Tỏ Tình

Chương 74: Anh nhìn chằm chằm vào hình xăm ở xương sườn của cô



Người trưởng thành có lẽ là một người giây trước vẫn còn rất nhiều lo lắng, giây tiếp theo đã lau nước mắt và lao mình vào công việc. Hứa Tùy nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện khi đang ở trong nhà vệ sinh, nói rằng bệnh của bệnh nhân của cô đột nhiên tái phát.

Hứa Tùy tắt vòi nước, rút ra một tờ khăn giấy để lau mặt rồi vội vàng chạy về bệnh viện.

Vừa bước ra cửa, cảnh vật mùa đông tiêu điều và ảm đạm, chỉ có bông tuyết đọng trên lá cây, nhìn đến đâu cũng có một tông màu duy nhất, cỏ buồn khô héo.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Mãi cho đến rạng sáng, Hứa Tùy mới về nhà, vừa ngã đầu lập tức ngủ thiếp đi.

Nhiệt độ không giống như dự báo thời tiết nói trong tuần tới sẽ ấm hơn, thế mà sự ấm áp kéo dài không quá hai ngày, không khí lạnh không ngừng quay ngược trở lại. Ngày thứ ba, Kinh Bắc bắt đầu có bão tuyết, tháng mười hai chính thức đến, báo hiệu năm 2020 sắp kết thúc.

Gần đây Hứa Tùy hay làm ca đêm, bởi vì bão tuyết mà xảy ra một tai nạn lật xe buýt vào nửa đêm trên đường Thành Sạn. 

5:32 sáng, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, thỉnh thoảng phát ra âm thanh "bộp" của cành thông bị gãy rơi trên tuyết. Bên trong phòng phẫu thuật im lặng, chỉ có máy móc chậm rãi phát ra tiếng tít tít.

Trong phòng phẫu thuật, Hứa Tùy mặc quần áo vô trùng màu xanh lam, tiếp nhận một bệnh nhân bị vỡ động mạch chủ bụng do tai nạn xe hơi. Ngay cả khi vừa thức cả đêm, nhưng đôi mắt cô vẫn rất tỉnh táo và yên tĩnh.

"Khâu vết mổ thành bụng." Hứa Tùy đeo khẩu trang nói.

Sau khi trải qua các thao tác phẫu thuật, Hứa Tùy nhìn thoáng qua thấy bệnh nhân vận chuyển máu đến hai chân bình thường, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói ấm áp: "Chuyển bệnh nhân vào ICU, tiến hành theo dõi điều trị."

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

"Mọi người vất vả rồi." Hứa Tùy thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng cả đêm rốt cục cũng xuất hiện chút ý cười.

"Bác sĩ Hứa, cô cũng vất vả rồi."

Hứa Tùy bước ra khỏi bàn mổ, cởi khẩu trang y tế dùng một lần và găng tay bảo hộ ném vào thùng rác, nhấc chân đạp cửa cảm ứng phòng mổ, rẽ trái vào nhà vệ sinh để rửa tay rồi thay áo blouse trắng rồi đi ra.

Một khi dây thần kinh của con người được thư giãn, dần dần cơ thể sẽ truyền đến cảm giác đau nhức. Hứa Tùy cảm thấy cánh tay mình mệt mỏi đến mức không thể nhấc lên nổi, vai và cổ cũng đau không chịu được.

Hứa Tùy đưa tay xoa cổ, lại đấm vài cái sau lưng, đang lơ đãng đi về phía trước, thì bỗng nhiên ngay phía trước xuất hiện một người đàn ông khỏe mạnh ăn mặc cũ kỹ, tay áo xắn lên, rai ria xômg xoàm, đầu trọc, đôi mắt phủ đầy tơ máu đỏ và hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Tùy: "Bác sĩ Thẩm Lâm Thanh khoa ngoại có ở đây không?"

Hứa Tùy đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mắt, trong tay anh ta cầm một lá bài, trên đó có dòng chữ to viết bằng sơn đỏ ‘Bác sĩ ma quỷ, giết người đền mạng.’

Giống như tiếng khóc thút thít tuyệt vọng.

Trên khuôn mặt anh ta mang một nỗi buồn, nhưng sự tức giận khi mất người thân lại nhiều hơn, toàn bộ cơ thể của anh ta tỏa ra cảm giác cố chấp u ám.

Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân là mối quan hệ phổ biến nhất và khó hòa giải nhất trong bệnh viện.

"Còn chưa đến giờ làm việc." Hứa Tùy trả lời.

