“Trước đây bỏ em lại là do anh không phân biệt được đâu là ưu tiên hơn, anh xin lỗi.” Chu Kinh Trạch ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu chậm rãi: “Để Nhất Nhất của chúng ta đau lòng rồi.”
“Từ nay về sau em luôn là vị trí đầu tiên trong lòng anh.”
Hứa Tùy cúi đầu, cô không biết vì sao mình lại rất dễ khóc trước mặt Chu Kinh Trạch, cô vươn tay lau nước mắt một cách lung tung, không nói lời nào.
- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---
Chu Kinh Trạch bó tay trước việc người con gái của mình khóc, đành rút khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, vén những sợi tóc lộn xộn trên trán cô ra sau tai.
Dường như anh nhớ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào eo cô rồi hỏi, giọng nói hơi khàn:
“Đau không?”
Hứa Tùy sững sờ một giây, phát giác được ánh mắt của anh không ổn, mới phản ứng lại.
Anh hỏi không phải là vết thương trên eo đau không, mà là khi xăm mình đau không.
“Đau.” Hứa Tùy gật đầu, lẩm bẩm nói khẽ: “Sau này em thông suốt rồi, nếu em kết hôn với người khác thì sẽ xóa hình xăm..”
Tay Chu Kinh Trạch đang lau nước mắt cho cô dừng lại, ngón tay nâng cằm cô lên, híp mắt:
“Em còn muốn kết hôn với ai?”
- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---
“Em…” Hứa Tùy muốn giải thích, tất nhiên là cô nghĩ đến, chia tay vào thời điểm đó đã bị ảnh hưởng quá lớn, ai mà không muốn nhìn về phía trước.
Chu Kinh Trạch đột nhiên ngắt lời cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh chỉ muốn kết hôn với em.”
Khi còn trẻ không biết yêu một người, cũng không yêu ai cả, cho đến khi gặp Hứa Tùy, lần đầu tiên anh có ý nghĩ dành phần đời còn lại với người khác.
Sau khi kết thúc câu này, xung quanh yên lặng.
Chu Kinh Trạch nói xong câu này thì có lẽ cho rằng hơi bánh bèo nên chuyển hướng sang chủ đề khác, Hứa Tùy phát hiện vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như thường, nhưng bên tai lại khẽ đỏ lên.
Gió lạnh tràn vào từ khe cửa sổ, ngón chân của Hứa Tùy hơi co rút lại, trắng bệch vì lạnh.
Vừa bước vào cửa, Chu Kinh Trạch đã ôm cô xuống hôn, rồi đẩy cả người vào bàn, giày bị ném ở sảnh trong lúc ôm.
Chu Kinh Trạch cũng nhận thấy điều này, tay nắm lấy đôi chân trắng nõn, ủ ấm rồi lên tiếng:
“Anh đi lấy giày cho em.”
Hứa Tùy ngăn anh lại, nhìn vành tai đỏ bừng của anh rồi cười thoải mái, mở hai tay ra, hai má hơi đỏ:
“Muốn ôm.”
Chu Kinh Trạch ngơ ngác một giây, nụ cười trên môi từ từ giương lên và đáp lại:
“Được.”
Người đàn ông cúi người xuống, cánh tay cường tráng vắt ngang khuỷu tay cô, một tay ôm lấy eo thon, bế thẳng người lên.
Cánh tay trắng như hoa sen đặt lên cổ anh, bàn tay to rộng của người đàn ông kéo hông cô lên, ôm cô đi tới đi lui trong phòng khách.
Sau khi mang giày vào, Hứa Tùy vẫn bám trên người anh, không chịu xuống dưới.
“Sao tự dưng lại dính người vậy?” Chu Kinh Trạch cười.
“Lần này có vẻ như giấc mơ đã thực sự trở thành sự thật.”
Hứa Tùy ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay xoa xương lông mày của anh và bỗng nhiên nói.
Chu Kinh Trạch nhìn cô, lòng đau xót và có một cảm xúc khó tả.
Tình yêu thầm kín của một cô gái là một thứ tình cảm rất sâu sắc và phức tạp.
Anh không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà ánh mắt của một người lại dõi theo cùng một hình dáng trong suốt mười năm.
Sau khi nói xong, bụng của Hứa Tùy lại kêu lên không hợp thời điểm.
Chu Kinh Trạch đặt Hứa Tùy xuống, mở cửa tủ lạnh nhà cô ra, không có nguyên liệu nấu ăn nào cả, chỉ còn mấy quả trứng gà và một túi sủi cảo.
Đêm khuya, Chu Kinh Trạch nấu một phần sủi cảo cho cô. Ánh đèn trên bàn ăn hiện lên sắc màu ấm áp, đổ bóng từ ô vuông tinh xảo của khăn trải bàn.
