Tỏ Tình

Chương 46: Không phải là không thích



Sau khi Chu Kinh Trạch rời khỏng phòng chơi board game thì trở về nhà, tắm rửa xong lại ủ rũ lên giường nằm, 1017 dẫm tới dẫm lui trên ngực anh, cuối cùng còn ngậm lấy thắt lưng quấn quanh eo kéo mạnh ra ngoài, “xoẹt” một tiếng, áo choàng tắm màu bạc bị hở ra một nửa, sợi dây siết chặt nhân ngư tuyến bị kéo xuống, từng khối cơ bắp rõ ràng vẫn còn dính hơi nước.

Trong sự buông thả khỏe mạnh còn lộ ra chút dục vọng.

“Chậc.” Chu Kinh Trạch hơi cụp mí mắt xuống, giơ tay nắm sau gáy 1017 đưa tới trước mặt, mèo quýt béo lập tức biết sợ không dám nhúc nhích.

“Nếu mày mà được một nửa ngoan ngoãn của mẹ mày.” Chu Kinh Trạch đánh giá nó.

Vừa nói xong, bản thân Chu Kinh Trạch cũng sửng sốt một giây, anh mới nhớ ra bản thân mình chưa liên lạc lại với Hứa Tùy, xách con mèo sang một bên, ngón cái quẹt lên ngôi sao đầu tiên trong sổ địa chỉ rồi bấm gọi.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói máy móc, Chu Kinh Trạch cầm điện thoại nhìn lướt qua thời gian - 23:30, đã tới giờ này rồi, Hứa Tùy làm việc và nghỉ ngơi rất có tiêu chuẩn, có lẽ đã ngủ rồi.

Chu Kinh Trạch không nghi ngờ gì, sau khi cúp điện thoại thì tiếp tục đi ngủ. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, anh liền gửi một tin nhắn cho Hứa Tùy: “Dậy chưa?”

Không có người trả lời lại.

Khoảng mười hai giờ trưa, Chu Kinh Trạch kết thúc buổi huấn luyện, mặc đồng phục huấn luyện màu xanh xám tới canteen để ăn cơm với một nhóm người, đại thiếu gia luôn giữ yên lặng thế nhưng lại đặt mâm đồ ăn “cạch” xuống bàn.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đại Lưu đang cắn màn thầu bị tiếng động này làm giật mình: “Yo, ai đã chọc ông chủ Chu của chúng ta không vui rồi?”

Tần Cảnh làm ra vẻ bộ dạng người từng trải, cười xấu xa: “Không phải là do bạn gái không để ý tới cậu đó chứ.”

Một đám người nhìn sang, nhìn thấy Chu Kinh Trạch vẫn bình tĩnh chậm rãi uống canh nhưng các anh em vẫn có thể nhận ra được tâm trạng của anh có tốt hay không.

“Ông chủ Chu, thì ra anh cũng có ngày hôm nay.”

Một đám người đang trò chuyện, một tiếng la độc đáo khiến mọi người qua đường quay đầu lại nhìn sang,

“Cậu, Husky, anh Đại Lưu!” Vẻ mặt Hồ Thiến Tây hưng phấn vẫy tay với bọn họ.

Sau đó, Đại Lưu lập tức chỉ vào vị trí bên cạnh rồi nói: “Em gái, lại đây, còn giữ chỗ cho em này.”

Trước đây Thịnh Nam Châu luôn cảm thấy phản cảm với cái tên Husky, bởi vì anh và Husky trông chả giống nhau một chút nào nhưng nghe Hồ Thiến Tây kêu riết cũng thành quen.

Thịnh Nam Châu không phản bác lại cô ấy, lấy thẻ cơm ra, nói: “Muốn ăn cái gì tự mình chọn.”

“Oa, hình tượng đại thiếu gia Chu keo kiệt sắp sụp đổ rồi!”

“Đúng vậy, bọn tớ có xứng quẹt thẻ cơm của ngài một lần chứ?”

Hồ Thiến Tây không thèm để ý tới những trò đùa này, cô ấy lắc đầu: “Tuy đồ ăn trong canteen các anh nổi tiếng là ngon nhưng đừng bao giờ dụ dỗ em, hè năm nay em rất vất vả mới giảm béo được một chút.”

Thịnh Nam Châu mím môi, đút thẻ cơm lại vào trong túi không nói một lời, đồng thời còn đưa cho cô ấy một USB.

Chu Kinh Trạch uống một ngụm nước đá, đá nhẹ vào mũi chân Hồ Thiến Tây, hỏi: “Tới đây có chuyện gì?”