Sau khi nói xong, Hứa Tùy để tay vào túi, đang định lướt qua người đàn ông trung niên này. Nhưng không ngờ đối phương chặn cánh tay Hứa Tùy lại, rõ ràng là bị thái độ lạnh lùng của cô chọc giận: "Mẹ nó cô có ý gì?"

"Chính là hai ngày trước, ở bệnh viện của mấy người, một người sống sờ sờ như mẹ tôi lại nói mất là mất! Mẹ nó tôi đóng cọc ở đây cả đêm lẫn ngày vẫn không thấy ai, tên bác sĩ họ Thẩm kia sẽ không trốn rồi chứ, hôm nay mấy người phải cho tôi một câu trả lời. "

Người đàn ông trung niên kéo cô về phía trước, Hứa Tùy lảo đảo bị đụng vào vách tường, đau đến mức nhíu mày. Anh ta nắm càng ngày càng dùng sức, giọng điệu kích động: "Mấy người cũng phải đền mạng cho ông đây!"

"Không phải bác sĩ cứu người sao? Mấy người thế này gọi là không là tròn trách nhiệm, có hiểu không? Một đám phế vật!"

"Do Thẩm Lâm Thanh cầm đầu, anh ta chính là kẻ giết người!"

"Tôi không còn mẹ!"

Các y tá đi qua sợ hãi nên hét lên, ngay lập tức gọi nhân viên bảo vệ và đồng nghiệp để tách hai người ra. Hứa Tùy bị người đàn ông trung niên lắc lư khoảng mười phút, vô cùng buồn nôn, cả người bị lắc đến mức sắp ói ra.

Hứa Tùy bị kéo về phía sau để bảo vệ, khi người đàn ông trung niên trắng trợn lăng mạ nhân viên y tế, hỏi thăm cả gia đình tổ tiên của họ, khiến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng cô cũng lên tiếng: "Nửa tháng trước mẹ anh nhập viện Phú Nhân, do người nhà che giấu tiền sử bệnh nhân, khiến bác sĩ chẩn đoán sai. Sau khi gây ra lỗi bác sĩ lập kế hoạch lại và cố gắng cứu chữa, nhưng bệnh tình của bệnh nhân quá nặng, hai ngày trước có cấp cứu mà không hiệu quả nên đã qua đời."

Giọng nói của Hứa Tùy vẫn không lạnh không nhạt như vậy, dường như đang giải thích một chuyện: "Bác sĩ có trách nhiệm và nghĩa vụ dốc toàn lực cứu người, nhưng không có nghĩa là phải đền mạng."

"Xin chia buồn." Hứa Tùy thu hồi tầm mắt trên người anh ta, để tay vào túi áo rời khỏi hành lang bệnh viện.

Cả người Hứa Tùy mệt mỏi nên trở lại phòng làm việc để ngủ bù. Cô nằm sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi, còn mơ thấy một giấc mơ, trong mơ khuôn mặt của người nhà bệnh nhân trùng khớp với khuôn mặt trong ký ức bị niêm phong.

Người nhà cao cao tại thượng nhìn cô và mẹ Hứa, giọng điệu khiển trách lại vô cùng oán hận: "Ba cô như thế gọi là không làm tròn trách nhiệm, có hiểu không?"

Hứa Tùy lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mơ, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Cho đến khi nghe thấy tiếng trò chuyện nhỏ của các đồng nghiệp xung quanh, suy nghĩ của cô dần dần trở lại, hóa ra bây giờ đã là tám giờ sáng, một ngày mới đã bắt đầu.

Hứa Tùy vội vàng ăn sáng rồi điền vào danh sách lớp, nhưng không ngờ gặp được giáo sư của mình là chủ nhiệm Trương ở hành lang.

"Tiểu Hứa, vừa mới trực ca đêm à?" Đối phương hỏi cô.

"Vâng." Hứa Tùy gật đầu, nhìn chủ nhiệm hình như có chuyện gì muốn nói, cô chủ động hỏi: "Thầy, thầy có chuyện gì sao?"

"Tôi đã nghe thấy hết những lời nói sáng nay của em, sao lại trực tiếp tranh cãi với người nhà bệnh nhân như vậy?" Chủ nhiệm do dự một chút, thay đổi giọng điệu: "Đừng kích động anh ta, nhất là bây giờ quan hệ giữa bệnh nhân với bác sĩ căng thẳng như vậy."

"Vâng, em biết rồi, cảm ơn thầy." Hứa Tùy nói.

Sau khi chủ nhiệm rời đi, Hứa Tùy đút hai tay vào túi áo, vừa đi về phía trước vừa suy nghĩ, đoán chừng nửa câu sau của giáo sư còn chưa nói ra lại muốn nhắc đến chuyện cô làm bác sĩ không có lòng nhân ái.