Họ ngồi đối mặt và ăn sủi cảo cùng nhau, trong nhà tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thìa chạm vào chén.
Ánh mắt của hai người thỉnh thoảng chạm nhau giữa không trung, dính vào nhau, rồi lại tách ra, tim đập thình thịch hồi lâu.
Sau khi ăn hết sủi cảo, Chu Kinh Trạch cúi đầu cầm điện thoại, không biết đang lướt cái gì.
Hứa Tùy nghi hoặc nên hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Đặt bàn chải đánh răng dùng một lần, khăn tắm...” Chu Kinh Trạch nhướng mày, cố ý tạm dừng một lúc khi đang nói từ nào đó: “Quần lót.”
Khuôn mặt Hứa Tùy lập tức đỏ lên, ám chỉ trần trụi này của Chu Kinh Trạch ai nghe cũng hiểu được.
Anh không chỉ muốn ở lại đây mà còn muốn điên loan đảo phượng với cô.
“Không được, đêm nay anh không thể ở lại đây.” Hứa Tùy nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, nói: “Đã đến lúc anh phải đi rồi.”
Hứa Tùy lấy chìa khóa trên bàn trà, nhét các loại thuốc lá và bật lửa vào trong túi anh, đẩy anh ra ngoài:
“Em nhiệt tình một cách ngẫu nhiên mà thôi, điều mong muốn cuối cùng là giữ lại cảm giác mới mẻ.”
Lời vừa dứt, tiếng “rầm” đầu tiên vang theo, cửa đóng lại, cả người Chu Kinh Trạch bị đuổi ra ngoài, cửa suýt chút nữa kẹp trúng mũi anh.
Chu Kinh Trạch đứng ở nơi đó nhìn cánh cửa đóng chặt, đầu lưỡi đẩy má trái một chút, cười khẽ: “Cô bé học sinh.”
Anh dựa vào cửa hút hai điếu thuốc, sau khi phì phèo khói thuốc, mũi giày nghiền tắt đốm lửa rồi mới rời đi.
Sau khi Hứa Tùy đuổi Chu Kinh Trạch đi thì đi tắm và gội đầu, lúc cô ngâm mình tắm rửa, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Đến khi bước ra, cô nghiêng đầu, lấy một chiếc khăn trắng lau nước trên tóc, không lâu sau, tiếng chuông vang lên, Hứa Tùy chạy ra mở cửa.
Shipper đưa một túi giấy, một danh sách hàng hóa cho cô và nói: “Chú thích là anh Chu phải không? Xác nhận hàng đi.”
“Ồ, được.” Hứa Tùy nhận lấy.
Sau khi đóng cửa, Hứa Tùy ngồi lên sô pha, mở túi ra xem: Bàn chải đánh răng dùng một lần, khăn tắm và hai chiếc quần lót dùng một lần, thậm chí cả… Áo mưa anh cũng mua.
Những giọt nước chảy dài từ mái tóc ướt sũng rồi đọng lại trên cổ cô, rõ ràng rất lạnh nhưng trên người cô lại nảy lên một cảm giác khô nóng.
Hứa Tùy vội vàng chụp ảnh gửi qua, nói: [lấy đồ của anh đi.]
Không lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên, Chu Kinh Trạch trả lời đầy ẩn ý:
[Để dành lần sau dùng.]
Hứa Tùy cảm thấy lòng bàn tay nóng lên khi cầm điện thoại, cô gõ chữ vào khung trò chuyện nhưng lại quay về xóa bỏ.
Thôi đi, bàn về lời nói thô tục và khả năng hành động, cô đều không thể so với Chu Kinh Trạch thứ nào cả.
Tốt hơn hết là đừng trêu chọc anh.
Hứa Tùy bắt đầu từ từ chấp nhận Chu Kinh Trạch, không lâu sau hai người coi như chính thức ở bên nhau.
Nhưng mà Hứa Tùy quá bận rộn, hiếm khi để Chu Kinh Trạch ở lại qua đêm, cho nên anh cũng không gặp cô được mấy lần trong tuần.
Chín giờ sáng thứ bảy, Chu Kinh Trạch canh chuẩn thời gian Hứa Tùy thức dậy, đem theo một phần bữa sáng, đi từ từ vào nhà cô.
Chu Kinh Trạch đến cửa nhà Hứa Tùy, cụp tay gõ cửa, tiếng “cốc cốc” phát ra. Hứa Tùy mở cửa ra, nhận lấy bữa sáng trong tay anh, ngồi trước bàn ăn và bắt đầu ăn cơm chùa.
