Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 28




Hôm nay là trừ tịch, khác với sự nghiêm túc bình thường ở Hoàng cung, từ khi trời còn chưa sáng đã tràn ngập tiếng cười nói. Thanh Hoan điện cũng hòa chung không khí, cũng trang trí từng hàng đèn lồng đỏ, cửa ngõ đều được lau đến bóng loáng, đèn lồng đỏ nổi trên nền tuyết trắng, rực rỡ khác thường.
Bởi vì là ngày đoàn viên, Lý Tâm Ngọc bận một thân áo thêu đỏ nhung, hai tay chà xát nhau, đứng dưới hành lang, ngửa đầu nhìn từng bông tuyết bay lả tả, thở ra từng ngụm khói. 
Nàng nhận lấy lò sưởi tay Tuyết Cầm mang tới, lúc này mới ngắc ngoắc tay cười cười nói: “Bùi Mạc, chúng ta phải đi rồi.”
Giao thừa hàng năm, Hoàng đế đều sẽ tổ chức tiệc rượu long trọng nhất năm ở Hưng Khánh cung, đến lúc đó cả sứ thần từ các quốc gia khác, các hoàng tộc được phong trấn giữ ở phương khác đều sẽ hội tụ ở Trường An, uống rượu mua vui, thưởng thức ca vũ, náo nhiệt vô cùng.
Lúc này đã là giờ Thân, tiệc rượu sắp bắt đầu, là lúc nên lên đường rồi. Bạch Linh bị trọng thương từ hồi lễ tế, bây giờ vẫn chưa thể xuống giường, bảo vệ công chúa vẫn do Bùi Mạc phụ trách. Nàng đến Hưng Khánh cung, Bùi Mạc đương nhiên cũng phải đi theo.
Hoàng hôn mông lung, đèn lồng đỏ bừng sáng cả một góc trời, nhuộm ấm cả nền tuyết. Ánh sáng đỏ chiếu lên người thiếu niên mắt sáng như sao, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ phấn chấn tươi tắn. 
Bùi Mạc khoác lên mình võ bào mới tinh, cổ tay đen, giày vải đen, tóc đen búi một nửa, nửa kia buông xuống bả vai, kiên cường lại tuấn dật. Hắn bước đến phía nàng, Lý Tâm Ngọc không nhịn được tim đập nhanh, dường như thiếu niên này vì tuyết rơi mà giáng trần, đẹp đến không tưởng.
Ở trước mặt Bùi Mạc, Lý Tâm Ngọc luôn không đủ bình thản.
“Ai da đẹp đẹp đẹp.” Lý Tâm Ngọc quang minh chính đại khen hắn, chỉ cảm thấy khen thế nào cũng không đủ, không nhịn được thở dài: “Ngươi đúng là hợp với ngày tuyết rơi, Bùi Mạc.”
Khiến nàng kìm lòng không đặng nhớ lại ngày đó, lần đầu gặp gỡ ở Bích Lạc Cung. 
Bùi Mạc rũ mắt, ý cười lóe lên nơi khóe miệng, nói: “Đi thôi, điện hạ.” Chốc lát xe đã tới Hưng Khánh cung, từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc linh đình, náo nhiệt vô cùng.
Tuyết Cầm vừa cầm ô che tuyết vừa đưa tay đỡ nàng, Lý Tâm Ngọc vịn tay Tuyết Cầm bước xuống, liếc mắt thấy Bùi Mạc đi bộ tới, trên vai đọng lại mấy lớp tuyết không khỏi đau lòng: “Chắc yến tiệc cũng phải kéo dài đến tận 2 canh giờ, bên ngoài trời lạnh, ngươi đến Thiên Điện tránh gió tuyết, giờ Tuất quay lại đón ta.” 
Bùi Mạc tự biết với thân phận của hắn không có tư cách vào đại điện tham dự tiệc rượu, liền gật đầu: “Được.” Dừng một chút, hắn lại có chút không yên lòng, dặn nàng: “Điện hạ nhớ ăn nhiều thức ăn, uống ít rượu thôi. Nếu uống rượu bị tỏa nhiệt lại ra đường gặp gió lạnh sẽ bị nhiễm phong hàn. “
Nghe vậy, Lý Tâm Ngọc sẽ cười nhẹ.

Bùi Mạc nghi hoặc nhìn nàng, Lý Tâm Ngọc liền giơ tay nâng lò sưởi, cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy người ngày thường mang bộ dạng cao ngạo, không ngờ cũng có lúc biết quan tâm người khác như vậy.”
