Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Chương 16



Nháy mắt hai má đều đỏ lên, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi, thần sắc lại hưng phấn, e lệ, mê mang lại ẩn ẩn chờ mong.

Chu Tước, sẽ cho nó ở mặt trên sao? (dưa bở a~)

Dung mạo tuấn mỹ, phượng mâu hẹp dài, chu thần tà mị, khí độ trầm tĩnh cao ngạo, tiên tư tuyệt trần…… Ở dưới thân của mình sẽ có bộ dáng thế nào đây?  (…)

Đóa Đóa nhớ tới lần đầu vui vẻ triền miên kia, hắn ôn nhu lại bá đạo, thân thể trơn bóng mạnh mẽ, thanh âm trầm thấp mê người, người như vậy…… Nếu nguyện ý ở dưới thân của mình……

Đóa Đóa bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc không thể tưởng tượng, thậm chí làm cho nó quên luôn hô hấp.

Chu Tước đi vào trong động, nhìn đến tiểu hồ ly vẻ mặt đỏ ửng, mãn nhãn say mê ngồi ở tháp thượng, cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì.

“…… Đóa Đóa?” Càng xem càng thấy kì lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như thế, tựa hồ hô hấp đều không nghe thấy, Chu Tước không khỏi mở miệng kêu.

“Ách…… A! Thần, Thần Quân!”

Bị đôi mắt cực nóng lại băng hàn của Chu Tước chăm chú nhìn vào, Đóa Đóa có chút không được tự nhiên, sợ bị nhìn thấu.

Nhưng Chu Tước nhìn nó một cái, liền thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh Đóa Đóa. Hốc mắt của hắn cho một chút quần thâm, mặc dù có vài phần mỏi mệt nhưng khí độ vẫn cao quý như trước, không ai sánh bằng.

“Thân thể chưa thích ứng sao?” Thấy ánh mắt Đóa Đóa nhìn mình có vài phần quái dị, Chu Tước liền dùng cái trán nhẹ nhàng huých Đóa Đóa một chút, da thịt tướng tiếp, lạnh lẽo thấm nhuận làm người ta say mê.

Đóa Đóa bắt lấy ống tay áo hắn, nói:“Không, không khó chịu.” Trong tay truyền đến cảm giác ướt át, Đóa Đóa cả kinh, vội vàng nhìn xem, trên tay là vết máu đỏ tươi! Nó liền run giọng nói:“Thần Quân, ngươi bị thương?”

Chu Tước ngạo nghễ nói:“Sao có thể, đó là máu của Thứu tộc.”

Lúc này Đóa Đóa mới yên lòng, nhưng một đôi tay ngọc bạch mảnh khảnh vẫn ôm lấy cánh tay Chu Tước, nói:“Làm ta sợ muốn chết, Thần Quân, nhất định cần ngươi tự mình đốc chiến sao?”

Đôi tay nhỏ bé túm chặt mình bởi vì khẩn trương mà trở nên lạnh lẽo, Chu Tước ôm nó vào trong ngực, ôn nhu hôn hôn hai má Đóa Đóa, nói:“Thứu tộc hung mãnh, lần này Hạc tộc tổn thương rất nhiều, nhưng ngươi không cần sợ, linh khí của thượng tiên không dễ bị tổn thương, huống chi Phượng tộc của ta còn có niết bàn trọng sinh.”

Đóa Đóa đô đô cái miệng nhỏ nhắn, có chút hờn giận, nhưng bộ dáng lại chọc người, nói:“Đối với ngươi, một chút cũng không nhớ ngươi đi vào cõi niết bàn.”

Chu Tước bật cười, nhéo chóp mũi của Đóa Đóa,“Nói thế mà thôi, ngươi đừng coi là thật.”

Đóa Đóa nghe mùi máu tươi, cảm thấy không thoải mái, nói:“Thần Quân, đi đổi thân xiêm y đi, hương vị này khó chịu quá.”

“Hảo.” Chu Tước cười nhẹ, ôm lấy nó, bên trong tiên sơn, tất nhiên là có nhiều ôn tuyền.

