Câu nói này của anh, khi nói ra chắc chắn sẽ không ai tin.
Bởi vì khi nhìn sơ qua Chu Kinh Trạch bạn sẽ thấy anh là một dân chơi chính hiệu, khắp nơi trên cơ thể đều toát lên dáng vẻ của một kẻ phong lưu.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nhưng trò chơi này không nhất thiết phải nói dối. Bách Giai Giai chống cằm nghĩ, liệu có phải anh còn vương vấn mối tình nào trong quá khứ mà đến tận bây giờ vẫn không thể từ bỏ được hay không. Nhưng đã bảy năm trôi qua rồi, khoảng thời gian như vậy là quá dài.
Việc theo đuổi anh lại càng trở nên khó khăn hơn.
Mỗi người ở đây đều bày ra một vẻ mặt khác nhau, ngay cả Lương Sảng cũng bất ngờ, ngơ ra một lúc. Riêng Hứa Tùy lại không bày biểu cảm gì khác, cô nhếch khóe môi tạo ra một nụ cười nhạt nhẽo, nghiêng người lấy chai rượu đang hướng về phía Chu Kinh Trạch xoay một vòng:
“Nào, lượt tiếp theo.”
Đề tài nhanh chóng bị cô cho vào quên lãng.
Không khí xung quanh lại bắt đầu náo nhiệt, đêm đã khuya, Hứa Tùy nhìn thời gian một chút, đã mười giờ rưỡi, ngày mai cô còn phải đi làm, vì thế cô đứng dậy tìm Lý Dương, muốn trò chuyện đôi ba câu với anh ta.
Hứa Tùy hào phóng ôm một cái, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, anh bạn.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến 11 giờ, từng người từng người một rời khỏi bữa tiệc. Chu Kinh Trạch vẫn ngồi ở chỗ kia, một ly rồi lại một ly nữa, trong mắt chỉ toàn là rượu.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Chu Kinh Trạch hơi cúi đầu, tay để trên đùi, một tay với lấy cái nắp răng cưa của chai rượu Corona đập mạnh vào thành bàn, vang lên cái “cạch” một tiếng, nắp chai bật ra, rơi trên nền đất.
Bàn tay lộ rõ xương cốt đưa chai rượu lên miệng, nhưng cuối cùng lại bị một bàn tay khác giật lấy. Lý Dương đang thu dọn mặt bàn, dùng chân đá vào khung gỗ phía trước, đem vỏ chai rỗng ném đi.
“Anh xem nơi này là quán bar Dương đấy à?” Lý Dương ngồi xuống vị trí bên cạnh anh, uống cạn chai rượu mà mình vừa mới giật lấy từ tay Chu Kinh Trạch. Anh ta mới là người người được uống rượu nhiều nhất tối hôm nay, nếu không có những thứ này trong buổi tối hôm nay, anh ta biết rằng mình sẽ không thể vui nổi.
Nguyên nhân là vì Tùy Tùy là bạn gái cũ của anh.
May mắn thay Lý Dương là một người rất dễ buông tay, được rồi, dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vốn cũng không thuộc về nhau.
Chu Kinh Trạch ngẩng đầu, dựa vào ghế sofa, hầu kết lộ ra đường cong vô cùng hoàn hảo, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào sườn mặt, chia hình ảnh của anh thành hai chiều đối lập, dáng vẻ phóng túng không ràng buộc, mặt đối lập còn lại là hình ảnh suy sụp tinh thần.
Anh mở miệng hỏi: “Sau khi chia tay, cô ấy thật sự đã trải qua hai mối tình?”
Lý Dương gật đầu, suy nghĩ một chút: “Người thứ nhất thì em không biết, người thứ hai là người mà chị ấy đã từng dẫn đến đây ăn cơm ——”
Anh ta còn chưa nói xong, người ngồi bên cạnh đã đứng dậy, Chu Kinh Trạch cởi áo khoác đi ra bên ngoài, bỏ lại một câu: “Cảm ơn rượu của cậu.”
Lý Dương có hơi tức giận, anh ta còn chưa nói xong mà người bên cạnh đã nhanh chóng đi mất, một chút tồn tại của bản thân mà anh ta cũng không cảm nhận được, vì vậy cố ý lớn tiếng kích thích đối phương: “Những người đàn ông mà chị ấy quen đều có tốt về mọi mặt, tuyệt đối không hề tệ hơn anh ở điểm nào!”