Trong bóng đêm dày đặc, đèn đuốc rực rỡ, trong mắt Bùi Mạc phản chiếu miệng cười của nàng, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải đối với ai cũng quan tâm như vậy.” 
Câu nói này rất nhẹ, như gió thổi qua, Lý Tâm Ngọc vẫn chưa nghe được rõ ràng. Nàng muốn truy hỏi, Bùi Mạc lại nhắc nhở: “Nên vào rồi, điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc bừng tỉnh, lưu luyến quay lại nhìn Bùi Mạc một chút mới tiến vào bên trong xa hoa lộng lẫy.
Bùi Mạc nhìn theo hướng nàng rời đi, ánh mắt đuổi theo bóng lưng của nàng, một lúc lâu.
“Tâm Nhi, sao giờ muội mới đến?” Lý Tấn lướt qua đám người quan chức, ngoại tộc, sứ thầm, xuyên qua đám ca vũ thướt tha, trên mặt đã ửng đỏ, hiển nhiên đã uống không ít rượu, nói lầm bầm: “Không có muội, ta phải nghe Thái phó cùng mấy vị quan ân cần dạy bảo, nói chuyện chính rị quốc gia an bang chi đạo, tẻ nhạt chết đi được.” 
Đại điện vang son lộng lẫy, đèn đuốc như ban ngày, đủ loại chén ly quý báu khúc xạ ánh sáng hoa mỹ. Lý Tâm Ngọc cười cười cởi áo khoác, tìm được vị trí ngồi của mình xong mới nói:”Nếu huynh sợ Thái phó như vậy sao không chịu khó đọc nhiều sách một chút.”
“Ta có sợ hắn đâu, chỉ là ghét phiền thôi.” 
“Giờ đã ghét phiền, sau này phụ hoàng đem cả triều đình giao vào tay huynh, chẳng phải là càng phiền hơn sao?”
“Quản lý triều chính?” Lý Tấn tự tay rót cho Lý Tâm Ngọc chén rượu, lơ đễnh nói: “Không phải phụ hoàng vẫn ở đây sao, còn sớm mà!”
“Không còn sớm, hoàng huynh, huynh phải có tinh thần chuẩn bị!” Lý Tâm Ngọc cười cười nhưng mắt ngưng đọng không ít: “Huynh cũng biết sức khỏe phụ hoàng không tốt, Ngô cẩu tặc chết đi, bệnh mất ngủ của phụ hoàng càng nặng, đối với triều chính đã lực bất tòng tâm. Phụ hoàng cần thời gian điều trị, mà chuyện triều đình chỉ có thể là huynh gánh vác…”
“Tâm Nhi!” Lý Tấn đã ngà ngà say, bất mãn thả bình rượu xuống, oán giận nói: “Vào ngày vui như hôm nay, muội đừng nhắc đến mấy chuyện phiền lòng đó được không?”
Hắn xù lông rồi, Lý Tâm Ngọc đành nương theo động viên: “Được rồi, được rồi. Muội không có ý gì cả, chỉ hy vọng hoàng huynh mau mau trở nên mạnh mẽ, trở thành một vị minh quân để muội muội cũng có thể hưởng phúc của huynh a~”
Lý Tấn hừ một tiếng, sắc mặt đã bớt giận hơn. 
Lý Tâm Ngọc nhìn bốn phía, hỏi: “Hoàng huynh, sao không thấy Lang Gia Vương? Giờ nào năm này hắn cũng phải vào kinh báo cáo mà?”
“Lang Gia Vương? Hmm, nghe nói là vì mấy ngày liền tuyết lớn không đi được, muốn dời ngày đến Trường An lại hai ngày, ngày hôm qua vừa phái người đưa thư thỉnh tội cho phụ hoàng.” Dường như ngạc nhiên vì sao Lý Tâm Ngọc lại nhắc đến người này, Lý Tấn ngơ ngác hỏi: “Muội gần đây quan tâm Lý Nghiên Bạch thế, lần trước thì muốn ta giết hắn, giờ lại hỏi thăm hành tung hắn…Hắn đắc tội muội?”
Ồ, ca ca ngốc rốt cuộc cũng có chút thông minh. 
Lý Tâm Ngọc còn muốn gặp lại kẻ thù cũ kiếp trước, cố gắng tìm chút ít bí mật từ trên người hắn, ai ngờ trời không thương, kéo dài kế hoạch của nàng thêm mấy ngày nữa.