Nhưng Hứa Tùy không hối hận khi nói ra sự thật với người nhà bệnh nhân vào tối hôm qua, cũng không sợ đối phương cố ý trả thù.

Bởi vì bọn họ đã không phải không làm tròn trách nhiệm, mà là đã làm hết sức mình với tư cách là một bác sĩ.

Chiều hôm sau, Hứa Tùy ngồi ở phòng khám ngoại trú của khoa ngoại, cô ngồi trước máy tính, dùng chuột lướt qua trang danh sách và thời gian hẹn của bệnh nhân. Cô đọc nhanh như gió, mắt lướt qua trang web, khi nhìn thấy một cái tên nào đó thì giật mình.

Chu Kinh Trạch, 28 tuổi, hẹn vào lúc 4:30-5:00.

Tại sao anh lại đến đây?

Hứa Tùy đang âm thầm suy nghĩ thì cửa truyền đến một tiếng động, y tá Hà ôm một xấp hồ sơ bệnh án, thu hồi tay gõ cửa, nói: "Bác sĩ Hứa, bắt đầu thôi."

"Được." Giọng nói Hứa Tùy mềm mại.

Hứa Tùy ngồi tại bàn làm việc, kiên nhẫn phụ trách tiếp nhận một số bệnh nhân khác. Cô cúi đầu, tóc con rơi xuống trán, đưa tay hất một chút, khi đó bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng.

"Mời vào." Hứa Tùy mở miệng.

Nói xong cô ngẩng đầu lên, thấy Chu Kinh Trạch xuất hiện trước mắt, khoác một chiếc áo khoác lỏng lẻo trên cánh tay, mí mắt hơi cụp xuống. Vẫn là đôi mắt đen nhánh hẹp dài kia, giống như thiếu một chút ánh sáng, nhưng anh vẫn cười nhẹ với Hứa Tùy một chút.

Lồng ngực Hứa Tùy rụt lại một chút, cô dời tầm mắt, hỏi: "Không thoải mái chỗ nào sao?"

"Mấy ngày trước ở cơ sở sửa chữa máy bay, lưng bị một số bộ phận đập vào." Giọng điệu Chu Kinh Trạch hời hợt.

Hứa Tùy gật đầu, tỏ ý đã biết, cô kiểm tra vết thương cho Chu Kinh Trạch một chút. May mắn chỉ là vết thương ngoài da, cô kê cho anh một đơn thuốc rồi đưa qua: "Đi đến bán thuốc để xếp hàng lấy thuốc, sau đó trở lại đây tôi sẽ nói cho anh biết công dụng."

"Ừm, cảm ơn bác sĩ." Giọng nói Chu Kinh Trạch lộ ra chút khách sáo và quy tắc.

Sau khi người rời đi, hơi thở lạnh lẽo cũng biến mất trong không khí. Hứa Tùy thở ra một hơi, ngã đầu vào lưng ghế, chỉ cảm thấy ngực co lại một chút, có chút không hô hấp được.

Hứa Tùy cúi đầu tiếp tục viết báo cáo bệnh án, vừa viết sai một chữ đang muốn gạch bỏ thì một cái bóng bao phủ trước bàn, cô cho rằng Chu Kinh Trạch đã trở lại nên cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Trở lại sớm vậy sao?"

Không ai trả lời, Hứa Tùy mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, đang định kéo ngăn kéo ra lấy điện thoại di động bên trong thì đối phương nhanh chóng đánh vào bàn tay cô một cái, Hứa Tùy đau đến mức nhíu mày.

Người còn chưa kịp phản ứng, thì đối phương đã kéo Hứa Tùy lên ghế, cả người khống chế cô, tay phải lấy ra một con dao gọt hoa quả kề ngay cổ họng cô.

"Anh muốn làm gì?" Giọng điệu Hứa Tùy bình tĩnh, vẻ mặt không một chút sợ hãi.

Nhưng thật ra chỉ có mình cô biết, lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi lạnh.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, gằn từng chữ, giọng điệu nham hiểm: "Đương nhiên là chôn cô cùng với mẹ tôi rồi."

Người đàn ông là một người đầu trọc, mặc một chiếc áo khoác màu xanh đã sờn, thân thể cường tráng. Hứa Tùy bị anh ta kiềm chế một chút cũng không thể di chuyển.

"Khóa trái cửa lại cho tôi."

Người đàn ông đặt lưỡi dao sắc nhọn lên cổ họng của Hứa Tùy, ra oai di chuyển về phía trước một chút, lớp da trắng nõn ngay lập tức chảy máu.

