Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 98: C98: Châu và chu 2



Thứ sáu ngày mười bốn tháng hai năm hai nghìn không trăm hai mươi.

Sau khi tan làm, Chu Tình rời khỏi công ty, đi bộ đến lối vào ga tàu điện ngầm cách đó chừng hơn ba trăm mét.

Ở trung tâm thành phố phồn hoa, dọc hai bên đường có rất nhiều người bán hoa hồng, chuyên chào mời các cặp đôi nam nữ trẻ tuổi.

Một gương mặt điển trai nhưng gợi đòn thoáng hiện lên trong tâm trí của cô, Chu Tình không nhìn những người bán hoa kia nữa, cúi xuống gửi tin nhắn cho Hà Diệp: [Thế nào rồi, Lục Tân có hẹn cậu đi ăn không?]

Hà Diệp: [Không có, có lẽ anh ấy không có ý đó, sau này cậu đừng hỏi mình như thế nữa.]

Chu Tình cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tin nhắn ấy.

Cô đã nghe Châu Hướng Minh nói chuyện, biết mấy năm qua Lục Tân chưa bao giờ có ý định buông tay Hà Diệp, thậm chí còn cố ý tới Lam Hải ôm cây đợi thỏ, vậy mà đêm nay lại không có gì là sao?

Xuất phát từ lòng tò mò, Chu Tình quyết định nhắn tin hỏi thăm Châu Hướng Minh.

Châu Hướng Minh còn đang ở công ty của mình.

Là giám đốc, anh có một căn phòng làm việc cho riêng mình.

Thông qua tấm kính một chiều, anh có thể nhìn thấy các công nhân viên lục tục tan làm, có người vẻ mặt như thường, có người sung sướng ngập tràn.

Châu Hướng Minh ngồi thư thả trên chiếc ghế xoay trong phòng làm việc, anh xoay người lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó cầm chiếc điện thoại di động lên.

Lễ tình nhân, lại là lễ tình nhân.

Anh muốn hẹn Chu Tình đi ăn cơm cũng với mình nhưng lại sợ bản thân thể hiện quá rõ ràng.

Cô đã nói rồi đó thôi, cho dù đàn ông trong khắp thiên hạ này chết hết, anh cũng không lọt mắt cô được.

Nghĩ đến giọng điệu của Chu Tình lúc đó nói lời này, Châu Hướng Minh không nhịn được cười một tiếng lạnh lùng. Anh rất muốn xem xem, cuối cùng cô sẽ chọn cho mình một người đàn ông "tốt" đến nhường nào.


Di động vang lên tinh một tiếng, màn hình hiển thị có một tin nhắn do "Tiểu Trư A Q" gửi tới.

Trái tim của Châu Hướng Minh bỗng đập nhanh hơn một chút, người này chủ động liên hệ với anh vào đúng ngày lễ tình nhân, lẽ nào cuối cùng cô cũng đã thấy sự tốt đẹp của anh và muốn bày tỏ lòng mình với anh rồi ư?

Châu Hướng Minh cấp tốc mở tin nhắn ra xem.

Tiểu Trư A Q: [Phí công chúng ta giúp đỡ biết bao nhiêu như thế, tối nay Lục Tân...]

Khóe miệng đang cong lên của Châu Hướng Minh từ từ hạ xuống, sau đó mím chặt lại.

Cô muốn thăm dò ý tứ của Lục Tân, anh đã đi hỏi thăm giúp cô rồi, khổ nỗi Lục Tân vẫn im lặng giống y như trước, chẳng tiết lộ bất cứ điều gì với anh.

Tuy rằng tâm trạng của Châu Hướng Minh không tốt nhưng anh vẫn dùng giọng điệu bình thường nhắn tin trả lời cô.

Kết quả là cô qua cầu rút ván, coi anh là công cụ thăm hỏi giúp, xong chuyện là không thèm để ý đến anh nữa.

Châu Hướng Minh cười lạnh: [Còn cậu thì sao, đêm nay cô đơn một mình chắc buồn lắm nhỉ? Sao nào, có muốn tôi cho cậu mượn tôi một đêm, để cậu có cơ hội được tay nắm tay, tạo dáng chụp ảnh không?]

Lúc Chu Tình nhận được cái tin nhắn này cũng là lúc cô vừa bước chân vào ga tàu điện ngầm.

