Tỏ Tình

Chương 71: Tôi không còn thích anh nữa



Đáy mắt Hứa Tùy thoáng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn dần biến mất, cô tựa như chợt bừng tỉnh từ trong mộng, lui về phía sau một bước, mở miệng nói chuyện với Bách Úc Thật: “Cảm ơn, xin lỗi.”

Cảm ơn thầy đã giúp đỡ, cũng xin lỗi vì đã lợi dụng thầy.

Bách Úc Thật thu tay, cười nói: “Là tôi mạo phạm.”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Vậy giáo sư Bách, em còn có việc nên về trước, cảm ơn thầy.” Hứa Tùy cúi đầu, vội nói một câu rồi lập tức rời đi.

Về đến nhà, cả người Hứa Tùy như trút được gánh nặng, cô nằm trên giường, cầm điện thoại lên, xóa bỏ toàn bộ khoảng thời gian cô nhắn tin với Chu Kinh Trạch, xóa hết những gì liên quan tới Nhất Nhất, bao gồm cả ghi âm cuộc gọi của hai người.

Cô phủi sạch mọi quan hệ với Chu Kinh Trạch.

Trong một quán pub, Chu Kinh Trạch đang ngồi trên quầy bar uống rượu, hết ly này tới ly khác, từng ánh đèn xanh đèn đỏ trên sàn nhảy thay phiên nhau chớp tắt liên tục làm cho biểu tình trên mặt anh càng thêm cứng rắn và thâm trầm hơn.

Có lẽ bởi vì uống đến có hơi nóng, Chu Kinh Trạch cởi áo khoác ra gác một bên, trên người chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đường cong cánh tay được bó sát cũng thật mịn màng, trên tay khi cầm ly rượu miệng vuông có thể thấy rõ xương cổ tay nổi lên, một tên lưu manh ra vẻ cấm dục.

Người trong pub bị anh chọc đến nhao nhao muốn đến gần bắt chuyện, nhiều đến nỗi Chu Kinh Trạch rất khó chịu, hơn nữa anh uống có hơi nhiều, lại còn gọi loại rượu mạnh nhất, bưng thẳng một ly tới gần một cô gái muốn quyến rũ anh.

Chu Kinh Trạch giơ tay kéo cổ áo chỗ xương quai xanh một chút, bày ra dáng vẻ lười nhác, nhướng mày cười: “Uống hết ly này tôi lập tức cho cô một cơ hội.”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Vẻ mặt cô gái kinh hãi, làm gì có người đàn ông nào khiêu khích uống rượu ngay khi vừa mới gặp mặt chứ. Lúc cô ta đang muốn mắng chửi anh thì bỗng có một người đàn ông khác chợt xuất hiện, cướp lấy ly rượu trong tay anh, xin lỗi một tiếng với cô ta rồi cười: “Cậu ta uống nhiều quá rồi, thật phiền quá, xin lỗi xin lỗi.”

Cô gái kia hừ lạnh một tiếng, dẫm lên đôi giày cao gót rời đi.

Chu Kinh Trạch cầm một ly rượu trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Thịnh Nam Châu đứng một bên, biết anh trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện phải lo lắng, tức khắc ngồi xuống cùng uống rượu với người anh em này.

Uống được một nửa, Thịnh Nam Châu vỗ bờ vai anh nói: “Cái tên Lý Hạo Ninh này đúng là một kẻ tiện nhân trong rãnh, thiệt cậu còn coi gã ta như anh em. Yên tâm đi, chuyện này của cậu còn chưa có xong đâu, chú Trương lén lút nói vẫn sẽ vì cậu mà tiếp tục điều tra rõ, tớ bên này cũng sẽ tra thêm.”

“Sao cũng được.” Chu Kinh Trạch lại ngửa đầu uống thêm một hớp rượu.

Dù sao Hứa Tùy cũng sẽ không quay trở lại. Anh cũng chẳng sao.

Mọi chuyện đã thành ra như vậy, còn có thể phá thành cái dạng gì nữa.

Thịnh Nam Châu thở dài một hơi, chỉ có thể cùng tiếp tục uống rượu với anh. Anh cho rằng Chu Kinh Trạch chỉ là uống rượu phát tiết mà thôi, biết nặng biết nhẹ, nào biết anh uống đến mức căn bản không có ý định dừng lại. Thịnh Nam Châu đoạt ly rượu trong tay anh rồi mắng: “Cậu con mẹ nó không muốn sống nữa đúng không, bây giờ tớ lập tức gọi cho Hứa Tùy.”