Hứa Tùy đành phải gật đầu, hai người một trước một sau đi về phía cửa, đầu trọc tỏ vẻ nghiêm túc, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa, sợ có người lập tức tới gõ cửa.

Hứa Tùy thừa dịp thần kinh đối phương quá căng thẳng, sự chú ý đều tập trung vào cửa, cô dùng sức giật mạnh khuỷu tay về phía sau, đấm vào ngay chỗ yếu ở ngực anh ta, đầu trọc kêu lên một tiếng rồi buông tay.

Cô ngồi xổm xuống rồi lập tức hốt hoảng chạy trốn, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

"Mẹ nó, con điếm thối!" Đầu trọc hung hăn nhổ một ngụm nước bọt.

Mắt thấy tay Hứa Tùy vừa sờ đến tay nắm cửa, người đàn ông túm tóc cô hung hăng kéo về phía sau, tay phải cầm dao ra vẻ muốn chém cô. Da đầu ngứa ran, Hứa Tùy cố gắng giãy dụa.

Trong lúc hai người tranh cãi kéo qua kéo lại, bất ngờ phát ra một tiếng "roẹt", quần áo bị cắt, lưỡi dao cứa vào bụng cô. Hứa Tùy nhíu chặt mày, chậm rãi ngồi xổm xuống, cảm giác bụng có máu chảy ra liên tục, đau đến mức không nói nên lời.

Hai ngày trước, cô vừa phẫu thuật ổ bụng cho bệnh nhân vào nửa đêm, hôm nay cô đã bị cứa bụng bởi chính gia đình bệnh nhân.

Người đàn ông đỏ mắt, một lần nữa túm cổ áo Hứa Tùy nâng người cô lên. Ánh sáng mặt trời chiếu qua, phản chiếu trên lưỡi dao tạo ra ánh sáng lạnh cực đoan.

Người đàn ông đầu trọc đang định cầm dao kề vào cổ họng Hứa Tùy, thì có một lực mạnh ập đến, có người ở sau lưng đạp tay anh ta một đạp, "bốp" một tiếng, dao gọt hoa quả bị đá bay.

Hứa Tùy ôm bụng, cố sức giương mắt nhìn qua. Chu Kinh Trạch không biết đã xuất hiện trước mắt từ khi nào, trái tim cô run rẩy một chút, khuôn mặt bình tĩnh của anh đang chiến đấu tay không với người đàn ông đầu trọc.

Chu Kinh Trạch vung một quyền, khóe miệng người đàn ông đầu trọc chảy ra một vệt máu, đang muốn tiến lên thì anh lại thêm một cước. Chu Kinh Trạch khống chế đầu trọc, nhấc chân giẫm lên ngực anh ta, túm cổ áo anh ta, đánh anh ta suýt chết.

Khuôn mặt lạnh lẽo của anh, đáy mắt hiện lên tia u ám dày đặc, giống như Atula trong ngục đang đánh kẻ giết người đến chết, đánh đến mức mu bàn tay sưng đỏ chảy máu cũng hoàn toàn không hề hay biết.

Hứa Tùy tuyệt đối không nghi ngờ anh sẽ đánh chết người đàn ông kia.

Hứa Tùy cố gắng di chuyển đến bàn làm việc, hơi thở hổn hển khó khăn nhấn nút khẩn cấp.

Người đàn ông đầu trọc bị đánh đến mức mặt mũi sưng húp còn cất tiếng cười to, trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Kinh Trạch, quỷ dị như tên biến thái. Bỗng nhiên, anh ta ném ra một con dao gấp từ trong ống tay áo, lưỡi dao sắc bén ném thẳng về phía tay Chu Kinh Trạch, máu đỏ tươi lập tức phun ra.

Đồng tử Hứa Tùy kịch liệt co rút một chút, cả người bị kích thích nên ngất đi.

Hai mươi phút sau, Hứa Tùy tỉnh lại trên giường bệnh. Cô mở mắt ra thì phát hiện đồng nghiệp đều vây quanh mình, vẻ mặt quan tâm, nhao nhao hỏi: "Bác sĩ Hứa, cô có làm sao không? Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Bác sĩ Hứa, mặc dù vết thương trên bụng của cô dài nhưng rất nông, không có gì đáng ngại. May mắn là vết thương tay của cô không cần phẫu thuật."

"Nhưng thực sự trái tim của các bác sĩ chúng tôi bị hoảng sợ, nghi phạm đã bị bắt rồi."

Nhạy cảm nắm bắt được chữ "tay", mí mắt Hứa Tùy run rẩy một chút, cô giãy dụa đứng lên từ trên giường bệnh, ảnh hưởng đến dây thần kinh ở vết thương nên đã cau mày.