Chu Kinh Trạch đang đi xuống bậc thang, nghe vậy liền ngừng bước, quay đầu lại, ánh mắt anh thẳng tắp nhìn về phía Lý Dương, sắc mặt hơi trầm xuống, nhấn mạnh từng chữ một. “Nếu có cũng không phải do chính miệng cậu nói.”
*
Sau khi Hứa Tùy đi về đến nhà, tắm rửa thay quần áo xong xuôi liền mở tủ lạnh ra, trống không.
Cô cầm chìa khóa cùng điện thoại di động ở trên bàn, mặc áo ngủ vào, đeo đôi dép bông đi xuống lầu. Có cửa hàng tiện lợi ở trong ngõ, Hứa Tùy đem một đống bia cùng với chút sữa và bánh mì sandwich dành cho bữa sáng bỏ vào, âm thanh túi ni lông kêu lên sột soạt.
Thanh toán xong, Hứa Tùy đẩy cửa thủy tinh bước ra khỏi cửa kính, những chiếc xe đằng xa lần lượt phóng nhanh trên đường, một cơn gió lạnh thổi ngang qua, theo bản năng cô rụt bả vai lại.
Trên khủy tay cô cầm theo túi bóng chứa đầy bia, cô chọn một lon bia tươi trước khi bước ra bên ngoài, ngón tay trỏ đặt trên nắp bật, ngón cái chế trụ trên mặt lon, hướng lên trên bật một cái.
“Phanh” một tiếng, lon bia mở ra, Hứa Tùy giơ lon bia lên uống một ngụm, chiếm toàn bộ vị giác là xúc cảm lạnh lẽo, kèm theo một chút vị ngọt.
Hứa Tùy cầm lon bia lên, cúi đầu liếm một chút bọt chảy ra bề mặt lon.
Cô vừa uống rượu vừa đi bộ về nhà trong tiểu khu dưới lầu, đèn đường được kích hoạt bằng giọng nói ở đây đã bị hỏng, cô vô tình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có người đứng dựa vào tường hút thuốc, vóng dáng cao ngất, bao phủ quanh cơ thể là một màu tăm tối, tàn thuốc ánh đỏ cam vương vãi trên nền đất.
Hứa Tùy đi trên hành lang, cô có hơi sợ hãi, bàn tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra, dự định bật flash lên để soi đường. Tay cô bắt đầu run rẩy, đang muốn bật đèn lên thì bỗng nhiên có một bóng người từ đâu xuất hiện, đến gần cô.
Cơ thể còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay mạnh mẽ đã bắt lấy tay cô, trời đất quay cuồng, cả người cô bị đè lên lên tường, Hứa Tùy sợ đến mức thét lên thành tiếng, nhưng đến khi ngửi được hơi thở quen thuộc từ người đàn ông kia cơ thể liền buông lỏng.
Hóa ra là anh.
Hứa Tùy đẩy anh ra, nghĩ muốn chạy, không ngờ cổ tay lại bị người đàn ông kia bắt lấy, giơ quá đầu, anh dùng cả người đè vào người cô, hơi thở mạnh mẽ phả vào mặt.
Một tiếng “Bịch” vang lên, túi bia cũng theo đó liền rơi xuống đất.
Ánh mắt Chu Kinh Trạch nặng nề nhìn cô, đồng tử càng lúc càng tối đen lại, tựa như nham thạch không thấy đáy, dục vọng đỏ rực trần trụi được phơi bày, giờ phút này trông anh giống như một con thú ngủ đông lâu ngày được thức tỉnh, tối tăm mà kìm nén.
Ánh mắt ấy, như muốn từ tứ bóc tách cô ra rồi nuốt chửng.
“Anh muốn gì?” Hứa Tùy giương mắt lên, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Từ “- gì?” ngay lập tức được nhấn chìm khi một âm tiết được phát ra. Một bóng đen bao phủ xuống dưới, bàn tay Chu Kinh Trạch bóp cằm cô, cúi người hôn xuống, đem âm thanh của cô nuốt trọn vào môi lưỡi.