Chu Kinh Trạch quả nhiên không dám cướp lại ly rượu.

Thịnh Nam Châu nghĩ, quả thật, Hứa Tùy đúng là mạng của anh, bách phát bách trúng.

Cậu ta ở trước mặt Chu Kinh Trạch mà gọi điện thoại cho Hứa Tùy, mở loa lên.

Phải qua một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được, Thịnh Nam Châu mới chỉ thốt lên một chứ “anh” thì điện thoại bên kia lập tức bị ngắt kết nối.

Biểu tình Thịnh Nam Châu khá xấu hổ, Chu Kinh Trạch còn tương đối bình tĩnh chút, anh giơ tay lên thản nhiên lật quả bóng nhỏ trên bàn một cái, môi mỏng lúc đóng lúc mở không biết đang nói cái gì.

“Cái gì?” Bản nhạc điện tử trên sân nhảy đâm xuyên qua màng nhĩ, ồn ào khiến người muốn ù tai. Thịnh Nam Châu sát lại gần Chu Kinh Trạch muốn nghe anh nói cái gì, anh lơ đãng thoáng nhìn quanh rồi ngây người.

Hàng lông mày đậm của Chu Kinh Trạch bị đè xuống, khóe môi nâng lên, chầm chậm lên tiếng: “Đã kết thúc rồi.”

Nói xong, Chu Kinh Trạch chậm rãi cởi chiếc nhẫn bạc mang trên ngón tay ra, lúc tháo ra xong, bởi vì đã mang một thời gian rất dài nên chỗ đốt ngón tay có một vết vòng trắng.

Sau khi anh tháo chiếc nhẫn ra lại cầm trong tay cẩn thận quan sát chốc lát, ánh đèn thoáng chiếu tới, cũng không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt anh.

“Boong” một tiếng, chiếc nhẫn bị ném vào ly rượu, ly rượu lập tức sôi lên, ùng ục nổi bọt lên, tràn nước ra ngoài.

Chiếc nhẫn bạc nhanh chóng chìm xuống, sau đó nằm dưới đáy.

Chu Kinh Trạch liếc nó một cái, đầu cũng không thèm quay lại mà cứ thế rời khỏi quán bar.

Thịnh Nam Châu còn không hiểu Chu Kinh Trạch sao, cậu ta biết người này nhất định sẽ hối hận, vì thế chạy nhanh vớt chiếc nhẫn từ trong ly rượu, đuổi theo.

“Ông nội cậu, mỗi lần tớ không phải làm nô lệ cho cậu thì chính là bảo mẫu của cậu…” Thịnh Nam Châu vừa oán giận vừa đuổi theo anh.

Sau trận tuyết đầu mùa kết thúc, nhiệt độ khí trời của Kinh Bắc chuyển biến bất ngờ.

Lạnh đến nỗi mỗi buổi sáng chỉ muốn nằm trong ổ chăn chứ không muốn thức dậy.

Buổi dạy học ở căn cứ của Hứa Tùy chính thức kết thúc, cô cũng không cần phải đi tới cái nơi bụi đất bay đầy kia, cũng không cần gặp lại Chu Kinh Trạch.

Sau cái lần anh gặp được cô và Bách Úc Thật đứng cùng nhau, Chu Kinh Trạch cũng không còn tìm cô nữa.

Hứa Tùy nghĩ rằng cuộc sống thật an ổn. Mãi cho đến cuối tuần lúc cô ở nhà, Thịnh Nam Châu tới cửa thăm hỏi.

Hứa Tùy vừa thấy Thịnh Nam Châu đến lập tức muốn đóng cửa, nhưng cậu ta lại đưa tay vào nơi đó, trong miệng còn liên tục kêu “đau đau”, thân mình lại thừa cơ tiến vào nhà.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Hứa Tùy nhàn nhạt mở miệng.

Thịnh Nam Châu cầm ly nước cô đưa tới uống một ngụm, nói: “Em đi nhìn cậu ta một chút đi, cậu ta nằm viện rồi.”

Hứa Tùy đang tự rót nước cho mình bỗng dừng tay một chút rồi nói: “Anh ấy hẳn là đã có người chăm sóc rồi, tôi có đi thăm hay không cũng vậy thôi.”

“Dĩ nhiên là không giống nhau rồi, còn không phải bởi vì em nên cậu ta mới khiến bản thân thành như vậy sao. Em gái Hứa, em không biết Chu Kinh Trạch hiện giờ thảm đến độ nào đâu, vì em mà uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày phải vào bệnh viện, ban căn cứ cũng không đi, đến ông ngoại cậu ta cũng đã gọi tới anh luôn rồi.”

