Tô Vũ Xuyên Qua Ký

Chương 8



Hoa Vũ? Tô Vũ ngẩn người, sao người này lại có họ của Hoa Mộc giai vậy, không lẽ hắn cùng nàng ta có quan hệ?nhưng nếu vậy thì tại sao lại theo nàng làm một ám vệ nho nhỏ, Hoa Mộc Giai có mục đích gì khi tiếp cận phủ quận chúa, còn nữa nếu Hoa Mộc Giai có quan hệ với Mính Hiên Lầu thì hẳn Mính Hiên Lầu có mục đích với phủ quận chúa, vậy nàng đi cầu giúp đỡ như thế này chẳng khác gì đưa đầu vào miệng cọp?

Tô Vũ ngẩn người rối rắm trước cục diện rối ren, có những tình huống phát sinh khó ngờ làm nàng không kịp trở tay, hơn nữa con người Hoa Vũ này thoạt nhìn hiền lành lương thiện nhưng lại là Lầu chủ của Mính Hiên chính là người thâm sâu khó lường, chỉ có thể tìm cách lôi kéo làm đồng minh, nếu nàng ấy đầu quân cho bên kia chính là trở ngại lớn cho nàng trong con đường báo thù.

Đang miên man suy nghĩ Tô Vũ không phát hiện Hoa Vũ đã tiến sát đến gần mình, tới khi nàng hoàn hồn lại khuôn mặt của nàng và khuôn mặt của Hoa Vũ đã gần sát nhau, chỉ cách chừng một gang tay, đôi mắt lưu ly của nàng ấy như có như không ẩn ẩn nét cười khiến Tô Vũ bối rối lùi về phía sau một bước, không may lại đạp phải vạt áo của bản thân, không khỏi mất mặt ngã nhào đi,Tô Vũ nhắm chặt mắt lại cứ nghĩ bản thân sẽ tiếp đất trong thảm họa thế nhưng lại ngã vào vòng tay êm ái của Hoa Vũ, nàng ta rõ ràng là nữ nhân nhưng cánh tay lại vô cùng khỏe khoắn có thể ôm trọn Tô Vũ vào lòng, mắt đối mắt, mũi đối mũi, mĩ nhân rõ ràng mang ý cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi của nàng, bờ môi nàng ấy ấm áp mang theo dư vị ngọt ngào của trà thượng hạng, mà khoan...mĩ nhân hôn nàng? Tô Vũ choáng váng, mặt đỏ đến tận mang tai muốn né đi nhưng lại nhớ ra cả người đang nằm trong lòng mĩ nhân Hoa Vũ, nàng dãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm mới nhận ra mĩ nhân này nhìn nhỏ con xinh xắn nhưng lực đạo vô cũng lớn, còn có thể bế bổng nàng lên, Tô vũ nhìn mĩ nhân như ngọc ánh mắt có phần gian sảo nhìn Tô vũ nhưng Tô Vũ lại không làm được gì, chỉ chậm rãi ngất đi, tiến vào mộng đẹp.

Trong mơ Tô Vũ thấy mình trở lại hiện đại, trở về nhà, ăn cùng gia đình một bữa cơm, lại lên giảng đường học tập, cứ như vậy bình thản trôi, thật không muốn tỉnh lại. Cảnh trong mơ đột ngột xoay chuyển đưa nàng đến phủ quận chúa, Tư Đồ Cảnh cùng Uý Trì Phong Vân giữ lấy nàng, giọng nói của họ như có ma lực, liên tục ám chú ngữ vào đầu rằng nàng sẽ ở lại đây vĩnh viễn, cảnh hoàng cung, Hạ Cẩn ngồi trên ngai vàng ung dung nhìn nàng, cảnh nàng trên chiến trường, khắp nơi toàn là máu tanh, người người oán thán, nhà nhà căm phẫn, từng chiến sĩ đang chết trên sa trường bỗng đứng dậy tiến về phía nàng đòi mạng, trẻ em phụ nữ bắt lấy nàng đòi phụ thân, tướng công. Cảnh nàng trên pháp trường, người dân thi nhau ném đá về phía nàng, liên tục gào thét giết chết tiện phụ, Tư Đồ Cảnh, Uý Trì Phong Vân, Hoàng Phủ Nham...cười nhìn nàng trên lôi đài chuẩn bị hành hình, đến khi đao bổ xuống, Tô Vũ hoảng hổn ngồi bật dậy, hóa ra chỉ là mơ.

Tô Vũ đưa mắt nhìn xung quanh nơi này, nàng đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, mà hình như căn nhà nhỏ này chỉ có một chiếc giường, liếc mắt qua bên cạnh nàng thấy Hoa Vũ đang nằm kế bên, khuôn mặt say ngủ của nàng ấy thôi cũng khiến người khác như trầm luân vào, nhìn xem, mắt đẹp, mũi đẹp, làn da mịn màng như vậy, đôi môi thật đỏ, thật muốn cắn vào, nghĩ không bằng hành động, Tô Vũ lén lút kề sát mặt vào mặt Hoa vũ, đặt môi mình nhẹ lên môi nàng ấy, đôi môi thật mềm mại ngọt ngào, Tô Vũ từ từ khép mắt lại, một lúc sau, muốn quay lên bống Hoa Vũ rõ ràng đang ngủ vòng hai tay lên kéo cổ nàng xuống ngậm lấy cánh môi của nàng, chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong miệng nàng, đầu lưỡi đảo tròn dây dưa càn quét bên trong khoang miệng, lấy hết dưỡng khí của Tô Vũ. Đến khi Tô Vũ không thể thở nổi nàng ấy mới buông Tô Vũ ra, bàn tay tà ác không an phận tiến vào vạt trung y của Tô Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực của Tô Vũ.

