Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 32: Anh và cô sẽ bên nhau mãi mãi



Trung tâm thương mại vào ngày chủ nhật cực kỳ đông đúc.

Hà Diệp đi theo Lục Tân lên thẳng tầng hai. Ở đây, có rất nhiều các cửa hàng quần áo với đủ các nhãn hiệu khác nhau và phần lớn là đồ nữ. 

Điều hoà bên trong trung tâm thương mại được bật hết công suất cho nên khi được Lục Tân cầm tay Hà Diệp chẳng hề có cảm giác nhớp nháp vì bị đổ mồ hôi tay. Không giống như ban nãy khi ở bên ngoài, cô thật sự không muốn để cho anh dắt mình chút nào.  

Xung quanh hai người họ cũng có rất nhiều những đôi tình nhân trẻ cho nên họ thế này cũng chẳng phải là điều gì bất thường, ngoại trừ việc tỷ lệ người quay đầu nhìn lại có vẻ hơi cao. 

Đa số đều là những cô gái lén lút ngoảnh lại để nhìn trộm Lục Tân. 

Mà Lục Tân trong mắt của Hà Diệp là một chàng trai có vóc dáng cao gầy và rắn rỏi, chỉ từng đó thôi cũng đủ để thu hút rất nhiều những ánh nhìn của mọi người xung quanh. Huống hồ, anh còn có một khuôn mặt với khí chất lạnh lùng như vậy càng khiến cho cảm giác tồn tại của anh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. 

Kể cả lúc mà anh và cô vẫn chưa quen biết nhau, Hà Diệp đã nghe Chu Tình khen ngợi Lục Tân vô số lần rồi. 

Hà Diệp nhìn đi nơi khác. 

Theo lý mà nói thì cô rất hạnh phúc và tự hào khi có thể có được một người bạn trai như thế này cho nên khi vừa mới biết Lục Tân thích mình, Hà Diệp thực sự cảm thấy vừa mừng vừa lo, vì được thích nên đâm ra sợ hãi. 

Có điều nếu như một chàng trai không thân quen gì cho lắm đột nhiên xuất hiện và tỏ tình với cô, hơn nữa nhan sắc của anh hơi xấu một xíu hoặc là thành tích của anh không xuất chúng như thế, Hà Diệp chắc chắn sẽ không đồng ý. 

Ngoại trừ những yếu tố xuất sắc bên ngoài, Lục Tân còn đối xử cực kỳ tốt với cô. Cho dù thời tiết có nóng nực đến mức nào đi chăng nữa, anh cũng sẵn sàng đi dạy thêm cùng cô, còn kiên nhẫn dạy cô học lập trình. 

Có điều, tại sao hẹn hò càng lâu thì lúc ở bên cạnh anh ngược lại cô càng ngày càng cảm thấy không được thoải mái nhỉ?

Hà Diệp vẫn còn nhớ lần đầu tiên Lục Tân hẹn cô đi xem phim, cô vẫn cảm thấy khá thoải mái, cho đến khi anh đột nhiên hôn cô một cách cuồng nhiệt ở trong gian hàng. 

Khó khăn lắm cô mới có thể quen với kiểu hôn đó thế mà anh lại...

Khi bàn tay bị lay nhẹ một cái, Hà Diệp mới hoàn hồn lại. 

Lục Tân chỉ vào cửa hàng bên cạnh và nói: “Cửa hàng này thế nào?”

Hà Diệp nhìn tên nhãn hiệu phía trên cửa trước, là một cái tên rất quen thuộc, là loại mà trước đây khi cô và Chu Tình đi mua sắm thường chỉ nhìn chứ không mua. 

Những học sinh cấp ba có gia cảnh bình thường như hai người họ, những thứ đẹp thì thích thật nhưng tiền tiêu vặt có hạn, thế nên tuyệt đối không nỡ bỏ ra mấy trăm tệ chỉ để mua một bộ quần áo.

