Hôm nay ta mặc một bộ y phục màu xanh nước biển, nhẹ hơn rất nhiều so với cung trang, nhưng dây đai bên hông có chút khó buộc.
Linh Tê đang định giúp ta thắt dây đai trên thắt lưng, liền nghe cửa kêu cót két một tiếng.
Ta nghe tiếng ngẩng đầu, là Nghiêm Hủ bước vào.
Trên mặt hắn còn mang theo chút mệt mỏi, vành mắt hơi đỏ, nhìn ta, nói với Linh Tê: “Ngươi đi ra ngoài trước.”
Thanh âm cũng chứa một tia khàn khàn sau khi say rượu.
Linh Tê nhìn ta, ta gật đầu, nàng liền buông dây đai thắt lưng xuống, hành lễ đi ra ngoài.
Hôm nay hắn mặc một thân trường bào long vân trắng như trăng, người nhìn tuy mệt mỏi, nhưng cũng không tổn hại đến phong thái thanh phong lãng nguyệt như ngày thường của hắn.
Chỉ là không nghĩ tới, đêm qua hắn say đến như vậy, sáng sớm hôm nay còn có thể dậy được.
Ta vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không nhìn thấy hắn, dù sao có gặp hắn, ngoại trừ tăng thêm chút thương cảm, thì cũng không có ý nghĩa gì khác.
Nhìn hắn từng bước tới gần, ta bình tĩnh, suy nghĩ tốt mấy lời nói đuổi người, liền mở miệng nói: “Thái tử điện hạ...”
“Mắt đều khóc sưng cả lên rồi.”
Ngón tay rõ ràng các khớp xương đột nhiên vuốt ve khóe mắt của ta, sự ấm áp trên ngón tay hắn chồng lên sự dịu dàng, nhẹ nhàng ấn một chút màu nắng lên đôi mắt hơi sưng của ta.
Trong ngữ khí đạm mạc của hắn, mơ hồ lộ ra vẻ đau lòng cùng một chút cay đắng.
Cử chỉ lúc này của hắn, quả thật quá thân mật tự nhiên, phảng phất đây chỉ là một buổi sáng bình thường đến mức không thể bình thường hơn như trước kia.
Ta giật mình trong chốc lát, lập tức quay đầu đi: “Chỉ là đêm qua ngủ không ngon, điện hạ thỉnh tự trọng.”
Tay hắn khựng lại giữa không trung.
Đợi một lúc sau, hắn khẽ thở dài, tay mới chậm rãi hạ xuống.
Hai người chúng ta nhất thời không nói gì, cứ im lặng như vậy.
Nghĩ đến đêm qua, trong lòng ta chua xót vô cớ, chỉ sợ cứ giằng co như thế này, ta sẽ là người đầu tiên không kiềm được nước mắt.
Nếu là như vậy, chẳng phải hết thảy đều tốn công vô ích sao?
Hít một hơi thật sâu, ta đang muốn lạnh lùng mở miệng đuổi người, lại nghe được hắn khàn giọng nói:
“Tay áo đều bị nàng khóc ướt rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn ẩn chứa một dòng suối trong vắt, nước suối trong suốt, phản chiếu bóng dáng hơi giật mình lúc này của ta.
Ta không tự chủ lùi lại một bước.
Không thể, không thể nào, đêm qua hắn uống nhiều rượu như vậy, hắn rõ ràng đã uống nhiều như vậy, ngủ sâu như vậy.
Trong nháy mắt, tâm loạn như ma.
Còn chưa kịp nghĩ ra lời ứng đối, người đã bị hắn kéo vào trong lòng.
Con ngươi của hắn sâu không thấy đáy, trên người còn vương một tia lạnh lẽo của tuyết mùa đông, cúi đầu nói bên tai ta: “Vân nhi, ở bên cạnh ta lâu như vậy, ngay cả thủ đoạn gạt người cũng đều học được rồi sao?”
Trong lòng ta cả kinh, đẩy hắn ra, bàn tay dưới ống tay áo bất giác nắm chặt, môi mấp máy: “Nghiêm Hủ, ngươi đang nói cái gì vậy?”
Hắn cùng ta bốn mắt nhìn nhau, chỉ nhẹ giọng nói ba chữ: “Không huề nhau.”
Thân thể ta lập tức khựng lại.
Hắn đưa tay ra vuốt ve hai má ta, dịu dàng nói: “Vân nhi, nàng xem, hai chúng ta như thế này, làm sao có thể huề nhau?”