“Tới đây tìm anh ấy mượn chút đồ á mà.” Hồ Thiến Tây lắc lắc thứ đồ trong tay với anh, đồng thời đứng dậy: “Cháu đi trước đây, cậu.”

Chu Kinh Trạch dùng đầu ngón tay cầm thìa canh, khuấy nhẹ chén canh, đột nhiên gọi Hồ Thiến Tây lại: “Đợi một chút.”

Cửa hàng tiện lợi trong canteen, dòng người chen chúc xô đẩy, Chu Kinh Trạch xách một túi đồ theo, quét mã trả tiền sau đó đưa cho Hồ Thiến Tây: “Cho em ấy.”

Hồ Thiến Tây tiêu hóa ba giây mới hiểu được từ “Em ấy” trong lời của cậu chính là Hứa Tùy. Chu Kinh Trạch thật phiền phức, hai người giận dỗi, đúng lúc bản thân mình đưa qua đó, đang lợi dụng thời cơ để làm lành sao?

“Được rồi thưa cậu, vậy cậu thiếu cháu một bữa cơm đấy.”

“Ừm.”

Anh lại nhớ tới chuyện gì đó, cầm điện thoại gửi tin nhắn, ngẩng đầu nói: “Lát nữa lúc cháu ra cổng trường, nhớ đến quán mì Vân Nguyên mua một phần mì gạch cua cho em ấy, cậu đã nói với ông chủ.”

“Em ấy không ăn hành và rau thơm, nhiều dấm một chút, có lẽ em ấy sẽ thích.” Chu Kinh Trạch bổ sung thêm một câu.

Hồ Thiến Tây vốn dĩ đang “Ừm ừm ờ ờ” trả lời lại anh, bây giờ nghe thấy câu này liền trợn tròn mắt, giọng điệu hiểu rõ lập tức trở nên kích động: “Cậu à, cậu đang nói gì vậy, Tùy Tùy rất thích ăn hành và rau thơm, hơn nữa cậu ấy không hề thích ăn giấm, ăn nhiều quá sẽ đau dạ dày.”

“Cháu xin cậu đấy, có thể đặt chút tâm tư vào đoạn tình này được không, tối hôm qua cháu còn nghe lén được cậu ấy vào khóc trong WC đấy, nếu cậu đã không muốn nghiêm túc thì buông tha cho cậu ấy đi...”

Chu Kinh Trạch đứng hình tại chỗ, cô thích hành và rau thơm, không thích giấm sao? Vậy trước đó là…

Anh híp mắt lại cố gắng lục tìm ký ức, một lát sau lập tức hiểu rõ gì đó.

Hồ Thiến Tây vẫn không ngừng lải nhải “Cháu không giúp cậu tặng đâu”, đợi đến khi cô ấy lại lại hơi muốn nói nữa thì người đã đi mất.

Thịnh Nam Châu đứng bên cạnh Hồ Thiến Tây thấy được toàn bộ quá trình, thâm sâu mà thở dài: “Cậu ta giỏi thật.”

“Cái gì cơ?” Hồ Thiến Tây không nghe rõ lắm.

“Không có gì.” Thịnh Nam Châu cầm lấy túi đồ trong tay cô ấy, nâng cằm nói: “Đi thôi, anh dắt em ra ngoài.”

Hai người sóng vai đi ra khỏi canteen, bất ngờ là cái nóng oi bức không hề ập tới, thay vào đó là một trận gió mát mẻ lùa tới, Hồ Thiến Tây vô thức dùng tay đè lại chiếc váy bị gió thổi bay.

Bầu trời âm u, mây đen kéo tới, vang lên một tiếng sấm rền.

Thịnh Nam Châu nhìn thoáng qua tán cây lay động trong gió, nói: “Trời sắp mưa rồi, anh đi mượn dù.”

“Ai da, không cần đâu, may mắn bổn tiêu thứ có mang theo một chiếc dù che nắng đấy.” Hồ Thiến Tây vô thức nắm lấy cổ tay cậu ta, lấy ra một chiếc dù che nắng từ trong túi.

Thịnh Nam Châu nhìn chằm chằm vào chiếc dù che nắng được tô điểm bằng nhỏ đóa hoa hồng nhỏ nhắn, khóe miệng khẽ run rẩy, nói: “Được rồi.”

Em vui vẻ là tốt.

Hai người vừa đi xuống bậc thang, đi thẳng tới sân tennis rồi rẽ trái, khi bước ra khỏi cổng trường, Thịnh Nam Châu nhìn thoáng qua quán ăn gần đó, lại nhìn chằm chằm vào Hồ Thiến Tây gầy tới nỗi cằm nhọn ra, im lặng một lúc lâu:

“Có đói bụng không? Em chọn đi, anh mời khách.”