“Đắt quá.” Hà Diệp kéo người bạn trai đang định đi vào lại. 

Lục Tân: “Chúng ta vào xem thử trước, nếu không vượt quá ngân sách mà anh dùng mua quần áo cho bản thân thì cũng không được tính là đắt.”

Lúc này, Hà Diệp mới chú ý đến nhãn hiệu của quần áo trên người bạn trai của mình. Cô nhìn từ dưới lên trên và thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là giày. 

Được rồi, đôi giày này hẳn là không hề rẻ chút nào. 

Người đã bị Lục Tân kéo vào cửa hàng.

Một cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi tươi cười tiến tới.

Không đợi đối phương lên tiếng, Lục Tân đã khách sáo nói: “Chúng tôi dạo quanh một lát.”

Cô nhân viên bán hàng hiểu ý gật đầu,  mỉm cười đứng nguyên tại chỗ.

Vào thì cũng đã vào rồi, Hà Diệp quan sát đánh giá từng bộ quần áo mà mình đi qua, có những kiểu dáng quá trưởng thành, cô chỉ nhìn lướt qua trong chốc lát, cũng có những bộ quần áo đáp ứng tiêu chí lựa chọn của cô nhưng xét đến yếu tố giá cả, Hà Diệp cũng không xem kỹ cho lắm. 

Rẽ sang góc khác, ở phía trước là một dãy treo những chiếc váy.

Hà Diệp vừa liếc qua đã nhìn thấy một chiếc váy liền thân màu trắng, trên đó in một vài bông hoa anh đào thưa thớt màu hồng và được điểm xuyết thêm những chiếc lá xanh. 

Trong ba năm học cấp ba, cô rất ít khi mặc váy nhưng đó là bởi vì để hoạt động cho tiện chứ không có nghĩa là Hà Diệp sẽ không rung động trước những chiếc váy xinh đẹp. 

Nhưng giây tiếp theo, Hà Diệp chợt nhận ra đó là một chiếc váy hai dây. Mặc dù đây không phải kiểu váy hở vai và ngực quá nhiều nhưng trong đầu của Hà Diệp vẫn hiện lên chữ “pass”.

“Em thích chiếc váy này à?”

Lục Tân kéo cô bạn gái đang sắp sửa bước đi của mình lại và nhìn qua chiếc váy kia một chút.

Hà Diệp nhỏ giọng nói: “Thôi đi, em không quen mặc váy hai dây.”

Lục Tân: “Tại sao vậy? Rất thích hợp mặc vào thời tiết nóng nực.”

Hà Diệp ngoài mặt thì từ chối nhưng ánh mắt thì lại không nhịn được mà liếc nhìn về phía chiếc váy kia.

Lục Tân thấy vậy thì ra hiệu cho cô nhân viên bán hàng đi tới. 

“Chiếc váy này rất đẹp, những cô gái trẻ như bạn đây mặc rất hợp. Bạn cứ vào thử trước đã, bạn mặc size bao nhiêu?”

Đối mặt với ánh mắt mong đợi lẫn nhiệt tình của cô nhân viên bán hàng và cả sự cổ vũ của bạn trai, Hà Diệp đành phải trả lời: “Em mặc size M.”

Hiện tại cô đã cao một mét sáu tám rồi. 

Cô nhân viên bán hàng nhanh chóng tìm được một chiếc váy size M và dẫn Hà Diệp một mạch đi thẳng đến phòng thử đồ.

Sau khi đóng cửa lại, Hà Diệp lật mác của chiếc váy ra xem giá trước, 899 tệ!

Người sau khi thi tốt nghiệp xong mới phất lên – Hà Diệp trố mắt nhìn. 

Cô không thử nữa mà chỉ đứng lề mề trong phòng thử đồ một lát sau đó cầm chiếc váy đi ra ngoài, giả vờ như mình không hài lòng rồi kiên quyết kéo Lục Tân rời đi. 

