Trái tim tôi mềm nhũn, không nhịn được vuốt v e đường nét trên khuôn mặt anh, híp mắt hỏi: “Tống Tự An, có phải anh đang lên kế hoạch gây rối đối với em đúng không?”
Con ngươi đen láy như đá hắc diệu thạch hoà lẫn một ít vụn kim cương rực rỡ chói mắt, ánh mắt dịu dàng dừng ở trên người tôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hôn nhẹ lên cổ anh: “Em thoả mãn anh.”
Sự việc đêm đó tôi không nhớ rõ, chỉ cảm thấy gương mặt của Tống Tự An càng lúc càng lớn, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Tỉnh lại vào ngày hôm sau, tôi nhìn chính mình trong gương, ôm đầu đau khổ suy tư.
Phấn mắt lem nhem, kỳ cục nhất là son môi lem ra khắp mặt và cằm.
Mẹ tôi xuất hiện không một tiếng động.
Tôi ôm ngực: “Mẹ, mẹ bước đi có thể phát ra tiếng động được không?”
Đột nhiên mẹ tôi tươi cười nói một câu đầy ẩn ý: “Màu son đẹp đấy.”
“Đúng không, Tiêu Tiêu tặng con, nói đây là màu trảm nam.)*
(*Trảm nam sắc’ hay còn gọi là ‘Trực nam trảm’, là một màu son môi trong truyền thuyết được hàng vạn cô gái trẻ yêu thích. Tương truyền rằng, nếu tô màu son này lên môi thì sẽ có thể có được tâm của hết thảy những trực nam trên thế giới này, chính là, sau khi tô màu son này sẽ trở thành thiên hạ vô địch, trêu chọc vô số nam nhân.
Khái niệm màu son môi ‘trảm nam sắc’ có từ rất lâu, lời giải thích cũng không còn đồng nhất, nhưng đại khái chính là gam màu nóng. - Dịch: CP88blog. wordpress)
Mặt mẹ tôi ngay lập tức suy sụp đi một xíu: “Khi nào tiểu Tống tặng con son môi mới tốt.”
Anh ấy tặng tôi son môi?
Cái này sao mà khó hiểu vậy?
Chờ đến khi mẹ tôi đi rồi trong đầu bỗng chốc xuất hiện một vài ký ức vụn vặt.
Cánh môi mềm mại ướt át, hơi thở thơm mát mùi bạc hà, còn cả đôi bàn tay nóng rực lưu lại những vết hằn thật sâu bên hông.
Tôi tự nhéo mình thật mạnh.
Sau khi say rượu, tôi mơ mơ màng màng bị Tống Tự An cưỡng hôn.
Tên bi3n thái này!
Tôi đang định tìm anh tính sổ đột nhiên nghe được giọng của mẹ ngoài phòng khách vô cùng nhiệt tình: “Tiểu Tống đấy à, mấy hôm nay đi đâu mà mất tăm vậy?”
“Cô ạ, ngại quá, cháu về quê gấp quá không kịp báo cho cô một tiếng.”
Sao anh cứ như âm hồn bất tán vậy?
Khoảnh khắc tôi muốn lao ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đột ngột dừng lại, nhìn vào gương trước khi đi tiếp: “Tống Tự An, anh còn mặt mũi mà tới đây?”
Mẹ tôi chấn động, nhất quyết đứng chắn trước mặt Tống Tự An, chống tay như thể sắp vào trận đấu: “Con nói cái gì? Trong khoảng thời gian này người ta đã giúp đỡ con biết bao nhiêu.”
Tôi chỉ thẳng vào mặt anh: “Mẹ, mẹ có biết hôm qua anh ta làm gì con không?”
Tiếng nói vừa dứt, mẹ tôi khó hiểu nhìn.
Tống Tự An hắng giọng nói: “Cô ạ, xem ra hôm qua A Sơ hiểu lầm con rồi, hay là chúng ta đi ra ngoài nói chuyện?”
Không đợi tôi trả lời, mẹ tôi đã đồng ý thay: “Được đấy, được đấy, tối nay hai đứa về nhà không? Không về cũng không sao, Mộc Mộc có mẹ lo rồi không phiền hai đứa bận tâm.”
Chuyện gì thế này?
Mẹ tôi đã thành mẹ đẻ của Tống Tự An rồi.
Sau khi ra ngoài, Tống Tự An muốn giúp tôi xách túi nhưng bị tôi đoạt lại: “Có phải anh mất trí rồi không? Đừng tưởng mẹ tôi chống lưng cho anh thì tôi không làm được gì, chuyện hôm qua…”
Tống Tự An nhếch môi: “Anh thề không phải anh chủ động.”
Tôi: …
Được, thì cứ cho là tôi chủ động, nhưng anh cũng không thể cưỡng hôn mà không có sự đồng ý của tôi chứ.
Tống Tự An nhướng mày như một tên vô lại: “Còn em đã được sự đồng ý của anh chưa?”
Ha, đây là định không thừa nhận đúng không?
Tôi chuẩn bị phản kích thì thấy một người dáng người yểu điệu, ăn mặc sành điệu, gương mặt tươi cười đang đi về phía Tống Tự An.
“Tự An, là anh đúng không?”
Chà, trên đường cái cũng có thể gặp được người quen.
Xem ra vận đào hoa của Tống Tự An đúng là thật tốt.
Vừa bước tới đã thân thiết ôm lấy cánh tay Tống Tự An, thân mật gọi “Tự An”.
Không biết còn tưởng rằng hai người là một đôi tình nhân đấy.