò hét trong sân, tiếng cười ríu rít không ngừng vang vọng khắp trong ngoài. Trong đầu cô lóe lên một tia sáng, ý thức chạy vội xuống dưới còn trước cả lý trí.
Vì người mình thích, cô có thể làm bất cứ điều gì.

Hứa Tùy chạy nhanh xuống dưới tầng, cô chống chọi với gió lạnh gọi video cho Châu Kinh Trạch. Video rất nhanh đã được kết nối, bầu trời Lệ Ảnh vô cùng tuyệt đẹp, trên đỉnh đầu ngập tràn ánh sao, cực kỳ xinh xắn.

Lá cây màu vàng của cây Hòe ở trong sân tựa như vầng trăng khuyết treo ở bên trên, gió Đông của phương Nam vừa lạnh vừa buốt, pháo hoa vươn ra khỏi chóp tường, Hứa Tùy đứng tại chỗ thoáng run rẩy, cô giơ di động lên bầu trời, thanh âm dịu dàng nói "Chúc mừng năm mới".

Châu Kinh Trạch vốn đang cầm một lon bia dựa uể oải vào lan can hóng gió lạnh, bỗng nhiên, trước mắt bùng lên từng chùm, từng chùm pháo hoa rực rỡ, còn có tiếng cười của trẻ con vọng đến.

Hứa Tùy xuất hiện trong màn hình, cô mặc áo khoác bông đỏ, răng trắng môi hồng, chóp mũi vì lạnh mà ửng đỏ, mái tóc buông lơi trên bờ vai, pháo hoa nở rộ trên bầu trời biến thành những dải sao băng kéo theo chiếc đuôi dài biến mất trong đôi mắt long lanh như pha lê của cô.
Sáng lấp lánh, lấp lánh.

Châu Kinh Trạch chậm rãi đứng thẳng người, nói: "Đáng giá."

~Hết chương 23~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.