Tỏ Tình

Chương 89: "Con chỉ muốn ở bên anh ấy."



Tình trạng của Hồ Thiến Tây ngày càng trở nên tệ hơn, đêm hôm trước bệnh tim của cô ấy lại tái phát, cô ấy được đưa vào phòng cấp cứu một lần nữa, tầm năm giờ sáng, cô ấy trở về từ Quỷ Môn Quan.

Bởi vì đột ngột suy giảm các chức năng tim cộng với các biến chứng khác nhau, bệnh của Hồ Thiến Tây tái phát ngày càng nhiều hơn, khó thở hơn, còn thường xuyên bị tức ngực.

Không chỉ vậy, khoang bụng của cô ấy chứa nhiều dịch dẫn đến phù nề toàn thân, cần phải được hút chất thải ra hàng ngày.

Đôi khi bệnh tật làm cho Hồ Thiến Tây đau đến nỗi không thể nói một lời nào. Cô ấy nằm trên giường bệnh, không thể di chuyển, chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.

Thịnh Nam Châu thấy Hồ Thiến Tây đau như vậy thì nghĩ rằng nếu cậu ta có thể thay thế cô ấy chịu đau thì tốt rồi.

Trong khi Hồ Thiến Tây đang chịu đựng thì Thịnh Nam Châu cũng chịu đựng cùng cô ấy. Thịnh Nam Châu chạy khắp nơi tìm thuốc giãn tĩnh mạch cho Hồ Thiến Tây, chỉ cần một cuộc gọi điện thoại của đối phương thì cậu ta sẽ buông bỏ chuyện quan trọng trong tay để đi tìm thuốc.

Thịnh Nam Châu đã chạy chữa cùng Hồ Thiến Tây, cậu ta chạy khắp nơi để tìm bác sĩ. Một tháng trôi qua, Thịnh Nam Châu gầy đi trông thấy, khung xương càng ngày càng lộ rõ, đường nét trên gương mặt cũng trở nên sắc bén hơn.

Năm mới đang đến gần, băng tuyết bắt đầu tan chảy, mùa xuân lặng lẽ leo lên cành cây, một dải ánh nắng mặt trời lan rộng. Trong phòng bệnh, Thịnh Nam Châu bế Hồ Thiến Tây lên ghế, đẩy cô ấy đến cửa sổ phơi nắng, hóng gió một chút.

Hồ Thiến Tây ngồi đó, đặt tay lên đầu gối, vô tình nhìn thấy cửa sổ kính phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ với sắc mặt không hồng hào một chút nào, bị bệnh, hình như bụng trương lên vì tích tụ quá nhiều dịch.

Dường như cô ấy già đi mười tuổi.

Hồ Thiến Tây ngẩn ra, lập tức che mặt lại, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Bây giờ em trở nên xấu xí quá."

Thịnh Nam Châu nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô ấy, kéo tay cô ấy ra rồi cười để trêu chọc cô ấy: "Không xấu xí, anh cảm thấy em vẫn rất đẹp."

"Hơn nữa, không phải anh chưa từng thấy qua dáng vẻ em tè ra quần khi còn bé, còn xấu xí hơn thế này." Giọng điệu Thịnh Nam Châu lười biếng.

"Xì" một tiếng, Hồ Thiến Tây nín khóc rồi bật cười, cô ấy lẳng lặng nhìn Thịnh Nam Châu gầy đến mức chỉ còn lại một bộ xương, bỗng nhiên mở miệng: "Anh Nam Châu, em không sao, em thật sự không thể làm lỡ anh, anh đừng quan tâm đến em nữa."

Động tác lau nước mắt cho Hồ Thiến Tây của Thịnh Nam Châu dừng lại, đưa tay gỡ mái tóc trước trán cô ấy, vầng trán trơn bóng lộ ra một vết sẹo, bởi vì thời gian, nó đã thu nhỏ lại thành vết sẹo cỡ móng tay.

