Tổ Trọng Án

Chương 4: Vụ án 1 – Lãnh đạm sát cơ (4)



Không tới một tuần lễ, đây là một khoảng thời gian rất gấp gáp, nhưng nếu xét theo góc độ khác, đây chưa hẳn là chuyện không hay. Nếu lựa chọn tin tưởng vào phán đoán của Triển Chiêu, bọn họ xem như có thời gian một tuần để tìm ra hung thủ, ngăn cản hắn tiếp tục gây án.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn tuân lệnh Bao Chửng, lái xe chở Triển Chiêu về nhà, mặc dù anh đoán không ra tại sao vị sếp mặt đen giảo hoạt đó lại đem nhiệm vụ chiếu cố vị tiến sĩ tâm lý học trẻ tuổi này quẳng cho mình, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn thủy chung giữ thái độ hời hợt như cũ. 

Cứ cho là phân tích vừa rồi của Triển Chiêu đối với nghi phạm tương đối đặc sắc, thì cũng không cách nào sửa đổi được ấn tượng về ba chữ tâm lý học trong lòng của Bạch Ngọc Đường . Không biết có được bao nhiêu người Trung Quốc khi gặp vấn đề tâm lý chịu đi gặp bác sĩ tâm thần chứ, chưa kể Bạch Ngọc Đường của chúng ta bây giờ là loại người cực kỳ sĩ diện, mà thường kết cục của loại người sĩ diện lúc nào cũng kết thúc rất đau thương.

Bĩu môi, Bạch Ngọc Đường lại nhớ đến mấy lần trị liệu tức cười lần trước, sau đó lại liếc mắt nhìn vị tiến sĩ tâm lý đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở vị trí kế bên mình, bất đắc dĩ cười.

Vững vàng đem xe quẹo vào hẻm nhỏ, rồi dừng lại trước cánh cửa sơn đen của một cái quán nhỏ, nhìn Triển Chiêu sắp đem đầu đập vào kính xe tới nơi, Bạch Ngọc Đường nhếch miệng, mỉm cười nói, “Tôi muốn đi ăn một chút, cậu cũng đi chung đi.”

“A? Trời sáng?” Ánh mắt Triển Chiêu vẫn mơ hồ, thanh âm cũng có chút không vui khi bị quấy rầy giấc ngủ.

Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, dáng vẻ một Triển Chiêu mơ mơ màng màng này cùng với lúc đối mặt với vụ án quả thật cứ như hai người khác nhau.

“Nhịn đói cả một đêm rồi, tôi thấy cả miếng nước cậu còn không uống, hay giờ cứ ăn cái gì trước đã rồi về nhà ngủ cho đã sau.”

“Ừm.” Xoa xoa đôi mắt hơi đau, trên khuôn mặt đa dạng của cậu hiện ra một nụ cười, Triển Chiêu hướng về phía Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cám ơn anh, cảnh sát Bạch.”

Bạch Ngọc Đường cũng cười cười, vừa mở cửa xe vừa nói, “Cậu sau này cứ gọi tên tôi là được, cảnh sát Bạch cái gì, nghe không được tự nhiên.”

“Ừm, được.” Triển Chiêu cũng vội vàng kéo mình ra khỏi cửa, cất bước xuống xe.

Cửa chính của quán ăn đen thui, nội thất bên trong cũng rất cũ kỹ, tạo cho người ta một cảm giác khá nghèo nàn. Mặc dù những người học tâm lý đều không giỏi phân tích nghệ thuật, nhưng Triển Chiêu nhờ thói quen nghiên cứu từ nhỏ đến lớn đã sớm trở thành một nam sinh khoa học rất kỹ lưỡng. Mà con trai căn bẳn đối với những nhu cầu của cuộc sống cũng không đòi hỏi quá nhiều, tuy chỉ mới quen biết Bạch Ngọc Đường không tới một ngày, Triển Chiêu cũng có thể từ những chi tiết trên người anh mà nhìn ra, tiêu chuẩn đời sống hàng ngày của vị cảnh sát Bạch này đạt đến mức nào. Một người đàn ông như thế, đứng ở quán ăn tồi tàn này, có vẻ rất mâu thuẫn nha.

Trong lúc Triển Chiêu còn đang hứng thú quan sát cách bài trí của quán, Bạch Ngọc Đường đã ngồi xuống một bàn bốn người ở góc trong. Thấy Bạch Ngọc Đường vào cửa, chủ quán cùng nữ chủ quán song song ra đón. Chủ quán nhìn qua khoảng hơn 50 tuổi, khuôn mặt mập mạp trung hậu, nữ chủ quán nhìn qua trẻ hơn rất nhiều, từ dung mạo có thể thấy rõ lúc còn trẻ cũng là vị mỹ nhân, nhưng xét theo tuổi tác của bà, cho dù đã từng là mỹ nhân, bây giờ cũng là một vị mỹ phu nhân.

