Tỏ Tình

Chương 72: Một tay ôm người vào trong lòng



Cuối tháng mười một, tuyết rơi, nhiệt độ tiết trời lại lần nữa giảm mạnh.

Thời tiết chuyển lạnh, số lượng bệnh nhân ra vào viện tăng nhiều, khối lượng công việc của các bác sĩ cũng tăng theo. Đầu tiên là do đường xá tuyết rơi kết băng, khiến tai nạn giao thông ngày càng tăng. Thứ hai là khi nhiệt độ quá lạnh, nhiều người già yếu và ốm đau sẽ không thể sống qua khỏi mùa đông.

Hứa Tùy đã tăng ca liên tục trong một tuần, có lúc bận đến nỗi chỉ ăn vội hai miếng cơm hộp lại bị y tá gọi đi rồi.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Mặc dù công việc rất bận, ngày nào cũng lết cái cơ thể mệt mỏi trở về nhà rồi ngủ thiếp đi, nhưng Hứa Tùy cảm thấy khá tốt, những ngày tháng trôi qua thật dư dả và bình yên

Buổi trưa ngày hôm sau, trong phòng nghỉ của bệnh viện, Hứa Tùy đứng trước máy lọc nước, cầm một gói cà phê hòa tan, xé một lỗ nhỏ, đổ bột cà phê vào cốc để pha, đằng sau là đồng nghiệp của cô đang ngồi bên cạnh bàn dài, vừa tán gẫu vừa uống cà phê.

“Ôi, mấy người có xem tin tức chưa, ở đường Hoài Ninh kia đã xảy ra một vụ cưỡng gian đấy, đáng sợ quá đi, cô gái kia chỉ mới có 26 tuổi, nghe nói là hung thủ chuyên nhắm vào những cô gái trẻ hay đi làm về trễ. Người bị hại kia tình trạng thảm lắm, lỗ tai bị cắn hư luôn, lúc được phát hiện đã là sáng sớm, một cô gái ngoan ngoãn như vậy, cả người máu chảy đầm đìa nằm trong bụi cỏ, đúng là một kẻ cặn bã mà.” Bác sĩ Thành nói.

“Cái loại người này đúng thật là súc sinh, đánh chết cũng không hết tội.”

Y tá Hà nheo mắt: “Đường Hoài Ninh? Tuần trước tôi còn cùng bạn tôi đến rạp chiếu phim Vạn Chúng để xem 《 Wonder Woman 》 đấy, khi về nhà còn cực kỳ vui vẻ mà mua một bó bong bóng hình hoa hồng màu vàng rồi xuống tàu điện ngầm. Đi chưa được mười phút, lúc tôi đang đứng chờ đèn xanh đèn đỏ thì luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình, vừa quay đầu lại thì phát hiện một người đàn ông tóc dài đang mỉm cười với tôi, bộ dạng rất bỉ ổi, còn làm ra một động tác hôn môi với tôi nữa.”

“Má ơi, sau đó thì sao?” Hàn Mai sợ hết hồn.

“Sau đó đèn xanh sáng lên, tôi lập tức thừa dịp đám đông rồi chạy thôi, thật đáng sợ, nghĩ lại đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi đây.” Y tá Hà vỗ ngực mình.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Lần sau đừng đi con đường kia nữa, tôi nghe nói gần đây có rất nhiều biến thái, buổi tối về nhà chú ý an toàn.” Có người an ủi nói.

“Ôi, bác sĩ Hứa, nhà cô không phải ở ngay trên đường Hoài Ninh sao? Gần đây cô mỗi ngày đều tăng ca, buổi tối phải cẩn thận đấy.” Hàn Mai nói.

Hứa Tùy đang dùng cái thìa dài chậm rãi khuấy cà phê, nhấp một ngụm, áp nửa mặt vào miệng cốc: “Chắc là không gặp chuyện này đâu nhỉ? Tôi cũng không xui xẻo tới vậy đâu.”

“Phải phòng ngừa vạn nhất chứ, hơn nữa đường Hoài Ninh chính là con đường đi tới tiểu khu nhà cô, muốn tránh cũng không tránh được, làm sao bây giờ?” Y tá Hà lo lắng nói.

Một đồng nghiệp nam trong bệnh viện đặt cà phê xuống, ôm cánh tay nói: "Bác sĩ Hứa, cô là hoa khôi của Phổ Nhân chúng tôi nên không thể xảy ra tai nạn. Nếu không thì để mấy đồng nghiệp chúng tôi đưa cô về nhà được không?"

