Sau khi sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu mọi người lên bục giảng để tự giới thiệu bản thân theo thứ tự chỗ ngồi từ trái qua phải.
Mỗi học sinh đều có cá tính riêng. Người hoạt bát, vui vẻ thì có thể nói thêm vài câu, còn những bạn trầm lặng và hướng nội thì đại loại không nói quá ba câu.
Bắt đầu từ lúc người bạn cùng lớp đầu tiên bước lên bục giảng, Hà Diệp đã âm thầm chuẩn bị lời thoại lẫn kịch bản cho mình rồi.
“Xin chào mọi người. Tớ tên là Ngô Viên Viên, Ngô trong Ngô Tam Quế*, Viên trong Trần Viên Viên* á.”
*Ngô Tam Quế (1612-1678) là một vị tướng Trung Quốc, người đã cho người Mãn vào Trung Quốc và giúp họ thành lập nhà Thanh, sau đó lãnh đạo một cuộc nổi dậy chống lại nhà Thanh, nỗ lực mở ra triều đại của riêng mình, sau đó đầu hàng và trở thành tướng của nhà Thanh.
*Trần Viên Viên là một kỹ nữ nổi danh trong lịch sử Trung Quốc, có tự Uyển Phân. Bà là vợ lẽ của danh tướng Ngô Tam Quế, đồng thời cũng bị người đời cho là một trong những nguyên nhân khiến Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh chiếm Trung Nguyên. Trần Viên Viên là nhân vật có thật trong lịch sử xuất hiện trong Lộc Đỉnh Ký.
Vì sắp đến lượt mình nên Hà Diệp cảm thấy hơi căng thẳng. Nhưng cô lại bị chọc cười bởi những lời nói mở đầu của người bạn cùng bàn mới.
“Mặc dù thành tích học tập của tớ không tốt cho lắm nhưng tớ là người cực kỳ nhiệt tình luôn á. Sau này, nếu bạn nào gặp phải bài tập không biết cách giải thì tớ hoan nghênh các cậu đến tìm tớ để được hướng dẫn. Với tư cách là một người xếp vị trí thứ tám đếm ngược từ dưới lên trong lớp chúng ta, tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức, vắt kiệt trí óc để giải bài tập cho mọi người.”
Giáo viên chủ nhiệm đang cầm chiếc cốc giữ nhiệt để uống nước chợt đứng hình:...
Giữa tiếng cười sảng khoái và đầy thiện cảm của cả lớp, Ngô Viên Viên bước xuống bục giảng rồi nháy mắt với Hà Diệp để khích lệ cô.
Hà Diệp thế chỗ cô ấy, đứng trên bục giảng.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì một nam sinh ở hàng sau đột nhiên ho khan một tiếng giữa bầu không khí im lặng của phòng học.
Đây rõ ràng là một tín hiệu nào đó nên toàn bộ học sinh đều quay đầu lại, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng nhìn chằm chằm vào Châu Hướng Minh – người vừa giả vờ ho khan – với biểu cảm khó hiểu.
Dưới cái nhìn chòng chọc của đám đông, Châu Hướng Minh bèn tự sờ đầu mình với vẻ mặt vô tội: “Thật ngại quá, tôi đang bị đau họng. Mọi người không cần quan tâm tới tôi đâu. Cứ tiếp tục đi, tiếp tục thôi nào.”
Vì đang đứng trên bục giảng nên Hà Diệp không chỉ nhìn thấy Châu Hướng Minh mà còn trông thấy Lục Tân đang ngồi cạnh đó một cách rõ ràng.
Anh đang mặc chiếc áo sơ mi màu trắng như lúc gặp cô sáng nay, đầu anh hơi cúi xuống, trên tay cầm một cây bút như thể đang làm bài tập.
Ngược lại, người đang nhìn cô với một nụ cười xán lạn lại là Châu Hướng Minh.
Hà Diệp đột nhiên hiểu được ý tứ của Châu Hướng Minh. Chắc chắn anh ấy đã hiểu lầm điều gì đó vì bắt gặp cảnh tượng Lục Tân chủ động bắt chuyện với cô rồi.