Hai người hiển nhiên đều biết Bạch Ngọc Đường , vừa nhiệt tình chào hỏi, vừa bất động thanh sắc quan sát Triển Chiêu mấy lần. Triển Chiêu phát hiện được ánh mắt dò xét của hai vợ chồng, cũng không có ý kiến, chẳng qua chỉ lễ phép mỉm cười, nhìn Bạch Ngọc Đường cùng hai người họ hàn huyên.

Hai người cùng Bạch Ngọc Đường trò chuyện một hồi lầu, cũng không thấy Bạch Ngọc Đường gọi thức ăn, tự nhiên chủ quán phải bận rộn trở về nhà bếp, là vì ông ngoài việc làm chủ quán, còn phải kiêm thêm nhiệm vụ đầu bếp. Trong khi bà chủ lại chẳng rời đi, khoảng thời gian này không sớm cũng không muộn, trong quán cũng chưa có việc gì phải làm, vậy nên bà chủ kiêm nhân viên phục vụ đang lúc rảnh rỗi, dứt khoát kéo thêm cái ghế ngồi cùng một bàn với hai người bọn họ luôn, tiếp tục cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện phiếm.

“Tiểu Bạch, đã lâu lắm rồi con không ghé quán của dì nha, dượng của con nhắc con không biết bao nhiêu lần, thằng nhóc này thật đúng là chẳng có lương tâm, cho dù bận rộn đi nữa cũng phải ghé thăm chúng ta một chút chứ!!”

“Dì à, dì cũng biết con ngày nào cũng bận rộn tới mức cơm cũng không được ăn mà, dì xem, không phải cứ đói bụng là con sẽ đến tìm dì với dượng đây sao?” Bạch Ngọc Đường cười hì hì cùng nói đùa với bà chủ.

Bà chủ dùng ánh mắt xinh đẹp liếc Bạch Ngọc Đường một cái , mở miệng mắng, “Hừ, người ngoài muốn đến đây ăn cũng phải đặt trước chỗ ngồi cả tháng, tình cảm của thằng nhóc con ngươi chính là đem chỗ của dì biến thành căn tin thì có!!”

“Con không phải khách đặc biệt sao? Dì à, không phải dì cũng xem con thành một dạng với người ngoài đó chứ, đến lúc để con chết đói người cũng không đau lòng ư?”

“Dẹp dẹp!! Chết hay không chết cái gì!! Không được ở trước mặt dì mà nhắc đến từ đó!!”

Bà chủ trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó giống như vừa nhớ ra chuyện gì, lại khe khẽ thở dài, “Tiểu Bạch, chuyện khác không nói, con nhất định phải chú ý an toàn, công việc của con thật sự là quá nguy hiểm, ai ——”

Triển Chiêu để ý, lúc Bạch Ngọc Đường nghe bà chủ nói những lời này, sắc mặt đột nhiên tối sầm xuống, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Đề tài bọn họ đang nói hình như có chút nặng nề, chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường đã từng bị đả kích rất nghiêm trọng?

“Đủ rồi, đủ rồi, không nói nữa.” Bà chủ mìm cười đổi sang chuyện khác, ánh mắt vừa hướng về phía Triển Chiêu liếc qua, vừa cười nhìn Bạch Ngọc Đường , “Tiểu Bạch, cậu nhóc này cũng là thành viên trong đội của con sao? Trông còn rất trẻ nha, đã có bạn gái hay chưa? Chưa có cứ nói, dì Giang sẽ phụ trách giới thiệu cho một cô nương thật tốt.

Triển Chiêu hơi sửng sờ, đột nhiên ý thức được cậu nhóc mà bà chủ tự xưng dì Giang đang nhắc tới là mình, lại còn cái gì mà cô nương tốt, khụ khụ, Triển Chiêu chỉ có thể nói, cậu thật sự không thích nghi nổi cái tốc độ chuyển đề tài đột xuất này của dì Giang. Suy nghĩ thật quá sức linh hoạt rồi.

“Cậu ta gọi Triển Chiêu, cũng không phải là đồng nghiệp của con.” Thấy biểu lộ của Triển Chiêu không được tự nhiên. Bạch Ngọc Đường tự nhiên cảm thấy vô cùng thú vị, giống như cảm giác khoan khoái khi có người chịu hành hạ chung với mình. Cho nên để kéo dài cảm giác này, anh lại nói với dì Giang, “Cậu ta là tiến sĩ tài giỏi của đại học A, nghe nói là đệ tử cuối cùng của một giáo sư lớn, tiền đồ cứ gọi là vô lương nha. Dì này, tuy những cô nương mà dì biết cũng không tệ, nhưng con thấy họ vẫn không xứng với đại tiến sĩ Triển của chúng ta đâu.”

