Vì để "phủi sạch" quan hệ với Lục Tân, ngày họp mặt, Hà Diệp cố ý gặp Chu Tình trước rồi cùng cô ấy đi đến địa điểm tập hợp- một quán đồ nướng.
Mọi người ghép bàn lại với nhau, hơn hai mươi sinh viên đại học năm nhất ngồi thành một vòng tròn.
Hà Diệp cố tình kéo Chu Tình, chọn một vị trí đối diện với Lục Tân và Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh thích thú trêu ghẹo cô: "Sao phải ngồi xa như thế, tốt xấu gì cũng có tình cảm bạn bàn trên bàn dưới, Hà Diệp à, cậu không nhớ tôi chút nào sao?"
Hà Diệp trừng mắt lườm anh ấy, sau đó tập trung ăn uống.
Những bạn học khác đều biết tính cách Hà Diệp thuộc thể loại hướng nội thích yên tĩnh nên cũng không cố tình lôi cô vào chủ đề câu chuyện.
Lưu Thư nhìn thoáng qua Trần Huyên bên cạnh rồi vừa cười vừa hỏi Lục Tân: "Học bá, nhìn tư liệu weibo của cậu thông báo không còn độc thân, chẳng lẽ vừa vào đại học đã quen bạn gái rồi?"
Lục Tân: "Ừ."
Lưu Thư: "...Là thật hả? Tôi còn tưởng cậu sợ bị nhiều người theo đuổi quá nên cố tình ghi chú không còn độc thân."
Lục Tân không giải thích nữa.
Lưu Thư nhìn về phía Trần Huyên.
Trần Huyên vẫn giữ nụ cười như ban nãy.
Có cậu bạn nam nói đùa: "Cho bọn tôi xem ảnh được không?"
Lục Tân đáp: "Không tiện cho lắm."
Châu Hướng Minh phối hợp lên tiếng: "Đừng nói đến các cậu, ngay cả tôi mà cậu ta cũng không cho xem ảnh, che giấu kỹ lắm, siêu cấp keo kiệt."
Lưu Thư nói: "Tò mò quá đi mất. Bạn gái của cậu chắc chắn cũng là sinh viên Đại học Thanh Hoa nhỉ? Một người đẹp tài hoa?"
Lục Tân cười nhạt, không khác khi anh học lớp mười hai là bao.
Tuy Lưu Thư có lòng hỏi thăm tin tức thay người chị em của cô ta nhưng cũng không tiện hỏi kỹ thêm.
Hà Diệp chú tâm ăn uống nhưng vẫn vểnh lỗ tai lên nghe.
Không ngờ, có cậu bạn nam đột nhiên cực kỳ quan tâm đ ến cô, anh ta không ngừng gắp thức ăn đã nướng xong vào đ ĩa đặt trước mặt Hà Diệp, việc thể hiện bản thân ân cần quá mức rất nhanh đã khiến các bạn học khác phát hiện.
"Ôi chao, Vu Nghiêu, cậu có ý gì?"
Những cậu bạn khác thay nhau đùa giỡn.
Xem như ở cấp ba, bọn họ không chú ý đến một Hà Diệp khiêm tốn, cần mẫn, chăm học, nhưng đêm nay, hình tượng của các bạn nữ đã khác biệt hoàn toàn so với khi học lớp mười hai. Trần Huyên vẫn sáng lóa, hấp dẫn ánh nhìn như trước, mà Hà Diệp như một viên ngọc trai hoàn toàn gột bỏ hết bụi bẩn bám quanh, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng dịu dàng độc nhất chỉ thuộc về bản thân cô.
Vu Nghiêu thuộc tuýp người mạnh dạn, chủ động bộc lộ thiện cảm.
Những người khác có ý nhưng không bạo dạn như Vu Nghiêu cũng ào ào gia nhập đội ngũ, ngang nhiên thưởng thức gương mặt phiếm hồng của Hà Diệp.
Hà Diệp vốn tưởng mọi người chỉ đùa chút cho vui rồi thôi, ai ngờ Vu Nghiêu nhìn về phía người ngồi bên trái cô là Ngô Viên Viên và nói: "Chúng ta đổi chỗ được không?"
Ngô Viên Viên âm thầm liếc Lục Tân ngồi bên đối diện.
Lục Tân đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, giọng anh dường như giảm nhiệt độ: "Xin lỗi, tôi muốn hưởng thụ lễ tình nhân bên bạn gái."
Người bị các bạn học ùa vào trêu ghẹo ngay lập tức biến thành Lục Tân.