“Đúng vậy, một ba năm hai chúng tôi, hai tư tiểu Cao với lão Cố.” Có đồng sự cười nói tiếp.

Hứa Tùy xuýt bị bỏng lưỡi vì cà phê nóng, cô cười nói: “Thế viện trưởng không được lột da tôi, mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ mang còi báo động chống kẻ xấu và bút tự vệ mà.”

“Vậy là tốt rồi.”

Buổi tối sau khi xuống tàu điện ngầm về nhà, không biết có phải bởi vì chuyện đồng nghiệp nói hồi ban ngày hay không mà Hứa Tùy luôn cảm thấy có người theo dõi mình.

Cô mơ hồ cảm nhận được người kia là cố ý đi theo bước chân của cô, cô dừng thì người kia cũng dừng lại, cô chạy nhanh thì người đó cũng đuổi nhanh theo. Thật giống như một bóng ma, cứ lặng lẽ không lên tiếng mà đi theo phía sau cô.

Nhưng khi Hứa Tùy dừng lại nhìn thì phát hiện sau lưng chẳng có ai, chẳng qua là những người qua đường vội vã lướt qua.

Nhưng Hứa Tùy vẫn có cảm giác có người đi theo cô, vì thế cô càng bước nhanh về nhà.

Cho đến khi chìa khóa xoay được ổ khóa, cô bước vào nhà, Hứa Tùy áp lưng vào cửa, trên lưng đã thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng, cô mới hít một hơi thật sâu.

Liên tiếp vài ngày rồi, Hứa Tùy vẫn luôn cảm thấy đêm nào về nhà cũng có người theo dõi cô, nhưng lần nào cô cũng không bắt được, chỉ có một lần cô nhìn thấy một bóng người lướt qua, nhưng cô không thấy gì cả.

Đến nỗi với mỗi lần đi trên đường Hoài Ninh, cô lại lo lắng đề phòng, trên ngực giống như đang treo một tảng đá lớn.

Mãi cho đến ngày thứ năm, Hứa Tùy thuận lợi trở về nhà an toàn, thở dài một hơi, cô ngồi ở trên sô pha đăng một trạng thái lên vòng bạn bè: ‘Gần đây có cảm giác như bị biến thái theo dõi mấy ngày nay, có một chút suy nghĩ muốn chuyển nhà rồi.’

Ngay sau khi cô đăng tải bài viết, rất nhiều bình luận đã bùng nổ. Bình luận của Hồ Thiến Tây: Tùy bảo bối, tớ thực sự muốn gửi con tê giác của tớ để bảo vệ cậu.

Lương Sảng: Không cần đâu, cậu tới nhà tớ ở đi.

Đại Lưu: Em gái, em cẩn thận một chút nha.

Hứa Tùy nghiêm túc trả lời từng người một để bọn họ yên tâm chút.

Trong hội sở Hồng Hạc, một nhóm người đang cùng nhau chơi xúc xắc, chơi trò chơi và uống rượu.

Thịnh Nam Châu đang chơi điện thoại, thấy Hồ Thiến Tây bình luận dưới trạng thái mà Hứa Tùy đăng lên vòng bạn bè, ra vẻ lơ đãng hỏi: Khi nào trở về? Anh còn rất muốn nhìn em dưỡng tê giác thế nào rồi đây.

Nhưng mà đợi tận mười phút, Thịnh Nam Châu cũng không chờ được Hồ Thiến Tây trả lời.

Chu Kinh Trạch ngồi một bên đang không chút để ý mà chơi xúc xắc, trên mặt mang theo nụ cười bất cần đời, ngược đám người bọn họ thương tích đầy mình, xác chết khắp nơi.

“Ai, cậu xem trạng thái của Hứa Tùy chưa, cô ấy nói trong khoảng thời gian này gặp phải biến thái đấy.” Đại Lưu còn chưa biết chuyện xảy ra giữa hai người, chủ động đề cập tới.

Nhưng mà hai chữ “Hứa Tùy” vừa được thốt ra, bầu không khí xung quanh bị đông cứng lại một lúc, nụ cười trên mặt Chu Kinh Trạch rõ ràng nhạt đi, anh xoay viên xúc xắc trong tay, giọng điệu giống như không để ý chút nào:“Thật không?”

“Đúng vậy, vậy mà lại có biến thái, mấy tên đàn ông bây giờ quả thật cầm thú, chỉ biết dùng nửa người dưới tự hỏi đối với mấy cô gái lớn lên xinh đẹp.” Thịnh Nam Châu nói tiếp.