Sau khi đi mua sắm hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng Hà Diệp cũng miễn cưỡng mua một cái áo ngắn tay có giá 199, thành công thỏa mãn tâm nguyện của bạn trai muốn dùng tiền lương mua quần áo cho cô.

Ăn trưa xong, bởi vì thời tiết quá nóng nên Hà Diệp không muốn đi đâu chơi nữa, thế là hai người họ cứ như thế kết thúc buổi hẹn hò, ai về nhà nấy. 

Hà Diệp đi tắm sau đó thoải mái, thư giãn nằm trên giường.

Dường như đã lâu lắm rồi cô không được thư thái như thế này, mấy ngày nay cô không bận soạn bài, dạy học thì cũng sẽ bận hẹn hò với Lục Tân, cuối cùng thì Hà Diệp cũng có một buổi chiều hoàn toàn thuộc về riêng mình rồi. 

Tắt chuông điện thoại, lần đầu tiên Hà Diệp ngủ trưa một giấc hơn ba tiếng đồng hồ. 

Sau khi thức dậy, ánh mặt trời ở bên ngoài lúc này vẫn còn chói chang, Hà Diệp dụi dụi mắt sau đó dựa người vào đầu giường nghịch điện thoại. 

Lục Tân đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

[Anh đang ở cầu thang.]

[Em đang làm gì đó?]

Lời nhắc đã bỏ lỡ một cuộc gọi video.

[Em ngủ rồi à?]

[Anh đi trước đây, lúc nào dậy thì trả lời anh.]

Hà Diệp bối rối gửi cho anh một tin nhắn: [Em mới ngủ dậy, trước đó có chuyện gì à?]

Tổ trưởng: [Bây giờ anh đến đó nha?]

Hà Diệp bĩu môi: [Để làm gì?]

Tổ trưởng: [Em yên tâm, không phải như em nghĩ, hôm nay sẽ không làm thế đâu.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Thật ư?]

Tổ trưởng: [Thật.]

Thế là Hà Diệp lập tức dậy đi rửa mặt chải tóc. 

Năm phút sau, cô nhẹ nhàng đi xuống cầu thang. 

Trong tay của Lục Tân đang cầm một chiếc túi giấy màu trắng có in tên nhãn hiệu của cửa hàng quần áo nữ kia. 

Hà Diệp ngây người. 

Lục Tân đưa chiếc túi cho cô: “Anh muốn tặng em thứ mà em thật sự thích. Giá của chiếc váy này thật sự cũng không đắt lắm, chí ít thì với tiền lương của anh hoàn toàn có thể mua được nó.”

Hà Diệp cắn môi.

Lục Tân mỉm cười: “Giảm giá 15%, không phải giá gốc.”

Hà Diệp: “Lỡ như em mặc không vừa thì sao?”

Lục Tân: “Vậy thì anh sẽ đi đến đó thêm chuyến nữa rồi đổi sang cỡ vừa với em.”

Rốt cuộc, Hà Diệp cũng hết cách. 

Lục Tân: “Em mặc thử xem?”

Đồ thì cũng đã mua rồi, Hà Diệp chỉ đành cúi đầu cầm lấy chiếc túi giấy và đi về nhà. 

Sau khi kéo rèm cửa sổ trong phòng ngủ lại, Hà Diệp cởi áo rồi mặc chiếc váy mới lên người. 

Trong tủ quần áo có gắn một chiếc gương soi toàn thân, Hà Diệp vừa mở tủ ra, chiếc gương bên trong lập tức phản chiếu dáng vẻ của cô hiện tại, cánh tay và bờ vai của cô trắng nõn nà, khuôn mặt thì ửng hồng. 

Nếu như nói mình không thích thì chắc chắn chính là đang nói dối. 