Bóng cây xung quanh chập chờn theo nước suối. Những đóa hoa theo gió rơi xuống ôn tuyền, lại bị dong suối róc rách cuốn đi.

Đóa Đóa từ từ nhắm hai mắt nằm ở trong lòng Chu Tước, có chút buồn ngủ. Bỗng nhiên chóp mũi chợt lạnh, nó mở to mắt, đã thấy Chu Tước đặt trên mũi mình một mảnh đóa hoa, màu hồng nhạt vương trên đầu ngon tay như ngọc.

Đóa Đóa vội vàng lấy tay phất đi, trên mặt hơi hơi phát sốt, Chu Tước ý cười ẩn ẩn, nhẹ giọng kêu:“Đóa Đóa.” Ngón tay chậm rãi xoa lên khuôn mặt tú lện, Đóa Đóa hơi hơi động một chút, vội vàng cúi đầu.

“Làm sao vậy, mất hứng?”

Đóa Đóa hạ mắt tiệp, nói:“Thần Quân, ngươi…… Vì sao phải lưu ta lại?”

Chu Tước nghe vậy, mắt tiệp hơi hơi nhấc, ánh mắt lợi hại, thanh âm lại nhu hòa, nói:“Là Kiến Chương tới, nói gì đó với ngươi sao?”

“Chưa nói cái gì,” Đóa Đóa lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở,“Là ta nghĩ, ta muốn biết, vì sao Thần Quân lưu ta lại, có phải hay không……” Thanh âm của nó càng ngày càng thấp,“Có phải hay không…… Bởi vì cha thân của ta là Vũ tộc……”

Chu Tước không đợi nó nói xong, nhân tiện nói:“Ngươi nghĩ như vậy sao…… Đóa Đóa, chẳng lẽ ngươi không nguyện ở bên cạnh ta sao?”

“Không,” Đóa Đóa lắc lắc đầu, nói:“Ta nguyện ý.”

Chu Tước mặt không biểu tình, nói:“Ngươi ở lại bên người ta, chẳng lẽ vì ta là Phượng vương sao?”

Đóa Đóa vội la lên:“Đương nhiên không phải, ta……”

Chu Tước chặn đứng lời nói nó, thản nhiên nói:“Vậy không được suy nghĩ miên man nữa.”

Đóa Đóa cúi đầu, gật gật, cái cổ tuyết trắng tinh tế, chớp động mềm mại đáng yêu.

Chu Tước hít một tiếng,“Tiểu hồ ly.” Vuốt ve sợi tóc ướt đẫm của nó, ngân quang lóng lánh, sau đó nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai khéo léo đáng yêu của Đóa Đóa. Vật nhỏ ngốc nghếch đáng yêu này, chẳng lẽ bất cứ cái gì cũng phải nói ra miệng sao.

Đôi môi Chu Tước cực nóng, tựa như lửa đốt, làm cho Đóa Đóa không khỏi hư nhuyễn.

Được người mình yêu ôn nhu thân cận như vậy, Đóa Đóa không thể kháng cự, cả người nóng lên mê muội, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng như hoa đào.

Sóng mắt Đóa Đóa ngấn lệ, khóe mắt mang theo xấu hổ lại ma mị động lòng người, bởi vì Chu Tước đùa mà phát ra tiếng rên rỉ, đôi tay nhỏ bé vô lực thả rơi trong nước, theo từng động tác Chu Tước tiến vào chính mình mà hư nhuyễn. Chậm rãi, thanh âm rên rỉ biến thành nức nở cùng thở dốc, âm cuối run nhè nhẹ, nghe phá lệ mất hồn.

Chu Tước hôn nó, luật động mãnh mẽ bên trong nó, cho đến khi tiểu hồ ly mệt tới cực điểm, nặng nề ngủ.

Đóa Đóa ngủ say, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn còn đọng dư vị, đôi môi hồng nhuận ướt át, hơi hơi mở ra, lộ ra răng nanh trong suốt, Chu Tước lại cúi xuống hôn môi một hồi, mới ôm nó trở lại tiên động, đi ngủ.