Chu Kinh Trạch kéo ghế ngồi đối diện với cô, cau mày khi thấy cô ăn vội vàng, vừa lên tiếng nhắc cô đừng ăn quá vội thì ánh mắt vô tình quét qua, trong phòng khách có một chiếc vali.
"Đi đâu?" Chu Kinh Trạch thay đổi sắc mặt, bỗng chốc lên tiếng.
Hứa Tùy đang húp cháo trong thìa, không có ngẩng đầu lên, chợt có ý nghĩ muốn trêu Chu Kinh Trạch nên cười nói: "Phải đi một thời gian."
Một khoảng lặng kéo dài sau đó, không ai lên tiếng.
Hứa Tùy mới nhận ra trò đùa này quá trớn, vừa định ngẩng đầu giải thích nhưng đối diện ánh mắt của Chu Kinh Trạch, cô hối hận.
"Lần này anh gọi đến lại là thuê bao à?" Anh hỏi.
Chu Kinh Trạch nhớ lại thời điểm hai người chia tay, chỉ một tuần thôi, cả người Hứa Tùy đã rời khỏi cuộc đời của anh, biến mất không tung tích.
Chỉ còn lại một chiếc dây buộc tóc đã qua sử dụng, hộp sữa cô chưa uống hết trong tủ lạnh ở nhà và những cây xương rồng chưa kịp tưới nước.
Anh vẫn chưa quên được cảm giác lúc ấy khi gọi điện thoại nhưng nghe thấy chỉ là thuê bao.
Giống như có người để lại một nét bút vội vã trong cuộc đời bạn, tuy không phải là màu mực đậm đặc nhưng lại làm ta khó quên.
Cuối cùng, chẳng mấy chốc, mọi thứ tan biến.
Vì vậy, anh mới cố tình tông xe vào khi hai người gặp lại để đổi lấy một số điện thoại.
"Xin lỗi, vừa rồi em chỉ nói đùa, đi công tác ba ngày ở Thượng Hải mà thôi."
Chu Kinh Trạch thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng nói lại: “Em ăn đi, lát nữa anh đưa em đến đó.”
Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Hứa Tùy nhìn thấy cuộc gọi, đứng dậy cầm lấy áo khoác, vội vàng nói: "Đồng nghiệp của em đến rồi, lát nữa em sẽ gửi số hiệu chuyến bay cho anh, ngay khi xuống máy bay cũng sẽ nói cho anh."
Chu Kinh Trạch đứng lên, nhìn cô: “Cùng nhau.”
Người đàn ông chỉ trả tự do cho cô sau khi có được số hiệu chuyến bay. Cuối cùng, một tay anh xách hành lý, một tay dắt tay Hứa Tùy, đích thân đưa người lên xe.
Hôm nay thời tiết lại xuống dưới giá trị thấp, sau khi lên xe, cửa sổ ngăn cách cành cây đóng băng bên ngoài.
Máy sưởi trong xe sấy vào da người, đồng nghiệp nam bên cạnh đưa cho cô một ly cà phê.
Hứa Tùy nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn.”
Đồng nghiệp nam than phiền tiếp: “Tôi phục thật sự, trời lạnh như vậy, bên Thượng Hải hình như còn lạnh hơn, cuối tuần tổ chức hội thảo cái búa gì.”
Hàn Mai nói hùa theo: “Đúng thế, tôi còn định dạy phụ đạo bài tập cho đứa nhỏ ở nhà vào cuối tuần, ở nhà cày phim Hàn nữa.”
“Ôi, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.” Hứa Tùy dựa vào cửa kính xe nói, ánh mắt đầy mệt mỏi.
Ba người thuê xe đến sân bay, sau khi kiểm tra hành lý thì lên máy bay thuận lợi.
Ngay khi lên máy bay, Hứa Tùy đã xin tiếp viên hàng không một chiếc chăn, đeo bịt mắt lên và ngồi trên chỗ ngồi ngủ bù.
Ai ngờ khi máy bay chuẩn bị đến Thượng Hải thì bất ngờ gặp phải cơn mưa lớn.
Tiếp viên hàng không nhẹ nhàng an ủi hành khách trên đài phát thanh, nói rằng máy bay gặp phải thời tiết mưa đối lưu mạnh, chuyển hướng đến một thành phố lân cận gần Thượng Hải - Ninh Thành.
Dự kiến, hành khách sẽ ở lại sân bay Ninh Thành trong sáu tiếng, rồi bay đến Thượng Hải sau thời gian dừng trung chuyển.
Trong cabin huyên náo không yên, tiếng phàn nàn liên tục, không ai ngờ rằng sẽ bất ngờ gặp phải một cơn giông khiến lộ trình chậm trễ.
Máy bay hạ cánh từ từ xuống sân bay Ninh Thành kèm theo rung lắc nhẹ.