Cô vô thức nhìn về phía Chu Tình - người bạn tốt đang ngồi ở hàng đầu tiên của mình.
Quả nhiên Chu Tình lại nở nụ cười tươi tắn với hàm ý: “Tớ biết ngay mà.”
Vì bị tình huống bất ngờ này làm gián đoạn nên Hà Diệp đã quên mất nội dung bản thảo mà mình đã nghĩ sẵn trong đầu rồi. Thế là cô vô thức mượn cách của Ngô Viên Viên:”"Xin chào mọi người, tớ tên là Hà Diệp. Hà… Hà trong họ Hà, Diệp trong cụm từ ‘lá cây*’…”
*Trong tiếng Trung, “lá cây” là “thụ diệp”.
Trong lúc cô đang nói chuyện, Lục Tân mới ngước mắt lên, đồng thời thả lỏng bàn chân đang giẫm lên chân của Châu Hướng Minh.
Chẳng biết cô gái trên bục giảng đang bị ảnh hưởng bởi màn giả ho khoa trương vừa rồi của Châu Hướng Minh hay là ngượng ngùng đỏ mặt vì phần giới thiệu hơi hời hợt của mình. Cô chỉ giới thiệu tên họ rồi vội vàng rời khỏi bục giảng.
“Da mặt của cô ấy mỏng quá đi mất.”
Châu Hướng Minh nghiêng đầu đến gần Lục Tân để lén lút chia sẻ những gì mình quan sát được về người bạn cùng lớp tên là Tiểu Diệp.
Lục Tân: “Cậu biết thế thì tốt, sau này bớt trêu chọc cô ấy đi.”
Châu Hướng Minh cố tình bày ra nét mặt lưu manh: “Tôi chọc ghẹo cô ấy thì sao nào? Chuyện này có liên quan gì tới cậu đâu nhỉ?”
Lục Tân: “Đừng lôi chuyện có ‘liên quan’ hay không vào đây. Tôi đã giới thiệu cậu với cô ấy rồi. Tôi không muốn cô ấy thông qua nhân phẩm hư hỏng của cậu mà cũng nghi ngờ đạo đức của tôi đâu.”
Châu Hướng Minh: “Xem như cậu giỏi. Nếu có bản lĩnh thì cậu cứ giả vờ giả vịt cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau đi.”
Lục Tân ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục quan sát những người bạn cùng lớp khác giới thiệu bản thân.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt dãy của bọn họ.
Châu Hướng Minh lên trước. Anh ấy là một người cà lơ phất phơ nên cách nói chuyện cũng hết sức hài hước và thú vị. Đây chính là kiểu người dễ dàng thu hút sự chú ý của các cô gái.
Tuy nhiên Lục Tân lại chú ý một chuyện: Hà Diệp - người trước đó vẫn luôn lịch sự lắng nghe phần giới thiệu của các bạn bè cùng lớp – lại cúi đầu đọc sách khi Châu Hướng Minh đi ngang qua chỗ ngồi của các cô.
Tức giận rồi à?
Sau khi Châu Hướng Minh trở lại vị trí, Lục Tân bèn rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Hà Diệp vẫn đang đọc sách như cũ. Nhưng khi Lục Tân đi ngang qua chỗ mình, cô lại không thể kìm lòng nên đã nhìn theo chiếc áo sơ mi màu trắng của anh trong vài giây.
Thực ra chuyện này không liên quan gì đến Lục Tân cả, chỉ là bạn bè của hai người đã suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nhưng mà càng như vậy, Hà Diệp lại càng muốn chứng minh rằng giữa cô và Lục Tân thực sự không có quan hệ gì cả.
Vì vậy trong khi Lục Tân giới thiệu, Hà Diệp cũng chẳng ngẩng đầu nhìn lên.
