Tỏ Tình

Chương 43: Ngoan, há miệng ra



Thì ra anh không đưa số điện thoại cho cô gái kia.

Chắc là Chu Kinh Trạch cảm thấy cô không có cảm giác an toàn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô muốn, anh sẽ quang minh chính đại cho.

Hứa Tùy cầm điện thoại tiếp tục lướt xem bài post, kết quả chưa đầy hai phút, bài post hiển thị đã bị xóa. Lại có người nhanh chóng đăng một bài post:

Giải tán đi, Chu Kinh Trạch bảo người ta xóa đó.

Ảo tưởng bị chấm dứt, trong phút chốc hơn hai ngàn fan hâm mộ đã biến mất.

Coi như chuyện này kết thúc rồi.

Tâm trạng Hứa Tùy như sau cơn mưa trời lại sáng, cô đang nghĩ, nói chuyện yêu đương với người này thật tốt.



---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Học kỳ sau năm hai Đại học, tuy rằng thời gian Hứa Tùy tới dạy thêm Thịnh Ngôn Gia từ một tháng bốn lần giảm xuống còn một tháng hai lần nhưng việc dạy học của Hứa Tùy ngày càng nặng. Hơn nữa Thịnh Ngôn Gia đã sớm thi đậu trường Trung học cơ sở Hoa Tế, thành tích cũng tiến bộ thấy rõ, Hứa Tùy cũng đã nói với dì Thịnh xin nghỉ làm gia sư. Dì Thịnh khi nghe tin này thì phản ứng giống như mất đi đứa con gái ruột, liên tục nói giữ lại ở đầu dây bên kia.

Một bên tiếng Thịnh Nam Châu nói qua điện thoại: “Mẹ, người ta là sinh viên ngành y, cả ngày phải đi sớm về khuya đọc sách làm sao có thời gian, hơn nữa, người ta còn muốn nói…”

Khi ba chữ chuyện yêu đương sắp thốt ra, Thịnh Nam Châu nghĩ đến khuôn mặt gian ác của Chu Kinh Trạch, yết hầu lập tức nghẹn lại, cũng không biết có nên nói chuyện hai người họ yêu đương hay không.

“Nói chuyện gì? Cổ họng con có đờm à.” Dì Thịnh lập tức dùng ánh mắt thăm dò nhìn cậu ta.

“Đàm phán, đàm phán với dì quản lý ký túc xá đã tịch thu thiết bị điện công suất lớn của họ.” Thịnh Nam Châu mặt không chút thay đổi nói.

Hứa Tuỳ ở đầu dây bên kia: “…”

Dì Thịnh trừng mắt liếc Thịnh Nam Châu một cái, mà khi đối mặt với Hứa Tùy thì lập tức thay đổi, cầm điện thoại nói với giọng dịu dàng: “Haiz, trách dì quá tham, thiếu chút nữa đã quên cháu còn phải lo việc học. Nếu như vậy, cô giáo Tiểu Hứa, cuối tuần cháu tới nhà dì ăn cơm đi, dì tự mình xuống bếp, coi như là tiệc tạm biệt của cháu.”

“Dì Thịnh, cháu…” Hứa Tùy muốn từ chối theo bản năng.

“Vậy cứ quyết định thế nhé, không gặp không về.” Dì Thịnh cúp điện thoại trước.

Điện thoại bên này truyền đến tiếng tút tút tút, Hứa Tùy bất đắc dĩ cười cười. Sau khi cúp điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Chu Kinh Trạch: [Dì Thịnh bảo em cuối tuần này đến nhà dì ấy ăn cơm.]

Chu Kinh Trạch nhanh chóng trả lời, ngữ khí hời hợt: [Đi đi.]

Hứa Tùy lại soạn tin đáp: [Anh có tới không?]

Một lát sau màn hình di động mới sáng lên, ZJZ: [Có việc, không chắc.]