Hồ Thiến Tây lắc đầu: “Em rất vất vả mới gầy xuống bốn cân đó.”

Cô ấy đã ăn rau luộc và lòng trắng trứng trong rất nhiều ngày, giống như sáng nay cô ấy cũng chỉ ăn một quả trứng gà, bây giờ đã đói đến nỗi toàn thân rã rời, bước đi hư vô, cô ấy hi vọng đoạn đường sẽ ngắn hơn một chút để mình có thể trở về ký túc xá để luộc bông cải xanh tiếp thêm năng lượng.

Thịnh Nam Châu nhìn chằm chằm vào cô ấy, hai hàng lông mày tuấn tú nhíu lại, giọng nói không chút tình người: “Em cảm thấy em gầy đi thì Lộ Văn Bạch sẽ nhìn em nhiều hơn một cái sao?”

Rất nhiều thứ, thật ra bạn đã biết đáp án nhưng bạn lại muốn bịt tai thử một lần.

Hồ Thiến Tây không hề thích một Thịnh Nam Châu tàn nhẫn như vậy một chút nào.

Cô ấy chỉ có thể kịch liệt phản bác: “Đương nhiên là có, em cũng gầy đi rồi, trở nên xinh…”

Một trận gió to kéo tới, thổi bay những chiếc lá rụng rơi dưới mặt đất, từng tán lá cây lớn bên đường cũng bị thổi kêu rì rào, một cánh hoa lung lay rơi xuống đầu Hồ Thiến Tây.

Thịnh Nam Châu tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người liền xích lại gần nhau, đột nhiên giọng nói của Hồ Thiến Tây dừng lại, giương mắt nhìn cậu ta. Chàng thiếu gia hái cánh hoa trên đầu cô xuống, thu lại vẻ mặt không đứng đắn, giọng điệu nửa nghiêm túc:

“Tây Tây, em không cần phải biến mình thành bộ dàng gì cà, bởi vì em thế này cũng đã rất xinh đẹp rồi.”

...

Khi Hồ Thiến Tây trở lại trường học, suy nghĩ vì sao Thịnh Nam Châu lại đổi tính, một Thịnh Nam Châu thường ngày luôn miệng thúi, lấy việc đả kích cô ấy làm niềm vui thế nhưng lại khen cô ấy xinh đẹp?

Cô ấy thất thần suy nghĩ, đột nhiên cảm giác đầu choáng váng, cả người mất khống chế ngã về một phía. Trước khi chìm vào hôn mê, một giọng nữ nôn nóng truyền đến: “Bạn học, cậu không sao chứ?’

...

Chu Kinh Trạch đang trên đường đi tìm Hứa Tùy, trong đầu hiện lên vài cảnh tượng giống như các đoạn phim ngắn.

Anh chưa bao giờ ăn hành và rau thơm, ghét tất cả mọi thứ có vị nồng. Ngày hôm đó khi ở canteen, Hứa Tùy có mời anh ăn cơm, cô nói “Một phần không hành và rau thơm”, thì ra là gọi cho anh.

Anh không ăn hành và rau thơm.

Mà lúc đó Chu Kinh Trạch lại không chút để ý mà đã cho rằng cô cũng không thích ăn, cho nên sau đó khi hẹn hò, anh chưa từng nhìn thấy Hứa Tùy ăn hai thứ này.

Không phải không thích mà là vẫn luôn nhân nhượng anh.

Anh bưng vẻ mặt thương tích đi ra khỏi canteen, lúc đó toàn thân của anh đầy lệ khí, đáy lòng vô cùng bực bội, lúc trở lại trường học thì gặp phải Hứa Tùy, cô đưa một chiếc băng keo cá nhân màu hường phấn cho anh.

Anh cần phải để bản thân phân tán lực chú ý cho nên thuận miệng hỏi Hứa Tùy đã ăn cơm hay chưa, nếu chưa thì cùng đi ăn với anh.

Lúc đó Hứa Tùy nói vẫn chưa, khi ăn mì còn bỏ thêm rất nhiều dấm.

Bây giờ nhìn lại, cô nói dối. Tối đó cô đã dừng bữa bên kia, vì để tâm trạng Chu Kinh Trạch dễ chịu hơn nên cô đã ăn cùng với anh thêm một bữa.

Trông có vẻ như cô ăn thật sự rất ngon miệng, nhưng thực ra là vì tác dụng của giấm có thể khiến cô nhồi nhét thêm đồ ăn vào trong chiếc bụng căng đầy của mình.