“Tôi tên là Lục Tân, Lục trong từ ‘đại lục’, Tân trong ‘Phong yên vọng Ngũ Tân*’. Từ nay về sau, chúng ta sẽ là bạn bè cùng lớp, nếu các cậu có bất kỳ thắc mắc nào liên quan tới vấn đề học tập thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
*Phong yên vọng Ngũ Tân: Một câu thơ trong bài “Tống Đỗ thiếu phủ đi nhậm chức ở Thục Châu” của Vương Bột.
Khuôn mặt của anh có đường nét tuấn tú nhưng lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh nhạt nên sẽ tạo cho người khác cảm giác xa cách, song cách nói chuyện của Lục Tân lại vô cùng điềm tĩnh và lịch sự, không hề lạnh nhạt với người khác trong suốt phạm vi nghìn dặm như lời đồn.
Do đó, Hà Diệp càng thêm chắc chắn rằng: Ba lần Lục Tân chủ động mở lời với cô thực sự chỉ xuất phát từ phép lịch sự giữa bạn bè cùng lớp mà thôi.
Lục Tân giới thiệu xong thì trở về chỗ ngồi, không cần cố ý quan sát thì anh cũng biết cô vẫn đang đọc sách.
Trong số năm mươi sáu học sinh trong lớp, chỉ có Lục Tân và Châu Hướng Minh bị cô phớt lờ.
Thế mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này lại còn nháy mắt ra hiệu với anh: “Sao năm nay cậu nói nhiều thế hả? Trước đây cậu chỉ xưng tên thôi mà!”
Lục Tân lấy một chiếc tai nghe ra, sau đó nhét nó vào một bên lỗ tai gần thằng bạn của mình.
Vì ngày khai giảng năm nay trùng với chủ nhật nên không có lớp tự học nào được sắp xếp vào buổi tối.
Trước khi tan học vào lúc trời nhá nhem tối, lớp của Hà Diệp đã xác định xong các thành viên của ban cán sự lớp cùng với các tổ đảm nhận trực nhật.
Hà Diệp không tham gia bầu chọn ban cán sự lớp, còn các tổ trực nhật thì được sắp xếp theo số báo danh của từng học sinh. Cô thuộc tổ một và chịu trách nhiệm vệ sinh lớp học vào mỗi thứ hai hàng tuần.
Tổ trưởng của tổ một là Lục Tân.
Trong giờ giải lao, Lục Tân gọi tám người bạn cùng lớp kiêm cùng tổ ra hành lang để thảo luận về nhiệm vụ vệ sinh của ngày mai.
“Một người sẽ chăm sóc cây xanh và bật, tắt đèn. Ai muốn làm chuyện này?”
Nhiệm vụ này tương đối dễ dàng nên trong lòng Hà Diệp đã dao động rồi. Nhưng cô không thể nào giành giật nó một cách không biết ngượng được.
Cô ta là học sinh xuất sắc, xếp hạng thứ hai trong lớp.
Không ai tranh giành với Trần Huyên cả.
“Một người phụ trách dọn dẹp bục giảng và lau sạch các bệ cửa sổ trong phòng học.”
Vương Văn Bân - học sinh giỏi xếp hạng ba, có dáng người thấp hơn cả Hà Diệp - bèn giơ tay lên.
“Ba người lau bảng, buổi sáng một người, buổi chiều một người, người còn lại sẽ phụ trách lau bảng trong giờ tự học buổi sáng lẫn buổi tối. Những ai muốn nhận nhiệm vụ này?”
Hà Diệp cụp mắt xuống để bày tỏ rằng cô không có hứng thú với công việc này.
Cô ngại giành lấy những nhiệm vụ đơn giản, đồng thời cũng không hề hăng hái tranh giành những chuyện buộc phải hít bụi nhiều nhất.
Ba chàng trai bèn nhìn nhau rồi phân chia trách nhiệm này.
“Một người sẽ lau sàn nhà và cửa sổ bên ngoài hành lang.”
Hà Diệp và một cô gái khác gần như giơ tay cùng lúc.