Đầu lưỡi của anh như mang theo mùi vị của sắt, lạnh như băng, khiến cho miệng của Hứa Tùy cứng lại. Ngay sau đó là chiếm đoạt, bắt lấy, từng chỗ một, nơi nào cũng mãnh liệt bốc hỏa.
Bàn tay của Hứa Tùy bị siết chặt, áp lên tường, cô chỉ có thể rên lên một tiếng để biểu thị sự phản kháng của chính mình, vách tường lạnh lẽo, phía trước lại bị người đàn ông phía trước áp sát vào người, lồng ngực vừa rắn chắc vừa ấm áp. Nóng lạnh đan xen, cô cảm giác như hô hấp của bản thân sắp cạn, tựa như cá thiếu nước, toàn thân như muốn nổ tung.
Lồng ngực Hứa Tùy đập phập phồng kịch liệt, ngược lại càng thuận tiện cho Chu Kinh Trạch tiến gần về phía cô hơn. Anh dùng đầu gối tách ra chân cô ra, môi tiến lại gần tai của cô, đầu lưỡi quét vành tai, tinh tế miêu tả, lưu lại một mảng ẩm ướt.
Trong hành lang vẫn mờ tối, tiểu khu thường thường sẽ có người đi về nhà, dừng xe, màu đỏ từ đèn xe sáng lên xua đi màn u tối. Cũng có người dắt chó đi dạo vừa trở về nhà, âm thanh nói chuyện chợt vang vọng.
Hứa Tùy vẫn luôn sợ hãi sẽ có người trở lại đây, dây thần kinh trở nên căng thẳng, ngón chân siết chặt, một bên còn muốn né tránh cái hôn của Chu Kinh Trạch.
Có vẻ người đàn ông bất mãn vì cô hơi lộn xộn, ngón cái ấn xuống trán của cô, cắn một cái lên vành tai rồi nhẹ nhàng liếm nốt ruồi son nhỏ trên bề mặt.
Hứa Tùy “hừ” một tiếng, ngữ khí đứt quãng: “Anh…… Muốn giở trò lưu manh đùa giỡn thì tìm người khác đi.”
Chu Kinh Trạch nghiêng đầu, một lần nữa hôn vào môi cô, thanh âm khàn khàn lại bá đạo: “Ông đây chỉ muốn giở trò lưu manh với em thôi.”
Không chỉ đơn giản là hôn thôi mà anh còn bắt đầu thâm nhập, Hứa Tùy đắm chìm vào nụ hôn đến mức thiếu đi dưỡng khí mà không thể ngừng lại, mỗi vị trí mà anh hôn như có một luồng điện chạy qua, vô cùng ngứa ngáy.
Chu Kinh Trạch như là người nghiện, chỉ cần sơ suất liền rơi vào tay giặc.
Tay Hứa Tùy đặt trên vách tường, dùng sức siết chặt mặt tường, bóp đến mức đầu ngón tay trở nên đau rát, vôi trắng rơi xuống, đau đớn truyền đến khiến lý trí dần dần phục hồi.
Anh dùng sức hôn cực kỳ mạnh mẽ, nước bọt trao đổi liên tục, Hứa Tùy cắn một cái, máu ngay lập tức tản ra khắp khoang miệng, mang theo mùi máu tươi. Chu Kinh Trạch thấy đau liền buông ra, Hứa Tùy nhân lúc anh mất cảnh giác liền đẩy ra.
“Anh đừng tới đây.” Hứa Tùy nhìn anh mở miệng, đồng thời duỗi tay ra lau môi một chút.
Hứa Tùy nhìn anh, ngữ khí chân thành: “Chúng ta đã chia tay lâu rồi, nhưng tôi vẫn hy vọng rằng anh có thể sống thật tốt.”
Cô không phải loại người sau khi chia tay sẽ hy vọng đối phương sẽ có một cuộc sống không tốt, cho nên cô cũng quan tâm đến công việc làm phi cơ của anh, quan tâm đến tình hình hiện tại của anh, nhưng cũng không đi quá giới hạn được cho phép.
Chu Kinh Trạch tiến về phía trước một bước, nhiều năm như vậy, bay qua bốn châu đại dương bốn, qua nơi sa mạc hẻo lánh vậy mà anh ngày đêm vẫn nhớ mong mỗi người phụ nữ này.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, ôn tồn nói chuyện lại với anh, sau khi mối tình này kết thúc, đáy lòng lục phủ ngũ tạng đều như bị hút cạn dưỡng khí.
