Trải qua ngày đó bị dỗi ở nhà Hàn Dữ, buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Tư Nhũng đã sớm cầm sổ hộ khẩu đi đến nhà cô bấm chuông.
Trần Điềm nhìn thấy anh qua mắt thần gắn cửa, cô che miệng dựa lưng vào cửa, không dám phát ra âm thanh.
“Trần Điềm, anh biết em ở bên trong, nếu em không ra thì anh sẽ đập cửa đấy.”
Cô do dự mở cửa ra, nhìn anh sốt ruột hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Anh giơ sổ hộ khẩu trong tay lên: “Trần Điềm, chúng ta kết hôn đi.”
Bước ra từ Cục Dân Chính, Trần Điềm còn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, “Chúng ta… cứ như vậy mà kết hôn à? ”
Anh dùng ngón trỏ búng vào trán cô, “Đúng vậy, bà Lâm.”
Cô có chút hoảng hốt chuẩn bị thoát khỏi hiện trường, “Ồ, em về nhà trước đây.”
Lâm Tư Nhũng vươn tay kéo cánh tay của cô, “Đi mua đồ trước đã.”
Anh vừa kéo cô đi vừa nói.
Nhìn đám đông náo nhiệt, cô hơi lo lắng và sợ hãi. Cô cố gắng muốn thoát khỏi tay anh, nói: “Em không muốn đi, một mình anh đi đi, em muốn về nhà.”
Nói xong cô liền chạy đi.
Để lại Lâm Tư Nhũng đứng một mình tại chỗ suy nghĩ, có phải vừa rồi mình quá táo bạo nên làm cô sợ không?
Anh chạy tới cửa hàng trang sức mua một chiếc vòng cổ có hình ngôi sao trên đó, chuẩn bị đi tìm cô.
Trên đường đi còn không quên nhắn tin cho Kỷ Tụng Niên:
【 Anh trai, anh hỏi chị dâu giúp em một chút, có điều gì mà Trần Điềm chán ghét hoặc không thích làm không? 】
Kỷ Tụng Niên:【 Phi Phi nói cô ấy mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, không thích ra ngoài.】
【 Được rồi, cảm ơn anh trai!】
Sau khi hiểu rõ tình hình, Lâm Tư Nhũng khởi động xe đi đến nhà Trần Điềm.
Đến trước cửa nhà cô, anh ho nhẹ hai tiếng rồi bấm chuông cửa.
Một lát sau, Trần Điềm mới ra mở cửa, cô thò đầu ra: “Có việc gì sao?”
“Chúng ta đã kết hôn rồi, lúc này mới qua bao lâu mà em quên nhanh như vậy chứ?”
Trần Điềm: “Cho nên…?”
Anh kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là vợ chồng phải ở cùng nhau.”
Anh đẩy đầu cô ra, đẩy cửa nhà cô đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại. Anh lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, giơ lên trước mặt cô nói: ”Vợ của anh, tân hôn vui vẻ!”