Sau khi thoáng nhìn nhau, Hà Diệp bèn nhượng bộ: “Cậu làm đi.”
Cô gái kia nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn cậu. Vậy tớ sẽ không khách sáo đâu.”
Hà Diệp cảm thấy thế này cũng không tệ vì cô chẳng cần phải ra ngoài để kiểm tra hành lang trong các giờ giải lao nữa, vừa khéo có thể đọc sách nhiều hơn một chút.
Thấy họ đã tự thương lượng với nhau một cách ổn thỏa nên Lục Tân bèn nhìn danh sách trong tay rồi nói tiếp: “Ba người còn lại sẽ chịu trách nhiệm quét dọn sàn nhà sau tiết tự học buổi tối. Tôi sẽ đảm nhận việc lau sàn, còn các cậu lo việc quét tước được không?”
Hà Diệp đang định gật đầu thì một cô gái khác đột nhiên nói khẽ: “Nếu lúc nào cũng để cậu lau sàn thì cũng không hay cho lắm. Hay là ba người chúng ta thay phiên nhau làm nhiệm vụ này nhé?”
Trong lòng Hà Diệp chợt cảm thấy áy náy. Là do ý thức của cô vẫn chưa đủ cao đây mà!
Lục Tân liếc nhìn Hà Diệp rồi trả lời: “Không sao đâu. Tôi đã quen với việc rời khỏi lớp sau cùng rồi.”
Sau giờ học, Hà Diệp thu dọn cặp sách gọn gàng rồi đi xuống cầu thang cùng với Chu Tình và Ngô Viên Viên.
Chu Tình: “Bây giờ mới là khai giảng thôi mà tớ đã cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.”
Ngô Viên Viên: “Chuẩn cơm mẹ nấu luôn á. Nếu không phải là do nằm bò trên bàn học không được thoải mái thì tớ đã có thể ngủ cả buổi chiều rồi.”
Hà Diệp - người đã chuẩn bị trước bài học ngày mai và làm các bài tập tương ứng bèn phối hợp bằng cách tiếp tục giữ im lặng.
Chu Tình: “Viên Viên cũng học ngoại trú hả?”
Ngô Viên Viên: “Ừm. Nhưng tiếc là tớ và Hà Diệp không sống cùng một khu chung cư. Cậu ấy đi về phía đông còn tớ thì về phía tây, nếu không thì bọn tớ còn có thể bầu bạn trên đường á.”
Chu Tình: “Tớ thực sự hâm mộ các cậu lắm luôn á. Vì nhà rất xa nên tớ chỉ có thể học nội trú thôi.”
“Học nội trú tốt biết bao. Cậu có thể ngủ sớm hơn và dậy muộn hơn bọn tôi, cũng chẳng cần sợ dầm nắng dãi mưa luôn. Khuyết điểm lớn nhất là phải giành giật nhà vệ sinh thôi mà.”
Một chàng trai đột nhiên nói xen vào từ phía sau khiến ba cô gái đồng thời quay đầu lại. Họ lập tức nhìn thấy Châu Hướng Minh và Lục Tân.
Rõ ràng người hớt lời họ chính là Châu Hướng Minh.
Hà Diệp là người đầu tiên nhìn sang chỗ khác.
Chu Tình bực bội trách cứ Châu Hướng Minh: “Nếu thấy nó tốt đến vậy thì sao cậu không học nội trú đi? Chỉ biết nói mát để châm chọc người khác thôi.”
Châu Hướng Minh đáp trả: “Mẹ tôi tiếc tiền ăn ở nên mới không cho tôi ở lại trường chứ bộ.”
Chu Tình:...
Cô ấy vừa tức giận đến mức thở phì phò vừa quay đầu lại. Mãi đến khi rời khỏi tòa nhà dạy học, Chu Tình mới sực nhớ ra điều gì đó nên đã quay sang hỏi Châu Hướng Minh: “Lúc Hà Diệp nhà tôi lên bục giảng giới thiệu bản thân, tại sao cậu lại phá đám cậu ấy hả?”