"Bạn gái cậu cũng ở thành phố An?"
"Sao không nói sớm, dẫn cả cô ấy đến cũng được mà."
Lục Tân không trả lời, anh quay người đi ra cửa.
Cách mặt kính của quán nướng, mọi người có thể thấy Lục Tân đứng đưa lưng về phía mặt tiền cửa hàng ở ven lề đường, anh lấy di động ra, dường như đang đón xe.
Cùng lúc đó, Hà Diệp nhận được tin nhắn gửi đến.
Tổ trưởng: [Ra ngoài.]
Hà Diệp nghĩ đến cảnh bị những bạn nam kia trêu chọc thì liếc mắt ra hiệu với Chu Tình, Ngô Viên Viên, sau đó cầm điện thoại di động đứng lên.
Chu Tình thay mặt cô chào tạm biệt với mọi người: "Ngại quá, Hà Diệp cũng phải đón lễ tình nhân với bạn trai!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hà Diệp.
Hà Diệp nở nụ cười ngượng ngùng, không đợi mọi người truy hỏi đã vội vã rời đi.
Các bạn học còn lại ngồi tại chỗ nhìn Hà Diệp đi ra ngoài, hình như cô đang nhìn Lục Tân. Sau đó bọn họ sững sờ khi thấy Hà Diệp đi đến bên cạnh Lục Tân, nhìn Lục Tân chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người, và rồi Lục Tân nắm lấy tay cô.
Hà Diệp dường như hơi tránh né, Lục Tân lập tức buông tay cô ra, giây sau trực tiếp ôm người vào lòng.
Các bạn nữ: "..."
Các bạn nam: "..."
Châu Hướng Minh thở dài: "Hà Diệp người ta không muốn khoe khoang, các người đừng trêu ghẹo cậu ấy."
Chu Tình tiếp lời: "Hết lần này đến lần khác, các cậu trêu nhầm đối tượng, sao Lục Tân chịu nổi?"
Hai người liếc nhau, cùng lộ ra nụ cười thỏa mãn khi xem kịch thành công.
Bên ngoài, Hà Diệp theo Lục Tân ngồi vào chiếc xe đã đặt qua mạng.
Khuôn mặt cô nóng bừng, mãi đến khi chiếc xe đi xa khỏi quán đồ nướng mới chậm rãi hạ nhiệt.
Chiếc xe lái rất nhanh, Lục Tân không nói câu nào cho đến khi tài xế đậu xe ở cửa nam của khu Hiểu Phong Nhã Cư.
Lúc xuống xe, Lục Tân nắm tay bạn gái đi thẳng về phía tòa nhà mười tầng.
Hà Diệp hỏi anh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Lục Tân nói: "Đến nhà của anh. Em yên tâm, bố anh đặt nhà hàng để ăn mừng với mẹ, tối muộn bọn họ mới về."
Hiện tại mới là buổi trưa.
Hà Diệp đành đi theo anh, suốt dọc đường cô nhìn đông rồi lại nhìn tây, lo sợ bị người quen trong khu nhà bắt gặp.
Đến nhà Lục Tân, anh đi phía sau đóng sầm cửa lại rồi hỏi cô: "Em ăn no chưa? Chưa no thì để anh nấu chút gì đó."
Hà Diệp ăn mấy đ ĩa thịt, dù sao cũng no khoảng bảy phần rồi.
Lục Tân nói: "Cũng đúng, có người vẫn luôn gắp thịt cho em cơ mà."
Hà Diệp: "..."
Cô trừng mắt lườm anh rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lục Tân vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ rửa mặt, anh rửa nhanh hơn hẳn so với cô bạn gái. Lục Tân xong trước nên ngồi vào ghế sô pha và thả một hộp kẹo cao su lên bàn trà.
Hà Diệp sau khi ra ngoài thì phát hiện rèm cửa sổ đã bị kéo lại.
Cô không dám đi thẳng đến bên cạnh bạn trai.
Có một số việc, tuy hai người đã làm cùng nhau rất nhiều lần nhưng dưới khí thế của Lục Tân, trước khi bắt đầu, Hà Diệp vẫn sẽ căng thẳng.
Còn hộp kẹo cao su gì đó, do liên hoan ăn đồ nướng nên trong túi cô cũng để sẵn một cái, cô đã ăn rồi.
"Anh đang làm gì thế?"
Hà Diệp nhìn tivi, cô không đoán được suy nghĩ và tâm trạng lúc này của bạn trai, bọn họ cũng không thể ôm ấp nhau kéo dài suốt cả một buổi chiều được!