“Anh thật sự rất hiếm thấy tinh thần cậu ta sa sút như vậy, phỏng chừng chỉ có em mới có thể giải quyết được khúc mắc ấy của cậu ta, em đi nhìn cậu ta một chút thôi.” Thịnh Nam Châu hợp tình hợp lý mà nói.

Thịnh Nam Châu lại uống một hớp nước, giải khát, tiếp tục nói: “Anh không biết bọn em đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người quen biết nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn còn, cậu ta hiện giờ cứ như nửa chết nửa sống nằm tại đó, em chỉ cần đi nhìn cậu ta một cái thôi, coi như anh cầu xin em.”

“Địa chỉ ở đây, anh đi trước, đàn em, anh còn có chút việc.”

Thịnh Nam Châu để danh thiếp lại rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, chỉ còn một mình Hứa Tùy, cô cầm danh thiếp trên bàn trà liếc qua, là địa chỉ bệnh viện.

Ba giờ chiều, Hứa Tùy thu dọn đồ đạc, mua một giỏ hoa quả từ cửa hàng rồi đến bệnh viện Tây Hòa.

Sau khi Hứa Tùy tới khu nằm viện, cô hỏi y tá phòng bệnh Chu Kinh Trạch ở nơi nào.

Hứa Tùy đi thang máy lên lầu, đi tới phòng bệnh 702, do dự một chút rồi gõ cửa, một giọng nói khàn khàn nặng nề từ bên trong truyền ra.

“Vào đi.”

Hứa Tùy đẩy cửa đi vào, vừa ngước mắt liền bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông trên giường bệnh.

Y tá đang đổi thuốc cho Chu Kinh Trạch. Chu Kinh Trạch nằm ở đó cũng nhìn cô. Tóc mái trước trán nằm trên lông mày, đôi mắt thâm quầng, môi mỏng tái nhợt.

Sau khi y tá đổi thuốc cho anh sắp, sắc mặt đỏ bừng nói: “Anh chú ý nghỉ ngơi đi. Đồ ăn chủ yếu mấy ngày nay vẫn là cháo trắng thôi.”

Nói xong, ý tá bưng khay thuốc đi ngang qua Hứa Tùy ra ngoài, cô thoáng nhìn thấy một loại thuốc quen thuộc, cầm hộp thuốc lên xem thử.

Là thuốc hạ sốt sau khi mổ viêm ruột thừa xong phải dùng.

“Bệnh nhân mổ ruột thừa à?” Hứa Tùy hỏi.

Y tá gật đầu: “Đúng vậy.”

Hứa Tùy đặt lại thuốc vào khay, lập tức hiểu ra mình bị Thịnh Nam Châu lừa đến đây.

Cái gì không gượng dậy nổi, ý chí tinh thần sa sút, bởi vì cô mà phải chịu đả kích lớn, tất cả đều là lừa người.

Hứa Tùy đặt giỏ hoa quả lên chiếc tủ thấp bên cạnh giường, ánh mắt Chu Kinh Trạch sắc bén, anh nhướng mày nhìn Hứa Tùy, giọng điệu nặng nề: “Sao em lại đến đây?”

Hóa ra anh cũng không biết, trong giọng nói lộ ra vài phần lạnh nhạt, giống như cô không nên tới nơi này.

Sau khi Hứa Tùy đặt giỏ hoa quả xuống, cất giọng đều đều nói: “Thịnh Nam Châu kêu tôi đến, nếu anh không sao rồi thì tôi đi trước đây.”

Cuộc gặp mặt này vốn dĩ không nên xảy ra.

Chân Hứa Tùy mới vừa bước ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt Chu Kinh Trạch trầm xuống, anh rút ống tiêm, đôi chân dài lảo đảo đuổi theo.

Hứa Tùy vừa đi đến chỗ cửa sổ ở hành lang, một thân ảnh cao lớn lắc lư chạy tới, Chu Kinh Trạch đè cả người cô vào tường, chống đầu gối vào giữa hai chân cô, ấn người khóa cô lại, ôm chặt người vào trong vòng tay.

Hai mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô: “Em nhắn thế là có ý gì?”

“Ý chính là không thích hợp.” Hứa Tùy quay mặt qua chỗ khác nói.

Không ngờ, khuôn mặt của cô lại bị người đàn ông kéo quay lại, Chu Kinh Trạch nhìn cô, thốt thẳng ra một câu thô tục: “Không thích hợp cái con mẹ gì, thế sao lúc trước chúng ta bên nhau lâu như vậy?”