Hứa Tùy nhìn thấy tin này thì cụp mắt xuống, trong lòng dâng lên chút thất vọng. Chốc lát, Chu Kinh Trạch lại gửi một tin nhắn tới, cách màn hình cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh, nhướng mày, vẻ mặt trêu chọc:

[Thế nào, muốn anh tới à?]

Lại thêm một tin: [Nếu em muốn, anh có thể đến.]

Hứa Tùy đỏ mặt, trả lời: [Không muốn.]

Thứ bảy, bầu trời trong xanh, Hứa Tùy mặc một chiếc áo lông màu trắng rộng thùng thình, buộc tóc, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ đi đến nhà Thịnh Ngôn Gia.

Hứa Tùy ngồi xe buýt đi tới cửa nhà Thịnh Ngôn Gia, lúc ấn chuông cửa, cô liếc mắt nhìn nhà Chu Kinh Trạch kế bên, kết quả cửa chính đóng chặt, xem ra anh không ở nhà.

Chuông cửa vang lên, là Thịnh Ngôn Gia mở cửa. Đã lâu không gặp, Hứa Tùy cảm giác cậu bé cao hơn một chút, cơ thể phát triển thấy rõ nhưng vẫn là một dáng vẻ tiểu quỷ, giả bộ nghiêm mặt, biểu hiện sự bất mãn với việc cô nghỉ việc.

“Đây, món quà cô giáo tặng em.”

Hứa Tùy tặng cậu bé hai món quà, một cái là đĩa game, còn có một cái là ghép hình nhân vật của Marvel, đều là thứ cậu bé thích.

Sắc mặt Thịnh Ngôn Gia không giả bộ được nữa, cậu bé thở phào nhẹ nhõm: “Em tưởng chị muốn tặng em năm ba (5.3)*.”

(*) 5.3: Viết tắt của cuốn sách “Năm năm cao khảo, ba năm mô phỏng”, cuốn sách này chủ yếu tóm tắt nội dung của các đề thi tuyển sinh đại học, phân tích các dạng đề thi tuyển sinh đại học, và dự đoán các đề thi tuyển sinh đại học cao đẳng.

Hứa Tùy vỗ vỗ vai cậu bé nói: “Chị mà là người như vậy sao?”

“Chị chính là như vậy.”

Bước vào nhà Thịnh Ngôn Gia, Hứa Tùy phát hiện trong nhà im ắng, hỏi: “Nhà em không có ai sao?”

“Mẹ em đi siêu thị mua đồ, anh em đang ngủ.” Cậu bé tóc xoăn lễ phép rót ly nước cho Hứa Tùy, chỉ chờ cô uống một ngụm nước, liền bộc lộ bản tính: “Cô giáo Tiểu Hứa, chơi game không?”

“Chơi.”  Hứa Tùy trả lời không hề do dự.

Hai người cùng lên lầu, Thịnh Ngôn Gia quen đường quen lối mở máy chiếu, ném cho Hứa Tùy một cái điều khiển trò chơi. Hai người ngồi xếp bằng trước máy chiếu, bắt đầu trò chơi quyết đấu.

Một lần chơi trò này là nửa tiếng, năm ván, Thịnh Ngôn Gia thua ba lần, vẻ mặt cậu bé thất bại ngả vào trên đùi, vẻ mặt cầu xin:

“Cô giáo Tiểu Hứa, chị thật lợi hại nha.”

Dưới lầu truyền đến một tiếng vang, Thịnh Ngôn Gia tưởng rằng mẹ cậu bé đã về, cũng không để ý nói tiếp, vẻ mặt bi thảm: “Thành tích học tập của em cũng thảm như trò chơi này vậy.”

“Đó không phải là có tiến bộ sao, theo như trước kia, em sẽ thua năm lần liên tiếp.” Hứa Tùy vô tình bổ một đao vào tim cậu bé.

“Haiz, cảm giác lên lớp bảy áp lực lớn hơn nhiều.” Thịnh Ngôn Gia nói thêm, chuyển đề tài: “Cô giáo Tiểu Hứa, em luyến tiếc chị... dạy học.”