Đại Lưu điên cuồng gật đầu: “Hứa Tùy thật thảm, bị cái loại rác rưởi xã hội này bám dính.”

Chu Kinh Trạch đang mặc một chiếc quần tây có khóa màu đen, đầu gối gác lên bàn trà, “bốp” một tiếng, anh đặt cốc xúc xắc lên bàn, nhướng mi liếc hai người kia: “A.”

Đại Lưu bị Chu Kinh Trạch hừ cười một tiếng vẫn chưa kịp phản ứng lại, đầu óc Thịnh Nam Châu nhanh chóng xoay chuyển, chợt thốt lên một tiếng kinh thiên động địa: “Cậu chính là cái tên rác rưởi kia sao?! Cầm thú?!”

Đại Lưu nghe cậu ta nói thế mới hiểu được, bày ra vẻ mặt khiếp sợ: “Không phải chứ, cậu Chu, cậu từ khi nào lại thâm tình như thế.”

“Thâm tình cái mông.” Chu Kinh Trạch ngồi trên sô pha, chậm rãi nói: “Tớ chính là đúng lúc dắt chó đi dạo đi ngang qua thôi.”

Dắt cái cây búa, nhà cậu cách xa nhà cô ấy như vậy, thế con chó đi theo cậu chắc vất vả lắm ha, phải oan ức đi nhiều chặng đường vậy mà. Trong lòng Thịnh Nam Châu suy nghĩ một tràng dài như vậy, lúc đang định muốn mở miệng trêu chọc vài câu thì Chu Kinh Trạch phóng một ánh mắt hình viên đạn qua đây, chỉ vào con số trên bàn, giọng điệu ngạo mạn nói:

“Trả tiền.”

Thịnh Nam Châu nhìn qua, cất giọng đau khổ: “Chết tiệt, lại thua rồi, cậu thắng mãi không cảm thấy không còn thú vị, cuộc đời thật nhàm chán sao.”

Chu Kinh Trạch cầm lấy tiền trong tay cậu ta, nhướng mày: “Sẽ không đâu.”

“Rất sướng.” Chu Kinh Trạch bồi thêm một câu.

Thứ năm lúc mười giờ tối, Hứa Tùy mới làm xong một ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng, đến khi ra ngoài cả người đã mệt không chịu được, dọn dẹp đơn giản một chút rồi rời bệnh viện ngay.

Một cơn gió lạnh thổi tới, cả người Hứa Tùy và tinh thần hốt hoảng một chút, thiếu chút nữa đã không đứng vững, cô nghĩ là do đói bụng quá mức cộng thêm mệt nhọc mới như vậy nên cũng không quá để ý rồi lên xe.

Sau khi đến cửa vào tàu điện ngầm, cơn gió rét chợt quét qua những cành cây khô, thổi vù vù vào mặt người theo ngàn hướng khác nhau. Hứa Tùy lập tức rùng mình một cái, đem mặt vùi sâu vào khăn quàng cổ.

Mắt thấy đã sắp đến dưới lầu tiểu khu, Hứa Tùy cảm giác đầu cô càng ngày càng choáng váng, tựa như có cái cân trên đầu, cũng không còn thấy rõ con đường phía trước, bước chân mềm nhũn, đi tới một bên ghế dài rồi ngã thẳng ra đấy.

Chu Kinh Trạch hôm nay không dẫn chó tới, nguyên nhân là bởi vì hôm nay thời tiết quá lạnh, không độ, mấy ngày nay Khuê đại nhân bị anh lấy làm cái cớ để ra ngoài, đường xa như vậy rất là phiền, hôm nay dứt khoát tức giận không chịu ra khỏi nhà.

Chu Kinh Trạch đành phải tự một anh yên lặng đi theo sau lưng Hứa Tùy, nhìn cô an toàn về đến nhà mới trở về.

Anh đang tự hỏi cái tên Bách Úc Thật này làm sao đảm nhận được chức bạn trai của cô? Biết rõ gần đây con đường này không an toàn, nhiều chuyện xảy ra, còn để một mình Hứa Tùy tự về nhà.

Nhưng nghĩ lại, nếu anh tận mắt nhìn thấy hai người ở bên nhau, cũng không biết chính anh có thể chịu được hay không. Chu Kinh Trạch giật giật khóe miệng tự giễu.

Mắt thấy Hứa Tùy đang đi đằng trước, bước chân long bong, trong lòng anh có hơi bất an. Anh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi quần, vừa lơ đãng nhấc mí mắt lên đã thấy Hứa Tùy đã ngã trên ghế dài.

