Ôm Mâu Thần An đến bên giường, đang muốn đặt cậu nằm xuống đã thấy cậu lắc đầu.
“Quần áo… ướt.” Nếu cứ vậy đặt cậu xuống, ga giường sẽ ướt mất.
Nghe Mâu Thần An giải thích, Lãnh Linh Dạ dứt khoát ôm cậu vào phòng tắm. Đặt cậu xuống kế bên bồn tắm, y xoay người đi ra ngoài.
Thấy thiếu gia đã đi khỏi, Mâu Thần An đứng dậy cởi bỏ y phục trên người, rồi dùng nước nóng tẩy trừ thân thể.
Trở ra phòng khách, Lãnh Linh Dạ lấy điện thoại, bấm vài con số. Đợi điện thoại vừa được bắt máy, không cho đối phương kịp nói gì đã vội cướp lời:
“Hắn đang ở nhà kho.” Dứt câu, lập tức cúp điện thoại.
Y không cần lo lắng chuyện người ở đầu dây bên kia có hiểu ý mình hay không, đối với y mà nói cũng chỉ có người kia mới có thể làm y thấy hứng thú. Vì để cho Dương Kì Nam chú ý tới hắn, hắn chẳng những tranh đoạt chức vị hội trưởng hội học sinh, còn làm cho bản thân hắn trở thành địch nhân của Dương Kì Nam nữa, cái sự yêu thương mãnh liệt này thật làm người khác thán phục.
Nhưng hắn đã yêu thích Dương Kì Nam, đáng lẽ phải đối xử tốt với Dương Kì Nam, sao lại muốn gây chiến? Chính là… hắn không muốn Dương Kì Nam nghĩ rằng hắn yêu thích Dương Kì Nam nên mới chủ động gây phiền toái, cái hắn muốn là Dương Kì Nam nghĩ rằng hắn chán ghét Dương Kì Nam nên luôn có hành động khiêu khích.
Người như hắn, muốn nói chuyện yêu đương như người bình thường, chỉ sợ là còn khó hơn mặt trời mọc ở hướng Tây. Yêu mến một người nhưng chỉ thích khi dễ người đó, đây chính là cách yêu của hắn.
*Cách bạn hội trưởng hội học sinh Hạ Dục yêu bạn Dương Kì Nam thật là biến thái quá đi, bất quá ta thật sự thích bạn Hạ Dục này nha, ước gì tác giả nói thêm về hai bạn này nhiều nhiều nữa =)))
Lần này Lãnh Linh Dạ không chọn cách trả thù như khi xưa vẫn làm, đơn giản là vì giữa y và Hạ Dục đã có một hiệp nghị. Từ lúc y đứng ra tranh cử chức hội trưởng hội học sinh, Hạ Dục đã tới tìm y, muốn y bất luận có bị Dương Kì Nam gây sự thế nào cũng không ra tay với Dương Kì Nam, điều kiện trao đổi chính là xí nghiệp Hạ Thị trở thành minh hữu của y vô điều kiện.
Ở trên thương trường, thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù. Đạo lý đó, Lãnh Linh Dạ tất nhiên hiểu rõ, huống hồ người bằng hữu này trên thương trường không hề thua kém xí nghiệp Lãnh thị.
Đối với chuyện Hạ Dục từ sớm đã biết y có ý định thành lập công ty riêng, Lãnh Linh Dạ cũng không thấy bất ngờ. Thử hỏi, một kẻ không có năng lực thì sao có thể tiếp quản được xí nghiệp Hạ thị?
Ngược lại, Hạ Dục đối với một Lãnh Linh Dạ lạnh lùng cũng hiếu kỳ không thôi. Vì sao y lại muốn từ bỏ quyền thừa kế xí nghiệp Lãnh thị để đi xây dựng sự nghiệp của riêng mình?
Đợi đến khi Hạ Dục nhìn thấy Mâu Thần An, nghi vấn mới được giải thích. Từ đó, hắn cùng Lãnh Linh Dạ thỏa thuận xong hiệp nghị trở thành bằng hữu trên thương trường.