Đúng như dự liệu, ánh mắt của dì Giang lập tức lóe sáng như vừa nhìn thấy đống bạc, Tên họ Bạch thành công đem Triển Chiêu bán cho dĩ Giang giờ có chút hả hê nhìn tiểu tiến sĩ khổ sở đối mặt với một đống câu hỏi của dì Giang như “Cha mẹ bao tuổi, trong nhà có mấy anh em, chiều cao, cân nặng, đã yêu mấy lần blah blah….. ” cho đến tận lúc chủ quán bưng thức ăn ra thay Triển Chiêu giải vây, vị tiểu tiến sĩ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, Bạch Ngọc Đường đột nhiên phát giác, hình như mình đã biết hơi nhiều.

Có lẽ từ hành động của mình sinh ra chút áy náy, Bạch Ngọc Đường mới giúp Triển Chiêu lôi kéo dì Giang, thành công để cô tạm thời bỏ qua Triển Chiêu và mình, tiện cho bọn họ thoải mái dùng cơm sau một đêm khổ sở. Sau khi dì Giang đi, Bạch Ngọc Đường liền để ý thấy Triển Chiêu mặt vẫn đỏ, thở một hơi dài như vừa trút đi gánh nặng, khóe miệng không tự chủ được lần nữa câu lên.

“Những chuyện cậu vừa nói đều là thật à?”

“Hở?” Triển Chiêu giật mình, mù mờ nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

“Cha mẹ ở nước ngoài, có một anh trai, cao 178cm, nặng 68kg, dì Giang nói không sai quả thật là quá gầy” mỉm cười nhìn biểu hiện của Triển Chiêu từ mờ mịt dần dần trở thành bình tĩnh, nụ cười của Bạch Ngọc Đường lại sâu thêm mấy phần, “Có điều, Triển Chiêu cậu thật sự chưa từng yêu qua sao? Tôi nhớ cậu cũng đã 22 tuổi rồi còn gì?”

Triển Chiêu hé mắt, cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào chén của mình, căn bản không thèm nhìn tới Bạch Ngọc Đường .

Bạch Ngọc Đường đối với sự kháng nghị trầm mặc của Triển Chiêu cũng tự thấy không vui, sờ sờ lỗ mũi rồi bắt đầu ăn cơm .

Tuy cậu vốn không quá câu nệ chuyện ăn uống, nhưng Triển Chiêu phải thừa nhận những món ăn này khẩu vị khá vô cùng. Cậu lúc này mới tin tưởng, thật sự sẽ có người đặt trước cả tháng chỉ để được đến đây ăn cơm. Không lâu sau, cơm nước no nê, Triển Chiêu lại rót cho mình một ly trà, an tĩnh chờ Bạch Ngọc Đường dùng xong bữa. Động tác ăn cơm của Bạch Ngọc Đường rất ưu nhã, không nhanh không chậm, hoàn toàn chẳng có chút nào giống tác phong của một người làm nghề cảnh sát. Lại một lát sau, Bạch Ngọc Đường cũng ăn xong rồi, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường buông đũa, đột nhiên mở miệng nói chuyện.

“Vừa rồi tôi không trả lời câu hỏi của anh là vì tôi đang suy nghĩ, muốn dùng một cách biểu đạt vừa có thể trả lời câu hỏi của anh, lại có thể ăn miếng trả miếng mà không làm tổn thương hòa khí.” Biểu lộ của Triển Chiêu rất bình tĩnh, giọng nói lại cưc kỳ nghiêm túc, “Sau khi tôi cẩn thận suy nghĩ thêm lần nữa, cảm thấy chuyện này rất khó làm nên mới thôi. Bất quá đây là lần cuối cùng, lần sau anh muốn biết tôi là loại người thể nào cứ việc hỏi thẳng, không cần phải hóng chuyện như thế.”

Dứt lời, Triển Chiêu đứng lên, bước nhanh qua người Bạch Ngọc Đường , “Đi nhanh đi, tôi muốn về nhà ngủ rồi. Còn nữa, đừng quên trả tiền nha.”

Đưa mắt nhìn cho đến khi Triển Chiêu ra khỏi quán cơm nhỏ, Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi tại vị một chỗ, trên mặt hiện ra chút ngây ngô.

Hóng? Đây là lần đầu tiên anh nghe người ta đánh giá mình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.