Hà Diệp ngắm nghía từ sau ra trước, sau đó giơ hai cánh tay lên, tự mình cảm thấy khó hiểu bởi vì dù đã mười tám tuổi rồi nhưng nách của cô vẫn mịn màng nhẵn bóng, rất tiện để mặc váy hai dây. 

Tổ trưởng: [Em thấy sao?]

Hà Diệp ngồi lên trên giường, trả lời: [Cũng tàm tạm.]

Tổ trưởng: [Anh vẫn chưa đi, em ra đây anh xem nào?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Không, anh có thể đi rồi đó, em cảm ơn.]

Dưới cầu thang, Lục Tân mỉm cười: [Em thích thì tốt, anh đi nhé, tối nay em còn muốn học lập trình không?]

Diệp Tử tròn trình: [Có, nhưng chúng ta không được xao nhãng.]

Tổ trưởng: [Được.]

Ngày hai mươi hai tháng tám, Hà Diệp học xong hai tiết học cuối cùng và công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè lần này cũng đã hoàn toàn kết thúc. Thời gian còn lại, cô sẽ dành để chuẩn bị cho ngày khai giảng và để bản thân được nghỉ ngơi thật tốt. 

Biết cô đã xong việc, Chu Tình đề xuất mọi người ra ngoài tụ tập, đợi đến khi bắt đầu học đại học, ai nấy đều bận bịu với bài vở và học tập thì sẽ rất khó có cơ hội gặp nhau đông đủ. 

Cô ấy đã nói trong nhóm Wechat gồm sáu người đã cùng tổ chức sinh nhật cho Hà Diệp trước đây. 

Sau khi tất cả mọi người đều đồng ý thì Lục Tân mới ra mặt: [Được, chầu này tôi mời.]

Chu Tình: [Lẽ ra cậu nên mời bọn tôi từ lâu rồi! Không ăn của cậu một bữa thì bọn tôi sẽ không chấp nhận cậu làm bạn trai của Tiểu Diệp nhà chúng tôi đâu!] 

Ngô Viên Viên: [Đúng thế, đúng thế, thông lệ quốc tế.]

Châu Hướng Minh: [Trời ơi, cuối cùng tôi cũng đợi được đến bữa ăn này rồi! Cảm tạ chụy em đã cho tôi cơ hội ăn chực. Các cậu không biết đâu, trong thời gian nghỉ hè, tôi đã hẹn cậu ấy rất nhiều lần luôn, thế mà người ta cứ giống như là chẳng hề quen biết tôi vậy, trái tim của tôi sắp đóng băng đến nơi rồi đây này!]

Lý Lương: [Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết nông sâu lòng người, cái tên Lục Tân này, đúng là trọng sắc khinh bạn quá thể.]

Chu Tình tag Hà Diệp: [Ra mà quản người đàn ông của cậu đi kìa.]

Ngô Viên Viên và hai người kia cũng theo đó mà lần lượt tag Hà Diệp vào. 

Hà Diệp bên này đang âm thầm lặng lẽ nhìn màn hình:...

Lục Tân gửi thẳng tên một nhà hàng vào nhóm để thay đổi chủ đề.

Ngày hôm sau, khi Hà Diệp ra khỏi nhà thì Lục Tân và Châu Hướng Minh đã đứng ở bên ngoài tòa nhà số 7 đợi cô. 

Vẻ mặt của Châu Hướng Minh cực kỳ khoa trương: “Trời ơi, thì ra Hà Diệp trông như thế này à, lâu quá không gặp nên tôi cũng quên mất tiêu!”

Hà Diệp bị anh ấy chọc cười. 

Thật kỳ lạ, mặc dù Lục Tân là bạn trai của cô nhưng cô lại cảm thấy thoải mái hơn khi ở cùng với Châu Hướng Minh. 

Có thêm Châu Hướng Minh, bầu không khí ngay lập tức đã trở nên sôi nổi hơn. So với cuộc sống thực tập của Hà Diệp và Lục Tân, Châu Hướng Minh đã trải qua một kỳ nghỉ hè thú vị và đặc sắc hơn nhiều, dường như cả kỳ nghỉ của anh ấy chỉ toàn là lên đường đi du lịch. 