Châu Hướng Minh đáp: “Sao lại gọi đó là phá đám chứ? Tôi bị ngứa họng nên mới ho khan một tiếng mà, thế cũng không được á hả?”
Chu Tình:...
Hà Diệp nói lời tạm biệt cô ấy: “Bọn tớ đi lấy xe đạp nhé.”
Biết Hà Diệp không thích nghe những điều này nên Chu Tình bèn mỉm cười và vẫy tay với cô.
Châu Hướng Minh: “Cậu còn câu hỏi nào nữa không? Nếu không có thì bọn tôi cũng đi đây.”
Chu Tình trừng mắt với anh ấy một cách hung dữ rồi quay sang nhìn Lục Tân.
Anh đang đeo cặp sách trên một bên vai, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng và hờ hững như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều không hề liên quan đến anh.
“Thế nào? Vừa rồi tôi đã giả vờ như thật nhỉ? Tôi hoàn toàn không bán đứng cậu đâu đấy.”
Ném cặp sách vào giỏ xe đạp xong, Châu Hướng Minh vừa cúi xuống mở khóa xe đạp vừa tranh công với Lục Tân bên cạnh.
Lục Tân vẫn giữ nguyên biểu hiện: Nghe không hiểu và cũng chẳng buồn quan tâm.
Châu Hướng Minh bèn bật cười châm chọc.
Hai người họ vừa đạp xe ra khỏi khuôn viên trường thì phát hiện Hà Diệp đang ở trước mặt họ, cách đó hơn 50 mét.
Có quá nhiều học sinh đang rời khỏi trường cùng một lúc nên bóng dáng của Hà Diệp bị xen lẫn trong đám đông, lúc ẩn lúc hiện.
Nếu chẳng phát sinh tình huống đặc biệt nào thì tốc độ đạp xe của các cô gái cũng không nhanh cho lắm. Châu Hướng Minh thấy Lục Tân đang đạp xe với tốc độ thong thả thì cất tiếng hỏi: “Sao hôm nay cậu lại đi như một con ốc sên vậy hả?”
Cả hai người đã học ngoại trú cùng nhau từ thời còn học trung học cơ sở rồi. Mỗi lần về nhà sau giờ học, anh và Châu Hướng Minh luôn là hai tuyển thủ đầu tiên lao ra khỏi khu vực cao điểm của trường.
Lục Tân: “An toàn là trên hết.”
Châu Hướng Minh:...
“Vịt chết cứng miệng. Nếu đã thích người ta rồi thì cứ nói thẳng ra đi. Ai mà chẳng từng thích con gái trong độ tuổi dậy thì cơ chứ! Chuyện này vốn dĩ có gì mất mặt đâu. Mà hai người chúng ta là mối quan hệ gì hả? Đâu đến mức cậu phải hành động như vậy đâu?”
Dường như Lục Tân không hề nghe lọt tai.
Khi họ càng lúc càng cách xa trường thì số lượng học sinh trên đường cũng dần thưa thớt.
Vì có đèn đỏ ở phía trước nên Hà Diệp bèn dừng lại.
Thấy vậy, Lục Tân cũng dừng lại ven đường.
Con ngươi của Châu Hướng Minh suýt chút nữa đã rớt ra ngoài: “Ý cậu là sao? Chúng ta còn cách ngã tư đường năm mươi mét nữa mà, nếu tiếp tục đạp xe thì sẽ vừa vặn vượt qua đèn xanh á!”
Lục Tân nhìn bóng lưng của Hà Diệp rồi nhẹ nhàng nói: “Tránh làm cô ấy nghi ngờ.”
Châu Hướng Minh cảm thấy hơi khó hiểu: “Cậu không muốn Hà Diệp nhận ra cậu thích cô ấy hả?”
Lục Tân: “Chưa tới mức gọi là thích.”
Châu Hướng Minh: “Vậy thì đó là gì? Chủ động bắt chuyện với người ta, lại còn cố tình đi chậm để bám theo người ta nữa. Tất cả hành động của cậu đều là chứng cứ xác thực cho thấy cậu đã động lòng rồi.”
