Tỏa Ái

Chương 9



“Thiếu gia, nó…” Vốn muốn nói Mâu Thần An chỉ mới 12 tuổi, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Linh Dạ liền dừng lại: “Vâng.”

Tại Lãnh gia, quyết định của chủ nhân thì hạ nhân không được phép nghi vấn.

Thiếu gia từ trước đến này đối với mọi chuyện xung quanh đều không hề quan tâm, hôm nay đột nhiên lại quan tâm quá mức đến người khác như thế, điều này làm cho hắn không tài nào hiểu nỗi. Bất quá, dù trong lòng có bao nhiêu nghi vấn, Lý tổng quản vẫn nghe lời đem hợp đồng đến. Lãnh Linh Dạ tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính tình lạnh như băng, nguy hiểm hơn so với bất cứ ai khác. Làm tổng quản tại Lãnh gia đã nhiều năm như vậy, hắn tất nhiên hiểu rõ điều này.

So với lão gia vô tình và phu nhân ngang ngược, Lãnh Linh Dạ có thể nói là âm lãnh hơn rất nhiều. Tuy gần đây y ít nói, nhưng đừng cho rằng có thể khi dễ trên đầu của y, kẻ ngu xuẩn nào chán sống thì bảo đảm sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Ở Lãnh gia không có cái gọi là cốt nhục thân tình, càng không có cái gì máu mủ tình thâm, chỉ có mạnh được yếu thua.

Lãnh Diệu Huy, kẻ xem quyền lực cùng tiền tài còn quan trọng hơn tánh mạng, vì để có thể tiến thêm một bước trên con đường mở rộng bản đồ của xí nghiệp, y đã cưới Nghê Mộ Ngọc, con gái một thương gia giàu có. Hai người họ kết hôn chỉ vì việc kinh doanh, căn bản không có tình cảm gì. Cuộc hôn nhân này với bọn họ mà nói chỉ là một cuộc giao dịch, điều kiện là có thể dựa vào đối phương kiếm thêm càng nhiều tiền hơn nữa.

Sau khi sinh Lãnh Linh Dạ, hai người đều bận rộn với các mối quan hệ xã giao, hoàn toàn bỏ mặc y, không có chút nào để tâm đến y. Mỗi lần gặp mặt chỉ là theo lệ thường hỏi thăm thành tích của y, còn về phần cuộc sống như thế nào thì căn bản không hỏi đến. Thử hỏi, có một đám người hầu nhiều như thế chiếu cố y, y còn có thể xảy ra chuyện gì?

Nói ra cũng thật buồn cười, thời gian hai người ở Lãnh uyển ít đến đáng buồn. Quanh năm suốt tháng luôn là bay đến các quốc gia khác nhau trên thế giới, lâu lâu mới gọi điện thoại về xem như là tượng trưng. Sau đó, nói không đến hai câu lại vội vàng cúp điện thoại.

Đối với hai người chưa hề thực hiện qua nghĩa vụ làm cha mẹ đó, Lãnh Linh Dạ từ đầu đến cuối chưa bao giờ nói đến một lời, cho dù chỉ là một tia nén giận cũng không có. Trong mắt y, bọn họ chỉ là người sinh ra y, mà y cũng chỉ là trùng hợp nên mới có trùng dòng máu với họ mà thôi.

Về phần thái độ của Lãnh Linh Dạ, Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc căn bản không để trong lòng. Chỉ cần y không qua mặt họ, không bày ra chuyện lớn gì khiến họ phải trở về tự mình giải quyết, toàn bộ những thứ khác họ sẽ không quản.

Mà Lãnh Linh Dạ từ nhỏ đến lớn cứ lạnh như băng, đối với mọi người mọi chuyện bên cạnh như bao giờ liếc mắt đến, càng không bao giờ nói những lời thừa thãi. Người như vậy, ngươi nghĩ y có thể làm ra chuyện lớn gì được chứ?

Thấy đứa con với hành vi có thể xem là nhu thuận, một tia quan tâm duy nhất của hai người dành cho y cũng biến mất, tất cả sự chú ý đều chuyển đến quyền lực cùng tiền tài. Đến lúc này, với Lãnh Linh Dạ hoàn toàn có thể nói là chẳng còn ai trông nom y.

Đem hợp đồng cung kính đưa tới trước mặt tiểu chủ nhân, tổng quản lặng lẽ đứng qua một bên.

Lật xem vài trang hợp đồng, Lãnh Linh Dạ cầm nó đưa cho Mâu Thần An.

“Hợp đồng thời hạn sáu năm, không có vấn đề gì thì ký tên.” Bình thường Lãnh gia cùng người hầu ký hợp đồng nhiều nhất chỉ có bốn năm, lần này lại ký đến sáu năm, điều này làm cho Lý tổng quản lại kinh ngạc lần nữa nhìn về phía y.

Không rõ mấy thứ lằng ngoằng bên trong viết cái gì, Mâu Thần An đưa cho mẫu thân, cậu chỉ muốn biết một điều:

“Anh đồng ý cho tôi lưu lại?”