“Không sao, sau này em gặp vấn đề gì vẫn có thể hỏi chị trên WeChat.” Giọng điệu Hứa Tùy ôn hòa.

Cậu bé tóc xoăn vui vẻ, chủ động tới gần Hứa Tùy: “Thật sự có thể sao? Cô Tiểu Hứa, sau này em gặp chuyện gì cũng có thể tới hỏi chị sao!”

Tuy rằng hơi nghi giọng nói kích động của bạn nhỏ Thịnh Ngôn Gia nhưng cô vẫn gật đầu, bỗng nhiên một bóng ma bao trùm xuống, người đàn ông cúi người xuống giống như xách con gà con, không chút lưu tình xách Thịnh Ngôn Gia từ bên cạnh cô đi. Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng thốt ra: “Không thể.”

Thịnh Ngôn Gia quay đầu lại nhìn là Chu Kinh Trạch, tức giận đến che mặt: “Sao lại là anh, a.. anh, anh thật phiền.”

Hứa Tùy nhìn thấy là Chu Kinh Trạch, tim liền đập lệch một nhịp, khóe môi nhếch lên: “Sao anh lại tới đây?”

“Muốn tới.” Giọng Chu Kinh Trạch nhàn nhạt.

“Dì Thịnh mua thức ăn về rồi, đi xuống đi.” Chu Kinh Trạch cúi người xuống, cầm điều khiển trên thảm lên rồi ấn tắt máy chiếu.

Thịnh Ngôn Gia giận mà không dám nói gì, ba người xuống lầu cùng nhau, phiền muộn trong lòng cậu bé phải dằn lại trong lòng. Người mới vừa đi đến đầu cầu thang lại tạm thời rẽ ngoặt, chạy đi quấy rầy anh ruột còn đang ngủ say.

Dì Thịnh ở dưới lầu, dì ấy đang sắp xếp đồ đạc, từng hộp nguyên liệu nấu ăn tươi xanh để vào tủ lạnh, xếp mấy nguyên liệu nấu ăn cần dùng hôm nay sang một bên, xếp chồng lên nhau cao như ngọn núi nhỏ.

“Tiểu Hứa, cháu ngồi đi, mau tới ăn trái cây này.” Dì Thịnh nhiệt tình nói, khi tầm mắt đối diện với Chu Kinh Trạch đang cà lơ phất phơ bên cạnh, lập tức trở mặt: “Con đứng đó làm gì? Mau giúp dì tiếp đãi cô Tiểu Hứa thật tốt đi.”

“Chậc.” Đầu lưỡi Chu Kinh Trạch chạm vào gò má, cười khẽ: “Vâng.”

Hai người một trước một sau đi tới trên ghế sô pha ngồi xuống, Hứa Tùy sợ Dì Thịnh nhìn ra chút gì thì sẽ bị trêu chọc, vì thế cô cố ý ngồi xa một chút, cách Chu Kinh Trạch một chỗ ngồi.

Chu Kinh Trạch thấy thế nhíu mày một cái, ấn công tắc điều khiển ti vi, sau đó dựa lưng vào ghế sô pha, chậm rãi bóc một quả quýt, còn bóc sạch sẽ. Hứa Tùy đang xem ti vi, Chu Kinh Trạch dựa vào cô gần một chút, đưa tay về phía cô, ý chỉ hoa quả trong tay.

“Cảm ơn.”

Hứa Tùy Cương đưa tay nhận lấy, không ngờ cả người Chu Kinh Trạch dán tới, lộ ra một nụ cười xấu xa, cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Không phải dì Thịnh gọi anh, tới, tiếp, đãi, em sao.”

“Ngoan, há miệng ra.”