“Nhìn tôi với Lục Tân xem, đúng là giống như hắc bạch vô thường vậy!”

Hà Diệp cười cười: “Sau khi vào học che chắn một chút thì sẽ trắng trở lại thôi.”

Châu Hướng Minh: “Vậy thì cậu quên mất kỳ huấn luyện quân sự ở trường đại học rồi à, hai tuần trôi qua, chắc chắn tôi sẽ đen càng đen hơn cho coi.”

Hà Diệp không thể nhìn vào khuôn mặt rám nắng của anh ấy được bởi vì khi anh ấy nghiêm túc nhìn thì rất hài hước. 

Lục Tân đang đi bên cạnh Hà Diệp dường như trở thành người dư thừa, giống như mọi người đi trên con đường tan học về nhà vào năm lớp 12 vậy. 

Khi đến nhà hàng, người được vây quanh bởi hai chị em tốt – Hà Diệp lại càng không có cách nào có thể để ý đến bạn trai của mình được.  

Lẩu được bày lên, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu và rõ ràng thì trêu chọc Lục Tân chính là chủ đề hot nhất. 

Chu Tĩnh bày ra vẻ mặt dọa dẫm: “Tiếp theo, cậu và Tiểu Diệp đáng yêu phải yêu xa đó nha. Tiểu Diệp học ngành kỹ thuật cơ khí, hầu hết học sinh trong lớp đều là con trai, thế nào liệu góc tường có bị đào* không ta?”

*Đào góc tường: là cụm từ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của người khác. 

Lục Tân không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Châu Hướng Minh khinh thường Chu Tình: “Thế thì cậu không hiểu sức chiến đấu của cậu ấy rồi. Để tôi nói cho cậu nghe nè, cậu ấy biết bày mưu tính kế lắm đó! Nghĩ đến việc lúc đó Hà Diệp muốn thi vào Đại Học Giao thông, tôi đã sốt ruột thay cho Lục Tân rồi, thế nhưng kết quả cậu ấy đã nói gì chứ? E hèm e hèm...”

Sau đó, Châu Hướng Minh cố ý bắt chước dáng vẻ và giọng điệu của Lục Tân, khuôn mặt của anh ấy trở nên lạnh lùng và nói: 

“Ngày thường thì gọi video, cuối tuần hay kỳ nghỉ đông, nghỉ hè đều có thể gặp nhau, cũng không thể bảo là quá xa.”

“Ngồi tàu cao tốc năm tiếng, cũng ổn mà.”

Tất cả mọi người: “...”

Chu Tình là người đầu tiên nhìn về phía Lục Tân rồi bộc phát: “Không phải chứ, lúc đó cậu còn chưa theo đuổi được Tiểu Diệp, thế mà thậm chí đã tra xong chuyến tàu cao tốc từ Bắc Kinh đến Thượng Hải rồi ư?”

Từ đầu đến cuối, Lục Tân vẫn vô cùng thản nhiên, ánh mắt của anh chỉ nhìn về phía bạn gái của mình. 

Đây là lần đầu tiên Hà Diệp nghe nói về những chuyện này, cô bị rơi vào trạng thái kinh ngạc tột độ, kinh ngạc vì anh thực sự dự định sau này mỗi tuần đều sẽ ngồi tàu cao tốc đi tới đi lui để gặp cô ư?

Châu Hướng Minh khịt mũi: “Các cậu đừng có mà đánh giá thấp Lục Tân. Cậu ấy có thể nhịn được một năm ủ âm mưu rồi mới hành động với Hà Diệp thì ngồi tàu cao tốc năm tiếng có là gì chứ? Có nhan sắc, có tiền, có thời gian, cho dù xung quanh Hà Diệp có nhiều con trai hơn đi nữa thì cũng không cạnh tranh nổi Lục Tân.”