Xung quanh tấp nập người đến kẻ đi, cô nhìn tin nhắn đó, tầm mắt bỗng mờ đi.

Vô cùng chua xót, cũng thật nực cười.

Cô đang chờ mong cái gì kia chứ?

Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, anh cũng chỉ coi cô là bạn học cũ, chứ vốn chẳng có ý kia. Chính cô đã bị gương mặt nam tính và vài động tác đụng chạm cơ thể nho nhỏ của anh quyến rũ.

Mùi vị đó đúng là chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Chu Tình không muốn chờ mong, cũng không muốn tiếp tục làm "bạn học cũ" của anh thêm nữa.


Cô giơ tay nhanh chóng lau đôi mắt mình, ngón tay trượt trên màn hình, kéo người nào đó vào danh sách đen.

Lễ tình nhân không có bạn trai cũng có thể vui vẻ.

Chu Tình hẹn Hà Diệp cũng trong tình trạng cô đơn như mình ra ngoài, cả hai cùng đi ăn, cùng đi spa làm đẹp, không cần nhắc đến những gã đàn ông khiến lòng mình thêm buồn.

Nhìn bề ngoài, dường như cả hai đều hạnh phúc, vui vẻ.

Thế nhưng họ đâu thể lừa gạt chính bản thân mình.

Trong lòng Chu Tình cảm thấy không thoải mái, cô cũng thấy Hà Diệp hơi mất tập trung.

Ngay khi Chu Tình định đề nghị một tiết mục mới để giải sầu cho cả hai thì Hà Diệp nhận được tin nhắn của Lục Tân.

Hà Diệp ngốc nghếch, cô cố gắng giả vờ không thèm để ý đến Lục Tân nhưng chính cô không hề hay biết, cái tin nhắn này của Lục Tân đã âm thầm thắp sáng đôi mắt cô.

Dù gì thì người ta cũng là Lục Tân, sao lại không thích Hà Diệp cho được!

Chu Tình cảm thấy vui mừng thay cho Hà Diệp, năm đó lúc hai người họ chia tay cô tiếc nuối biết bao nhiêu thì bây giờ lại cảm thấy hài lòng bấy nhiêu.

Chu Tình không muốn bản thân biến thành kỳ đà cản mũi, cản bước Hà Diệp chạy về phía Lục Tân, cô cũng không dám ở trước mặt Hà Diệp lâu thêm nữa.

Bởi cô sắp không giấu được, không giấu được nỗi ghen tỵ của bản thân. Ghen tỵ rằng trong cái ngày lễ tình nhân này, Hà Diệp đã tìm lại được mối tình tươi đẹp ngày nào, còn cô vẫn chẳng có thứ gì.

"Tớ cũng phải về nhà đây, về còn xem phim với mẹ tớ nữa!"

Chu Tình cố cười thật lớn, chạy thật xa, lúc dừng lại bắt xe, cô vẫn cố cười thật tươi, vừa cười vừa vẫy tay với Hà Diệp.

Mãi đến tận khi lên xe.


Chu Tình đặt điện thoại di động xuống, nghiêng đầu qua một bên, để mặc cho nước mắt lăn dài hai bên má.

Sáu năm trước, Châu Hướng Minh từng than thở với cô rằng, anh không ngờ, Lục Tân lại đau khổ vì chuyện thất tình đến thế.

Chu Tình chưa yêu bao giờ nên cũng chưa bao giờ nếm hương vị thất tình ấy.

Cô chỉ muốn biết rốt cuộc là thất tình đau hay là không chờ đợi được người ta đáp lại đau hơn.



Sau ngày lễ tình nhân là cuối tuần.

Chu Tình không muốn ba mẹ biết tâm trạng của mình không tốt nên cô đã lên lịch đi chơi quanh đó, đến khuya thì đi thuê trọ một mình.

Mãi đến chiều chủ nhật mới về nhà.

Chiếc xe gọi qua phần mềm dừng lại ở bên ngoài khu chung cư, Chu Tình bước xuống xe, cô vừa đi về phía trước vài bước bỗng thấy một chiếc Land Rover đậu trước cửa khu chung cư.

Chu Tình mím môi.

Lúc cô còn đang phân vân không biết có nên xoay người đi hay không, bên cửa xe chỗ ghế lái của Land Rover bị người ta đẩy ra, một bóng người cao gầy bước xuống xe.

