Tổ Trọng Án

Chương 24: Vụ án 2 – Phong cuồng chi huyết (11)



Hôm nay là một ngày nắng đẹp, vậy mà trong nháy mắt, một loại cảm giác ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông bỗng nhiên xuất hiện làm bầu trời như u ám hẳn. Triển Chiêu đưa mắt nhìn Đinh Nguyệt Hoa đã chạy xa, chân mày vừa giãn ra một ít lại chợt khẩn trương. Cậu nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ đàng sau, một kẻ xuất hiện tại hiện trường án mạng, lại lén lén lút lút tới gần người xa lạ, vậy hắn chính là tên ác ma đó rồi?

Triển Chiêu cảm thấy máu toàn thân mình như đông cứng lại, căng thẳng làm cậu không thể nào cử động cơ thể. Nhưng cậu vẫn cố gắng khống chế tứ chi, dùng hết sức lực, chậm rãi xoay người. 

Cậu thấy tên kia. Người hơi gầy, tóc dài và bù xù che đậy đôi mắt đục màu máu, miệng há ra còn thấy được hai hàm răng dơ bẩn, bên trên dường như còn lưu lại chút máu. 

Người nọ trợn mắt chăm chăm nhìn Triển Chiêu, ánh mắt đáng sợ lạnh băng, ánh mắt đó không giống đang nhìn một người, mà đem Triển Chiêu thành một vật phẩm đang chờ giám định. Ánh mắt của người nọ, làm Triển Chiêu có cảm giác như hắn sắp nhào lên cắn cổ mình vậy. 

Trạng thái của người này rất không bình thường, do từng ghé qua bệnh viện tâm thần nhiều lần, nên Triển Chiêu nhìn sơ qua đã thấy hắn không bình thường. Hắn chính là một bệnh nhân tâm thần, hơn nữa bây giờ còn đang trong trạng thái phát bệnh.

Triển Chiêu không động đậy, chỉ lén siết chặt tay. Cậu bình tĩnh nhìn nam nhân đang đứng cách mình chưa tới 3 thước, hết sức khống chế thanh âm, không để nó run rẩy. 

“Cậu là Tiền Minh?” 

Tên điên kia rõ ràng run lên trong chốc lát, ánh mắt nhìn Triển Chiêu bắt đầu lộ ra chút nghiêm túc. Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Triển Chiêu há miệng muốn nói chuyện, lại không có cách nào phát ra câu hoàn chỉnh.

“Ngươi, ngươi, ngươi biết…ta?” 

Tim Triển Chiêu chùng xuống, nói lắp, khó khăn khi giao tiếp, sống chung với người bình thường luôn tự ti mặc cảm, có lúc thất vọng, không cách nào thành lập quan hệ bình thường với phái nữ.

Triển Chiêu cố gắng buông lỏng thần kinh căng cứng của mình, dùng giọng nói âm trầm trả lời câu hỏi của Tiền Minh, “Đúng, tôi biết cậu.” 

“Nhưng, ta, ta, ta không —-” Tiền Minh cố gắng thật lâu cũng không thể nói hết lời, Triển Chiêu thế nhưng vẫn khích lệ nhìn hắn. 

Trên mặt Tiền Minh đã toát mồ hôi, hắn lo sợ đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, vệt máu khô trên tay do mồ hôi mà nhòe ra, dính đầy trên mặt hắn, vô ý để lộ ra khuôn mặt bị tóc kia che phủ càng thêm dữ tợn. 

“Ngươi, ngươi gạt ta! Ngươi không…. không biết…ta!! Ngươi là tới bắt, bắt, ta!” 

Triển Chiêu căng thẳng, nhưng cậu lập tức bình tĩnh lại, dùng thanh âm trấn tĩnh đáp, “Không đâu, Tiền Minh, tôi tới giúp cậu.” 

Mặt Tiền Minh không thấy chút biểu hiện gì gọi là tín nhiệm, hắn hướng về phía Triển Chiêu nhích tới mấy bước, tim Triển Chiêu lại bắt đầu đập kịch liệt hơn. Khoảng cách này, đã gần đến mức ngửi thấy mùi máu tanh nồng từ người hắn. 

Triển Chiêu nhớ tới báo cáo về vụ án mà Bạch Ngọc Đường nói với cậu, cảnh sát tìm được trong nhà Tiền Minh tim của người bị hại, nhưng lại không tìm được máu. Máu kia, máu của người bị hại đã biến đi đâu rồi? Chẳng lẽ, bị hắn uống hết?

Triển Chiêu cảm giác dạ này như nổi sóng, cảm giác ghê tởm làm cậu không rét mà run. Cậu nhăn nhó, nhìn thẳng vào mắt Tiền Minh, “Tiền Minh, tôi gọi Triển Chiêu, tôi là bác sĩ.” 

“Bác sĩ?” Tiền Minh đứng lại, quan sát Triển Chiêu, như đang cố xác mình xem lời Triển Chiêu là thật hay giả. 

“Đúng, tôi là bác sĩ. Tôi biết cậu đang bị bệnh nên mới tới trị cho cậu đây.” Triển Chiêu chăm chú nhìn Tiền Minh, thậm chí khóe miệng còn cong lên một nụ cười cứng ngắc. 

“Ngươi, ngươi gạt ta, ngươi, ngươi nói ta có, có—-“

“Có phải cậu hay cảm thấy máu cả người luôn thiếu hụt, cần tiếp thêm không?”