Giọng nói trầm thấp lại mang theo cảm giác hạt giống của Chu Kinh Trạch như quay chậm lại bên tai, nhiệt tình vuốt ve nơi mẫn cảm nhất của cô, trái tim run rẩy, Hứa Tùy giống như bị mê hoặc mở to miệng ăn miếng quýt trên tay anh. Bỗng nhiên, giọng nói sang sảng của dì Thịnh truyền đến: “Tiểu Hứa ơi…”

Hứa Tùy sợ tới mức giật mình một cái, hàm răng cắn vào các đốt ngón tay của anh, cánh môi mềm mại lướt qua đầu ngón tay của Chu Kinh Trạch, cô vội vàng đứng lên, giọng nói có một tia bối rối: “Cháu đến đây.”

Cô gái đi rồi, Chu Kinh Trạch nằm trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm dấu răng rất nhẹ trên ngón trỏ rồi nở nụ cười.

Hứa Tùy đi vào trong phòng bếp, giọng nói ôn hòa, hỏi: “Dì Thịnh, có gì để cháu giúp dì không?”

“Chết mất, ông Vương vừa mới giao hàng tới đây, bây giờ dì phải đến cửa hàng tiện lợi chọn hàng một chút.” Dì Thịnh cởi tạp dề, nói: “Cháu trông nồi canh giúp dì là được rồi, những thứ khác không cần động, để dì làm.”

“Vâng.” Hứa Tùy đáp.

Bếp gas nhỏ lửa nấu canh trong nồi đất, phát ra tiếng sôi ùng ục ùng ục, Hứa Tùy nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn trước mặt, dù sao cũng không có việc gì làm, vì thế chủ động rửa sạch một ít rau dưa và đồ ăn kèm.

Vòi nước phát ra tiếng ào ào, Hứa Tùy rửa rất nghiêm túc, ngay cả ngón tay bị đông lạnh đỏ lên cũng không phát hiện. Cô rửa trái cà chua bi, từng quả từng quả bỏ vào trong đĩa sứ trắng.

Rửa xong, Hứa Tùy tiện tay nếm thử một quả cà chua bi, ăn ngon, chua chua ngọt ngọt. Không biết từ lúc nào mà Chu Kinh Trạch đã im lặng không một tiếng động tiến vào, lông mày nhíu lại:

“Không lạnh sao?”

Hứa Tùy dừng động tác, cười: “Anh không nói em cũng không phát hiện, hình như là hơi lạnh thật.”

Chu Kinh Trạch đi tới đưa tay tắt vòi nước, rút khăn giấy bên cạnh lau tay cho cô. Tiếng nước dừng lại, trong không khí chỉ có tiếng nồi canh sủi bọt, Hứa Tùy đứng lại ngoan ngoãn để Chu Kinh Trạch lau tay, tay kia lại vụng trộm lấy cà chua trong đĩa.

Chu Kinh Trạch nhướng mày: “Ăn ngon như vậy?”

Hứa Tùy mới vừa nuốt một quả cà chua nhỏ, lại ném một quả vào, hai má phồng lên, giọng nói hàm hồ không rõ: “Ngọt.”

“Để anh nếm thử.”

Chu Kinh Trạch nghiêng đầu qua, một tay giữ chặt cằm cô, môi kề sát lại. Anh cắn cô một cái, Hứa Tùy bị ép mở môi ra. Nụ hôn này khiến tim Hứa Tùy đập rộn lên, răng môi bị cạy mở, đầu lưỡi thấm ướt trượt vào, trái cà chua bị cắn nát, nước bị ép chậm rãi nuốt xuống.

Một chút dịch màu đỏ dính ở khóe môi, Chu Kinh Trạch đưa ngón cái lau đi, lại ở trước mặt cô, yết hầu chậm rãi chuyển động, liếm sạch sẽ từng chút một. Mặt Hứa Tùy nóng đến xấu hổ, dời mắt đi nhưng mặt lại bị anh giữ lại, anh đút cho cô ăn một quả cà chua ngọt, tay cũng không để yên mà vuốt ve.