Chu Tình cụp mi mắt.

Lúc tốt nghiệp đại học, cô cao lên một mét năm lăm, Châu Hướng Minh cũng đã cán mốc một mét chín.

Rõ ràng đã cao đến thế rồi, sao còn cao thêm được nữa, bù thêm cho cô mấy xăng-ti-mét thì đã sao?

Cô đang suy nghĩ lung tung để chuyển hướng chú ý của bản thân, Châu Hướng Minh đã đi tới trước mặt cô, gương mặt âm trầm: "Tại sao lại kéo tôi vào danh sách đen?"

Chu Tình cảm thấy buồn cười, cô ngẩng đầu lên, cũng cười với người đàn ông nọ thật: "Thấy cậu chướng mắt."

Sắc mặt của Châu Hướng Minh càng thêm khó coi: "Tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu à?"

Chu Tình: "Năm nào cậu chằng chế giễu chuyện tôi độc thân vào các ngày lễ."


Châu Hướng Minh: "... Chỉ vì chuyện đó thôi sao? Chẳng phải cậu cũng chế nhạo tôi đấy thôi?"

Chu Tình: "Đúng thế, bây giờ tôi không muốn nhẫn nhịn cậu nữa, vì thế cho nên mới kéo cậu vào danh sách đen. Cậu cũng có thể cho tôi vào danh sách đen mà, coi như trước giờ chúng ta chưa từng quen biết."

Nói xong, cô muốn đi vòng qua Châu Hướng Minh.

Châu Hướng Minh cau mày, kéo cánh tay của cô lại: "Không phải vậy chứ, đến mức ấy kia à? Bạn bè bao năm giờ chỉ vì một câu trêu đùa mà không qua lại với nhau nữa ư?"

Chu Tình: "Đến nỗi ấy chứ, cậu buông tay tôi ra đi."

Châu Hướng Minh không chịu buông.

Chu Tình vung cái túi trong tay lên, đập mạnh lên cổ tay anh.

Cái túi mềm mại, Châu Hướng Minh không bị đau, thế nhưng vẻ mặt lạnh lùng không chút giả dối của Chu Tình lại khiến anh sợ hãi đến nỗi vô thức buông tay ra.

Chu Tình không nhìn anh nữa, nhanh chóng rời đi.

Châu Hướng Minh đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.

Nhưng anh không thể chấp nhận được việc hai người cứ cắt đứt nhau như thế.

Mấy ngày sau đó, ngày nào Châu Hướng Minh cũng tan làm sớm sau đó lái xe đến dưới cổng công ty của Chu Tình để chặn đường cô. Nếu cô đã nói lý do khiến cả hai không thể duy trì mối quan hệ tình bạn nữa là do anh đã chế giễu cô vào ngày lễ độc thân, Châu Hướng Minh lập tức chân thành xin lỗi cô và hứa sau này sẽ không chế giễu cô như thế nữa.

Chu Tình chẳng muốn nghe, thế nhưng ngày nào Châu Hướng Minh cũng đến, Chu Tình cảm thấy phiền phức vô cùng, cô đành phải đưa ra điều kiện là "chỉ cần anh không đến tìm cô nữa" cô sẽ xóa Châu Hướng Minh khỏi danh sách đen.

Châu Hướng Minh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Suốt mấy năm qua, gần như ngày nào anh cũng nhắn tin trò chuyện với Chu Tình qua wechat. Bất kể, chuyện lớn chuyện nhỏ gì anh cũng nói hết với cô, kể cả là trên đường gặp một con mèo thôi cũng phải chụp một bức ảnh gửi cho Chu Tình.

Châu Hướng Minh thật sự cảm thấy, chỉ cần khôi phục quan hệ bạn bè trên wechat thì chẳng mấy chốc anh đã có thể dỗ dành Chu Tình trở lại như trước.

Nhưng chẳng biết là anh đã tự đánh giá bản thân quá cao, hay là đã đánh giá thấp quyết tâm muốn cắt đứt tình bạn với mình của Chu Tình nữa.

Sau khi khôi phục quan hệ bạn bè trên wechat, mỗi một tin nhắn anh gửi cho cô đều như đá chìm đáy biển, không hề có một chút hồi âm nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.