“Máu, máu, máu—-” Ánh mắt điên cuồng của Tiền Minh thoáng qua một tia sợ hãi, trong miệng liền nhớ tới cái chữ này, tim Triển Chiêu lại càng nặng nề hơn.

Hồ sơ báo cáo còn thiếu một điều quan trọng, là nơi giấu lượng máu kia. Triển Chiêu thật ra vẫn nhớ vụ án quỷ hút máu ngươi đã từng làm chấn động nước Mĩ, hung thủ bởi vì hoài nghi mình mắc bệnh thiếu máu mà không ngần ngại giết người hút máu, người đó cũng mắc chừng nói lắp nghiêm trọng, khi lớn lên còn thường đái dầm, sống một mình. Đây cùng với Tiền Minh trước mắt còn không phải giống nhau sao?

Nhưng tình hướng của Tiền Minh so với tên quỷ hút máu kia còn có chút phức tạp. Hắn không chỉ hút máu, còn xem phụ nữ như kẻ thù. Hắn không chỉ là một người mắc bệnh tâm thần, mà còn là người bị biến thái tình dục. Hắn lúc giết người đã để lại những đặc thù quá sức rõ ràng của một kẻ biến thái tình dục, cho nên mới làm Triển Chiêu bỏ quên một khả năng khác. Lý do hắn luôn lựa chọn nữ nhân làm đối tượng gây án, có lẽ do tư tưởng thù địch cùng với khao khát của hắn với phái nữ, một mặt hắn không có khả năng khiến phụ nữ yêu thích mình, khiến hắn muốn cưỡng hiếp rồi giết đối phương. Mặt khác, vì hắn hoài nghi mình bị thiếu máu, còn khao khát phụ nữ khiến hắn nghĩ huyết dịch của nữ nhân sẽ càng thanh khiết hơn, nên mới rút máu của nạn nhân mà uống cạn. 

Triển Chiêu suy tư chỉ trong thời gian rất ngắn, vậy mà thời gian ngắn đó cũng đủ làm Tiền Minh trở nên điên cuồng. Triển Chiêu biết, vào thời điểm nghe thấy tiếng máu này, Tiền Minh đã không cách nào không chế được ** của mình (* là cái mẹ gì trời T”T tự nhiên nó ghi *). Cũng may cậu là nam nhân, biết đâu Tiền Minh sẽ không có hứng thú cưỡng hiếp cậu (nó dám làm chú Bạch chém nó), có điều hiện giờ không có nữ nhân, máu của nam nhân như Triển Chiêu đối với hắn mà nói cũng rất có sức hấp dẫn. 

Quả nhiên, khi Triển Chiêu vừa nghĩ tới đây trong nháy mắt, tay của Tiền Minh đã cầm ra một con dao sắc bén. 

“Máu!! Cho ta máu!!” Tiền Minh lao về hướng Triển Chiêu!! 

Triển Chiêu đã chuẩn bị kỹ càng, cậu đột ngột lùi lại, né được dao thứ nhất!! Thế nhưng dao thứ hai của Tiền Minh rất nhanh đã đâm tới. Loại sát nhân này ra tay không theo chiêu số, hay phương pháp gì cả, nhưng làm người ta sợ hãi nhất chính là việc Tiền Minh này là một người điên . 

Một kẻ điên có dao, lúc hắn giết ngươi sẽ không thèm che chắn cơ thể, hắn chỉ biết công, không phòng thủ. Cho nên, lúc Triển Chiêu miễn cưỡng ngăn cản thế công liên tục của hắn, cũng đã tranh thủ cho mình chút thời gian bắt đầu tính toán.

Một đấm của Triển Chiêu đánh thẳng vào người Tiền Minh, nhưng Tiền Minh giống như không hề biết dau, một đao đâm trúng tay trái Triển Chiêu!! Dao đâm vào thịt đau nhức tới mức khiến Triển Chiêu một thân mồ hôi lạnh, nhưng cậu biết, đây là cơ hội chạy trốn cuối cùng của mình. Sảo tung tức thệ, sinh tự lập phán!! (稍纵即逝,生死立判 – Sinh tử chỉ quyết định trong chớp mắt) 

Triển Chiêu lấy cánh tay trái bị Tiền Minh đâm trúng gắt gao nắm lại cổ tay đối phương, sau đó dùng hết khí lực toàn thân, đè lại cơ thể hắn. Đồng thời tay phải nắm thành quyền, dùng sức mãnh liệt đấm vào động mạch cảnh của đối phương. 

Tiền Minh cuối cùng hôn mê bất tỉnh, Triển Chiêu cũng mất hết sức lực. Cậu nhấn lại cánh tay không ngừng chảy máu của mình, miễn cưỡng đem thân thể ngồi thẳng dậy, mượn thân cây bên cạnh, quay quồng ngồi tựa vào đó. Cậu muốn gọi điện nhờ giúp đỡ, nhưng khi cả người đã hết khẩn trương thì lại như toàn thân vô lực, căn bản là không có cách nào cầm điện thoại lên. 

Triển Chiêu mệt mỏi nhắm cả hai mắt lại, cậu biết Tiền Minh sẽ không hôn mê lâu, cậu bây giờ cần lấy lại sức, để có gì lát nữa chạy luôn khỏi đây hoặc bắt Tiền Minh lại. 

Bạch Ngọc Đường, nhanh lên nào, nếu có anh ở đây tôi có thể yên tâm hôn mê rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.