Điếu thuốc trên ngón tay bị bẻ thành hai khúc, vẻ mặt Chu Kinh Trạch biến đổi, lập tức vội vàng chạy tới, ngồi xổm nửa người xuống, cánh tay luồn qua hốc tay cô, tay còn lại đặt ở eo cô, một tay anh ôm người vào lòng.

Gió lạnh rét căm, màn đêm dày đặc, ánh sao thưa thớt, Chu Kinh Trạch ôm Hứa Tùy đi trong gió.

Chu Kinh Trạch mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, vai rộng chân dài, mắt một mí, đường cong khuôn mặt thẳng thắn sắc bén, trong lòng ngực anh ôm một cô gái, biểu tình trên mặt vội vã ôm cô đi ngang qua từng người lại từng người qua đường.

“Woaa, cậu xem người đàn ông kia đẹp trai quá đi.”

“Là ai thế, trời lạnh mặc quần áo dày như vậy còn ôm một người khác, tớ nhìn cũng thấy khổ cực, nhưng mà sức lực của bạn trai cũng mạnh quá đi.”

Chu Kinh Trạch ôm Hứa Tùy lên lầu, lúc đi vào cửa nhà cô, anh đứng tại cửa do dự một chút, cuối cùng cũng gọi một cuộc điện thoại cho Lương Sảng.

Lấy thân phận này của anh, chăm sóc Hứa Tùy cũng không thích hợp.

Nhưng điện thoại vẫn không gọi được, Chu Kinh Trạch cũng không còn cách nào khác, lấy chìa khóa từ trong túi xách Hứa Tùy ra, mở cửa, ôm người vào phòng.

Chu Kinh Trạch ôm người, đặt Hứa Tùy cẩn thận trên giường, kết quả không cẩn thận bị dép lê bằng lông trên mặt đất vướng một cái, lơ đãng mà ngã luôn trên giường.

Cả người anh đè trên người Hứa Tùy, lại còn đụng đến bộ ngực tròn trịa mềm mại của ai kia, tay cô còn đang vòng qua cổ anh, ngửi được mùi sữa của riêng cô trên người, đặc biệt là... Thật ngọt, đôi môi giống như thạch trái cây mà cọ lên gương mặt anh.

Chu Kinh Trạch trong nháy mắt cứng đờ, dưới bụng nóng lên một trận, anh có chút khó nhịn mà nhắm mắt lại, sau lại một lần nữa mở to mắt, nhét hai cánh tay cô vào chăn bông.

Sau đó anh xoay người sang chỗ khác giúp cô cởi giày, đắp lại chăn cho cô thật tốt.

Chu Kinh Trạch giơ tay sờ trán cô, thật nóng, Hứa Tùy hình như rất khó chịu, xoay mình một cái, hất tay anh ra.

Chu Kinh Trạch chạy đi tìm nhiệt kế. Hứa Tùy luôn là yêu sạch sẽ, đồ đạc cũng chỉnh chu ngăn nắp rõ ràng, anh liếc mắt một cái đã tìm được hòm thuốc trong cái hộp dưới TV trong phòng khách.

Anh đi qua, ngồi xổm dưới đất, tìm một cây nhiệt kế đo cơ thể và thuốc hạ sốt, sau đó lại vội vàng chạy vào phòng.

Chu Kinh Trạch đo thân nhiệt cho cô, 38 độ rưỡi, sốt cao. Anh rót một ly nước, lấy ra ba viên thuốc từ trong bảng thuốc, hai viên màu xanh lục, một viên màu đỏ, rồi cho người ta uống thuốc hạ sốt.

Nhưng hiệu quả của thuốc vẫn chưa có phát huy tác dùng, cả người Hứa Tùy vẫn rất khó chịu, cứ luôn lăn qua lộn lại trên giường, còn không ngừng nói mớ.

Chu Kinh Trạch dựa trên vách tường, chống một chân dài lên, nghe vậy hạ chân xuống đi tới, kiểm tra trán cô một chút.

Vẫn còn cực kỳ nóng.

Chu Kinh Trạch nhớ tới khi còn nhỏ bà ngoại thường hay cho anh uống một chén canh gừng đã nấu qua, anh lập tức cầm điện thoại ra ngoài, gọi người đưa nguyên liệu nấu ăn tới.

Người giao hàng nhanh chóng giao nguyên liệu tới, Chu Kinh Trạch cầm nguyên liệu vào bếp rồi chủ động nấu một chén canh gừng.

Anh dùng điện thoại để canh thời gian nấu nướng, xong lại mang tới trước mặt Hứa Tùy, một tay đỡ vai cô, để cô ngồi trên giường.