Người đàn ông dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào vết sẹo to bằng trăng lưỡi liềm trên trán cô ấy, nói: "Cũng là vì anh làm lỡ em trước, anh không được quan tâm đến em cả đời."

Trái tim của Hồ Thiến Tây cứng lại, câu nói này giống như một hòn đá tạo nên những gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh, trái tim cô ấy không ngừng nhảy lên.

Thịnh Nam Châu nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô ấy, con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng cô, giọng nói rất thấp, cậu ta nghiêm túc nói: "Anh muốn chịu trách nhiệm cả đời, anh cam tâm tình nguyện."

Câu tỏ tình mơ hồ này còn hơn một trăm câu "Anh thích em", giống như vượt qua một vòng luân hồi rất dài.

Khi còn nhỏ chơi đùa ở nhà, Hồ Thiến Tây mặc chiếc váy công chúa tinh xảo, cầm một thanh bảo kiếm màu vàng đưa tới trước mặt Thịnh Nam Châu, ngẩng cằm lên nói: "Sau này ngươi chính là kỵ sĩ của bổn công chúa."

Đến năm mười một tuổi, Thịnh Nam Châu có tính cách bướng bỉnh, nhất thời ham chơi, lỡ tay đẩy Hồ Thiến Tây ngã xuống, trán cô ấy vừa vặn đập vào bình hoa vỡ vụn trên mặt đất.

Cô công chúa nhỏ khóc đến mức tan nát cõi lòng, cô ấy nghẹn ngào nói: "Nếu em bị hủy dung, sau này không có ai yêu thì làm sao bây giờ?"

Thịnh Nam Châu có dỗ thế nào cũng dỗ không được, cuối cùng vỗ ngực hứa: "Công chúa à, em đừng khóc nữa, anh cưới em."

Lại là lúc lên đến Đại học, hai người luôn cãi nhau ồn ào nhưng vẫn luôn lấy danh bạn xấu xuất hiện bên cạnh nhau. Bây giờ, cuối cùng Thịnh Nam Châu đã nói ra bí mật ẩn trong trái tim mình.

Câu nói "Nhưng em nghe nói em chỉ là một trong những em gái của anh ở trường trung học cơ sở" này vẫn quanh quẩn trong lòng Hồ Thiến Tây đã nhiều năm, dường như trở nên ít quan trọng hơn.

Thịnh Nam Châu nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Hồ Thiến Tây, nhìn cô ấy. Hồ Thiến Tây vừa khóc vừa cười, cũng nhìn lại cậu ta, cuối cùng nhẹ nhàng đưa tay vu0t ve thái dương của cậu ta.

Ba giờ rưỡi chiều, mặt trời chiếu nghiêng qua cửa sổ và bóng của hai người ở bên cạnh với nhau.

Mọi thứ đều sẽ ổn thôi.

Năm mới sắp đến, bên đường đã bắt đầu thay đèn lồng, người đi bộ trên đường càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng Hứa Tùy đi xe buýt về nhà, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn ra bên ngoài. Trên đường có nhiều quầy hàng rong bán câu đối xuân đỏ thẫm, một chiếc xe chợt vụt qua, cảnh tượng ngoài cửa sổ mờ ảo trong sương trắng.

Mẹ Hứa đã thúc giục Hứa Tùy mua vé về nhà sớm một chút từ lâu rồi. Nhưng cô không muốn về nhà sớm như vậy, bởi vì vất vả lắm Chu Kinh Trạch mới được nghỉ phép, cô muốn ở lại với anh thêm vài ngày nữa.

Dù sao một khi anh trở về đơn vị, có thể trong hai tháng liền Hứa Tùy sẽ không được thấy bóng dáng của anh.

Thứ sáu, Hứa Tùy và Chu Kinh Trạch đi siêu thị cùng nhau, mua một đống nguyên liệu nấu ăn, thời tiết lạnh, hai người dự định tự nấu lẩu ăn ở nhà.

Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên, Hứa Tùy khoác tay Chu Kinh Trạch rồi mỉm cười đi đến trước cửa. Hứa Tùy sờ so4ng chìa khóa trên người một chút thì phát hiện không có nên đã đưa tay vào trong túi áo của khoác Chu Kinh Trạch để lấy.

Chìa khóa được c4m vào lỗ khóa, "cùm cụp" một tiếng cửa mở ra, Hứa Tùy mở cửa đang định nói chuyện thì nụ cười trên mặt chợt tắt khi nhìn rõ người trước mắt.

Chu Kinh Trạch nhìn theo ánh mắt của Hứa Tùy, đứng trước mặt hai người là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, vẻ ngoài dịu dàng, đôi mắt đầy nước rất giống Hứa Tùy.

Trong lòng anh suy đoán ra thân phận của người phụ nữ này, trên mặt nở nụ cười hời hợt, lễ phép chào hỏi: "Dì, chào dì, cháu là bạn trai của Hứa Tùy…"

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Tay Hứa Tùy rút khỏi vòng tay của người đàn ông, lại lặng lẽ kéo tay áo của anh ra hiệu cho anh đừng nói trước.

Thái độ của mẹ Hứa không thể nói là tốt, bà cười với Chu Kinh Trạch một chút rồi không hỏi thêm gì nữa. Sau đó bà nhìn con gái mình bà nói: "Mẹ thấy con vẫn chưa trở về, nên muốn đến đây thăm."

Mẹ Hứa nhận lấy túi siêu thị trong tay Hứa Tùy, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, vẻ mặt áy náy: "Cảm ơn cậu đã đưa con bé về, đã trễ như vậy..."

Chu Kinh Trạch vốn còn muốn nói gì đó, sau khi đụng phải ánh mắt Hứa Tùy thì vẫn đổi giọng: "Vâng, vậy cháu để đồ ở đây, cháu xin phép về trước."

Bị mẹ Hứa đuổi đi là vì thể diện nhưng cũng thẳng thừng và mạnh mẽ, Chu Kinh Trạch vừa bước ra ngoài một bước, cánh cửa đã bị đóng lại trước mặt anh.

Trong phòng, chỉ còn lại hai người mẹ Hứa và Hứa Tùy. Cổ họng Hứa Tùy hơi khô khốc, thăm dò gọi một tiếng: "Mẹ…”

"Nhất Nhất, mẹ không đồng ý cho hai đứa ở bên cạnh nhau. Chia tay đi, ngày mai về sớm, về nhà ăn Tết với mẹ." Mẹ Hứa xoay người và nói.

"Mẹ, con..." Hứa Tùy cố gắng muốn nói chút gì đó.

"Mẹ có làm cho con sủi cảo nhân rau mùi mà con thích ăn, để mẹ đi lấy." Mẹ Hứa mỉm cười, vội vàng đi về phía phòng bếp.

Hứa Tùy thở dài một hơi, đây là chiến thuật điển hình của mẹ Hứa, khi bà đã quyết định xong hoặc không muốn nói tiếp sẽ lảng tránh như vậy. Hứa Tùy chỉ nghĩ bà đang tức giận, dự định ngày hôm sau chờ bà hết giận rồi mới nói chuyện.

Hứa Tùy ngồi trên sô pha uống một ngụm nước, thoáng nhìn màn hình điện thoại sáng lên, cô mở ra xem thì thấy là tin nhắn của một người đàn ông gửi tới:

[Có chuyện gì thì gọi cho anh.]

Hứa Tùy đánh chữ trả lời trong khung chat: [Không sao đâu.]

Cô chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi: [Anh vẫn chưa đi à?]

Chu Kinh Trạch nhanh chóng gửi tin nhắn tới, Hứa Tùy nhìn thấy thì đáy lòng dâng lên một tia ấm áp, anh trả lời: [Vừa kịp hút hai điếu thuốc ở dưới lầu, sợ mẹ em thấy em đi cùng với anh thì nói là em không nghe lời, sau đó sẽ ra tay đánh em.]