Lãnh Linh Dạ nhìn ra được, nếu có xí nghiệp Hạ thị trợ giúp sẽ vô cùng có lợi cho y, giúp công ty của riêng y nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Hạ Dục cũng thế, hắn đã sớm nhận thấy năng lực của Lãnh Linh Dạ. Hắn dám khẳng định, công ty L.S do Lãnh Linh Dạ lập ra sẽ sớm vượt lên trên xí nghiệp Lãnh thị. Nếu hắn có thể liên minh với L.S, đây nhất định là quyết định vô cùng chính xác.
Không chỉ giúp cho tương lai ở thương trường có thêm một người bạn, với tình huống hiện tại mà nói, hắn cũng có lợi mà không hại. Quan trọng nhất là, hắn có thể bảo đảm Dương Kì Nam sẽ không bị Lãnh Linh Dạ phản kích. Nếu như Lãnh Linh Dạ thật sự ra tay với Dương Kì Nam, hắn tuyệt đối sẽ không mặc kệ mà ngồi nhìn. Một khi hắn với Lãnh Linh Dạ giằng co nhau, cả hai rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương.
Thay vì để xảy ra cục diện đó, không bằng chọn lấy giải pháp hòa bình. Hắn chủ động tìm tới Lãnh Linh Dạ, trước hết là để biểu thị thành ý của mình, thứ hai là vì nếu muốn chờ Lãnh Linh Dạ tìm tới hắn trước, chỉ sợ còn khó hơn hái sao trên trời.
Người thông minh tự nhiên phải biết cân nhắc lợi hại được mất, huống chi là những kẻ làm đại sự? Một người gian xảo như hắn chính là thấu hiểu triệt để chuyện ấy.
***
Thả di động xuống bàn, nghe bên tai truyền đến tiếng nước, Lãnh Linh Dạ đi vào phòng tắm.
“Thiếu gia!?” Thấy cửa phòng tắm bị mở ra, Mâu Thần An cực kỳ hoảng hốt. Đợi đến khi thấy Lãnh Linh Dạ cởi quần áo ra, cậu không khỏi kinh hoàng kêu lên thành tiếng.
Cậu… Cậu còn chưa tắm xong, thiếu gia vào như thế này…
“Ướt.” Chỉ vào áo sơ mi vừa cởi ra, Lãnh Linh Dạ đơn giản giải thích.
Thấy áo sơmi của Lãnh Linh Dạ thật sự bị ướt, Mâu Thần An mới nhớ ra khi nãy thiếu gia ôm cậu nên mới bị ướt theo. Tâm tình hồi hộp dần bình phục lại, cậu lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng rồi lập tức bước ra khỏi phòng tắm.
“…Thiếu gia, tôi ra ngoài trước, anh từ từ tắm rửa.” Mâu Thần An đỏ bừng đôi má, đầu cúi xuống không dám nhìn về phía thân hình thon dài trước mắt, không ngờ vừa nhấc chân trái lên thì đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt khiến cậu mất thăng bằng ngã về phía sau, giây tiếp theo thì đôi môi đã bị chiếm lấy, tiếng kêu sợ hãi chưa kịp phát ra đã bị ép nuốt vào trong bụng.
“Ân… Ngô…”
Khoang miệng bị người ta dùng lực mà hút mà liếm, đôi chân cũng bị nâng lên để đối phương thuận tiện xâm nhập. Dục vọng trướng đại xông thẳng vào tiểu huyệt ấm nóng, không ngừng ma sát điên cuồng, một tay y cũng thuận tiện tiến ra phía xoa nắn dục vọng của Mâu Thần An, tay còn lại vuốt ve cặp mông căng tròn, chiếc khăn tắm không biết từ khi nào đã rơi vào trong nước.
Đột ngột phải tiếp nhận người trước mắt, Mâu Thần An khẽ run rẩy thân người, đôi tay cậu bấu chặt vào bả vai to lớn của y. Hai thân thể dán chặt vào nhau làm cho Lãnh Linh Dạ cảm nhận được rõ ràng người trong ngực đang run rẩy, y không khỏi xâm nhập càng thêm sâu vào trong miệng cậu.
Dòng nước ấm áp ôm lấy hai thân thể trần truồng, hơi nước bốc lên mờ mờ ảo ảo càng khiến cho bầu không khí trong phòng càng trở nên *** mỹ đến cực điểm.
