Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 19: Tôi đi cùng cậu



Sau khi có điểm thi, trường trung học phổ thông số 2 cho gọi học sinh lớp 12 về trường học để hướng dẫn điền nguyện vọng đại học.

Thời gian là từ chín giờ đến mười một giờ sáng.

Tám giờ, Lục Tân gửi tin nhắn đến: [Dậy chưa?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [... Tôi đâu có phải Châu Hướng Minh.]

Tổ trưởng: [Lát nữa cùng nhau đến trường nhé?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Được thôi.]

Nửa tiếng sau, Hà Diệp xuống dưới tầng thì thấy Lục Tân và Châu Hướng Minh đang đứng đợi mình ở đó.

Lục Tân trông không khác gì bình thường, cho dù đang trong tiết trời mùa hè nóng bức nhưng trên người anh vẫn tỏa ra khí chất mát mẻ, dễ chịu. Châu Hướng Minh đứng cạnh trông phờ phạc hơn anh biết bao nhiêu, dưới mắt có hai quầng thâm rất rõ ràng.

"Tối hôm qua tôi háo hức đến nỗi cả đêm không ngủ được chỉ để nghĩ xem nên nộp hồ sơ vào trường đại học nào."

Thấy Hà Diệp nhìn mình, Châu Hướng Minh ngáp một cái giải thích.

Đề tài chọn trường này chẳng liên quan gì đến Lục Tân, bởi vì trường đại học xịn xò nhất nước đã vươn cành ô-liu cho Lục Tân rồi. Phần lớn các thí sinh phải đối mặt một ao cá lớn các trường đại học, họ vừa phải tìm hiểu xem con cá nào ngon, lại vừa phải xem mình có đủ năng lực để túm được con cá ấy không.

Châu Hướng Minh hỏi Hà Diệp: "Cậu ghi danh vào Thanh Hoa hả? Lục Tân bảo cậu có hi vọng đỗ vào trường ấy."

Hà Diệp cười khổ nói: "Cứ để xem giáo viên chủ nhiệm nói thế nào trước đã, tôi có cảm giác hy vọng không lớn."

Nếu thật sự có thể đậu Thanh Hoa cô sẽ rất vui nhưng nếu hồ sơ bị loại, khi ấy cô sẽ phải đối mặt với việc phải điều chỉnh chuyên ngành. Thế nhưng Hà Diệp có mục tiêu hết sức rõ ràng, không muốn thứ gì không chắc chắn.

Châu Hướng Minh nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân cũng chẳng phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Lúc họ đến lớp học, giáo viên chủ nhiệm đã đến, đang ngồi trước bục giảng, xung quanh là một đám học sinh vây thành vòng tròn, tất cả đều có chung một vấn đề đó là xin tư vấn về việc điền nguyện vọng.

Ngay khi Lục Tân xuất hiện ở cửa, các bạn không hẹn mà cùng im lặng, tất cả đồng loạt quay qua nhìn anh.

Là người đứng nhất lớp kiêm đứng đầu khối, Lục Tân của ngày trước đã đủ khiến người ta chú ý, Lục Tân của bây giờ sau khi thi được bảy trăm bảy mươi sáu điểm trong kỳ thi học đại học lại càng khiến người ta chú ý hơn. Anh giống như một tia sáng, chói lọi và rực rỡ.

Châu Hướng Minh nháy mắt ra hiệu cho Hà Diệp, Hà Diệp mím môi cười, hai người ăn ý dừng lại, để một mình Lục Tân tận hưởng giây phút vinh quang ấy.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn Lục Tân bằng ánh mắt trìu mến khi nhìn một học sinh ưu tú: "Em nhận được điện thoại rồi chứ?"

Lục Tân gật đầu, khóe mắt chú ý đến những hành động mờ ám của hai đồng bọn đi cùng mình.

Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục hỏi: "Em chọn Thanh Hoa à?"

Lục Tân: "Vâng."

Ngay khi anh nói vậy, trong lớp lập tức vang lên tiếng xuýt xoa, ghen tỵ.

Lục Tân trở lại chỗ ngồi của mình, Hà Diệp mới đi theo Châu Hướng Minh vào trong.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô nữ sinh vừa trầm tính, ít nói vừa ngoan ngoãn, cười bảo: "Hà Diệp, em một chút, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với em sau."

Hà Diệp gật đầu ra chiều đồng ý.

Cô ngồi vào chỗ của mình, nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng, trong lòng vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, giáo viên chủ nhiệm vẫy tay với Hà Diệp.