Ở bếp nhà người khác, anh cũng dám làm chuyện như vậy.

Trên lầu truyền đến tiếng Thịnh Nam Châu đùa giỡn với Thịnh Ngôn Gia, nồi canh trong phòng bếp phát ra tiếng dồn dập.

Hàm răng khẽ cắn, cà chua nhỏ màu đỏ bị lột một nửa, đầu ngón tay tùy tiện vân vê liền có nước chảy ra, móng tay lại lún vào, làm lộ ra một vết.

Mút một chút, ngọt.

Hứa Tùy khẩn trương lại sợ hãi, đẩy lồng ngực của anh phát ra tiếng ưm.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng động, Hứa Tùy bối rối đẩy anh ra rồi đưa lưng về phía người nào đó rồi đứng sửa sang lại quần áo ở trước bồn rửa tay, vòi nước được mở ra một lần nữa, phát ra tiếng nước ào ào giống như đem kiều diễm vừa rồi tách ra một chút.

Dì Thịnh đặt chìa khóa lên bàn trà, đi vào thì cảm thấy bầu không khí quái dị, vẻ mặt bà hoài nghi nhìn Chu Kinh Trạch: “Cháu vào đây làm gì?”

“Giám sát.” Chu Kinh Trạch bình tĩnh, chỉ chỉ: “Cháu sợ cô ấy rửa không sạch.”

Hứa Tùy: “…”

“Dì cần cháu giám sát…” Nói được một nửa, dì Thịnh mới phản ứng lại, vội vàng đẩy Hứa Tùy đi ra ngoài: “Ôi, dì là gọi cháu tới đây ăn cơm, không phải gọi cháu tới đây làm việc.”

“Không có việc gì a, cháu tiện tay thôi…” Hứa Tùy giải thích.

“Hai đứa đều ra ngoài đi, cơm sắp xong rồi.” Dì Thịnh vội vàng phất tay đuổi người.

Hứa Tùy cùng Chu Kinh Trạch mới vừa bị đuổi ra, liền đụng phải thiếu gia còn vẻ mặt ngái ngủ nhắm mắt xuống lầu, cùng bạn nhỏ Thịnh Ngôn Gia so với anh trai cậu bé còn thấp hơn.

Chu Kinh Trạch đút tay vào túi, nâng cổ lên nhìn Thịnh Nam Châu một cái, cười nhạo: “Cậu dậy thật sớm.”

“Là giường dính lấy tớ.” Thịnh Nam Châu sửa lại.

“Bốn người, chúng ta chơi cá ngựa đi.” Thịnh Ngôn Gia búng tay một cái.

Một đám người đại khái chơi khoảng nửa tiếng, đồ ăn đã gần xong.

Dì Thịnh gọi mấy đứa nhỏ lên bàn, hôm nay tâm trạng bà không tệ, tiện thể mở chai rượu vang đỏ.

Dì Thịnh nhìn đám trẻ con này, đột nhiên hỏi: “Sao Tây Tây không tới? Hôm nay dì còn nấu món sườn xào khoai môn mà con bé thích nhất đấy.”

Hứa Tùy cùng Chu Kinh Trạch nhìn nhau, tự giác không nói gì. Thịnh Nam Châu cùng Hồ Thiến Tây cũng không phải chiến tranh lạnh, chỉ là bây giờ Hồ Thiến Tây vì yêu nên giảm béo, còn đang theo đuổi Lộ Văn Bạch, là Thịnh Nam Châu chủ động tránh đi.

Dì Thịnh giơ ly rượu đỏ quơ quơ, đá con trai nhà mình một cước, hỏi:

“Haiz, hỏi con đấy, sao không lên tiếng, không phải con thương con bé nhất sao? Vừa có cái gì ăn ngon chơi vui, lập tức nghĩ đến con bé.”

“Mẹ, sao con lại cảm thấy món sườn này của mẹ nấu hơi mặn nhỉ.” Thịnh Nam Châu cắn một miếng, nhíu mày.