Nếu ngày hôm đó không gặp được Hứa Tùy thì Chu Kinh Trạch cũng sẽ gặp một cô gái khác và đi cùng họ.

Anh bước vào cuộc sống của Hứa Tùy giống như một cơn mưa to bất thình lình, vô tình nhưng mãnh liệt.

Cô lại rất cẩn thận, coi như bảo bối trân quý.

Hứa Tùy ôn tập ở thư viện đến tận khuya, thứ nhất là cô không muốn đến canteen để xếp hàng vào giữa trưa, thứ hai là do cuộc thi sắp diễn ra cho nên cô muốn dành nhiều thời gian hơn cho ôn tập.

Ngoài cửa sổ, một cơn gió ẩm thổi vào, Hứa Tùy nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà đã là một giờ rưỡi rồi, cô vội vàng thu dọn sách giáo khoa đi xuống lầu.

Khi đi xuống sườn núi liền bắt gặp Vệ Du từ phía xa xa, cậu ta mặc một chiếc áo thun trắng có viết chữ và quần thể thao, trong tay còn ôm một quả bóng rổ có hình tam giác vàng, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân đầy sức sống.

“A, đàn chị Hứa!” Vẻ mặt Vệ Du kinh ngạc.

“Thật trùng hợp.” Hứa Tùy cười chào hỏi.

Sau khi chào hỏi xong, cô đang định đi lướt qua Vệ Du, không ngờ cậu ta gọi cô lại: “Đàn chị, em có chút việc muốn hỏi chị, có thể nhân cơ hội này nói chuyện được không.”

Sau lưng khu dạy học, một gốc cây xoài sinh trưởng vô cùng tươi tốt, bóng cây cắt vị trí hai người đứng thành hình chiếc ô. Vệ Du nắm cổ áo phe phẩy, hỏi:

“Đàn chị, em muốn hỏi chị là vì sao khi nhắn trên WeChat hỏi về vấn đề học tập thì chị trả lời liền nhưng gửi tin nhắn cá nhân thì chị lại không để ý tới em chứ?”

Hứa Tùy đã gặp được đủ người theo đuổi từ ngoài sáng đến trong tối, nhưng chưa từng gặp người nào thẳng thắn bạo dạn như Vệ Du, cô suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Bởi vì tôi xem cậu như một đàn em, sau này có lẽ chúng ta còn trở thành đồng nghiệp nữa.”

Vệ Du cười gượng, cậu ta cũng không định từ bỏ, vừa muốn nói chuyện thì điện thoại trong túi Hứa Tùy lại phá tra tiếng chuông liên hồi, cô lấy ra xem thử nhưng không bắt máy.

Vệ Du liếc mắt một cái, điện thoại hiển thị ZJZ, ghi chú thật kỳ lạ, cậu ta nhìn Hứa Tùy, hỏi: “Nếu không chị nghe điện thoại trước đi.”

Hứa Tùy lắc đầu, ấn màu đỏ từ chối, giọng điệu cô nhàn nhạt: “Không phải người quan trọng gì.”

“Cậu có chuyện gì thì cứ nói đi.”

“Đàn chị, em thích chị, nghe ra rất mạo muội, lần đó ở viện nghiên cứu tâm lý của Quan học trưởng, khi chị tiến vào rất vội vàng, không cẩn thận đụng phải hồ sơ của một thực tập sinh, chị lập tức xin lỗi rồi giúp cô ấy nhặt đồ lên. Sau khi hội thảo kết thúc, chị liền rời đi, em còn cho rằng mọi chuyện cứ như thế kết thúc, không ngờ chị đã quay lại và tặng cho cô ấy một chậu xương rồng nhỏ, hy vọng con đường sự nghiệp của cô ấy sẽ thuận lợi.”

“Cho nên em liền nhất kiến chung tình với chị, tuy rằng…” Vệ Du đặt tay lên vai cô.

Khi Hứa Tùy định lên tiếng ngăn cản anh thì một giọng nói lạnh băng không chút kiên nhẫn truyền đến: “Tuy rằng cái gì?”

Hai người quay đầu nhìn sang, Chu Kinh Trạch đứng cách đó không xa, mặc đồng phục huấn luyện màu xanh xám, một tay đút vào túi quần, cơ bắp trên cánh tay vô cùng sắc nét, trong miệng anh còn nghiệm một điếu thuốc lá, mặt lạnh đi tới, không khí xung quanh như kiểu “Dám cạy góc tường ông đây thì chờ chết đi.”