Hứa Tùy tái nhợt hỏi: "Còn anh ấy thì sao?"

Đồng nghiệp sửng sốt một chút, mới phản ứng lại: "Là chàng trai đẹp trai thấy việc nghĩa hăng hái làm vừa rồi phải không? Đã băng bó vết thương ở phòng bên cạnh rồi."

"Tôi đi xem anh ấy." Hứa Tùy ho khan một tiếng, vén chăn lên rồi đi xuống.

Chu Kinh Trạch ngồi bên giường bệnh, lúc này hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất, sau lưng anh tối đen, vô cùng tối tăm. Anh đang cắn băng gạc trên mu bàn tay, muốn thắt nút.

Chu Kinh Trạch đang rũ mắt nhìn chằm chằm vết máu chảy ra từ băng gạc, đột nhiên, một đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo băng gạc bị hàm răng của anh cắn chặt ra, Anh nhả ra, nhấc mí mắt mỏng manh nhìn Hứa Tùy ở trước mắt.

Hứa Tùy rũ mắt xuống, chủ động băng bó cho anh.

"Em đi nghỉ ngơi đi." Chu Kinh Trạch mở miệng, thoáng nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc khác thường của cô, thờ ơ cười: "Tay này của tôi không có sao đâu, cho dù có việc gì cũng không sao, đúng lúc sau này cũng không lái máy bay được."

Không quan trọng.

"Cái rắm." Hứa Tùy nói.

Hứa Tùy nhìn dịu dàng lại ngoan ngoãn, bỗng nhiên nói ra một câu tục tĩu, anh đúng là không kịp phản ứng, lập tức khẽ cười ra tiếng. Tiếng cười càng ngày càng lớn, ngay cả lồng ngực cũng lộ ra hơi thở vui vẻ run rẩy.

Chậc, làm sao có một số người nói những lời tục tĩu lại đáng yêu như vậy, không có một chút sát thương.

Chu Kinh Trạch vẫn còn đang cười, ánh mắt Hứa Tùy lại dần dần ướt át. Anh cúi đầu thì nhìn thấy đôi mắt hạnh nhân ửng hồng, anh dừng cười, nhìn cô: “Làm sao em có thể giống như một vòi nước như vậy chứ hả?"

"Tôi thực sự không sao, vừa rồi tôi trêu chọc em chút thôi." Chu Kinh Trạch nhướng mi, giọng điệu bất đắc dĩ: "Tôi thật sự là... Không có cách nào để nắm bắt được em."

Sau khi Hứa Tùy kết thúc ca làm việc, Chu Kinh Trạch nói muốn đưa cô về nhà, nói không yên tâm để cô một mình. Hứa Tùy cũng gật đầu đồng ý.

Trên đường đi, hai người ngồi ở hàng ghế sau của taxi, khe hở ở giữa thể hiện cảm giác khoảng cách giữa hai người, tương đối im lặng. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe dần lướt qua, đèn đường màu vàng ấm áp và đèn neon đỏ sẫm xen kẽ nhau. Có nhiều lần, Hứa Tùy muốn mở miệng nói chuyện, lời tâm sự lên đến cổ họng, nhưng vẫn không thể nói bất cứ điều gì.

Đến dưới lầu nhà Hứa Tùy, cô mở cửa xe rồi xuống xe, chợt nhớ tới cái gì đó lại gõ cửa sổ xe và lên tiếng: "Trong nhà tôi có thuốc mỡ làm mờ vết sẹo, anh lên đây."

"Được." Chu Kinh Trạch gật đầu.

Hai người một trước một sau đến cửa nhà Hứa Tùy. Hứa Tùy mở cửa đi vào, bấm một cái công tắc trên vách tường, "tách" một tiếng, ánh đèn ấm áp dần tỏa ra như thủy triều.

"Anh ngồi ở đây trước đi, tôi đi tìm xem." Hứa Tùy cởi áo khoác.

Chu Kinh Trạch gật đầu ngồi trên ghế sofa, Hứa Tùy mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng, mang đôi dép lê lông thỏ màu xanh lá cây, cô cứ đi qua đi lại giữa phòng khách và phòng ngủ để tìm thuốc mỡ.

Khoảng mười phút sau, Hứa Tùy có chút sụp đổ, cô nói: "Kỳ lạ, rõ ràng tôi để ở đây mà."

"Em ngồi đi." Chu Kinh Trạch đứng lên, hai tay đặt lên mép túi quần, hất cằm nhìn cô: "Em nói rõ cho tôi vài chỗ để thuốc đi, tôi tìm cho em."