Ta mở miệng, nhưng lại không nói được gì.
Chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có sóng biển cuồn cuộn dâng trào, không có cách nào bình tĩnh lại, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn khẽ thở dài, tiến lên một bước, ôm thân thể run rẩy của ta vào lòng.
“Đồ ngốc, sao nàng có thể hại ta được?”
Ngửi thấy mùi Nguyệt Lân hương quen thuộc trên người hắn, nước mắt của ta cuối cùng cũng rơi xuống, ta không ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt: “Chàng thì biết cái gì chứ? Ta sẽ hại chàng...”
“Vân nhi”, Hắn vuốt tóc ta, “Chúng ta không phải hai người bọn họ.”
Ta lắc đầu trong vòng tay của hắn: “Chàng không phải bệ hạ, nhưng ta sẽ trở thành bà ta... Những gì bà ta nói với ta ngày đó, mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng những suy nghĩ sâu trong lòng ta kỳ thật đều bị bà ta nói trúng.”
Ta đẩy hắn ra, lau nước mắt, nhìn hắn nói: “Nghiêm Hủ, ta không thể làm một hoàng hậu tốt của chàng, bây giờ tiền triều hỗn loạn, chàng vốn đã rất khó khăn, mà ta không thể chịu đựng được bên cạnh chàng có người khác, còn có thể hại chàng lâm vào hiểm cảnh, cho dù chúng ta hiện tại rất tốt, ngày sau ta cũng sẽ dần dần trở thành bộ dáng như Triệu hoàng hậu...”
Hắn lắc đầu, kéo lấy hai tay ta: “Vân nhi, nàng sẽ không trở thành bà ta, ta cũng sẽ không để nàng trở thành bà ta.”
“Nhưng ta không dám mạo hiểm, Nghiêm Hủ... Ta không thể lấy chàng ra mạo hiểm...” Ta ngừng lại, nước mắt lại trào ra từ hốc mắc, trong lòng hối hận không thôi, “Nếu đêm qua ta nhịn xuống một chút, không đi xem chàng là được rồi...”
Hắn thở dài: “Vân nhi, nàng có biết hay không, vì để cho nàng nói ra sự thật, rượu đêm qua ta đều uống hết, thân thể cũng thật sự khó chịu.”
“Gạt người, những lời ta nói chàng rõ ràng đều nghe được hết...”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ hỏi xin Tống Cẩn một viên thuốc giải rượu trước khi uống, để cho bản thân có thể bảo trì thanh tỉnh mà thôi. Vân nhi, ta thật sự không có biện pháp nào khác. Ta nghĩ, nếu lần này ta uống đến c.h.ế.t mà nàng cũng không đến, thì ta liền tin tưởng những lời nàng nói mấy ngày nay là thật.”
Ta chớp chớp mắt, ngẩng đầu: “Cho nên, vẫn chỉ trách tối qua ta đến xem chàng, nếu ta không đi xem chàng, hôm nay chàng sẽ để ta đi.”
Hắn lắc đầu, khẽ cười: “Vân nhi, ta làm sao có thể để nàng đi như vậy? Nếu đêm qua nàng không đến, ta sẽ nghĩ cách khác. Cho dù lần này trong lòng nàng đã không còn có ta, ta cũng sẽ nghĩ hết biện pháp để cho nàng thích ta lần thứ hai... Vân nhi, ta đã nói sẽ không bao giờ để nàng đi nữa, thì sẽ không để nàng đi.”
Hắn nâng mặt ta lên, lau nước mắt cho ta: “Ta muốn giang sơn này, nhưng Vân nhi, trên đời này không có chuyện gì có thể xếp ở phía trước nàng, kể cả giang sơn này, kể cả mạng của ta.”
Ta rưng rưng nhìn hắn: “Nhưng mà, đối với ta, xếp phía trước là mạng của chàng, là chàng có thể sống tốt.”
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Vân nhi, chỉ khi nàng ở bên cạnh ta, ta mới có thể sống tốt.”
Ta làm sao có thể không muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, ta đối với hắn, từ trong tuyết bay tán loạn lần đầu tiên đã một ánh mắt liền động tâm, đến lần nữa gặp lại thì lưỡng tình tương duyệt, phần thích này, sớm đã theo vô số ngày đêm sinh sôi nảy nở lan tràn, sớm đã xâm nhập vào sâu trong tận xương tủy của ta.