Ba người họ ở lại phòng chờ sân bay, Hàn Mai nhanh chóng đăng một trạng thái lên newfeed để than phiền về thời tiết chết tiệt này.
Hứa Tùy nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa.
Cơn mưa to trắng xóa và cay xè cuộn qua những bóng cây đung đưa điên cuồng của dãy núi xa, tạo nên màn sương mù mịt mờ.
“Ninh Thành cách Thượng Hải không xa lắm, tôi thấy bây giờ trời cũng tối rồi, tốt hơn là ở đây thêm một đêm nữa, đi xe thẳng qua đó vào ngày mai, trung chuyển máy bay sẽ vất vả hơn.” Đồng nghiệp nam nói.
Hàn Mai thở dài: “Chao ôi, chỉ có thể vậy thôi, ai kêu ba người chúng ta là những kẻ xui xẻo chứ.”
“Tôi sẽ nói chuyện với nhân viên phụ trách đón máy bay.” Hứa Tùy nói.
Sau một giờ ở lại sân bay, họ bắt đầu bồn chồn.
Hứa Tùy cầm điện thoại, nhận được tin nhắn của Chu Kinh Trạch: [Anh hỏi cô tới chưa?]
Hứa Tùy đáp lại ba chữ: [Sắp tới rồi.]
Tiếp theo đó, cô cũng không trả lời gì nhiều, cảm xúc hơi nóng nảy.
Do không thể gọi được xe, nền tảng cho thấy gọi xe phải chờ ít nhất một trăm đơn nữa, tình hình khách sạn xung quanh cũng đã kín chỗ.
Đồng nghiệp đặt được hai phòng bằng điện thoại một cách vất vả, nhưng lại cách sân bay nghìn dặm.
“Ở hay không?” Đồng nghiệp nam hỏi.
Hứa Tùy quả quyết trả lời một chữ: “Ở.”
Nếu không ở thì phải ăn ở ngoài đường.
Bọn Hứa Tùy ra ga sân bay, thêm gấp ba lần tiền cho một người chủ xe đua, bên đó mới miễn cưỡng đồng ý cho họ lên xe.
Mưa xối xả ở Ninh Thành rất nặng hạt, kẹt xe dọc theo đường đi, xe taxi đi rồi lại dừng, mưa tạt vào từ khe cửa kính xe, tạt lên mặt, lạnh buốt.
Đến được địa điểm một cách vất vả, đó là một khách sạn nhỏ, đi vào đã ngửi thấy một mùi ẩm ướt.
Đồng nghiệp đưa chứng minh nhân dân để đăng ký và nhận thẻ phòng.
Một phòng cho đồng nghiệp nam, một phòng cho Hứa Tùy và Hàn Mai. Sau khi vào phòng và cất hành lý, Hàn Mai lạnh nên đi tắm.
Còn Hứa Tùy nghỉ ngơi trên giường, nhưng nhắm mắt chưa được năm phút, do cách âm của phòng quá kém, vách tường thấm nước, có âm thanh ân ái chói tai của đôi nam nữ truyền xuyên thấu qua tường.
Không ngủ được chút nào.
Hứa Tùy hơi đau đầu, cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.
Điện thoại bên gối rung lên, Hứa Tùy lấy điện thoại trong đêm tối màu tím, bấm nghe mà không thèm nhìn người gọi, giọng nói hơi trầm:
“Alo.”
“Sao không trả lời tin nhắn?” Một giọng nói dồn nén và lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia.
Hứa Tùy xoa mày và nói: “Trên đường gấp quá, em quên mất.”
Khí lưu của điện thoại phát ra âm thanh không ổn định, ngay sau đó có tiếng “cạch” của bật lửa vang lên, người đàn ông chợt lên tiếng hỏi:
“Em có nhớ anh hay không?”
Anh bất chợt hỏi một câu như vậy, Hứa Tùy xoay người, giọng nói trầm lắng: “Có một chút.”
Nhất là tối hôm trước cô làm thêm giờ, hôm sau lại đi công tác không ngừng nghỉ, rồi gặp phải thời tiết xấu, đi suốt chặng đường cũng kiệt sức, cuối cùng rất vất vả muốn nghỉ ngơi một lát thì hoàn cảnh chỗ ở lại tệ như vậy.
Thật ra nếu đổi lại là trước đây, Hứa Tùy cảm thấy chuyện này không có gì.
Nhưng Chu Kinh Trạch gọi điện đến, cô đã nũng nịu theo bản năng và bắt đầu nhớ anh.
“Vậy em ra đây.” Một tiếng cạch vang lên, ngọn lửa vụt tắt, người đàn ông hít một hơi thuốc lá, giọng nói trầm khàn, chứa cảm giác cộm cộm.