Sắc mặt anh nặng nề, cười nhạo một tiếng: “Tuy rằng cô ấy đã có bạn trai nhưng cậu không ngại làm tiểu tam?”

Chu Kinh Trạch cũng bị trình độ không biết xấu hổ của người này làm cho tức đến phát cười, một tay anh nắm lấy tay của Vệ Du đang đặt trên vai Hứa Tùy, dùng sức bẻ “Cụp” một tiếng, Vệ Du đau đến la to, anh tiếp tục lời nói vừa rồi: “Nhưng tôi để ý.”

Giọng điệu anh vừa bá đạo lại kiêu ngạo, thong thả ung dung lặp lại, nói ra chữ nào, anh liền tăng thêm sức lực khiến Vệ Du đau đến mức chảy mồ hôi lạnh.

“Bởi vì cô ấy chỉ có thể là người của ông đây.”

Vệ Du đau đến mức xin tha, đột nhiên Chu Kinh Trạch buông tay ra, anh lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, đầu ngón tay vuốt ve đầu lọc thuốc, giọng điệu không tốt lắm: “Cút đi.”

Vệ Du đau đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo, vội vàng trốn chạy, xem ra không dám liếc mắt nhìn Hứa Tùy một lần nào nữa. Chu Kinh Trạch chính là muốn để cậu ta nhớ kỹ cái đau này, muốn dạy dỗ Vệ Du một bài học.

Người của anh, người khác nhìn cũng không được.

Vệ Du đi rồi, không khí lâm vào trầm mặc. Mưa cuối cùng cũng rơi, vài giọt mưa tạt vào mặt đau rát, Hứa Tùy ôm sách không thèm liếc mắt nhìn Chu Kinh Trạch một cái, xoay người định rời đi.

Nhưng Chu Kinh Trạch lại giống như một tên vô lại, cô đi tới đi thì anh đi theo tới đó. Hứa Tùy đi về phía bên trái, Chu Kinh Trạch nắm lấy tay cô, đưa tới trước mặt anh. Cả người Hứa Tùy ngã vào trong lòng ngực của anh, tay để trước ngực anh.

Lông mi Hứa Tùy rung rinh, tóc mái trên trán cũng bị những giọt mưa xối ướt:

“Buông tay.”

“Không buông.” Chu Kinh Trạch cúi đầu nhìn cô.

“Anh có mua bánh dứa mà em thích, vừa ra lò, sữa cũng là hộp em thích, sau này anh sẽ nhớ kỹ em thích ăn hành và rau thơm, không thích ăn giấm.” Giọng điệu của Chu Kinh Trạch chậm rãi, giống như đang hứa hẹn: “Đặt em vào trong lòng.”

Hốc mắt của Hứa Tùy dần đỏ lên, vẫn như trước cô đi tới đây, toàn thân Chu Kinh Trạch liền giống như tường đồng vách sắt chắn trước mặt cô, trốn cũng trốn không thoát.

Hứa Tùy ôm sách bắt đầu đánh anh, sách vở rơi loạn xạ trên mặt đất, nước mưa xen lẫn dưới mặt đất, một giây sau liền thấm xuống. Không có sách, cô bắt đầu dùng chân đá Chu Kinh Trạch.

Hôm nay cô mang một đôi giày da mũi nhọn, đá vào người rất đau, Chu Kinh Trạch la lên một tiếng, sau đó ôm lấy cô không than một tiếng nào mà chịu đựng. Hứa Tùy dùng cả tay cả chân đánh anh, vừa đánh vừa không nhịn được mà rơi nước mắt.

Bàn tay to lớn đặt trên eo cô, Hứa Tùy bị chặn chạm tới vách tường đằng sau, Chu Kinh Trạch nhéo cằm cô, liếm sạch từng chút một nước mắt trên mặt cô.

Cánh môi dán vào nhau, hấp thụ, khuấy động lẫn nhau, hòa cùng với nước mắt mặn chát, yết hầu chậm rãi lăn lộn, nuốt vào trong.

Sau trận ướt át này, Chu Kinh Trạch cúi thấp cổ, chóp mũi thân mật cọ cọ trán cô, hai mắt Hứa Tùy đỏ ứng, trọng tiếng thở dốc nghẹn ngào mang theo vẻ tủi thân: “Anh bồi thường sách cho em.”

“Anh sẽ bồi thường.”

“Còn nữa, em không hề thích ăn đồ Nhật một chút nào, dị ứng với xoài nhưng mùa hè lại thích ăn sinh tố xoài.”

“Anh sẽ ghi nhớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.