Ta ngẩng đầu: “Nghiêm Hủ, ta không biết sau này phải làm thế nào... Rời khỏi chàng là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ tới.”
Cũng là biện pháp duy nhất mà Lương đế nói.
Hai tay hắn nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn: “Vân nhi, mặc kệ người khác nói như thế nào, nhìn như thế nào, từ hôm nay trở đi, nàng chỉ tin ta thôi, có được không?”
Trong con ngươi của hắn có một sự kiên định khiến ta an tâm.
Ta gật đầu: “Được.”
Hắn dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy ta: “Tin tưởng ta, cửa ải này, chúng ta nhất định sẽ vượt qua.”
Không biết từ khi nào, tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi, ánh mặt trời ấm áp đã lâu không gặp chiếu vào phòng, hắn cầm lấy dây thắt lưng trên bàn, giúp ta cẩn thận buộc kĩ quanh hông.
“Nửa năm, Vân nhi, chờ ta nửa năm.”
Tháng hai năm sau.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa, kiễng mũi chân, dè dặt đặt nồi canh trong tay lên bàn.
Thanh âm mang theo ý cười của mẫu phi từ phía sau vang lên: “Hôm nay không phải con muốn tiến cung sao? Sao còn dậy sớm nấu canh?”
Ta quay đầu cười: “Sao mẫu phi cũng dậy sớm như vậy? Có phải do động tĩnh của Vân nhi lớn quá hay không?”
Mẫu phi lắc đầu: “Sớm đã nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, không còn buồn ngủ liền dứt khoát ngồi dậy.”
Ta vừa múc canh vừa cười nói: “Vậy nhất định là do mấy con chim của A Xán vì thức ăn mà tới, hôm nay không thể để nàng thả ra nữa. Bây giờ thoạt ấm nhưng vẫn còn lạnh, mẫu phi phải uống nhiều canh ấm này mới tốt.”
Mẫu phi bước tới nói, “Con đó, từ lúc trở về, ngoại trừ tiến cung, ngày nào cũng ở với ta trong hoàng tự này... Hôm nay trời ấm, nên đi ra ngoài chơi mới tốt.”
*Hoàng tự: Chùa miếu hoàng gia
Ta ôm cánh tay mẫu phi làm nũng: “Có đi ra ngoài, cũng phải là mẫu phi đi cùng Vân nhi mới được.”
Trân cô cô bưng trà tiến vào, nhìn thấy một màn như vậy, trêu ghẹo: “Công chúa ở bên cạnh nương nương liền giống như một đứa nhỏ vậy.”
Mẫu phi cười, chỉ tay vào trán ta: “Còn không giống như một đứa nhỏ, nào giống như người đã gả đi? Mau đi tắm rửa chuẩn bị, đừng để hoàng hậu nương nương đợi lâu.”
Ta gật đầu.
Hoàng tự được xây dựng trên một ngọn núi không cao, khi ta xuống núi, xe ngựa trong cung đã chờ sẵn dưới chân núi.
Hai bên đường núi đều trồng đầy cây lê, mặc dù còn chưa nở hoa nhưng trên mặt đất đã xuất hiện những chồi non.
Hóa ra, mùa xuân đã thật sự đến rồi.
Mà ta trở về Đại Tề, cũng được bốn tháng rồi.
Ngày đó xuất phát từ Bắc Lương, trừ người của ta, Nghiêm Hủ còn phái Phi Linh và Hồng Phi một đường bảo vệ ta trở về Đại Tề.
Theo ta trở về, còn có Tống Cẩn.
Tống Cẩn chỉ nói bởi vì hắn muốn cởi bỏ khúc mắc với phụ mẫu ruột thịt, cho nên muốn đến Đại Tề xem một chút, thuận đường thăm Vân Hạc biểu ca.
Nhưng ta biết, Tống Cẩn hay Nghiêm Hủ, kỳ thật đều sợ ta gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn trên đường trở về Đại Tề thôi, mà Tống Cẩn là y giả, có hắn ở đây là yên tâm nhất.
Ngày đầu tiên Tống Cẩn đến kinh thành Đại Tề, đã bị Vân Hạc xúc động kéo đi du ngoạn.
Vân Hạc hào hứng đưa hắn đi dạo khắp các ngõ hẻm kinh thành, sau một tháng, Tống Cẩn nói hắn muốn đi xem cảnh sắc phong quang khác của Đại Tề, liền đến cáo biệt chúng ta, tiêu dao mà đi.