Hứa Tùy nói mấy chỗ bình thường hay để đồ, cô ngồi xuống và rót cho mình một ly nước. Cô uống hai ngụm, chỉ chốc lát sau, ngón tay Chu Kinh Trạch đã ôm lấy một hộp thuốc, chậm rãi đi tới trước mặt cô.

"Tìm được rồi sao?" Hứa Tùy nâng mắt lên.

Chu Kinh Trạch không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống, anh mở hộp thuốc rồi lấy băng gạc và thuốc bên trong ra, giọng điệu chậm rãi: "Băng bó một chút."

Lúc nãy Hứa Tùy mới phát hiện cô vừa đi qua đi lại, ảnh hưởng đến vết thương ở bụng, áo len dệt kim màu trắng đã mơ hồ thấm máu.

Hóa ra anh lấy gạc cho cô.

Hứa Tùy gật đầu, ngón tay nắm lấy một góc áo len dệt kim cuộn lên trên, một đoạn eo trắng lộ ra, băng gạc màu trắng quấn lấy eo thon, lên trên nữa, mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó màu đen giống như hình xăm.

Hứa Tùy dường như mới tỉnh mộng, phản ứng lại lập tức kéo áo xuống.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Một sức lực mạnh mẽ nắm lấy cô, một xương rõ ràng, bàn tay có những mạch máu màu xanh rõ ràng phủ lên mu bàn tay của Hứa Tùy, ngăn cô kéo áo xuống.

Hứa Tùy rũ mắt xuống, cố chấp muốn kéo xuống.

Chu Kinh Trạch lại không cho.

Hai người cứ kéo lên kéo xuống, giống như một cuộc đối đầu im lặng.

Gió bên ngoài cửa sổ rất lớn, đêm im lặng, yên tĩnh như thể ngày tận thế đang đến gần và họ đang ngồi trên một chiếc thuyền không thể tách rời. Rõ ràng ngồi đối diện, nhưng chỉ nhìn nhau.

Sâu thẳm bên trong lòng che giấu sự quyến luyến và mê đắm, giống như một tấm lưới được móc ra.

Chỉ cần một cú chạm là cháy.

Chu Kinh Trạch bình tĩnh, nắm chặt tay cô, dùng sức kéo lên trên. "Roạt" một tiếng, quần áo hoàn toàn được vén lên, bàn tay của anh vừa đặt trên ngực cô.

Làn da trắng nõn được lộ ra ngay lập tức nổi da gà. Ở phía dưới ngực của cô có một hình xăm ở xương sườn. Một chuỗi tiếng Hy Lạp cộng với một chữ Z, bên ngoài bao gồm một chuỗi các con rắn quấn quanh hoa sen.

Đây là hình xăm trên mu bàn tay của Chu Kinh Trạch vào những năm thiếu niên ngông cuồng, thể hiện rõ sự kiêu ngạo cá nhân của anh. 

Vậy mà Hứa Tùy lại xăm nó trên người mình.

Rõ ràng cô là một cô gái sợ đau.

Chu Kinh Trạch nhớ lại đêm đại học hai người vừa ở bên nhau, cùng nhau chơi trò nói thật trên núi tuyết.

"Đến lượt tôi." Hứa Tùy vươn năm ngón tay lắc lư trước mắt anh, cố gắng làm cho Chu Kinh Trạch hoàn hồn: "Anh cảm thấy một chuyện đáng tiếc là gì?"

"Xóa sạch hình xăm trên mu bàn tay." Chu Kinh Trạch không chút để ý.

Cô lặng lẽ ghi nhớ những lời này của Chu Kinh Trạch, cuối cùng không nói gì rồi gật đầu.

Ban đầu chàng trai hối tiếc vì đã xoá mấy hình xăm trên mu bàn tay, mà bây giờ nó lại xuất hiện trước mắt anh.

Z&Heliotrope, có nghĩa là tươi sáng và sinh ra từ mặt trời, anh muốn sống một cuộc sống sáng sủa, đường đường chính chính.

Và hình xăm ở xương sườn của Hứa Tùy là Heliotrope&ZJZ, ở Hy Lạp nó có nghĩa là luôn luôn hướng về phía mặt trời, về phía Chu Kinh Trạch.

Hy vọng chàng trai cô yêu sẽ luôn luôn mãnh liệt.

Vẫn luôn yêu chàng trai ấy một cách nồng nhiệt.

Xăm tên của một người đàn ông vào xương sườn đau đớn nhất, chính là tâm tư thành kín của cô gái này.