Lục Tân nhìn bạn mình trong chốc lát, cuối cùng đưa ra kết luận: “Cho dù tôi có nói với cậu thì cậu cũng không hiểu đâu.”
Châu Hướng Minh: “Đừng mà. Cậu hãy nói cho tôi biết đi! Tôi nhất định sẽ hiểu mà.”
Lục Tân vừa mỉm cười vừa nhìn về phía trước, chẳng buồn để ý tới anh chàng nữa.
Hà Diệp không hề biết rằng hai người họ đang ở phía sau cô với khoảng cách không xa, vì vậy cô chỉ chú ý vào việc lái xe về phía trước, chào hỏi ba mình ở lối vào siêu thị rồi về nhà chuẩn bị bữa tối.
“Hôm nay khai giảng thế nào? Trong lớp con có nhiều người quen không?”
Hà Dũng lo lắng hỏi han trong lúc đang ăn bữa tối do con gái mang đến.
Hà Diệp trả lời: “Hầu như không có ạ. Nhưng mà Chu Tình cũng học chung lớp với bọn con đấy. Hơn nữa, người bạn mới đang ngồi cùng bàn với con cũng rất thân thiện và hòa đồng ạ.”
Hà Dũng: “Vậy là tốt rồi. Nếu có Tiểu Tình ở đó thì ba sẽ không cần lo lắng về việc con sẽ bị bắt nạt hay là không có ai giúp đỡ con nữa.”
Hà Diệp cảm thấy bất lực với ba mình: “Năm nào ba cũng lo lắng về điều này cả.”
Hà Dũng: “Ai bảo con thành thật và hiền lành quá làm chi. Ba sợ con sẽ chịu thiệt.”
Hà Diệp: “Con cũng không hiền lành đến vậy đâu.”
Cô kể với ba mình về sự phân công lao động của tổ trực nhật.
Hà Dũng bèn nói: “Tổ trưởng của các con là người rất tốt bụng nên mới chủ động nhận công việc lau sàn đấy. Thời buổi hiện nay, hầu hết trẻ con đều được nuông chiều từ bé nên làm gì có ai biết lau sàn ở nhà đâu! Trừ khi chúng cũng hiểu chuyện như con thôi.”
Hà Diệp cũng thừa nhận rằng Lục Tân thực sự rất rộng lượng.
“Số thứ tự của tổ trưởng tổ con là bao nhiêu?”
“Số 1 ạ. Cậu ấy không bao giờ tụt khỏi top 5 trong bảng xếp hạng của khối.”
“Nếu học giỏi như vậy thì có phải thằng bé có thể thi đậu vào trường Đại học Thanh Hoa hay là Đại học Bắc Kinh không?”
Hà Diệp gật đầu với vẻ ngưỡng mộ. Theo kết quả thi đại học mấy năm nay của trường trung học phổ thông số 2 thì toàn bộ học sinh thuộc top 30 toàn trường đều có thể vào trường Đại học Thanh Hoa hoặc là Đại học Bắc Kinh, hơn nữa cơ hội của những học sinh thuộc top 50 cũng rất lớn, còn chuyện sau đó có lẽ phải phụ thuộc vào may mắn.
Thấy sắc mặt của con gái thay đổi từ rạng rỡ sang rầu rĩ, Hà Dũng vội vàng nói: “Còn một năm nữa cơ mà. Các con hãy tiếp tục cố gắng đi, biết đâu có thể lọt vào top 50 thì sao!”
Hà Diệp nói với ba mình rằng ông đừng ôm ấp bất kỳ hy vọng nào cả nhưng trong lòng cô lại âm thầm tự động viên chính mình.
Cho dù không thể thi đậu vào trường Đại học Thanh Hoa hay là Đại học Bắc Kinh thì vẫn còn những trường đại học nổi tiếng khác, vậy nên tiếp tục học tập chăm chỉ luôn là một điều đúng đắn!