[Không có đâu, mẹ em rất dịu dàng, không bao giờ đánh người. Anh mau về đi, ngày mai em sẽ nói chuyện với anh sau.]

Lúc hai người cùng nhau ăn sủi cảo, Hứa Tùy cố ý quan sát vẻ mặt của mẹ cô một chút. Trạng thái của mẹ Hứa thoạt nhìn rất thoải mái, còn nói với cô một chút chuyện gia đình, nói bọn trẻ trong nhà quá nghịch ngợm.

Trong lòng Hứa Tùy bình tĩnh lại một chút.

Nào ngờ ngày hôm sau, Hứa Tùy mơ màng mở mắt, tỉnh lại ở trên giường, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy mẹ Hứa lấy vali màu bạc của mình ra, đang xếp quần áo của cô và nhét vào.

"Con tỉnh rồi, dọn đồ một chút, buổi chiều chúng ta sẽ trở về." Mẹ Hứa vừa gấp quần áo vừa nói.

Hứa Tùy đứng dậy khỏi giường, cô giải thích: "Mẹ, còn bốn ngày nữa là đến Tết, trong tay con còn một số công việc chưa xong được, ngày mốt con nhất định sẽ trở về."

Nhưng mẹ Hứa lại giống như không nghe thấy, tự mình quyết định thu dọn đồ đạc. Hứa Tùy hơi bất đắc dĩ gọi bà, hành động của mẹ Hứa dừng một chút, bà nói: "Con vẫn không chịu về nhà, có phải chờ để ở cùng với cậu ta hay không? Chia tay đi, mẹ sẽ không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau đâu."

Hứa Tùy đi qua, đưa tay lấy lại quần áo của mình, nói: "Mẹ ơi, con biết mẹ lo lắng cái gì, anh ấy là phi công, đã bay an toàn nhiều năm như vậy, hơn nữa kỹ thuật bay của anh ấy rất tốt. Sẽ ổn thôi mà, hơn nữa không phải con là bác sĩ sao, rủi ro nghề nghiệp của nghề này cũng không cao, còn đột tử..."

Cô đang thuyết phục thì mẹ Hứa túm lấy quần áo của cô ném lên giường, đôi mắt lập tức đỏ hoe: "Con quên cha con chết như thế nào sao?"

"Con cũng muốn làm góa phụ khi còn trẻ như mẹ sao?"

Một câu nói đã xé toạc vết thương vốn kết vảy, Hứa Tùy im lặng thật lâu, cô nhẹ giọng nói: "Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn."

"Mẹ ơi, trước đây mẹ bảo con học tập chăm chỉ không thể để người khác chê cười. Con rất ngoan ngoãn học tập chăm chỉ, mẹ làm cho con biết hiểu chuyện thông cảm cho người lớn, cho nên con chưa bao giờ dám chọc mẹ tức giận, cũng sẽ không nói không. Đến bây giờ con còn nhớ lần cả lớp tổ chức đi chơi, con rất muốn trượt tuyết một lần, nhưng mẹ bảo con ở nhà học, nói con học nhiều hơn người khác một ngày thì sẽ thắng, nên con cũng không đi." Hứa Tùy nhìn bà, dừng lại một chút, cố sức nói ra một câu trong cổ họng: "Mẹ bảo con bỏ chuyện chơi trống và chơi game, con cũng bỏ. Sau đó thì con phát hiện ra không phải như vậy, lúc lên Đại học, con gặp anh ấy, con mới nhặt lại được những gì con thích."

"Con thực sự thích anh ấy, cũng rất hạnh phúc khi ở bên cạnh anh ấy."

"Lần này con muốn làm chủ bản thân mình, con sẽ hạnh phúc, mẹ không tin con sao? Từ nhỏ đến lớn, có lần nào con làm mẹ thất vọng chưa." Hứa Tùy hít mũi một chút, rũ mí mắt tối đen: "Con chỉ muốn ở bên anh ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.