Tất cả mọi người đều biết giáo viên chủ nhiệm muốn nói cái gì với Hà Diệp, có người ngồi cách đó một khoảng, vểnh tai lên nghe ngóng, cũng có vài người đang vây quanh bục giảng chọn đứng luôn ở đó để hóng chuyện.

Hà Diệp mang tâm trạng lo lắng bước tới đứng cạnh giáo viên chủ nhiệm, cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tân và Châu Hướng Minh cũng theo tới.

Châu Hướng Minh bày ra dáng vẻ vô cùng thân thiết nói với giáo viên chủ nhiệm: "Thầy cũng tư vấn giúp em một chút được không thầy?"

Giáo viên chủ nhiệm mắng anh ấy: "Xếp hàng đàng hoàng."

Châu Hướng Minh lập tức giơ tay làm động tác im lặng.

Chẳng qua là có anh ấy bỗng nhiên lên tiếng như thế, những bạn khác quay qua nhìn Lục Tân, lập tức tự động hiểu rằng Lục Tân theo lên bục giảng cùng với Châu Hướng Minh.

Giáo viên chủ nhiệm lấy hai tờ giấy ra, một tờ là thành tích của năm mươi học sinh lọt top đầu của trường trung học phổ thông số 2 năm nay, tờ còn lại là danh sách trúng tuyển vào những trường cao đẳng, đại học top đầu của các học sinh trường trung học phổ thông số 2.

Sau khi nhìn Hà Diệp một chút, giáo viên chủ nhiệm nói bằng giọng điệu bình dị và gần gũi tựa như một người bạn cũ với nhau: "Kết quả thi của Hà Diệp rất tốt, em đứng thứ ba mươi sáu trên toàn trường. Ba năm trở lại đây, số học sinh Thanh Bắc tuyển của trường chúng ta lần lượt là hai mươi lăm, ba mươi mốt và ba mươi lăm. Năm nay nếu như em không bị giới hạn về chuyên ngành thì có thể nộp hồ sơ vào đó thử xem sao."

Nghe giáo viên chủ nhiệm nói như thế, các bạn đều nhìn Hà Diệp bằng ánh mắt hâm mộ.

Nhưng trên gương mặt của Hà Diệp chẳng có biểu cảm ngạc nhiên nào.

Giáo viên chủ nhiệm thấy vậy bèn hỏi: "Sao thế, em muốn chọn chuyên ngành cho riêng mình à?"

Hà Diệp nắm chặt bàn tay lại, cô đáp: "Dạ vâng, em nghiêng về mấy chuyên ngành như cơ khí, máy tính, kỹ thuật điện và tự động hóa hơn ạ."

Giáo viên chủ nhiệm cau mày, đây đều là các chuyên ngành đứng đầu, thế nên điểm xét tuyển cũng sẽ cao như hiệu ứng nước dâng thì thuyền lên vậy.

Hà Diệp cũng biết điều đó nhưng chẳng rõ vì sao cô lại có cảm giác nhẹ nhõm vì đã trút được gánh nặng.

Ước mơ của cô là được theo học tại ngôi trường Đại học Giao thông Thượng Hải. Thanh Bắc giống như miếng mồi ngon bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, nhìn qua thì tưởng như có thể đưa tay là có thể chạm tới nhưng theo sau đó là muôn vàn nỗi lo lắng, bất an.

Thế nhưng, nếu như cô bỏ qua miếng mồi ấy thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng đơn giản.

"Thầy à, nếu như em nộp hồ sơ vào những chuyên ngành này của Đại học Giao thông Thượng Hải thì liệu tỷ lệ trúng tuyển có cao hơn không ạ?"

Giáo viên chủ nhiệm đáp: "Nếu nộp vào đó thì không thành vấn đề, chẳng qua là điểm của em có thể đậu được Thanh Bắc, nếu nộp hồ sơ vào Đại học Giao thông thì hơi đáng tiếc."

Dù cho Đại học Giao thông cũng có vài chuyên ngành chủ chốt chẳng kém Thanh Bắc là bao nhưng xét về mức độ công nhận chung thì Đại học Giao thông vẫn còn kém Thanh Đại cả một đoạn xa.

Hà Diệp cười bảo: "Không sao đâu ạ, có được điểm số thế này đã cho thấy sự phát huy hơn cả mức bình thường của em rồi, bản thân em cảm thấy khá hài lòng với kết quả ấy."