Nàng nhìn mấy món ngon trên bàn rượu, nhớ lại Bùi Mạc vẫn chưa ăn gì, dưới gió tuyết đợi đến 2 canh giờ chắc sẽ vừa lạnh vừa đói. Nàng không nỡ để Bùi Mạc chịu đói, liền lệnh cho Tuyết Cầm mang hộp cơm đến, tự mình gắp nào bánh nào gà, nào tôm, vét sạch bàn trà cho vào đầy hộp,  còn sợ hắn ăn không đủ no, liền gắp cả bàn thức ăn của hoàng huynh vào. 
Lý Tấn nhìn bàn trà rỗng tuếch trước mặt: “….” Được thôi, không đồ ăn thì không phải ăn, uống là được rồi.
Nhưng hắn vừa đưa tay ra, Lý Tâm Ngọc đã đem bầu rượu bỏ vào hộp cơm, nói với Tuyết Cầm: “Đưa tới cho Bùi Mạc, để hắn uống chút rượu sưởi ấm.”
Lúc này, nội tâm Lý Tấn dâng trào một luồng phẫn uất cùng tang thương, sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là đau thấu tim gan.
Nếu không phải lúc này Hoàng đế đang tiến vào đại điện, hắn không lao ra làm thịt tên đày tớ kia mới lạ.
Thiên tử nhập tiệc, quần thần liền chỉnh lại thế ngồi nghiêm chỉnh, hướng Hoàng đế dập đầu lạy.
Lý Tâm Ngọc hành lễ xong, nhìn phụ hoàng nhuộm màu mệt mỏi tang thương mà đau lòng.
Mái tóc nhuốm thu sương, hai mắt đầy tơ máu, xương gò má nổi lên, so với lần gặp trước đã gầy nay càng gầy hơn. Lý Tâm Ngọc trong lòng không yên, lo nếu phụ thân vẫn như kiếp trước, yếu ớt rồi chết đi không minh bạch trên giường rồng thì…
Nàng nắm bình rượu đứng dậy ra khỏi hàng, đến bên Lý Thường Niên chúc rượu, lo lắng nói: “Tinh thần người không tốt lắm, phụ hoàng.”

Lý Thường Niên chậm chạp phản ứng, một lúc sau mới đưa tay vuốt tóc Lý Tâm Ngọc, âm thanh khàn khàn: “Phụ hoàng già rồi.”
“Ngài mới bốn hai, đang thời thịnh thu, làm sao có thể già được?” Lý Tâm Ngọc nâng chén cụng ly phụ thân một cái: “Ngô Hoài Nghĩa cho người uống dược có cỏ Bích Lạc, ăn nhiều bị nghiện không nói, còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Bây giờ Ngô Hoài Nghĩa chết đi thì còn sẽ còn có Trương Hoài Nghĩa, Lưu Hoài Nghĩa….con không biết bên cạnh người còn ẩn chứa bao cái gai độc, chỉ là mỗi khi nghĩ đến phụ hoàng là vua một nước, sẽ phải gặp những chuyện ám hại như thế này, liền ăn ngủ không yên.”
Lý Thường Niên đem rượu đến miệng liền dừng lại, thả chén xuống nhìn Lý Tâm Ngọc: “Tâm Nhi, con muốn nói gì?”
Lý Tâm Ngọc ngước mắt, vẫn ý cười chậm rãi: “Người nói cho con biết, là ai phái Ngô Hoài Nghĩa đến bên ngài?”
“Tâm Nhi, con còn chưa đến mười sáu tuổi, có thể thay đổi được cái gì?” Khuôn mặt tang thương của Lý Thường Niên trong phút chốc trở nên trầm trọng, hắn lướt qua một lướt đám quần thần phía dưới, mới nhẹ giọng nói: “Mặc kể Ngô Hoài Nghĩa đã làm ra chuyện gì, hắn cũng chết rồi. Việc này coi như quá khứu, trẫm có muốn truy cứu nữa, con cũng không nên nhúng tay vào.”
Lý Tâm Ngọc không cười nữa: “Từ ngày mẫu thân đi, người chỉ mong có thể cùng mẫu thân đi. Nghĩ kỹ lại, nếu không phải người có ý nghĩ tiêu cực mà dung túng, ai lại có thể đem Ngô Hoài Nghĩa đến bên người dễ dàng như thế? Người là bậc thiên tử cao quý, cửu ngũ chí tôn, nhưng một lòng mặc cho người khác định đoạt sống chết, chẳng phải đang đem chuyện nhà họ Lý biến thành chuyện cười cho kẻ khác sao?”