Đợi đến khi cảm thấy trong ngực đã cạn không khí, Mâu Thần An mới đẩy nhẹ vào ngực Lãnh Linh Dạ, ý bảo y buông cậu ra. Nhưng cậu lại không biết, hành động đó càng khiến Lãnh Linh Dạ điên cuồng xâm lược hơn nữa. Y siết chặt chiếc eo mềm dẻo của cậu, kéo cậu lại gần sát hơn, cánh tay đặt ở mông chuyển đến trước ngực, còn một tay đang vuốt ve dục vọng của cậu cũng tăng thêm chút lực, kỹ xảo thuần thục khiến cậu như phát điên.
“Ngô ân… A…”
Cảm nhận được bộ vị yếu ớt của mình đang bị người ta không ngừng xoa nắn, trong thân thể cậu tháo chạy một luồng tê dại, cảm thấy dục hỏa đã dâng tới đỉnh điểm, như sắp sửa phóng ra tới nơi thì lại bị người trước mắt ác ý bóp chặt mà ép ngược vào trong.
Khó chịu đến cực điểm, cậu mở to đôi mắt đen trong suốt nhìn về phía y như cầu xin, tiếng nói lại không thể phát ra vì đôi môi vẫn còn bị ngăn chặn.
Nhìn vẻ ướt át trong mắt cậu, đôi phượng phượng thâm trầm nhắm lại. Nhưng y vẫn không có ý định thả ra, chỉ bất quá nụ hôn bá đạo đã chuyển thành ôn nhu, từ từ cảm nhận sự mềm mại từ đôi môi mọng đỏ.
Nhận thấy trong một khắc trước, đôi mắt phượng xẹt qua một tia lạnh lùng nhắm vào cậu, Mâu Thần An toàn thân run lên, không hiểu cậu khi nào thì chọc giận thiếu gia. Hơi có chút rụt rè, cậu vươn đầu lưỡi chạm vào ngọn lửa trong khoang miệng ướt át của y, giây tiếp theo lại bị y hung ác vừa liếm vừa cắn. Nhưng dù đau đến nhíu chặt lông mày, thân thể cậu vẫn chủ động hướng về phía ***g ngực ấm áp.
Sự chủ động của Mâu Thần An làm Lãnh Linh Dạ như được thỏa mãn. Bàn tay y đang nắm giữ dục vọng của cậu buông lỏng, rất nhanh, một dòng dịch thể nóng bỏng phóng ra, hòa vào trong nước. Đồng thời, Lãnh Linh Dạ cũng đạt được khoái cảm.
Chìm vào nụ hôn sâu cuồng nhiệt, Mâu Thần An dần dần mê mang, ngay khi cậu sắp hôn mê vì thiếu dưỡng khí, Lãnh Linh Dạ lại buông cậu ra. Một sợi tơ bạc như quyến luyến đôi bờ môi khiến Mâu Thần An đỏ mặt, đến khi thấy Lãnh Linh Dạ vươn đầu lưỡi ra liếm khóe môi ướt át, màu đỏ đã lan ra toàn thân cậu.
Há to miệng thở dốc như để phục hồi dưỡng khí, đợi đến khi hít thở đã thông, Mâu Thần An mới lúng túng mở miệng:
“Thiếu gia, cái đó, thật xin lỗi.”
“Biết cậu sai chỗ nào không?” Cắn nhẹ vào vành tay cậu, thanh âm trầm thấp vang lên.
Bên tai truyền đến khí tức nóng như lửa làm Mâu Thần An co rúm lại, run rẩy mấp máy đôi môi, nói:
“Tôi… Không nên gây phiền toái cho thiếu gia.” Nghĩ rằng mình trở thành gánh nặng của thiếu gia, con ngươi đen láy lướt qua một tia ảm đạm.
Động tác liếm láp dừng lại, y nâng cằm cậu lên, nhìn vào đôi mắt có chút hoảng hốt vì hành động đột ngột của y, vẻ mất mắt không kịp che dấu cứ như thế trần trụi hiện ra.
“Để ta nói cho cậu biết, cậu sai ở chỗ nào.” Y một mực giữ chặt lấy cậu, bắt cậu phải đối diện với y, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Cậu không nên không tin tưởng ta.”
“Tôi, tôi không có!” Nghe thiếu gia lên án mình như thế, Mâu Thần An sợ hãi lắc đầu, cậu làm sao có thể không tin tưởng thiếu gia!?
