Đêm đó, sau khi tiễn Tống Tự An về, tôi liền gặp ác mộng.
Trong mơ Tống Tự An ở bên một người con gái vừa trẻ vừa đẹp, còn không quên gửi thiệp cưới cho tôi.
Mộc Mộc khóc đến tê tâm liệt phế, tôi cũng rất chua xót.
Nhưng tôi có thể làm gì bây giờ.
Cha ruột không nhận con.
Tôi ôm Mộc Mộc nói với con: “Mẹ sẽ luôn ở bên con.”
“Mami, mami, sao mami lại khóc?”
Bên tai văng vẳng giọng nói non nớt của con trai, tôi mở mắt ra mới phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.
Tất cả đều là vướng mắc với Tống Tự An, đáng xấu hổ nhất chính là bản thân bật khóc ướt hết hết cả mặt.
“Mami sao vậy ạ?”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con trai, tôi chột dạ trả lời: “Mẹ mơ thấy con trưởng thành nên vui mừn đến phát khóc.”
Con trai như cảm nhận được gì đó, ôm cổ tôi rồi hôn bẹp lên má một cái.
“Mami, Mộc Mộc sẽ mãi ở bên mami nhé?”
“Được, có Mộc Mộc bên cạnh mẹ thì mẹ sẽ hạnh phúc mỗi ngày.”
Từ sau khi làm rõ với anh đêm đó, Tống Tự An không còn đến nhà tôi nữa.
Mẹ tôi lải nhải bên tai tôi mỗi ngày: “Sao mấy hôm nay không thấy Tiểu Tống ghé nhà? Con gọi điện hỏi thăm chút đi? Không thì con gửi wechat của nó cho mẹ, mẹ tự hỏi.”
Không tới mới tốt ấy, vừa hay có thể nhìn rõ một người.
Kỳ thật, bảy năm nay tôi nên nhìn rõ anh.
“Mẹ, mẹ còn không rõ sao? Anh ấy là anh ấy, con là con, anh ấy có cuộc sống riêng của mình, không tới thì thôi, dù sao bọn con cũng sẽ không có kết quả gì đâu.
Nói xong những lời này hốc mắt tôi hơi ươn ướt.
Mẹ tôi muốn nói lại thôi, lúc sau mới vỗ vai tôi: “Được, mẹ tôn trọng quyết định của con.”
Khi tôi đưa Mộc Mộc đi học có đi ngang qua bãi đậu xe mà không nhìn thấy xe anh đâu.
Cũng đúng, đã nói đến như vậy rồi mà.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ khó chịu khi phải nuôi con của người khác.
Tôi không cố ý muốn gạt Tống Tự An, tôi chỉ là muốn làm phép thử tình cảm của anh đối với Mộc Mộc.
Nếu anh ấy thực sự đồng ý trong lòng không có khúc mắc mà chấp nhận mẹ con tôi thì chứng minh anh ấy yêu tôi.
Bạn thân nghe tôi nói xong hận không thể đấm bể đầu tôi: “Thẩm Vân Sơ ơi Thẩm Vân Sơ, tao nên khen mày ngây thơ hay nên chửi mày luôn suy nghĩ kỳ lạ đây? Mày bao lớn rồi? Con trai cũng có rồi mà cả ngày chỉ nghĩ đến tình yêu, thật sự là càng ngày càng tốt.”
Lòng tôi chua xót, tôi tự cười mỉa mai chính mình.
Tôi cũng biết ở độ tuổi này mà lập gia đình sẽ phụ thuộc vào thực tế và điều kiện của mỗi người.
Trong hoàn cảnh hiện tại, có rất nhiều người cảm thấy để làm cho Tống Tự An ưu ái tôi thì đây chính là bản lĩnh lớn nhất của tôi.
Nhưng tại sao?
Chẳng lẽ tôi không thể lựa chọn cho chính mình?
Tôi không thể lựa chọn những gì tôi thích trong tương lai hay sao?
Bạn thân trầm mặc một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không phải không thể lựa chọn thứ mình thích mà là chọn được thứ mình thích sẽ khó khăn cỡ nào.”
Hai chúng tôi nằm trên ban công lộ thiên của gia đình cô ấy để uống bia, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nhìn thấy Tống Tự An gọi tới.
Không lâu sau anh đã xuất hiện trước cổng dưới nhà.
Tống Tự An nhìn thấy vỏ bia đầy đất, anh cau mày bất mãn hỏi: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Chậc, người đàn ông này đúng là kỳ lạ.
Tôi uống rượu anh quản tôi làm gì?
Tôi nhịn không được nhìn anh mắng: “Anh quản được sao?”
“Anh quản không được nhưng mẹ em thì chưa chắc.”
Mẹ tôi ghét nhất là thấy tôi uống bia rượu, nghĩ đến đây tôi rùng mình một cái.
Đột nhiên ôm lấy bạn thân, sống chết không muốn trở về.
Tống Tự An sao có thể để tôi được toại nguyện, nhẹ nhàng khom lưng bế lên.
Trước khi rời đi, tôi còn nhìn thấy bạn thân dực thẳng ngón tay cái với anh.