Lục Tân hỏi cô: "Em muốn xem thử phòng anh không?"
Hà Diệp: "..."
Lục Tân nói: "Em tự mình vào trong đi, có quà cho em đó."
Dù sao hôm nay cũng là lễ tình nhân.
Hà Diệp phản ứng kịp, nhanh chóng đi đến cửa phòng ngủ của bạn trai.
Cô vặn tay nắm cửa, thử đẩy ra trước, thầm đoán xem món quà là gì.
Phải chăng đó là một bó hoa hồng lớn? Đêm thất tịch anh cũng tặng hoa cho cô.
Nhiều ý tưởng hình thành trong đầu Hà Diệp, cô đẩy cửa bước vào.
Rèm cửa đã đóng lại hết, căn phòng bật đèn sáng ngời.
Bóng bay màu hồng và màu trắng tràn đầy khắp căn phòng, chúng bay phấp phới cả trên trần nhà, có cái rơi xuống đất, có cái đơn lẻ, có cái thì buộc thành một hình trái tim.
Trên bàn học bày một hộp hoa hồng thủy tinh xếp thành hình con gấu, trên giường tràn ngập hơi thở thiếu nữ đặt một chiếc chăn màu be, bên trên rải một lớp cánh hoa hồng phấn.
Chẳng biết Lục Tân đã đi đến phía sau cô từ bao giờ, anh nắm tay cô, dẫn cô vào trong và đóng cửa lại.
Lục Tân nhìn về phía bạn gái còn mải đắm chìm trong hoa hồng giải thích: "Thật ra để buổi tối thì đẹp hơn, thế nhưng thời điểm không ổn cho lắm."
Nếu ở vài năm tới, chắc chắn anh đã có căn nhà của riêng anh, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn cô đến được.
Hiện tại, anh chỉ đành nhân lúc bố mẹ không có ở nhà để đưa bạn gái đến.
Hà Diệp: "...Như thế này đã đẹp lắm rồi, tự anh làm tất cả sao?"
Lục Tân nói: "Anh đâu thể nhờ bố mẹ làm giúp được?"
Hà Diệp bật cười, ánh mắt cô đảo quanh hoa hồng và bóng bay: "Anh chuẩn bị từ bao giờ?"
Lục Tân: "Đêm qua anh bơm bóng bay, đến tận giữa trưa mới xong."
Hà Diệp đi đến bên cạnh hộp hoa hồng thủy tinh xếp thành hình gấu, cách lớp vỏ bằng kính, mỗi bông hoa đều trắng nõn, đầy đặn.
Hà Diệp theo bản năng hỏi: "Chúng đắt không?"
Lục Tân đáp: "Không đắt."
Hà Diệp nhìn về phía bộ chăn gấp trên giường anh: "Bình thường anh dùng loại này?"
Lục Tân: "Anh mua để đồng bộ với những quả bóng bay thôi, chứ bình thường anh dùng cái màu khác, không hợp."
Hà Diệp: "Sao phải phiền toái như thế, anh chỉ cần tặng em một bó hoa là được rồi."
Sao phải bơm nhiều bóng bay như thế, vừa nghĩ đã thấy mệt mỏi.
Lục Tân kéo bạn gái ôm vào lòng, anh nhìn thẳng vào cô rồi nói: "Lễ tình nhân đầu tiên chúng ta ở bên nhau, anh không muốn tùy tiện tặng một thứ gì đó cho xong chuyện."
Hà Diệp nói: "Em thích lắm, nhưng lát nữa anh định xử lý đống này như thế nào?"
Lục Tân: "Sẽ không làm phiền em đâu."
Hà Diệp phì cười, giữa lúc cô mỉm cười vui vẻ thì bạn trai nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn.
Lúc hai người ngã xuống giường, Hà Diệp hơi căng thẳng, cô nhắc nhở anh: "Cửa chưa khóa đâu."
Lục Tân: "Một chút thôi."
Hà Diệp không có lòng tin với một chút của anh.
Lục Tân hết cách, đành phải đứng dậy khóa trái cửa phòng.
Nhân lúc anh chưa quay lại, Hà Diệp nhổm dậy, với tay tắt công tắc đèn ở cạnh đầu giường.
"Đâu phải anh chưa từng nhìn thấy." Lục Tân chống cơ thể ở trên người cô, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào mặt Hà Diệp.
Hà Diệp quay đầu đi.
Lục Tân bắt đầu hôn cô.
Ngay khi anh chuẩn bị cởi áo khoác ngoài, Hà Diệp cắn môi, nắm lấy cổ tay bạn trai.