Ta cũng không ở trong cung, mà ở trong hoàng tự với mẫu phi, ngoại trừ thỉnh thoảng tiến cung gặp tân đế Đại Tề là ngũ ca Hoa Cẩn Niên và ngũ tẩu Nhược Vũ, quả thật không đi ra ngoài nhiều.
Lúc ta đến Phượng Hi Cung, Nhã Vinh đã đến từ trước, đang cùng Nhược Vũ trêu chọc hai tiểu hoàng tử.
Nhược Vũ sinh được một cặp song sinh, trước đây hoàng gia kỳ thật kiêng kị nhất chuyện sinh đôi, thậm chí nếu có phi tần sinh ra sinh đôi, chỉ có thể giữ lại một.
Mà ngũ ca thì không thèm để ý đến mấy chuyện này, đối với hai hài tử đều rất sủng ái.
Suy cho cùng, bọn họ đều đã trải qua nhiều chuyện như vậy, há có thể để ý đến những lời vô căn cứ kia?
Ta nhìn hai tiểu hoàng tử đang bi bô tập nói, cười: “Hai tiểu gia hỏa, mấy ngày không gặp, cảm giác lại thay đổi rồi, lúc trước gặp còn thấy giống hoàng tẩu, hôm nay nhìn kĩ, thì cảm thấy giống hoàng huynh.”
Nhược Vũ cười đáp: “Còn không phải sao, mấy đứa nhỏ này, mỗi ngày lại thay đổi một ít.”
Ba người chúng ta trêu chọc hai tiểu hoàng tử một hồi, sau đó cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, Nhược Vũ mỉm cười nói với ta: “Hôm qua hoàng huynh muội còn nói với ta, cả mùa đông năm ngoái, đều không thấy thổ phỉ và nạn dân từ Bắc Lương bên kia đến Bắc Cương quấy nhiễu, xem ra, tân đế Bắc Lương thúc đẩy chính sách mới rất có hiệu quả.”
Ta gật đầu: “Chính sách mới rất tốt, nhưng thực hiện cũng không dễ dàng, có thể thành công trong thời gian ngắn như vậy, quả thật khó càng thêm khó hơn.”
Mỗi lần viết thư, mặc dù chỉ vỏn vẹn vài từ, nhưng ta biết, mỗi ngày hắn đều rất vất vả.
Nhược Vũ tiếp tục nói: “Bắc Lương và Đại Tề thông thương, bây giờ đã đi đúng hướng, trước kia Bắc Lương nhiều kẻ cướp, người Đại Tề bên này không dám qua lại với bên kia, hiện tại cũng đang dần thay đổi quan điểm.” Nàng cười cười, “Nhã Vân, phu quân của muội, thật đúng là có năng lực, thời gian ngắn như vậy, cũng không biết đã làm thế nào.”
Nhã Vinh trêu ghẹo: “Hoàng tẩu đừng nói nữa, nói nữa Nhã Vân sẽ đau lòng đến đỏ mắt cho xem.”
Vừa vặn có cung nhân đem bánh ngọt đến, Nhược Vũ ăn một miếng, cau mày: “Bánh này, hôm nay sao lại ngán như vậy?”
Ta thử một miếng, bánh ngọt mát lạnh mềm dẻo, rất ngon, liền đáp: “Ta cảm thấy vẫn giống như trước kia.”
Nhược Vũ đặt bánh xuống, vừa che miệng vừa nói: “Hôm nay ăn không vào...” Giọng nói dần lạc, nàng đột nhiên giật mình một cái.
Lúc ngũ ca chạy tới Phượng Hi Cung, ngay cả triều phục cũng chưa thay.
Ngự y đứng ở một bên, Nhược Vũ nửa nằm trên giường, ngũ ca luôn trấn tĩnh tự nhiên của ta lại có chút lắp bắp hỏi: “Thật... thật sao?”
Nhược Vũ cười: “Giả thì không phải là khi quân phạm thượng sao?”
Ngự y quỳ rạp xuống đất: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương, nương nương quả thật đã có thai hơn một tháng.”
Ngũ ca ngồi bên mép giường, nắm lấy tay Nhược Vũ, nhưng không có vui sướng như trong tưởng tượng của ta, ngược lại cau mày, dường như có điều lo lắng.
Nhược Vũ đứng dậy nói: “Cẩn Niên, ta biết chàng đang lo lắng cái gì, làm sao có thể thai đôi lần nữa, thai đơn không vất vả như vậy... Chàng yên tâm, ta là y giả, ta tự biết thân thể mình.”