Chu Kinh Trạch không thể hiểu được, anh nhìn chằm chằm khoảng một phút, nhìn rồi lại nhìn, đôi mắt đỏ lên, anh khàn giọng nói: "Xăm nó từ khi nào?"

"Ba ngày trước khi chúng ta chia tay." Hứa Tùy suy nghĩ một chút.

Chu Kinh Trạch suy nghĩ một chút, ba ngày trước khi chia tay, không phải là sinh nhật anh sao?

Hóa ra đây là món quà sinh nhật mà cô nói sẽ tặng anh.

Giống như điều mất đi đã lấy lại được, vui mừng, hối hận và xấu hổ cùng nhau dâng lên.

Họ đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm rồi?

Mà Hứa Tùy, lại mang theo tâm trạng và mong đợi như thế nào mới đi xăm hình xăm này, cuối cùng toàn bộ đều thất bại.

Vì vậy, sau khi gặp lại, cô tự giấu đi trái tim của mình, lùi về một góc mà không ai có thể nhìn thấy.

Chu Kinh Trạch nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng đến mức lòng cô co rụt lại, giọng điệu chậm rãi như đang trình bày một sự thật: "Em thích tôi."

"Đó là trước kia." Hứa Tùy cúi đầu, vội vàng kéo áo xuống.

Chu Kinh Trạch đứng lên, tới gần một chút nữa, ép người cô lên sofa, hơi thở phả vào tai cô, ngứa ngáy đến tê dại. Anh nhấc cằm cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm và hỏi: "Thật không, vậy tại sao em không xóa nó?"

Chu Kinh Trạch quen thuộc đã trở lại.

Hứa Tùy hất tay anh ta, đứng dậy tránh né, nói: "Tôi thấy phiền phức."

Người vừa đứng dậy, lại bị Chu Kinh Trạch đưa tay kéo trở về, Hứa Tùy lại đối mặt với đôi mắt đen nhánh.

Anh đưa tay ấn trán cô bằng ngón tay cái, anh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.

Ngón tay thô ráp vừa ấn trán cô, hô hấp Hứa Tùy càng run rẩy thêm một chút.

Đôi mắt nặng nề của Chu Kinh Trạch nhìn chằm chằm cô, vô cùng nóng bỏng như lửa mãnh liệt.

Hứa Tùy bị anh nhìn đến mức hai má nóng lên, xoay mặt và dời tầm mắt đi. 

Người đàn ông muốn buộc cô nhìn anh một lần nữa, kéo mặt cô lại rồi kẹp chặt răng của cô: "Tôi cũng không tin em không có cảm giác."

Anh nghiêng đầu hôn xuống không chút do dự, sức lực mạnh mẽ, đầu lưỡi trực tiếp khuấy động tiến vào.

Cả người Hứa Tùy bị đặt tựa lưng lên sofa, cổ cô dựa vào tường, cả người lạnh lẽo. Người kia nhích lại gần, hơi thở ấm áp, trán chạm vào trán, môi nhẹ nhàng chạm vào cánh môi của cô, dường như có dòng điện truyền qua.

Lòng Hứa Tùy chợt co lại một chút, muốn lùi lại mà không thể lùi, một nụ hôn đưa cô về quá khứ.

Có một giọt mồ hôi nhỏ giọt lên khóe mắt, tuyến lệ được kích thích, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi.

Rất quen thuộc,

Giống như họ chưa từng chia tay.

Cuối cùng, cô hoàn toàn đầu hàng  những gì cô muốn từ sâu thẳm trong trái tim mình.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của anh, là một cái chạm nhẹ.

Giống như đưa ra một lời hồi đáp.

Bên ngoài cửa sổ có bóng cây đung đưa, một chiếc lá lìa cành, từng chiếc xe chạy vụt qua, lốp xe cán qua, cuối cùng cũng rơi xuống đất. Hình như gió sắp nổi.

Nhưng nội thất vẫn ấm áp như lúc đầu.

Động tác của Chu Kinh Trạch dừng lại nhưng đôi mắt đen như chim ưng khóa chặt cô, bàn tay thô ráp và lớp băng gạc khô cứng vuốt ve gò má trắng nõn của cô.

Trong lòng Hứa Tùy run rẩy.

Người đàn ông phủ trên người cô, trói tay cô, nhìn chằm chằm vào cô trong một tư thế kiểm soát tuyệt đối.

Anh không làm gì cả, chỉ nhìn cô thôi. Hứa Tùy cảm giác trán mình toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trong phòng khí ẩm lưu thông, lúc đầu là ấm áp, dần dần khô nóng, nhưng cuối cùng là rất khô. Thời tiết này, cô dường như đang trở lại lúc hai người cùng nhau xem trận đấu bóng đá ở hẻm Hổ Phách vào mùa hè.