“Ký tên thì được.”

Lời nói của Lãnh Linh Dạ đầy ẩn ý, làm cho Mâu Thần An không phát hiện y đang nói dối, y bảo cậu ký tên là có thể lưu lại, nhưng cậu vốn không biết dù không ký cũng có thể lưu lại, hơn nữa hợp đồng này kỳ hạn không phải chỉ sáu năm mà thôi.

Luận tâm cơ, ai có thể sánh với Lãnh Linh Dạ, y có thể dễ dàng đạt được mục đích của mình mà không làm cho người ta phát giác. Càng không nói đối phương chỉ là Mâu Thần An, cậu chỉ mới đi học được một năm, căn bản không thể đọc nhiều chữ như vậy chứ đừng nói là hiểu ý của nó.

“Mẹ, chúng ta ký tên đi.” Chần chờ nhìn mẫu thân bên cạnh, trên mặt Mâu Thần An tràn đầy vui vẻ. Chỉ cần cậu có thể lưu lại, trong nhà có thể kiếm được tiền.

Nhìn kỹ hợp đồng cùng Lãnh Linh Dạ hồi lâu, lại liếc mắt thấy vẻ hưng phấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, Đỗ Tĩnh Nhu vừa lo lắng vừa thật cẩn thận ký xuống tên của mình, rồi đem hợp đồng đưa đến trước mắt nam hài.

“Cậu.” Xem cũng không xem, Lãnh Linh Dạ trực tiếp đưa hợp đồng tới trước mặt Mâu Thần An, thấy vẻ mặt mờ mịt cùng khó hiểu của cậu, y phá lệ nói thêm hai chữ: “Tên cậu.”

Nghe y bảo muốn mình ghi tên lên, Mâu Thần An thoáng đỏ mặt, nắm chặt góc áo lúng túng nói:

“Tôi, tôi có thể để mẹ tôi ghi giúp không?” Thấy người trước mắt vẫn lạnh lùng nhìn mình, mặt cậu đỏ càng thêm đỏ: “Chữ của tôi… rất xấu.” Mấy cái chữ viết xiêu vẹo đó, ngay cả chính cậu còn thấy không ra gì, sao có thể để người khác trông thấy?

“Để tôi ghi thay nó a, Tiểu An nó… nó không đọc sách nhiều lắm, được không?” Chỉ đi học một năm nên Mâu Thần An chỉ biết được vài chữ, tên của cậu cũng là do nàng cùng Mâu Đức Hưng dạy. Trong nhà cậu luyện tập nhiều nhất cũng chỉ là viết tên của bản thân, chính vì vậy cũng chỉ giới hạn có người trong nhà từng thấy cậu viết chữ, cậu rất sợ người khác cười cậu.

Thấy Lãnh Linh Dạ vẫn cứ lạnh như băng nhìn con mình, không thèm để ý chút nào, Đỗ Tĩnh Nhu chỉ có thể thở dài:

“Tiểu An, viết đi con, không có gì đâu.”

“Dạ.” Nghe thấy lời của mẫu thân, Mâu Thần An ấp úng nhẹ gật đầu, cầm bút lên chuẩn bị ký lên hợp đồng mấy cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của mình.

Nhưng không ngờ giây tiếp theo, cánh tay cầm bút bị một cánh tay khác giữ lấy, một bàn tay to trắng nõn bao trùm bàn tay cậu. Từ cảm giác như xuyên thấu qua da thịt truyền đến, Mâu Thần An cảm nhận được rõ ràng lòng bàn tay đặt trên mu bàn tay cậu có nhiệt độ thật cao.

Không để ý cảnh này đang làm mọi người kinh hãi, Lãnh Linh Dạ vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh như băng. Trong mắt người khác, chỉ đơn giản là y cầm tay Mâu Thần An. Bất quá, chỉ mình y hiểu, đây chính là hai người nắm tay nhau, cảm giác rung động từ trong lòng bàn tay truyền đến làm cho trong mắt y hiện lên một tia sung sướng.

“Tên cậu?”

Bên tai truyền đến hơi nóng làm cho Mâu Thần An khẽ run rẩy, chưa bao giờ cùng người khác kề cận như thế làm cậu không được tự nhiên giật giật tay, liền cảm thấy bàn tay to kia vẫn một mực giam cầm tay cậu, làm cậu không thể nhúc nhích. Nhìn chăm chú gương mặt được phóng đại ngay trước mắt, Mâu Thần An đỏ mặt nói:

“Mâu… Mâu Thần An.”

Tay trong tay, Lãnh Linh Dạ viết nhanh vài chữ, trên giấy lập tức xuất hiện dòng chữ to hữu lực cứng cáp bên cạnh dòng chữ xinh đẹp của Đỗ Tĩnh Nhu. Tiếp tục duy trì tư thế đó, ở nơi khác trên hợp đồng y cũng ký xuống tên của mình.

Ba chữ “Lãnh Linh Dạ” tuyệt đối khí phách, kể từ đây, hợp đồng – hiệp ước được thành lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.