Ngũ ca sủng nịnh xoa đầu nàng: “Còn lớn tiếng nói tự biết thân thể mình, nàng am hiểu y thuật, nhưng biết mình có thai lại dựa vào việc ăn bánh ngọt...”
Ta và Nhã Vinh nhìn nhau, ăn ý cười một cái, liền cùng nhau ra ngoài, để phu thê bọn họ ở trong tẩm điện nói chuyện riêng.
Ra khỏi cửa, Nhã Vinh than thở: “Trước đây ta chưa từng tin rằng, hoàng gia có cái gì mà một đời một kiếp một đôi người, nhưng thật không ngờ, hoàng huynh cư nhiên làm được, mà trên triều đình, cũng thật không có ai dám nói gì.”
Tháng kia trở về Đại Tề, ta mới biết, Nhã Vinh và Ngô Hạnh đã hòa ly được một tháng.
Sau khi Ngô Hạnh dọn ra khỏi phủ công chúa, một mình nàng nhàm chán, bởi vì Thần thái phi cũng ở hoàng tự, nên nàng cũng thường xuyên đến ở.
Nàng từ nhỏ đã thích Ngô Hạnh, lúc ta ở Bắc Lương biết được nàng thành hôn, còn than thở rốt cuộc nàng cũng đạt được tâm nguyện, lại không ngờ đến, cuối cùng hai người vẫn phải xa nhau.
Ta nghĩ hôm nay nàng có lẽ tức cảnh sinh tình, kỳ thật ta cũng vậy, ta liền kéo nàng nói: “Đi thôi, nếu ngươi không có việc gì thì sang chỗ ta, mấy ngày trước Vân Hạc biểu ca sai người đưa tới chút bánh kếp vừng, mọi người ăn vào ai cũng khen ngon.”
Nàng cười cười: “Được.”
Phi Linh mỗi ngày vẫn đem thư của Nghiêm Hủ giao cho ta, ta biết được Lâm Tư Lập được Nghiêm Hủ điều vào trong kinh, những lão thần trên triều đình, đang bị Nghiêm Hủ từng bước đổi thành tâm phúc của mình.
Tả tướng và Lại bộ thượng thư bị tra ra chuyện mua quan bán chức, cũng bị tước đoạt đi phần lớn quyền lực.
Cây đổ bầy khỉ tan, một số vì để tự bảo vệ bản thân, trên triều đình bắt đầu có người buộc tội lẫn nhau, mặc dù trông có vẻ hỗn loạn hơn trước, nhưng cũng hợp ý của Nghiêm Hủ.
Một trận tra xét nghiêm ngặt, hắn miễn hết chức quan của những người ngồi không ăn bám.
Hắn đao to búa lớn thực hiện chính sách mới, giải quyết vấn đề nạn tuyết hằng năm, một lần nữa phân chia lại châu quận, chế tạo lại phương thức thuế má, hắn giống như đang cầm một thanh đao sắc bén, đem thịt thối của Bắc Lương, từng chút từng chút một cắt đi.
Lúc Nghiêm Hủ vừa mới kế vị, phỏng chừng còn có không ít triều thần cho rằng, tân đế là vị nhị hoàng tử ôn nhuận như ngọc kia, cho dù đã từng may mắn lật đổ Triệu gia, cũng sẽ không nhấc lên được sóng to gió lớn gì.
Bây giờ, sợ là cả triều đình, đối với Nghiêm Hủ, mang thêm nhiều phần kính sợ hơn trong lòng.
Ngắn ngủi mấy tháng, liền có thể làm được những chuyện này, lúc trước Lương đế nói không sai, Nghiêm Hủ hắn quả thật là một hoàng đế tốt.
Ban đêm, ta dựa vào cửa sổ, nhìn sao Ngưu Lang Chức Nữ trên bầu trời, trong lòng lại một lần nữa nhớ đến bộ dáng của hắn.
Mấy ngày sau, ngũ ca vì Nhược Vũ có thai, tự mình đến hoàng tự cầu phúc, Vân Hạc biểu ca và Nhã Vinh cũng cùng nhau đến đây.
Sau khi cầu phúc, mọi người liền đến sương phòng dùng trà.
Vân Hạc vừa uống trà vừa nói: “Ta nói, cứ như vậy để cho muội trở về Đại Tề, Lương đế cũng thật yên tâm... Lâu như vậy, hắn không sợ muội chạy theo người khác sao?”