Không phải vui vẻ một cách gượng gạo, mọi người đều có thể nhìn ra được cô thật sự rất vui vẻ.

Giáo viên chủ nhiệm nghe cô nói vậy bèn đáp: "Được rồi, tự em suy nghĩ, xem xét cho thật kỹ. Lúc về nhà bàn bạc kỹ càng với người lớn một chút, tham khảo ý kiến của các bên, dù sao cũng có ba ngày để điền nguyện vọng."

Hà Diệp chân thành nói cảm ơn giáo viên chủ nhiệm, sau đó nhường vị trí cho bạn tiếp theo.

Sau khi Chu Tình, Ngô Viên Viên đến trường, Hà Diệp và đám chị em tốt của mình túm tụm lại một chỗ, cùng nhau bàn bạc về kế hoạch ghi danh.

Ba nữ sinh trò chuyện sôi nổi, ở hàng cuối cùng, Châu Hướng Minh nhìn thấy nụ cười thoải mái và mãn nguyện trên gương mặt của Hà Diệp, trong lòng thầm thấy sốt ruột thay Lục Tân.

Anh ấy gọi Lục Tân ra hành lang, nhỏ giọng nói: "Hà Diệp không muốn nộp hồ sơ vào Thanh Hoa, cậu phải nhanh tay lên, cố gắng lên, trước giờ cô ấy luôn ngưỡng mộ cậu, có lẽ sẽ đồng ý nghe lời cậu cũng nên."

Hai người đang đứng ở chỗ hành lang bên cạnh cửa sổ gần cửa sau của lớp học, từ vị trí Lục Tân vừa khéo có thể nhìn thấy chỗ ngồi của Hà Diệp.

Anh nhìn về phía cô, đáp lại bằng dáng vẻ hơi hững hờ: "Nộp hồ sơ vào Giao thông cũng rất tốt mà, chuyên ngành ở đó cũng phù hợp với cô ấy."

Tuy rằng cô trầm tính và hơi xa lánh xã hội nhưng cô vẫn biết rất rõ mục tiêu của mình là gì. Nếu chỉ vì vầng sáng của Thanh Hoa mà cô ấy phải đến đó học một chuyên ngành mình không thích, có lẽ điều đó sẽ biến thành một kiểu tra tấn.

Châu Hướng Minh không thể tin nổi những gì anh nói, vội vã hỏi lại: "Cậu không muốn học cùng một trường với cô ấy à? Nếu cứ muốn một nam một bắc, hai người sẽ phải xa nhau bốn năm trời, ròng rã bốn năm liền. Tôi nói cậu nghe này, yêu xa dễ chia tay lắm đấy!"

Thấy Chu Tình đang nhìn về phía này, Lục Tân nhìn về phía Châu Hướng Minh, thản nhiên nói: "Bình thường chúng tôi có thể gọi video, cuối tuần, nghỉ đông và nghỉ hè chúng tôi cũng có thể gặp mặt nhau, như thế cũng không tính là yêu xa cho lắm."

Châu Hướng Minh xùy một tiếng, nói: "Nghỉ đông và nghỉ hè cũng được, còn cuối tuần á? Cậu đang nằm mơ đấy à, chỉ tính riêng thời gian đi đường thôi cũng hết ngày rồi."

Lục Tân: "Đi tàu cao tốc chỉ cần năm tiếng, vẫn tốt chán."

Châu Hướng Minh: "... Hoá ra cậu đã điều tra cả rồi!"

Lục Tân ngầm thừa nhận, ánh mắt anh tiếp tục nhìn về phía Hà Diệp.

Châu Hướng Minh bị dáng vẻ như đã nắm hết tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay của anh k1ch thích, cố ý chế nhạo nói: "Có chuẩn bị nhiều hơn nữa thì cũng ích gì, còn chưa theo đuổi được người ta, lỡ như cuối cùng bị Hà Diệp từ chối, thế thì hài chết."

Lục Tân khẽ liếc anh ấy một cái.

Châu Hướng Minh hậm hực, thật ra anh ấy cũng khá mong Hà Diệp cho Lục Tân một cú hớ thật lớn. Đến lúc ấy, dù có thế nào anh ấy cũng phải chạy đến trước mặt Lục Tân cười một trận mới được!



Đối với việc chọn chuyên ngành của con gái, Hà Dũng không có ý định nhúng tay vào.