Cô giống như một người ngoài cuộc.
“Hứa Tùy, tôi đã đợi em nhiều năm đến như vậy.” Đôi mắt Chu Kinh Trạch nhìn thẳng vào cô, ngữ khí nặng nề.
Hứa Tùy quay mặt qua chỗ khác, một giọt nước mắt rơi vào khe hở ngón tay giữa, cô không nhìn anh: “Tôi không muốn anh chờ tôi.”
Ánh sáng tối tăm, Hứa Tùy lôi điện thoại ra, mở ứng dụng taxi, nói: “Anh uống say rồi, để tôi gọi xe đưa anh trở về.”
Tới gần 12 giờ, ánh trăng khuất nửa sau đám mây, ánh sáng di động chiếu trên hai người họ, ở giữa họ giống như có một đường thẳng trung gian phân tách rõ ràng.
Một sống trong quá khứ, một sống ở hiện tại.
Chu Kinh Trạch nhìn Hứa Tùy, bỗng nhiên không rõ ngọn nguồn mà nhếch môi lên tự giễu: “Hóa ra lần đó là thật.”
Thanh âm anh nói ra vô cùng nhỏ, Hứa Tùy không nghe được rõ, hỏi: “Cái gì?”
Chu Kinh Trạch lấy ra điếu thuốc cùng cái bật lửa, anh lấy một điếu thuốc ra từ hộp thuốc lá, cắn vào trong miệng, bật lửa kêu lên một tiếng “phật”, anh đưa tay ra châm lửa.
Anh hạ tầm mắt xuống, bộ dạng không màng để tâm đến, mở miệng hỏi một câu, âm thanh vô cùng kỳ cục: “Hỏi em chuyện này.”
“Chuyện gì?”
Chu Kinh Trạch hút một ngụm thuốc, nhả ra, nhìn chằm chằm vào người cô: “Thật không thể nào?”
Làn khói trắng xám len theo đầu ngón tay anh bay bổng lên phía trước, tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ, Hứa Tùy nhìn về phía anh, Chu Kinh Trạch mặc chiếc áo khoác màu đen, một tay nhét vào túi quần, ngẩng cằm, tỏ vẻ kiêu ngạo, anh lớn lên trông rất tuấn tú, cũng là người đàn ông mà cô thích khi bé.
Anh đang nhìn cô.
Chờ cô trả lời.
Hứa Tùy gật đầu, Chu Kinh Trạch hiểu ý của cô, lui về phía sau một bước, cô thấy tia hy vọng trong đáy mắt anh như bị cắt đứt, sau đó lại tiếp tục trở nên thờ ơ lạnh lùng.
“Hiểu rồi.”
Chu Kinh Trạch bỏ qua những lời nói này rồi rời khỏi. Gió nổi lên rất lớn, cổ áo anh bị thổi làm cho xộc xệch, anh tùy tiện giơ tay chỉnh lại cổ áo, lại bị thổi cong lên một lần nữa, đến lúc này thì anh hoàn toàn mặc kệ.
Di động rung lên mạnh mẽ, Chu Kinh Trạch lấy ra xem, một người bạn hỏi anh có đi uống rượu không? Anh gõ một chữ trả lời: 【 Đi. 】
Anh thuận tay bắt đại một chiếc xe taxi, xe dừng lại ở trước mặt anh, Chu Kinh Trạch nghiêng người ngồi vào vị trí, tiếng đóng cửa vang lên một cái “Cộp”, ngăn cách sự ấm áp của ánh đèn bên ngoài cửa kính.
Xe chậm rãi đi về phía trước, khủy tay Chu Kinh Trạch chống ở cửa sổ xe bên cạnh, híp mắt hồi tưởng về một chút chuyện.
Ngày đầu sau khi chia tay, anh đã tìm Hứa Tùy với mong muốn có thể tái hợp lại, cuối cùng chỉ nhận lại hai từ “buồn nôn”, tuổi trẻ tính tình kiêu ngạo, trước nay đến nay luôn là một kẻ coi trời bằng vung, khi lòng tự tôn bị người khác chà đạp liền tức giận bỏ đi.