“Tâm Nhi, ngươi có biết đây là nhưng lời đại nghịch bất đạo không?” Lý Thường Niên rốt cục không nhịn được nữa, buồn giận nói: “Xem ra là trẫm đã quá dung túng ngươi, giờ trở nên không sợ trời không sợ đất, nhanh nhạy hệt mẫu thân ngươi năm đó. Nhưng trẫm không hề muốn con cũng phải gặp nạn như mẫu thân, hiểu không?”
“Con chỉ hy vọng người có thể sống thật tốt, sống lâu một chút, lại lâu một chút nữa, nhìn con trưởng thành, dạy hoàng huynh bảo vệ Trường An phồn hoa này.”
Dừng một chút, nàng dốc cạn chén rượu, cười cười: “Chuyện người không tiện làm, con gái cũng có thể thay người làm mà.”
Lý Thường Niên nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ mệt mỏi. Môi hắn giật giật, lúc sau mới nói: “Ngô tiên sư cũng không phải do ai cử đến, hắn vốn ở trong nhân gian đắc đạo, du tán khắp vùng Dục Giới Tiên Đô. Bốn năm trước mẹ con mất đi, trẫm ưu thành bệnh, thái y bó tay, hắn tự mình tiến cung, luyện đan trị bệnh cho trẫm..”
“Dục Giới Tiên Đô?” Lý Tâm Ngọc trong lòng hồi hộp, dường như giữa bóng tối mênh mông không bờ bến tìm được chút ánh sáng.
Nàng gật gù, thong dong quay về chỗ của mình.
Nửa canh giờ sau, Lý Thường Niên mới mang vẻ mặt mệt mỏi rời khỏi tiệc rượu. Phụ hoàng vừa đi, Lý Tâm Ngọc một lòng mong nhớ Bùi Mạc, không có tâm trạng thưởng thức ca vũ, liền lặng lẽ kéo ống tay áp Lý Tấn: “Nơi này phiền huynh ứng phó, ta về Thanh Hoan điện trước đây.”
Lý Tấn đang chìm trong buồn rầu, nghe vậy nhất thời trợn mắt, say khướt nói: “Muội…muội đi đâu? Không được, ca ca cùng muội đi, miễn cho muội…muội bị tên đày tớ kia lừa đi mất!”
Lý Tâm Ngọc chỉ uống chút rượu đã thấy chóng mặt, lúc này còn bị con ma men hoàng huynh gây sự, chỉ cảm thấy đầu càng ong ong.
Hai người lằng nhà lằng nhằng ra khỏi điện, vừa vặn thấy hai tên võ tướng hàn huyên. Một người là Trung Nghĩa Bá Triệu Mẫn Thanh, người kia đi đứng tàn tật, là Hàn Quốc Công Vi Khánh Quốc, nhìn thấy Lý Tâm Ngọc cùng Thái tử, hai người dừng cuộc trò chuyện, lùi lại một bên, hành lễ: “Thái tử điện hạ, Công chúa điện hạ!”
Lý Tâm Ngọc căng thẳng, thầm nghĩ hai người này đều nằm trong danh sách đen, giờ lại đứng đây tán gẫu cái gì không biết?
Nghĩ như vậy, nàng cười cười như thường: “Bên ngoài trời lạnh, hai vị đại nhân sao không vào trong uống rượu?”
Vi Khánh Quốc thoáng di chuyển đôi chân cứng nhắc, than thở: “Gần đây trời đổ tuyết làm cơn đau chân tái phát, hạ thần chỉ có thể cáo lui trước, sợ làm hỏng nhã hứng của mọi người.”
Lý Tâm Ngọc nhìn qua Trung Nghĩa Bá, lông mày rậm, mắt to, một thân chính khí, nhìn lại Hàn Quốc Công, thân thể tàn tật, đã lui về ở ẩn, biểu muội giờ vẫn là Thái phi…
Nghĩ thế nào vẫn thấy Lý Nghiên Bạch và Vương Kiêu đáng nghi nhất.
Đang nghĩ ngợi đã thấy tiếng Lý Tấn quỷ dị vang lên, nấc rượu quệt nước mũi: “”Tâm Nhi, Tâm Nhi, người đi tìm tên bánh bèo đó, cũng không cần ca ca nữa hức!”
Có ngoài thần ở đây, bộ dạng này của hoảng huynh đúng là phá vỡ bộ mặt của Đông Cung rồi! Lý Tâm Ngọc không kịp thăm dò hai tên võ tướng, vội vã kéo Lý Tấn sướt mướt ra khỏi đại điên.
Đi tới nửa đường, Lý Tấn cứ gắt gao ôm lấy cột trụ, gào khóc: “Đừng đụng ta!Ta muốn đến Dục Giới Tiên Đô, ta muốn gặp Phật Yên nương tử!”