“Nhưng vẫn là chia tay không phải sao?” Hứa Tùy nhẹ nhàng nói.

Mặc dù giọng điệu của Hứa Tùy rất ôn nhu nhưng lời nói lại sắc bén, một câu nói đã khiến hai người rơi vào im lặng.

Mu bàn tay của Chu Kinh Trạch thâm tím do bị truyền nước hai ngày, lúc này mấy giọt máu cũng bắt đầu chảy ra bên ngoài.

Lồng ngực Chu Kinh Trạch phập phồng kịch liệt, anh một tay nắm cằm Hứa Tùy, nhìn cô, nghiêm túc gằn từng chữ một: “Chỉ cần em nói em không thích ông đây, anh sẽ thả em đi.”

Giọng điệu anh chẳng có chút tích cực, cũng không giận dỗi. Anh cái người này là thế, mắc lỗi là thừa nhận ngay, thích một người là điều tốt, nhưng nếu người ấy không thích bạn, bạn cứ quấn lấy họ thì sẽ rất nhàm chán.

Hứa Tùy cụp mắt xuống, tầm mắt đặt trên cúc áo thứ hai trên cổ áo sơmi của anh, nhẹ giọng nói: “Tôi không còn thích anh nữa.”

Câu nói vừa dứt, xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió đập vào cửa sổ.

Hôm nay không có ánh mặt trời, thời tiết âm u, áp lực khiến người cảm thấy khó thở.

Những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí, bị băm nhỏ rơi xuống đất.

Hứa Tùy cảm nhận được Chu Kinh Trạch từ từ buông cô ra, người cũng lui xuống, mùi húng quế dễ chịu trên người anh cũng đi theo biến mất.

Chu Kinh Trạch đứng tại nơi đó, không nói gì nữa. Sau khi được tự do, Hứa Tùy vội vã xách túi xuống lầu.

Sau khi Chu Kinh Trạch quay lại phòng bệnh, cầm điện thoại lên xem một trận bóng đá, anh bình tĩnh đến mức cứ như không phải là cái người vừa trải qua những chuyện tồi tệ này.

Anh nhìn Neymar đi khắp nửa sân bóng và chuẩn bị tung một cú vô lê ghi bàn thì màn hình điện thoại đột ngột chuyển sang màn hình cuộc gọi từ Đại Lưu.

Chu Kinh Trạch ấn nút nghe, Đại Lưu bên kia gào giọng nói: “Anh em, cậu đang ở phòng bệnh nào thế, chỗ này làm gì lớn thế, tớ không tìm được hu hu...”

“Cậu đừng tới nữa.” Chu Kinh Trạch mở miệng.

“Hả?” Vẻ mặt Đại Lưu buồn bực.

Anh nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài, gió  âm u đang thổi từng trận, mây đen dày đặc kéo xuống, tựa hồ sắp mưa.

“Hứa Tùy vừa mới đi, cậu đưa cô ấy trở về đi.” Giọng Chu Kinh Trạch chợt dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: “Nếu cô ấy không chịu, cậu giúp gọi xe cho cô ấy luôn.”

Sau khi nói xong, Chu Kinh Trạch không để ý tới Đại Lưu đang làm ồn bên kia, anh cúp điện thoại.

Một tuần sau, Chu Kinh Trạch xuất viện, anh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày thì bắt đầu đi làm như bình thường, mỗi khi về nhà rảnh rỗi sẽ dẫn con chó chăn cừu Đức kia đi dạo.

Còn may, anh còn có mèo có chó.

Thứ sáu, Chu Kinh Trạch dẫn Khuê đại nhân vào công viên tản bộ, cũng không biết đi thế nào, tản bộ một hồi tới nhà Hứa Tùy ở lầu trên.

Chu Kinh Trạch nâng mí mắt lên nhìn nhà cô trên tầng lầu kia một cái, tối đen như mực, đèn không sáng, cô chưa trở về.

Anh dẫn Khuê đại nhân đi vào cửa hàng Duy Đức, cầm một bao Hoàng Hạc Tháp và một cái bật lửa.

Đẩy cửa cửa hàng tiện lợi ra, Chu Kinh Trạch liếc mắt một cái đã thấy Lương Sảng đang muốn đi vào.

Lương Sảng khựng lại một lát, cô ấy rõ ràng cũng thấy được anh.

Hôm nay Hứa Tùy có một ca phẫu thuật lâm thời nên còn đang ở lại bệnh viện, Lương Sảng chạy đến giúp cô lấy một số thứ.