Suốt một tuần ý chí tinh thần của Chu Kinh Trạch trở nên sa sút, cả người lúc nào cũng thơ thẩn, thời điểm đó đang là lúc vượt qua kỳ thi khảo thí, cuộc đời anh lần đầu tiên cảm thấy yếu kém đến như vậy, còn bị giáo viên nghiêm giọng phê bình.
“Em mà cứ thất thần như thế này thì ai còn dám ngồi trên máy bay của mình nữa!” Thầy giáo đem đống tài liệu ném thẳng ở trước mặt anh.
Chu Kinh Trạch không lên tiếng, cuối cùng cũng vượt qua được kỳ thi khảo thí vô cùng vất vả, sau khi trở về nhà và bình tĩnh lại, nghĩ lại lời Hứa Tùy vừa nói với anh là lời nói trong lúc đang tức giận.
Hắn chạy tới trường của Hứa Tùy tìm cô, Chu Kinh Trạch đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ, hút liên tiếp vài điếu thuốc mới thấy có người đến.
Kết quả người đi xuống lại không phải Hứa Tùy.
“Nhất Nhất đâu? Chu Kinh Trạch hỏi.
“A ——” Hồ Thiến Tây nhìn anh một cái, ngữ khí thật cẩn thận. “Cô ấy đi Hong Kong du học rồi, học một năm trao đổi, cô ấy không nói với Cậu hay sao?”
Ai có thể nghĩ đến, chỉ một tuần, người đã biến mất – không một dấu vết. Rốt cuộc thì ai mới là người nhẫn tâm?
Hồ Thiến Tây nói Hứa Tùy thi xong thì ngay lập tức thu dọn đồ đạc, trở về Lê Anh, lúc sau là đi đến Hong Kong. Chu Kinh Trạch lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống một pho tượng trầm mặc, trong tay kẹp thuốc lá, tàn thuốc rơi xuống đất, làm phỏng lòng bàn tay, lờ mờ đau rát.
Anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho hai người về sau, Hứa Tùy lại tuyệt tình quyết định rời đi, dứt khoát hơn bất kỳ ai khác.
Cô đi trước.
Trong kỳ nghỉ hè vào tháng 8, Chu Kinh Trạch cố gắng tìm cách liên lạc với cô, vừa quay số vừa thấp thỏm lo lắng, hơn nữa còn có chút chờ mong, điện thoại ở đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nữ vô cùng lạnh lùng: Rất tiếc, số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại….
Hồ Thiến Tây nhất quyết không chịu đưa cho Chu Kinh Trạch phương thức để liên lạc với Hứa Tùy, anh cũng không còn biện pháp nào khác, cố gắng thử liên lạc với số điện thoại của bà Hứa Tùy.
Điện thoại đổ chuông, sau một hồi chờ đợi, cuối cùng một tiếng “cạch” vang lên, rốt cuộc cũng nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến câu nói “Xin chào.”, không phải tông giọng của một cụ già như dự đoán, là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
Lưng của Chu Kinh Trạch ở đầu dây bên này tự giác dựng thẳng lên, nói chuyện vừa lễ phép vừa câu nệ:” Cháu chào dì, cháu tên là Chu Kinh Trạch, cháu tìm Hứa ——”
Anh còn chưa kịp nói hết câu, mẹ Hứa ở đầu dây bên kia đã cắt ngang lời anh, thanh âm nhẹ nhàng, cẩn trọng nói từng câu từng từ một: “Tiểu Chu đúng không, nghe nói là hai đứa đã chia tay nhau rồi có phải không. Nhất Nhất nó muốn đi Hong Kong, dì thật sự cầu xin con, con đừng tìm nó nữa. Lúc trước vì con mà nó đã từ bỏ cơ hội đi Hong Kong, về đến nhà cơm cũng không muốn ăn, hỏi ra mới biết là bởi vì chuyện yêu đương.”
“Tiểu Chu à, đây có thể không phải là vấn đề lớn đối với một học sinh giỏi như con, nhưng chúng ta không thể để cho Nhất Nhất bị chậm trễ mãi như thế được, bậc làm cha làm mẹ, ai cũng muốn cho con cái của mình có thể thành công. Huống hồ, hai đứa còn nhỏ, tình cảm cũng có thể chỉ là nhất thời, nếu như vài năm sau vẫn còn thích nó thì hãy quay lại tìm nó, được không? Ít nhất là không phải thời điểm bây giờ.”