Lý Lương: “Chính xác, lão Lục một là không yêu đương, còn mà đã yêu đương rồi thì đừng hòng ai có thể đào được góc tường của cậu ấy.”

Chu Tình ôm Hà Diệp nói đùa: “Cậu thảm quá đi, cả một khu rừng rộng lớn ở bên ngoài như thế mà chỉ có thể nhìn chứ không thể xơi.”

Chu Hướng Minh: “Được rồi, Lục Tân của chúng tôi muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn cơ bụng có cơ bụng, xơi cậu ấy không thiệt thòi chút nào đâu.”

Câu nói này hơi thô nên khiến Hà Diệp xấu hổ đỏ mặt.

Phía bên dưới, Lục Tân đá Chu Hướng Minh một cái. 

Bữa tiệc trước lúc chia tay này kéo dài mãi cho đến ba giờ chiều mới kết thúc. 

Châu Hướng Minh và Lý Lương chạy trước, một mình Lục Tân đưa Hà Diệp về nhà, anh luyến tiếc, chậm chạp đi theo Hà Diệp vào cửa. 

Ban ngày ban mặt đi cầu thang quá nguy hiểm, thế là Hà Diệp đành phải đưa anh vào nhà.

Sợ bố mình về nhà đột ngột, cô khóa cửa rất cẩn thận.

Sau khi vào trong phòng sách, Hà Diệp ngồi xuống ghế trước, sau đó ra hiệu cho bạn trai đến ngồi ở bên cửa sổ lồi, cả hai người họ cứ thế giữ một khoảng cách nhất định. 

Lục Tân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi tiện tay kéo rèm cửa sổ lại.

Anh có vóc dáng rất cao, ngồi bên mép cửa sổ lồi, Lục Tân duỗi một chân vươn tới dưới chân của Hà Diệp, móc vào ghế xoay rồi xoay tròn để bạn gái lại đối mặt với anh. 

Hà Diệp cụp mắt nhìn xuống chân của anh và hỏi: “Anh thật sự muốn sau này tuần nào cũng chạy đến Thượng Hải sao?”

Lục Tân: “Ừm, trừ phi bận bịu việc học hành còn không thì tạm thời là như vậy.”

Hà Diệp: “Anh đừng đến, ngồi tàu cao tốc cả đi cả về một lần cũng phải tốn hơn một nghìn tệ, vị chi mỗi tháng sẽ tốn hơn bốn nghìn tệ, quá lãng phí.”

Lục Tân: “Dù sao cũng tốt hơn là bị người khác “đào góc tường” chứ.”

Hà Diệp lườm anh một cái: “Em không phải là kiểu người đó.”

Cho dù là có người muốn đào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ phản bội bạn trai của mình. Đây là nguyên tắc cơ bản. 

Lục Tân: “Anh biết, anh muốn gặp em là bởi vì nhớ em.”

Mỗi lần anh gửi những tin nhắn thả thính mập mờ Hà Diệp đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu mà lúc này đây còn trực tiếp nghe anh nói như vậy khiến cho cô càng cảm thấy gượng gạo và mất tự nhiên. Hà Diệp nắm chặt tay rồi nói: “Gọi video cũng giống vậy mà.”

Lục Tân: “Không giống.”

Có chỗ nào không giống nhau vậy?

Anh kéo Hà Diệp ôm vào lòng, hôn lên môi cô, đồng thời bàn tay cũng không hề yên phận. 

Con người am hiểu trò “được đằng chân lân đằng đầu” này đã kéo dài từ “đếm tới mười” sang “đếm tới bốn mươi”. 

Hà Diệp nắm chặt tóc anh, vừa nức nở vừa bối rối không biết phải làm thế nào. Chẳng nhẽ đây thực sự là vấn đề của việc có quen hay không quen ư?