“Sao lại là anh?” Giọng Lương Sảng không vui.

Chu Kinh Trạch cắn giấy gói của hộp thuốc lá, vừa kéo ra thì màng giấy trong suốt đã bị xé toạc, anh từ bên trong kéo ra một điếu thuốc.

“Tôi nói tôi đi ngang qua, cô tin không?” Chu Kinh Trạch dùng đầu ngón tay vân vê tàn thuốc, khẽ cười nói.

Lương Sảng “À” một tiếng rồi đi đến trước mặt anh, nói: “Nếu gặp rồi, tôi có vài lời muốn nói với anh.”

“Được, cô nói đi.” Chu Kinh Trạch ngậm một điếu thuốc vào trong miệng.

Lương Sảng đứng trước mặt Chu Kinh Trạch nói thật lâu, anh cũng chẳng rên một tiếng, cuối cùng gật đầu, cất giọng khàn khàn: “Được rồi, tôi đã biết.”

Sau đó, Chu Kinh Trạch dẫn Khuê đại nhân rời khỏi dưới lầu nhà Hứa Tùy.

Vào ban đêm, Chu Kinh Trạch mơ một giấc mộng. Trong mộng anh được trở lại thời đại học.

Đó là khoảng thời gian tùy ý điên cuồng nhất trong cuộc đời anh, anh làm cái gì cũng được toàn điểm A hoặc đạt điểm tối đa, giáo sư cũng rất quý trọng anh, con đường phía trước giống như chẳng có cục đá nào chặn đường, một con đường bằng phẳng.

Khi đó trên người anh mang theo kiêu ngạo không ai bì nổi, phát biểu trên sân khấu trước hàng ngàn người, gấp bài diễn thuyết vào một chiếc máy bay giấy rồi cho nó bay xuống dưới sân khấu, cười đến mức tùy ý rồi nói: “Thượng Đế không nói một lời, toàn bộ đều do ta làm chủ.”

Cảnh vừa chuyển, mùa hè nóng rực, Chu Kinh Trạch đang chơi bóng rổ trên sân thể dục, Hứa Tùy mặc một chiếc váy trắng đứng ngay bóng râm, trên đầu có một quả bóng, tay cầm một chai nước, vừa an tĩnh vừa ngoan ngoãn đứng chờ đợi anh.

Chu Kinh Trạch ném bóng đi, vén góc áo phông lên lau mồ hôi trên khóe mắt, đi tới trước mặt Hứa Tùy, trên mặt mang theo một nụ cười bất cần đời: “Sớm như vậy đã nhớ bạn trai em rồi sao?”

“Mới không phải, em là tiện đường mà thôi.” Lông mi Hứa Tùy khẽ rung, đỏ mặt phủ nhận.

Khi anh còn muốn tiếp tục nói chuyện thì cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.

Mùa hè, thiếu nữ, nước đá, máy bay, mọi thứ giờ đây đều xa vời với anh.

Chu Kinh Trạch từ trong mộng bừng tỉnh lại, phát hiện sau lưng đã ra một thân mồ hôi.

Anh mở to mắt nhìn trần nhà đen như mực, đứng dậy, cầm lấy điếu thuốc và bật lửa trên bàn.

Chu Kinh Trạch ngồi trên giường, chỉ mặc một cái quần duy nhất, châm một điếu thuốc.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, hộp bật lửa phát ra một tiếng “Bang”, khom tay che lửa, lộ ra vẻ cau mày lạnh lùng và mệt mỏi.

Chu Kinh Trạch nhả ra một hơi khói trắng, nhìn lại giấc mộng vừa rồi, bỗng tự giễu rồi cười.

Trên sách nói như thế nào nhỉ?

“Trong giấc mộng anh yêu em đậm sâu, trong giấc mộng ngai vàng ở đấy, khi tỉnh dậy mọi thứ đều trống rỗng.”*

Về giấc mộng, thoáng qua trong nháy mắt, về ái tình, chẳng còn như xưa kia.

Anh cái gì cũng không còn nữa.

- -----------

*(Bản dịch trên là edit sát nghĩa với raw)

Đây là hai câu thơ cuối nằm trong bản Sonnets 83 của Shakespeare:

“Thus have I had thee, as a dream doth flatter,

In sleep a king, but waking no such matter.”

Gu Zhengkun dịch:

“好一场春梦里与你情深意浓,

梦里王位在,醒觉万事空。”

Thái Bá Tân dịch:

“Trong giấc ngủ anh là vua thật đấy,

Nhưng mất ngai mỗi lần anh tỉnh dậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.