Lúc đó rất nóng, nhưng có những khoảnh khắc ngọt ngào.

Lúc đó là tiếng ve kêu, bây giờ là một tiếng còi ở phía bên kia đường, một ngắn hai dài.

Chu Kinh Trạch nhìn Hứa Tùy, đôi mắt chỉ có hình ảnh cô.

Có vẻ như anh thuộc về cô.

Hứa Tùy nâng mí mắt lên, đèn chùm màu ấm trên trần nhà có chút chói mắt, cô giơ tay lên chặn mắt mình thì lại bị người đàn ông lấy ra.

Chu Kinh Trạch vươn đầu lưỡi liếm nước mắt nơi khóe mắt cô một chút, chậm rãi nuốt xuống, lại cúi người dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn vào hình xăm ở xương sườn cô.

Tâm sự thẳng thắn của cô gái cứ như vậy bày ra trước mắt anh.

Anh cúi người dùng môi chạm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ bên tai cô, sau đó chậm rãi gặm cắn. Hứa Tùy chỉ cảm thấy bên tai tê dại, đẩy cũng không đẩy ra được.

Dần dần, cô chấp nhận chịu thua.

Vẫn là khi đến gần nhau trái tim sẽ động lòng.

Chu Kinh Trạch vẫn không cho Hứa Tùy bật đèn, nhìn vào mắt cô với tư thế chiếm hữu.

Với mái tóc dài rối bời, Hứa Tùy có một vẻ đẹp thánh thiện của một cô gái, lông mi của cô nhắm chặt và run rẩy, hai má ửng hồng.

Một sự cám dỗ thầm lặng.

Yết hầu Chu Kinh Trạch chậm rãi chạy lên chạy xuống, anh cúi đầu và cắn môi cô một cái, hung dữ nói: "Bách Úc Thật, chọn anh ta hay chọn tôi?" Chu Kinh Trạch nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi.

Anh vẫn bận tâm và ghen tuông, khi nhìn thấy hành động thân mật của hai người vào hôm đó.

Hứa Tùy không trả lời, nếu không người chịu thiệt chính là mình.

"Em nói xem tôi là ai?" Chu Kinh Trạch đưa tay phủi tóc con trên trán cô ra sau tai, lại dùng ngón cái ấn trán cô.

Hứa Tùy không trả lời, anh vẫn tiếp tục ép cô nhìn về phía mình, ham muốn chiếm hữu đáng sợ này, cô gạt tay anh ra, miễn cưỡng nói.

"Chu Kinh Trạch."

Cuối cùng cô chỉ chọn anh.

Cuối cùng Hứa Tùy mệt mỏi đến kiệt sức, dù sao ban ngày đã trải qua công việc cường độ cao, lại bị thương, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Chu Kinh Trạch hút một điếu thuốc xong ôm cô vào nhà vệ sinh để lau người. Cho dù có lót đệm, anh cũng rất cẩn thận, nhưng băng gạc trên vết thương của cô vẫn cần phải được thay thế.

Nước nóng rất nóng, Hứa Tùy nheo mắt lại, không muốn động đậy, chỉ cảm thấy thoải mái.

Bởi vì Hứa Tùy mới bị thương nên không thể đụng nước vào vết thương, động tác lau của Chu Kinh Trạch rất cẩn thận, cũng có sự dịu dàng hiếm thấy.

Nhưng anh cũng không nhàn rỗi, tranh thủ làm những điều này để lý luận với cô. 

Anh chỉ giúp xử lý một vết thương mà thôi, còn muốn đòi lợi ích. Hứa Tùy không thể tin mở to mắt, sau đó là một loạt câu từ chối.

Chu Kinh Trạch vươn đầu lưỡi liếm lỗ tai cô một chút, lười biếng cười một tiếng. 

“Đã rất lâu rồi anh không ăn mặn đâu.”

Bên ngoài cửa sổ gió thổi rất lớn, thổi qua các tòa nhà cao tầng tối tăm, chỉ có bọn họ ở đây sáng lên ánh đèn nhỏ.

Thế giới thuộc về hai người bọn họ.

Chìm vào đêm, gió cũng làm người say sưa, mặt trăng khuất đã hiện ra một nửa.

Giống như gạt mây thì thấy sương mù.

Chu Kinh Trạch gọi cô hết lần này đến lần khác, từng câu từng chữ giống như đang nghiêm túc nhận định lại, giọng nói rất khàn: "Nhất Nhất, Nhất Nhất của anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.