Ông mới học hết trung học, kiến thức có hạn, huống chi những năm này khoa học kỹ thuật trong nước phát triển mạnh mẽ, mọi thứ thay đổi theo từng ngày, có vài thứ ông chưa bao giờ nghe thấy, chưa chắc đã hiểu biết bằng con gái.

"Đại học Giao thông thì Đại học Giao thông, trường ấy gần nhà mình, con đi đi về về cũng tiện. Hơn nữa, con cũng không cần tốn thời gian để thích ứng với khí hậu của phương bắc."

Biết con gái thích Đại học Giao thông, đương nhiên Hà Dũng chọn những gì con gái mình thích.

Có sự ủng hộ của ba, Hà Diệp cũng không còn bất cứ nỗi băn khoăn nào nữa, ngày hai mươi sáu cô đến trường nộp hồ sơ, lúc điền nguyện vọng một dứt khoát viết Đại học Giao thông Thượng Hải.

Sau khi điền đơn xong, các bạn lớp 8 tập trung tại lớp học để trao đổi về lựa chọn của mình.

Chu Tình chiếm chỗ ngồi phía trước Hà Diệp, sau đó ngồi dịch về sau, hai tay nâng cằm thở dài: "Chọn tới chọn lui, cuối cùng tớ vẫn quyết định báo danh vào Đại học Kinh tế Tài chính của tính chúng ta, sau này chắc chắn cũng sẽ tìm một công việc ở đây. Độ nổi tiếng của những trường khác trong tỉnh không được cao cho lắm, cái quan trọng nhất là với điểm thi của tớ muốn kén trường cũng khó."

Hà Diệp nghe xong, bỗng quay đầu nhìn về phía sau.

Lục Tân thấy động tác của cô, bèn ngước mắt nhìn.

Thế nhưng người Hà Diệp nhìn lại là Châu Hướng Minh, cô nói với Chu Tình: "Hai người cùng nộp hồ sơ vào trường đó à?"

Trước đó, mỗi lần Chu Tình nói chuyện với cô đều nói về các trường khác, chỉ có Châu Hướng Minh là đã chọn Đại học Kinh tế Tài chính từ lâu.

Chu Tình:...

Châu Hướng Minh:...

Hai người quay qua nhìn nhau, sau đó Chu Tình bày ra dáng vẻ ghét bỏ, Châu Hướng Minh vui vẻ nói: "Cậu đừng có nói là cậu thầm mến tôi đấy nhé? Đến chọn trường đại học cũng muốn chọn cùng trường với tôi."

Chu Tình: "Hứ! Quỷ mới biết cậu muốn thi Đại học Kinh tế Tài chính!"

Châu Hướng Minh: "Đừng có giấu, tôi đã nói chuyện này với Hà Diệp từ lâu rồi, chắc chắn là Hà Diệp nói cho cậu biết."

Hà Diệp: "Tôi không hề nói nhé."

Cô chẳng mấy khi nói với Chu Tình về chuyện của hai nam sinh nọ, chỉ sợ ngọn lửa hóng hớt của Chu Tình sẽ bùng cháy, càng ngày càng mạnh.

Châu Hướng Minh: "Cậu đâu cần phải bao che cho cô ấy. Chuyện đó cũng bình thường thôi, người thầm mến tôi nhiều như vậy, thêm cô ấy nữa..."

Anh ấy còn chưa nói hết câu, Chu Tình đã cầm cái chổi vọt tới, Châu Hướng Minh quen cửa quen nẻo lách qua phía sau Lục Tân chuồn ra ngoài. Trong chớp mắt hai người đã chạy ra ngoài hành lang, chơi trò cậu đuổi tôi chạy.

Hà Diệp vừa buồn cười vừa ước ao, thật ra chuyện bạn bè quen nhau cùng vào một trường đại học cũng là một chuyện khá tốt đấy chứ?

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi kết thúc, các bạn ai về nhà nấy.

Trước khi có kết quả thi, trước khi chọn trường nộp hồ sơ, mọi người chẳng có tâm trạng đi chơi xa. Bây giờ mọi chuyện lớn đều đã được giải quyết, trong nhóm lớp bắt đầu thấy mọi loại "thông báo du lịch".

Chị họ của Chu Tình muốn đến Nam Kinh để tham gia một chuyến du lịch tự lái, Chu Tình đã Hà Diệp chở mình đi và chơi ở đó ba ngày liền.

Sau khi trở về từ chuyển đi đó, Chu Tình còn muốn đến Tứ Xuyên, Vân Nam để du lịch. Thế nhưng Hà Diệp không đi nữa, phần vì cô ngại giá vé máy bay đắt, phần là vì cô đã có kế hoạch khác.