Khi Đóa Đóa tỉnh lại, Chu Tước đã ngủ say, mặt mày thanh ngạo bình yên giãn ra, đã không còn bộ dáng lạnh như băng, so với trước càng đẹp hơn vài phần.

Ngoài động truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tựa hồ đứng trước cửa động trong chốc lát, lại rời đi.

Đóa Đóa tâm niệm vừa động, lặng lẽ đứng dậy, không đánh thức hắn, hướng ngoài động đi đến.

Sắc trời tối đen, không có chấm nhỏ, mọi vật đều không rõ lắm. Trong không khí hơi hơi ướt át, sương đêm mênh mang, núi không còn tiếng chim hót, thanh u thoát tục.

Đóa Đóa vỗ về lông vũ trên cổ tay, mặc niệm ngự vũ bí quyết, thân thể nhẹ nhàng bay lên, nó bước trên một cành cây, cảm nhận gió thổi, vô cùng thích ý.

Dưới tàng cây cách đó không xa có một thủy đàm, nước trong leng keng cùng núi đá tương giao, thanh âm tuyệt đẹp còn hơn tất cả nhạc thanh trên thế gian.

Xa xa có một Ngân ảnh nhanh nhẹn tới, hạ xuống thanh tuyền, theo sau lại có hai thân ảnh, đó là hai thị nữ, đứng ở bên bờ.

Ngân ảnh phát ra oánh quang, lông vũ tuyết trắng, tư thái tao nhã, rơi vào thanh tuyền hóa thành một nam tử, dáng người thanh tú, phong thái đoạt nhân.

Trong tay hắn nắm thần vật, phát ra ánh sáng ngọc màu đỏ sáng mờ, nhất thời chiếu sáng toàn bộ thủy đàm.

Đóa Đóa nhận ra, đó là vật Chu Tước từng dùng để chữa thương cho nó – hỏa liên châu.

Nam tử thả lỏng thân thể, nước suối trong thanh tuyền chậm rãi chảy qua thân thể hắn, hắn nhíu mày, mím môi nhẫn nại, trên người có thương tích, đôi mắt tiệp sáng lên trong bóng đêm, tư thái xinh đẹp thoát tục.

“Hạc chủ, cảm thấy thế nào?” Hai cũng nữ quỳ gối bên cạnh bên cạnh thanh tuyền giúp đỡ hắn, một người trong đó cười khẽ đáp:“Tất nhiên là tốt rồi, vương thượng ban tiên vật cho hạc chủ, hạc chủ còn có thể khó chịu sao.”

Một cung nữ khác nũng nịu cười nói:“Đúng vậy, nhìn hạc chủ bị thương, vương thượng cái gì cũng không để ý, cứ như vậy xông lên ôm hạc chủ, ta còn chưa bao giờ gặp qua vương thượng lo lắng như vậy đâu.” (hãn ~)

Bên môi nam tử lộ ra vài tia ngạo khí ý cười, hiển nhiên trong lòng thực hưởng thụ, nhưng trong miệng vẫn nói:“Chuyện của Vương thượng không cần các ngươi lắm miệng.”

Hạc nữ kêu lên:“Vâng.” Nhưng một lát sau, thấy khí sắc nam tử khôi phục không ít, vui sướng lại nói:“Hạc chủ khôi phục thật sự là nhanh, lúc này đến chỗ Vương thượng sao?”

Nam tử đứng dậy lên bờ, khôi phục thần thái, con mắt sáng lên, nhìn cực kỳ loá mắt. Hắn nói:“Không cần, ta vừa đi qua, vương thượng vẫn cùng tiểu hồ ly kia, mấy ngày nữa rồi nói lại.”

“Vâng,” Thị nữ cung kính giúp nam tử mặc y bào, lại phủ thêm áo khoác.“Cũng không biết vương thượng từ nơi nào đưa về một vật nhỏ như vậy, chờ vương thượng không cảm thấy mới mẻ nữa, tự nhiên hiểu được hạc chủ là tốt nhất.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.