Nhưng bỗng nhiên một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô, phải chăng lý do mà Lục Tân cứ khăng khăng đòi đến gặp cô mỗi tuần chính là vì cái này ư? Nếu không thì chỉ cần gọi video là đủ rồi mà. 

Nếu thật sự là như thế, thì có nghĩa là?

Nghe có vẻ giống...

Hà Diệp đẩy anh ra. 

Lục Tân tưởng rằng thời gian đã hết, anh lưu luyến vài giây rồi mới ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi xuống hôn lên môi cô. 

Trong lòng Hà Diệp cảm thấy khó chịu, cô cản anh lại. 

Cô vẫn luôn thấy rất xấu hổ, Lục Tân hôn nhẹ l3n đỉnh đầu của cô và chủ động giúp cô chỉnh lại quần áo. 

Hà Diệp đứng sang một bên, nhỏ giọng đuổi anh: “Đến lúc anh phải về rồi.”

Lục Tân nắm lấy tay cô, đôi mắt đen láy chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp nhìn sang: “Chúng ta nhập học vào ngày hai mươi bảy. Không tính ngày hôm ấy thì anh chỉ còn ba ngày để ở bên cạnh em mà thôi.”

Hà Diệp cảm thấy không có vấn đề gì: “Anh với em đã dính nhau cả kỳ nghỉ hè rồi.”

Lục Tân kéo cô ngồi trên đùi mình, bất lực nói: “Anh hiểu ra rồi, em chẳng nhớ nhung anh chút nào cả.”

Hà Diệp chột dạ quay mặt đi chỗ khác.

Lục Tân: cọ cọ vào cổ cô: “Em có muốn đến Đại học Giao thông ngắm nghía trước không?”

Hà Diệp ngạc nhiên quay đầu lại.

Lục Tân: “Anh sẽ đi cùng em. Sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát. Chúng ta sẽ đi dạo quanh khuôn viên trường và các điểm tham quan, sau đó chập tối chúng ta sẽ đi về. Cứ coi chuyến đi này là buổi hẹn hò cuối cùng trước khi nhập học đi.”

Hà Diệp biết rằng đi tàu cao tốc từ thành phố An đến Thượng Hải chỉ mất một tiếng đồng hồ. 

Nếu đã thuận tiện như thế thì cứ đi đến Đại học Giao Thông chơi trước cũng không phải là một ý kiến tồi. Dù sao ở nhà thì cũng chạy không thoát, cô cũng phải gặp Lục Tân. 

“Chúng ta có thể tự do vào trường đại học sao?”

“Hoàn toàn là có thể.”

Lục Tân vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra và mở ứng dụng mua vé. 

Hà Diệp im lặng nhìn anh.

Cần thêm hành khách mới, Lục Tân lập tức nhập số chứng minh thư của cô vào.

Cô ngạc nhiên: “Sao anh biết thế?”

Lục Tân: “Anh đã nhìn thấy một lần.”

Khi anh chuẩn bị trả tiền, Hà Diệp mới kịp phản ứng lại: “Vé của em để em tự mua.”

Lục Tân trực tiếp trả tiền, sau đó nhìn cô: “Tại sao em phải phân chia rõ ràng như thế? Sớm muộn gì thì cũng thành tài sản chung mà.”

Hà Diệp ngây người.

Lục Tân ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô lời hứa hẹn: “Hà Diệp, anh yêu em nghiêm túc chứ không phải hẹn hò yêu đương một cách tùy tiện.”

Để phòng tránh tình trạng học sinh yêu sớm có rất nhiều giáo viên đã giảng cho học sinh một đạo lý rằng: “Trong tình yêu tuổi của học trò có rất ít cặp đôi có thể thành công nắm tay nhau đi đến cuối con đường.”

Bản thân Lục Tân cũng hiểu rất rõ điều đó nhưng anh cũng muốn Hà Diệp biết rằng, anh và cô sẽ bên nhau mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.