Nghe đến Liễu Phật Yên, Lý Tâm Ngọc có chút kinh ngạc. Nàng cứ nghĩ hoàng huynh tính tình bất hảo, qua một tháng đã sớm quên Liễu Phật Yên, không ngờ đến say rượu vẫn nhắc cái tên này. Vẫn nghe “rượu say nói lời thật lòng” , có thể thấy đã thật sự động lòng rồi.
Nhưng thân phận của Liễu Phật Yên…
Lý Tâm Ngọc không dám nghĩ kỹ, dặn dò Tuyết Cầm: “Đưa thái tử đến cửa đông Hưng Khánh cung, giao cho vệ sĩ Kim Giáp của Đông cung chăm sóc.”

Thật vất vả với thoát khỏi con ma men mượn rượu khóc lóc, Lý Tâm Ngọc một mình ra khỏi Hưng Khánh Cung.
Lúc này tuyết tạnh, đèn đường cũng tàn, Bùi Mạc đứng thẳng người, ôm kiếm dựa vào bên dưới thành cung, ánh đèn kéo dài bóng hắn, có vẻ quạnh quẽ lại tịch liêu.
Nghe bước chân của Lý Tâm Ngọc, hắn xoay đầu qua, ánh mắt lạnh lùng chợt sáng lên, mang theo ý cười nói: “Người về rồi.”
Giờ Tý sắp tới, từ cũ đón mới, thoáng chốc cả bầu trời phát sáng pháo hoa, chiếu sáng cả màn đêm, cũng chiếu sáng đôi mắt cả hai.
Pháo hoa, tuyết trắng, đèn lồng đỏ, còn có cả thiếu niên khiến nàng động lòng, tất cả dệt nên một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Rượu thực sự làm nàng say rồi? Nếu không sao tim lại đập nhanh thế này?
  Có lẽ vì say, hai gò má nàng ửng đỏ, chợt nhớ đến cái gì đó, lục lọi trên người một chút, móc ra vài miếng vàng lá được gói bằng giấy đỏ, nhìn Bùi Mạc cười đến ngây ngốc. Nàng bước lên, trước mặt Bùi Mạc, ngửa đầu nhìn hắn: “Tặng ngươi tiền mừng tuổi. Năm mới vui vẻ, Tiểu Bùi Mạc!”
Ầm, ầm, ầm____
Pháo hoa không ngừng bắn lên, khắp nơi đều là màu xanh biếc pha sắc vàng. Mắt Bùi Mạc óng ánh tỏa sáng, tầm mắt rơi vào bao lì xì trên tay Lý Tâm Ngọc, một lát mới đưa tay nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Tiền mừng tuổi là người lớn mừng cho trẻ con, điện hạ.”
Ngữ khí bình thản nhưng khóe miệng không kìm được cong lên.
Lý Tâm Ngọc có chút không phục, chống nạnh nói: “Coi như là quà mừng năm mới bổn cung tặng cho tiểu đả nô, không được chắc?”
Nghe vậy, Bùi Mạc đè thấp giọng cười nhẹ. Hắn ngắm nhìn Lý Tâm Ngọc, sóng mắt thâm sâu đến đáng sợ, mang theo sự thành kính lại nóng bỏng trước nay chưa từng có. 
Hắn nói: “Ta cũng có lễ vật muốn tặng điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc nghĩ thầm: ngươi chỉ là tiểu nô lệ, lấy gì để tặng đây?
Trong lòng hoài nghi ngoài miệng hiếu kỳ: “Là gì vậy?”
Đèn đuốc rã rời, bóng đêm tịch liêu, bốn phía không người, Bùi Mạc bước đến gần nàng.
“Nhắm mắt lại.” Bóng người Bùi Mạc bao phủ lấy nàng, nhẹ giọng nói.
Lý Tâm Ngọc vẫn ngây ngốc sững sờ.
Bùi Mạc trực tiếp ôm nàng vào lồng ngực, một tay bịt kín mắt nàng.Tiếp đó, Lý Tâm Ngọc cảm nhận được trên môi một cảm giác ấm áp, vừa chạm đã tách ra. 
Đó chỉ là một cái hôn lướt qua, nhưng lại như núi lở ở Hải Khiếu, khiến tâm tư bình tĩnh như nước hồ thu của nàng dâng lên vạn con sống lớn!
“Đây là quà đáp lễ của ta, điện hạ.” Bên tai là tiếng nói của Bùi Mạc, âm thanh thành kính, đến hô hấp cũng trở nên run rẩy.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.