Mẹ Thịnh hiểu rõ con trai mình nhất, cậu ta không muốn nói, cho dù có mạnh mẽ cạy miệng cậu ta ra cũng vô dụng, vì thế cũng không vạch trần, chẳng hề để ý nói tiếp: “Phải không? Thêm chút nước đi.”

Dù sao mặn cũng không chết người.

Thịnh Nam Châu để đũa xuống, giơ ngón tay cái về phía mẹ mình.

Hai anh em họ chính là được nuôi lớn như vậy.

Dì Thịnh làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, uống hai ly rượu, vừa tận hứng vừa lôi kéo tay Hứa Tùy để cảm ơn: “Tiểu Hứa này, thằng nhóc Thịnh Ngôn Gia kia thật sự là đốt cao hương mới gặp được cô giáo tốt như cháu, bằng không nó có thể còn thi không đậu Trung học cơ sở Hoa Tế, cháu chính là Bồ Tát chuyển thế nhà dì.”

Hứa Tùy bị nói đến rất ngượng ngùng, nói: “Tiểu Gia cũng rất cố gắng, cháu chỉ là phụ đạo.”

“Nào, cảm ơn cháu.” Dì Thịnh kéo tay cô mời rượu, vô cùng nhiệt tình.

Chu Kinh Trạch ngồi ở một bên, mặt mày lười biếng: “Dì Thịnh, dì đội mũ cao như vậy cho cô ấy, ngay cả cơm cô ấy cũng không dám ăn đâu.”

Được Chu Kinh Trạch nhắc nhở như vậy, dì Thịnh ngượng ngùng buông tay cô ra: “Trách dì, không nói nữa, ăn cơm ăn cơm thôi.”

Cơm qua nửa bữa, dì Thịnh nhìn Hứa Tùy ngồi một bên - làn da trắng, ánh mắt long lanh, người ưu tú, tính cách cũng tốt, thấy thế nào cũng hài lòng.

“Tiểu Hứa, cháu chưa có đối tượng đúng không, dì giới thiệu cho con, người dì Thịnh coi trọng nhất định sẽ không kém.” Dì Thịnh nói.

Mặt mày Hứa Tùy kinh ngạc, cô đang muốn nói mình có bạn trai thì đột nhiên Thịnh Nam Châu chen vào, một bộ dạng xem kịch vui: “Mẹ, kiểu người gì hết, chọn nhanh vậy hả?”

“Đương nhiên, con trai nhà họ Cố thường xuyên đến nhà chúng ta đánh bài, con nhớ chứ, tiến sĩ, người ta chính là kỹ sư quốc gia đấy.” Dì Thịnh nói sinh động như thật.

Chu Kinh Trạch đang chậm rãi uống, bỗng nhiên nói một câu: “Già quá.”

Dì Thịnh suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Vậy Tiểu Trương thì sao, anh trai lớn hơn mấy đứa hai khóa.”

“Vị học khảo sát địa chất kia.” Chu Kinh Trạch dựa lưng vào ghế, lau tay một cái: “Hơi thấp.”

“Vậy con trai của nhà họ Lâm thì sao, không tệ chứ, lớn lên đẹp trai, cũng cao, tuổi còn ngang hàng với mấy đứa, đúng là người tài.” Dì Thịnh cãi nhau với anh, tức giận.

Giọng nói của Chu Kinh Trạch còn mang theo một cỗ ngạo mạn: “Cậu ta không biết lái máy bay.”

Dì Thịnh tức đến choáng váng, căn bản không ý thức được lỗ hổng trong lời nói này, tức giận hỏi: “Dì đi đâu tìm một người cao lớn, trẻ tuổi còn đẹp trai, lại biết lái máy bay giới thiệu cho Hứa Tùy đây!”

Chu Kinh Trạch cười cười, nâng mí mắt lên, gằn từng chữ: “Đây không phải là ở trước mặt dì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.