“Nếu tin tưởng, sao lại nói những điều đó với Dương Kì Nam?”
“Tôi… Nếu như… Nếu như không nói thế, hắn sẽ đem sự tình nói ra, đến lúc đó… Thiếu gia, anh nhất định sẽ… bị người khác nói thành…” Thiếu gia là người có lòng tự trọng cao như vậy, làm sao có thể chịu được cảnh bị mọi người chỉ trỏ… Nếu phải bị chê cười, chi bằng để một mình cậu gánh chịu, ít nhất cậu cũng đã quen chuyện đó rồi.
“Cho nên cậu tự mình gánh chịu? Muốn thay ta nhận hết?” Đôi mắt phượng nheo lại nguy hiểm, biểu thị lửa giận trong đôi mắt lạnh băng sắp bùng phát.
“Tôi… Tôi…” Cậu không phải là vì thiếu gia sao? Rất muốn nói vậy, nhưng lại e ngại hàn khí phát ra từ người Lãnh Linh Dạ mà không dám mở miệng.
“Không phủ nhận?” Mâu Thần An ngập ngừng không nói, chỉ nhìn Lãnh Linh Dạ vẻ cam chịu, điều đó làm cho đôi mắt Lãnh Linh Dạ hiện ra một tia lo lắng, đôi tay càng thêm dùng sức siết chặt eo cậu khiến cậu đau đến co rút cả người. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang khiếp đảm, y âm trầm nói: “Dù cho có người muốn thượng cậu, cậu cũng không cự tuyệt, phải không?”
Nghe câu hỏi của Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An không dám tin trừng to mắt, giây tiếp theo thì một luồng lửa giận hiện lên, đánh tan nỗi sợ hãi một giây trước đó. Lần đầu tiên, cậu hướng về phía người trước mắt, nghẹn ngào hét:
“Tôi không phải người tùy tiện như vậy!” Chẳng lẽ trong mắt thiếu gia, cậu là người tùy tiện vậy sao? Nghĩ đến thiếu gia lại đối xử với mình như thế, Mâu Thần An cảm thấy thật tức giận, rồi lại tràn đầy đau khổ.
Kinh ngạc nhìn người trong ngực đột nhiên nổi giận, rồi lại nghe được câu nói tiếp theo của cậu, Lãnh Linh Dạ chẳng những không giận mà ngược lại còn mỉm cười:
“Như vậy, ý của cậu là, bởi vì người đó là ta nên cậu mới đồng ý?” Ý của y là muốn hỏi, ngoại trừ y, cậu sẽ không để cho bất cứ ai chạm vào cậu? Tuy y vẫn biết cảm tình của Mâu Thần An đối với mình, nhưng chính tai nghe được lại là chuyện khác.
Bị nụ cười nơi khóe miệng của Lãnh Linh Dạ mê hoặc, Mâu Thần An thoáng chốc quên mất cậu đang nổi giận, ngơ ngác nhìn y trả lời:
“Ân, bởi vì người đó là thiếu gia.”
Đợi đến khi ý thức được mình vừa nói cái gì, Mâu Thần An bỗng chốc đỏ bừng cả hai má. Cậu… Cậu đã nói cái gì!? Cái câu nói như một lời tuyên bố này, dẫu là kẻ ngốc nghe được cũng sẽ liên tưởng ngay một chuyện.
Chính là–
Ngoại trừ thiếu gia, cậu sẽ không để ai chạm vào cậu, không muốn cũng không tình nguyện. Vậy, chẳng lẽ, cậu thích thiếu gia!?
Bởi vì suy nghĩ thoáng hiện ra trong đầu này, Mâu Thần An ngây ngốc há to miệng, khiếp sợ nhìn về phía Lãnh Linh Dạ.
Nhìn chăm chú biểu tình như vừa mới tỉnh ngộ ra của Mâu Thần An, trên môi Lãnh Linh Dạ nở ra nụ cười càng thêm rộng. Y cúi sát xuống đôi môi sưng đỏ, trầm thấp nói:
“Nhớ kỹ, người cậu yêu chỉ có thể là ta.” Đợi đến lúc thích hợp, y sẽ nói cậu biết, y cũng yêu cậu.