Chu Kinh Trạch bưng chén canh trong tay, hai người dựa thật sát nhau, ngón tay theo thói quen vén mấy cọng tóc mái trên trán cô ra sau vành tai, sau khi làm xong anh lại nhớ tới điều gì đó, động tác hơi ngập ngừng, tay phải múc một muỗng canh gừng đưa đến môi Hứa Tùy.

Hứa Tùy theo bản năng mà uống lên hai miếng, Chu Kinh Trạch nghĩ thầm cô bị ốm còn ngoan như vậy, cho nên anh cứ tiếp tục đút.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, suy nghĩ này vừa lóe lên, giây sau, Hứa Tùy lập tức đem canh gừng vừa uống xong phun hết trên người anh.

Chiếc áo lông màu xám lập tức dính một vệt nước màu vàng, dơ đến không thể tuổng tượng nổi.

“...” Chu Kinh Trạch.

Chu Kinh Trạch đỡ sau gáy cô, thả người lại trên giường.

Anh lấy khăn giấy ngay tại đầu giường lau qua, rồi lại liếc mắt nhìn Hứa Tùy nằm trên giường ngủ đến yên bình, hàng lông mày đen nhánh của anh bày ra bộ dáng có chút bất đắc dĩ:

“Em thật là... Phục em rồi.”

Suốt một đêm, Hứa Tùy vẫn luôn sốt cao không hạ, cứ lặp đi lặp lại. Chu Kinh Trạch cũng không ngủ, canh trước giường cô, cách mỗi nửa tiếng đều dùng khăn lông chườm trán cô cho mát, cũng lau lòng bàn tay cô qua một lần, đem vật lý học tới hạ nhiệt cho cô.

Mãi đến nửa đêm gần sáng, Chu Kinh Trạch cũng không thể nào ngủ được, mí mắt cụp xuống, lộ ra vẻ mệt mỏi, hai mắt đã có xanh thẫm một mảng lớn, vẫn luôn canh cho đến khi Hứa Tùy hạ sốt.

Rạng sáng khoảng bốn giờ, nhiệt độ Hứa Tùy cuối cùng cũng hạ.

Chu Kinh Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, cổ họng anh ngứa ngáy bỗng muốn hút một điếu, những rồi nghĩ tới Hứa Tùy còn đang sinh bệnh, vì thế bỏ lại điếu thuốc mới lấy từ trong hộp ra.

Chu Kinh Trạch thay đổi lấy một viên kẹo từ trong túi ra, thong thả ung dung lột giấy gói kẹo bỏ vào trong miệng, nhìn Hứa Tùy còn đang ngủ say.

Tóc Hứa Tùy dài như thác nước, trải tán loạn trên giường, gương mặt trắng nõn ửng hồng vì sốt cao, môi có hơi khô, lông mi đen như mực nhắm chặt, xinh đẹp động lòng người.

Cô vẫn còn đang ngủ say.

Chu Kinh Trạch nhìn cô một cái, cong môi cười, bắt đầu tự mình nói chuyện.

Anh ngập ngừng một chút, nghĩ đến điều gì đó, nói: “Cái tên Bách Úc Thật này đúng thật là rất ưu tú, lý lịch của anh ta không có gì để người khác bắt bẻ được, bằng không ông đây nhất định sẽ cướp em lại.”

“Ngày đó Lương Sảng nói đúng, bây giờ anh... Cái gì cũng không có, lấy cái gì mà tranh với anh ta.” Chu Kinh Trạch đầu lưỡi chống viên kẹo, giọng có hơi nghẹn ngào.

“Hơn nữa, em cũng không thích anh, anh không còn cách nào cả.” Chu Kinh Trạch nhìn cô nói.

Chu Kinh Trạch đi qua, đắp lại chăn cho Hứa Tùy. “Bụp” một tiếng, anh tắt ánh đèn đầu giường đi, xung quanh rơi vào một mảnh đen tối. Nửa mặt anh chìm vào trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình trên mặt, chỉ cảm thấy bóng lưng anh giống như một bức tượng đá lẳng lặng cao lớn, nhưng mang theo nét cô đơn tận cùng, lộ ra vẻ bất lực.

Chu Kinh Trạch đi tới trước, ánh mắt sâu thẳm thoáng nhìn qua Hứa Tùy, lông mi rũ xuống, giọng điệu mang theo vẻ bất cần đời như lúc trước, cười tự giễu một cái: “Hóa ra... Thích một người, là sẽ tự ti đến vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.