Tô Vũ bị hôn đến choáng váng nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận bàn tay mát lạnh của Hoa Vũ tiến vào cơ thể, không khỏi rùng mình né đi, đáng tiếc lại bị Hoa Vũ bắt lấy, không thể nhúc nhích, Hoa Vũ giọng cười ôn nhu cắn tai Tô Vũ khàn khàn mang chút mị hoặc

-"chiếm tiện nghi của ta xong còn muốn bỏ của chạy lấy người?hửm?"

Tô Vũ bối rối, 20 năm cuộc đời chưa từng tiếp xúc với ai quá thân mật như vậy, cho dù là phái nữ cũng khiến nàng bối rối muốn đẩy Hoa Vũ ra

-"Hoa...Hoa cô nương, thỉnh tự trọng..."Tô Vũ ngại ngùng quay mặt không nhìn Hoa Vũ

-"Hoa cô nương?ahaha..." Hoa Vũ nghe được Tô Vũ gọi mình thì không khỏi buồn cười, bất quá hắn lại không muốn giải thích điều gì với Tô Vũ, chỉ thâm tình nhìn Tô Vũ sau đó lại cúi đầu xuống hôn Tô Vũ đến choáng váng mặt mày. Tô Vũ nghi hoặc, có lẽ mĩ nhân cô đơn quá nên gặp nàng có chút muốn thân cận, nhưng nói gì thì nói nhìn ở phương diện nào mĩ nhân cũng rất đẹp, có điều lại là LCD, phẳng quá sờ cũng không đã tay, có nên khuyên mĩ nhân ăn chân giò hầm để tăng kích thước không nhỉ?

-"Hoa cô nương..."Tô Vũ từ trong ngực Hoa Vũ rụt rè đẩy hắn ra

-"Hửm..?" nam nhân vô sỉ không buông còn ôm chắc nàng

-"gọi ta Vũ nhi"

-"Vũ nhi...ngươi với Hoa Mộc Gia có quan hệ gì." Tô Vũ lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ trong lòng, lại hồi hộp nhìn chằm chằm Hoa Vũ chờ đợi kết quả

-"hắn sao?...là đệ đệ của ta." Hoa Vũ nghĩ ngợi một chút rồi trả lời

câu trả lời Tô Vũ không mong đợi nhất, tính đi tính lại vẫn không hiểu tại sao Hoa Mộc Giai tiến vào quận chúa phủ, lại không thể hỏi ai

-"nàng chiến thắng tam tiên, muốn gì nào, quy định tam tiên không đáng chết không giết, đối tượng quá khó không làm, không thật cần thiết không làm nhưng nàng quá khả ái ta sẽ suy sét." Hoa Vũ vừa nói vừa cười hôn nhẹ lên trán Tô Vũ

-"ta muốn mượn Mính Hiên cùng ta đấu Hạ hoàng, có được hay không?" Tô Vũ không vòng vo mà trực tiếp đi vào vấn đề, theo nàng suy đoán, với kiểu người như Hoa Vũ càng làm màu nàng ta càng ghét, cứ trực tiếp nói thẳng ra, hắn ưng thì giúp, không thì xem như nàng không may mắn, Hoa Vũ nghe Tô Vũ nói vậy có chút trầm ngâm sau đó hôn nhẹ lên gò má Tô vũ

-"chỉ cần nàng cần gì cứ sai người đưa thư đến Mính Hiên, ta sẽ tận lực giúp đỡ, nhắn với Hoa Mộc Giai nàng là người của ta, hắn có mơ cũng đừng nghĩ cướp nàng đi."nói rồi hắn xoay người rời đi để lại Tô Vũ ngẩn ngơ với câu nói"nàng là người của ta" hai nữ nhân sao lại nói câu này, không lẽ Hoa Vũ có sở thích trồng bách hợp? Tô Vũ đỏ mặt chạy về phủ, trên đường lại gặp Hoa Mộc giai khiến nàng nhớ đến câu nói của Hoa vũ lúc nãy nhưng thần sắc Hoa Mộc Giai không tốt khiến nàng ngay lập tức ném bay suy nghĩ đó

-"có chuyện gì sảy ra." Tô Vũ có linh cảm không tốt về chuyện này

-"thế thân của ngươi bị truy sát, thích khách là người có võ công cao cường, không muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ là ra độc chiêu muốn khiến ngươi không thể đi lại trong một thời gian dài, ta báo để người về còn đề phòng." nói rồi hắn bỏ đi qua nàng chạy về phía Mính Hiên khiến nàng còn chưa kịp truyền lại lời của Hoa Vũ.

Quay về phủ quận chúa, Tô Vũ vén rèm nhìn người giống y mình đang nằm trên giường, đầu băng một mảng, hai chân có dấu vết trọng thương, hắn vừa thấy nàng thì ngay lập tức bước xuống giường vận khinh công bỏ đi, rõ ràng bị thương giả. Tô Vũ vận nội công đánh vào hai ống quyển của bản thân, đau đến điên người, lại cố tình đập đầu vào thành giường, nếu đã muốn nàng thế này nàng sẽ cũng bọn chúng chơi đùa, không còn thời gian để đóng kịch nữa rồi, Tô Vũ đành phải lật lá bài quan trọng nhất chiến đấu với kẻ thù.

vừa cởi trung y ra leo lên giường nằm thì bên ngoài bỗng có người gọi cửa

-"quận chúa, Cao thị lang tới thăm." Cao Hàn, hắn tới đây làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.