Hai tháng nghỉ hè, Hà Diệp định tìm việc làm thêm, tranh thủ kiếm chút học phí đại học, giúp ba giảm bớt gánh nặng.

Ngày mùng hai tháng bảy, lúc Hà Diệp ngồi trong thư phòng và lướt qua các bài đăng việc làm thêm gia sư ở trong thành phố này, chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh bỗng vang lên âm thanh báo có tin nhắn mới đến.

Tổ trưởng: [Còn ở Nam Kinh chứ?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Vừa về hôm qua.]

Tổ trưởng: [Mấy ngày tới cậu có kế hoạch gì không?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Chắc sẽ đi làm thêm, chứ ở nhà ngồi không cũng chán lắm.]

Lời cô nói là thật, bản thân cô đã quen với cường độ ôn tập căng thẳng của lớp 12, bỗng dưng không có việc gì để làm, thật sự rất bí bách.

Tổ trưởng: [Bên chỗ khoa học công nghệ Lam Hải đang tuyển thực tập sinh, chúng ta cùng đi nhé?]

Khoa học công nghệ Lam Hải là một công ty đã lên sàn giao dịch có tiếng trong nước, trụ sở chính của nó đặt ở ngay thành phố An, đồng thời nó cũng là doanh nghiệp vinh dự của thành phố này.

Hà Diệp động lòng: [Thực tập về cái gì thế?]

Tổ trưởng: [Có vài lựa chọn nhưng tôi nghĩ kiểm tra phần mềm khá phù hợp với chúng ta, nó giúp chúng ta học hỏi được nhiều thứ.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Khó quá nhỉ, tôi chưa tiếp xúc với khía cạnh này bao giờ.]

Tổ trưởng: [Ban đầu mọi chuyện sẽ khá dễ dàng, họ cũng sẽ không giao cho chúng ta nhiệm vụ quá khó đâu. Kỳ thực tập bắt đầu vào ngày mười bốn, hai tuần này tôi có thể dạy cậu trước.]

Có dạy hay không không phải là vấn đề, cái Hà Diệp quan tâm nhất lúc này là cái khác kìa: [Vậy thực tập ở đó có lương không?]

Lục Tân ở đầu bên kia nghe cô hỏi vậy bật cười: [Có chứ nhưng không cao. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ làm ở đó có một tháng để tích lũy kinh nghiệm. Lương một tháng này là bốn nghìn, ngoài ra còn có trợ cấp ăn uống và trợ cấp đi lại.]

Anh không hề nói cho Hà Diệp biết một điều rằng, cơ hội thực tập hè ở Lam Hải thông thường chỉ dành cho các sinh viên đã có kiến thức chuyên ngành cơ bản. Sở dĩ anh nắm được cơ hội lần ngày, không chỉ do bản thân anh mà còn là vì anh có quen biết với vài đàn anh ở Lam Hải.

Cái Lục Tân muốn là kinh nghiệm nên anh không mấy để ý đến chuyện tiền lương.

Còn Hà Diệp của hiện tại lại đang cần tiền hơn là cần kinh nghiệm: [Vậy tôi nghĩ mình nên làm gia sư thì hơn, có người nói học sinh cấp ba có điểm thi trên bảy trăm có thể nhận được mức lương là một trăm tệ cho một giờ dạy thêm đấy.]

Từ đó có thể thấy, một ngày cô chỉ cần phụ đạo cho hai học sinh, một người hai tiếng, một tháng dạy hai mươi ngày, vậy thì một tháng có thể kiếm được tám nghìn.

Làm hai tháng kiếm được mười sáu nghìn, đủ để đóng học phí của ba năm đại học, đợi đến khi cô có kiến thức chuyên ngành ở đại học, đến kỳ nghỉ tính đến chuyện đi thực tập cũng vẫn chưa muộn.

Dù không thể tìm được những lớp có học sinh như vậy cô cũng có thể đến các trung tâm gia sư, tiền lương ở đó cũng khá cao, chẳng qua là sẽ vất vả hơn một chút, không được tự do bằng việc đi làm gia sư.

Sau khi gửi tin nhắn đó đi, Hà Diệp bỗng nhận ra điều gì đó, cô vội vã bổ sung: [Thế nhưng vẫn phải cảm ơn cậu nhiều lắm, có thể đến Lam Hải thực tập chắc chắn có thể học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm. Là do tôi muốn kiếm tiền hơn nên mới lãng phí lòng tốt của cậu như thế.]