Lời nói của mẹ Hứa Tùy cũng có lý, là một người mẹ đơn thân thì ai mà không muốn con cái của mình sẽ thành tài. Chu Kinh Trạch muốn phản bác nhưng cuối cùng lại không thể, anh rũ mắt xuống, giọng nói khàn khàn:
“Cảm ơn dì, đã quấy rầy dì rồi.”
Về sau Chu Kinh Trạch lại tham gia đi công tác, thời điểm đó Chu Kinh Trạch như ở đỉnh cao của sự nghiệp, lên như diều gặp gió.
Anh bay đến khắp mọi nơi trên thế giới, cứ hạ cánh rồi cất cánh, thoạt nhìn có thể thấy được anh bận rộn đến mức không có thời gian để suy nghĩ đến bất cứ ai.
Nhưng duy nhất lần hạ cánh ấy, có lẽ hôm đó đã quá muộn, anh không kìm được cảm xúc của bản thân mình nữa, thật sự rất nhớ cô.
Chu Kinh Trạch chạy đi tìm Hứa Tùy.
Trên đường đi tìm cô, anh vẫn không ngừng suy nghĩ, lúc này trở về, hai người đều đã trưởng thành, đều có năng lực, ở mỗi lĩnh vực của nhau đều rất ưu tú, sự phản đối của cha mẹ chắc hẳn sẽ không trở thành vấn đề nữa.
Chỉ cần cô còn thích anh.
Anh dừng xe ở dưới lầu cô cách đó không xa, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức muốn mở chạy xuống xe. Khả người đi tới, tầm mắt anh liền trở nên trống trải, đi bên cạnh Hứa Tùy còn có một người đàn ông nữa.
Ngày hôm đó trời rất lạnh, còn có tuyết rơi, đọng lên hàng lông mi của Hứa Tùy, chóp mũi bị đông cứng đến đỏ ửng, người đàn ông đứng ở đối diện lập tức tháo khăn quàng cổ xuống, động tác nhẹ nhàng đeo vào cổ cho cô.
Hai người nhìn qua vô cùng thân thiết.
Chu Kinh Trạch chỉ nhìn ba giây, gương mặt trở nên vô cảm, dẫm vào chân ga, chạy vọt qua hai người họ, khiến cho vũng nước bùn bắn tóe lên người của đối phương.
Vào buổi tối ngày hôm đó, Chu Kinh Trạch cùng Thịnh Nam Châu nói về việc này, Thịnh Nam Châu là một người rất thẳng thắn và lạc quan, nghe xong liền khuyên bảo: “Người anh em, những gì mà mắt thấy chưa chắc là thật, đừng diễn giống như mấy bộ phim thần tượng nữa, nam chính đi tìm nữ chính, cuối cùng lại bắt gặp nữ chính ở cùng một người đàn ông khác, xong lại vì điều đó mà bỏ lỡ nhau. Người đàn ông kia không chừng lại chính là người thân của cô ấy. Đừng suy nghĩ nhiều.”
Chu Kinh Trạch bán tín bán nghi, cuối cùng đem chuyện này đè ở đáy lòng.
Mong muốn tái hợp lại vừa xuất hiện liền bị dập tắt.
Mãi cho đến thời điểm hiện tại, trong lòng Chu Kinh Trạch như ôm được một tia hy vọng, hy vọng những gì anh nhìn thấy không phải sự thật. Nhưng hiện tại xem ra, người đàn ông mà mình gặp được lúc trước chính là bạn trai của Hứa Tùy.
Chu Kinh Trạch không thể biểu đạt rõ cảm giác của bản thân lúc này, giống như bị một con dao cùn cứa qua cứa lại, trong lòng trở nên trống rỗng.
Không phải anh tức giận vì Hứa Tùy đã từng có bạn trai, chỉ là anh không cam tâm.
Cửa sổ xe hạ xuống, cơn gió mang theo ẩm ướt tiến vào, một điếu thuốc đã cháy hết, anh hút một hơi dài rồi ném nó ra ngoài. Điếu thuốc rơi vào giữa không trung tạo thành tàn đốm đỏ mỏng manh, đáp xuống và sau đó liền biến mất trong không khí.