Lục Tân khựng lại, anh nhìn cô.
Hà Diệp nhắm chặt mắt, không nói tiếng nào.
Lục Tân hôn lên vành tai cô, hỏi: "Em sao thế?"
Lúc bọn họ ở Bắc Kinh cũng từng làm ban ngày.
Nhưng Hà Diệp vẫn không nói gì.
Lục Tân đầy kiên nhẫn trằn trọc vành tai cô.
Cuối cùng, Hà Diệp mềm nhũn, nói: "Anh, anh đã chuẩn bị thứ đó chưa?"
Nháy mắt, Lục Tân ngừng thở, sau đó anh ngẩng đầu nhìn cặp mi dài đóng chặt của bạn gái: "Gì cơ?"
Đầu Hà Diệp không hề động đậy, cô vươn tay lên nhéo anh.
Lục Tân hít sâu một hơi, nói: "... Anh không chuẩn bị. Anh vốn tưởng bản thân phải chờ đến khi tốt nghiệp đại học xong."
Hà Diệp lí nhí bảo: "Thôi bỏ đi."
Lục Tân: "Không thể cho qua được. Thật ra, anh có một hộp, mua vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, lần đầu tiên anh vào khách sạn đã nghĩ sẽ dùng đến."
Hà Diệp nghiêng mặt, hừ nhẹ một cái: "Nằm mơ đi."
Khi đó, hai người mới yêu nhau chưa được bao lâu, cô chắc chắn không thể nào đồng ý.
Lục Tân: "Đúng vậy, anh đã hiểu, cho nên giấu nó đi rồi. Mấy tháng nay anh đều không dám nghĩ đến nó nữa."
Hà Diệp thừa biết anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện đó, chẳng qua anh không hề có bất cứ hành động nào.
Đến hiện tại, hai người đã thân thuộc đối phương hết mức có thể, dù làm gì cũng xem như nước chảy thành sông.
Thực tế, mấy hôm trước ở Bắc Kinh, nếu Lục Tân kiên trì mong muốn thì Hà Diệp sẽ đồng ý cho anh, thế nhưng anh không làm thế.
Không phải anh không muốn, chẳng qua anh sợ cô sẽ phản cảm.
Nhưng Hà Diệp không hề từ chối.
Lúc bình thường, cô không biết phải nói sao cho anh hiểu, đúng lúc lễ tình nhân đến, vậy thì...
"Anh đi lấy nhé?"
Sau những phút im lặng ngắn ngủi, Lục Tân xác nhận ý kiến của bạn gái.
Hà Diệp: "... Có khi nào nó hết hạn rồi không?"
Lục Tân mỉm cười: "Lúc anh mua đã kiểm tra kỹ lưỡng, hạn sử dụng lên đến năm năm đấy."
Hà Diệp: "..."
"Chờ anh nhé."
Lục Tân hôn bạn gái một cái rồi xuống giường, đi đến trước tủ quần áo.
Hà Diệp lặng lẽ mở mắt, nhìn anh lục lọi bên trong một lúc, cuối cùng không hiểu sao có một hộp đồ rơi ra ngoài.
Trước khi bạn trai quay lại, Hà Diệp chui vào ổ chăn.
Lục Tân nhìn bộ dạng bạn gái, anh khàn giọng, nói: "Anh đi tắm."
Lục Tân lấy tốc độ nhanh nhất có thể để tắm xong.
Hà Diệp căng thẳng đến mức hơi run rẩy.
Ban nãy, hai người mơ màng quấn lấy nhau, rất dễ đưa ra quyết định kia. Nhưng hiện tại, trải qua một khoảng thời gian làm lạnh, cô bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Đến cùng có muốn hay không?
Một quả bóng bay chậm rãi bay qua.
Hà Diệp nhìn nó, lại nhìn bóng bay ở khắp phòng.
Mỗi một quả đều do chàng trai tên là Lục Tân bơm lên, một mình anh lén la lén lút ở trong phòng, tránh bố tránh mẹ để chuẩn bị lễ tình nhân cho cô.
Có lãng mạn không?
Có chứ, rất lãng mạn.
Chẳng qua, khi nghĩ đến cảnh anh gỡ từng quả bóng xuống và thả khí ra, Hà Diệp không nhịn được bật cười.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân của bạn trai vang lên từ hành lang.
Ngay lập tức, Hà Diệp không cười nổi nữa.
Cô hoảng sợ, cực kỳ hoảng sợ.
Nhịp tim đập còn nhanh hơn cả cái đêm mà anh tỏ tình với cô.