Tổ trưởng: [Không thể nói là lãng phí, chẳng qua là thấy hơi đáng tiếc một chút thôi.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Đúng vậy, hiếm lắm mới có cơ hội. Nhưng cậu có kiến thức về lập trình còn tôi như tờ giấy trắng. Việc đến đó thực tập không thích hợp với tôi lắm thì phải, áp lực lớn quá.]

Lục Tân lại cười.

Anh có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa ngớ ngẩn của Hà Diệp lúc này.

Phải chăng anh phải nói rõ ra, cô mới hiểu được ý của anh?



Hà Diệp tự đăng bài quảng cáo dạy kèm.

Điểm số trong kỳ thi đại học vừa qua của cô hết sức bắt mắt thế nên chẳng mấy chốc đã có phụ huynh liên lạc với cô. Người này là mẹ của một nam sinh lớp chín, cần gia sư phụ đạo thêm môn toán cho con mình nhưng yêu cầu lúc Hà Diệp đến nhà phải mang theo thẻ căn cước công dân, giấy chứng nhận tham gia thi đại học và phiếu báo điểm thi tuyển sinh đại học.

Những yêu cầu này đều hết sức bình thường, Hà Diệp vui vẻ đồng ý.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Hà Diệp đi tìm sách và vở ghi môn toán năm lớp 9 của mình, trong đó có cả một chồng bài thi môn toán đã được xếp gọn gàng, ngay ngắn.

Sáng thứ tư, Lục Tân giới thiệu cho cô một cuốn sáng liên quan đến người máy, tiện thể hỏi: [Chuyện gia sư, cậu tìm lớp đến đâu rồi?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Có một lớp, ngày mai tôi đến nhà người ta phỏng vấn trước xem thế nào cái đã.]

Học sinh lớp 9 đáng thương, mới ngày đầu của kỳ nghỉ hè đã bị người nhà xếp lớp cho học phụ đạo.

Tổ trưởng: [Tôi đi cùng cậu.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Hả?]

Tổ trưởng: [Cậu còn nhỏ tuổi, cũng phải xem xét phụ huynh và tính cách của học sinh đó làm sao, cứ cẩn thận một chút vẫn hơn.]

Hà Diệp lập tức nhớ tới tin tức về vụ sát hại một vài cô gái mà mình từng xem ngày trước, da gà da vịt trên người cô nổi hết cả lên.

Vì lo lắng nên cô cảm thấy lần đầu đến nhà người ta nên có một người bạn đáng tin cậy đi cùng thì hơn nhưng cô lại sợ bản thân gây thêm phiền phức cho Lục Tân: [Cậu không bận gì hả?]

Tổ trưởng: [Tôi rảnh lắm, giữa tháng tôi mới bắt đầu thực tập. Ngày mai, mấy giờ cậu bắt đầu đi?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Tám giờ tôi đi. Chỗ đó hơi xa nên tôi muốn đi sớm một chút, sao cho chín giờ có mặt tại nhà họ.]

Tổ trưởng: [Được, ngày mai gặp.]

Đặt chiếc điện thoại di động xuống, Hà Diệp nhìn lịch sử cuộc trò chuyện được ghi lại của cả hai, thoáng ngẩn ngơ một lúc.

Phải chăng Lục Tân rất thích tạo niềm vui cho bản thân bằng cách đi giúp đỡ những người khác?

Thế nhưng ngày mai ba cô phải đi siêu thị, Chu Tình và Ngô Viên Viên đều đang đi du lịch ở bên ngoài, Hà Diệp thật sự không thể tìm được ứng cử viên sáng giá nào đến nhà học sinh cùng mình vào ngày hôm sau.

Mà chính cô cũng không muốn gọi họ, bởi vì cô tìm việc làm thêm là để bản thân học được cách tự lập, lẽ ra cô nên dũng cảm cất bước đi đầu tiên mới phải. Nhưng bởi vì Lục Tân chủ động đề nghị đi cùng cô, hơn nữa gần đây anh cũng chẳng bận gì, thế nên Hà Diệp mới chấp nhận ý tốt của anh.

Ừm, ngày mai cô sẽ mời anh một cốc trà sữa trước, đợi đến khi cô kiếm được tiền rồi sẽ mời anh và Châu Hướng Minh tôm hùm đất. Còn đám chị em tốt bên kia, cô sẽ mời riêng họ một bữa khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.