Ta suy nghĩ một chút, “Hắn phỏng chừng là không sợ đâu.”
Vân Hạc chớp mắt, cố ý nói: “Ồ? Vậy có lẽ hắn đã đ.á.n.h giá thấp nam nhi Đại Tề chúng ta rồi...”
Ta cười: “Biểu ca đừng trêu ta, ta ở trong hoàng tự, Đại Tề có nhiều nam nhân tốt, nhưng ta cũng không gặp được mấy người.”
“Vậy hắn không sợ muội không muốn trở lại Bắc Lương sao? Dù sao Đại Tề non xanh nước biếc của chúng ta cũng là nơi muội đã lớn lên...”
Ta đứng dậy đi nhận thư, Vân Hạc nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc: “Hôm nay? Chẳng lẽ, đúng như Nhã Vinh nói, mỗi ngày hắn đều viết thư cho muội?”
Ta gật đầu.
Nhã Vinh cười: “Biểu ca vẫn không tin sao?”
Vân Hạc mở miệng sửng sốt nửa ngày: “Làm... làm hoàng đế, rảnh rỗi như vậy sao?”
Bầu không khí lập tức im lặng, mọi người đều nhìn qua hắn.
Vân Hạc vẻ mặt mờ mịt: “Các ngươi đều nhìn ta làm gì?” Hắn quay đầu nhìn ngũ ca, “Hoa Cẩn Niên, ngươi cũng rảnh rỗi như vậy sao? Ta thấy ngươi rất bận rộn.”
Ngũ ca xoa đầu lông mày: “Hôm qua trẫm nhận được thư của Lạc Trạm, nói tháng sau là sinh thần của Nhạc đế, Vĩnh Bình quận chúa sẽ hồi cung chúc thọ. Trẫm vốn định để ngươi đem một phần thọ lễ sang đó, hiện giờ xem ra...” Thần sắc ngũ ca phức tạp, nhìn Vân Hạc một cái, “Ngươi có đi hay không, sợ là cũng không có gì khác biệt...”
Vân Hạc giống như bị sét đ.á.n.h: “Vĩnh Bình quận chúa? Ngươi nói là Lam Lam? Lam Lam trở về Nhạc quốc rồi? Nàng ấy trở về khi nào?”
Vĩnh Bình quận chúa, chính là vị Phong cô nương trên bức họa Vân Hạc vẽ.
Ta trở về Đại Tề mới biết được, hóa ra Vĩnh Bình quận chúa Lạc Lam Vũ, lúc còn nhỏ vì vương phủ có biến cố nên lưu lạc trong dân gian, được một vị nhân sĩ giang hồ thu làm đồ đệ, nàng liền theo họ của sư phụ, đổi thành họ Phong.
Không chỉ thế, nàng còn đi theo sư phụ Phong nương tử của mình, luyện được một thân võ nghệ tốt, trở thành đệ nhất nữ kiếm khách Nhạc quốc được người người trong giang hồ ca tụng.
Năm đó, nàng từng cơ duyên xảo hợp làm ảnh vệ của ngũ ca, mà người nàng phải bảo vệ, lại là Vân Hạc.
Ngũ ca ta cười lắc đầu, cố ý đứng dậy đi ra cửa.
Vân Hạc theo s.á.t phía sau: “Hoa Cẩn Niên, ngươi đừng đi... Khi nào tháng sau? Ngày mai khởi hành có kịp không? Ách, bệ hạ, bệ hạ, ngươi đi chậm một chút...”
Nhã Vinh bật cười thành tiếng: “Vân Hạc biểu ca người này, năm đó nhiều quý nữ kinh thành ái mộ hắn như vậy, đều không thể tiến vào Ôn Bình vương phủ của hắn. Ta đã từng nghĩ rằng, đời này hắn cũng sẽ không đón dâu, ai ngờ lại có một ngày như thế này.”
Ta nhớ đến bức họa nữ tử mặc hồng y mà Vân Hạc vẽ, không khỏi cười nói: “Chưa từng thấy biểu ca đối với ai như vậy, lần này sợ là đã gặp được người mà vận mệnh chú định cho hắn rồi.”
Lúc ở Bắc Lương, Vân Hạc đã rất nỗ lực nhưng đều không thể tìm được Phong cô nương, ta thật sự hi vọng, lần này biểu ca đi Nhạc quốc, có thể gặp được người mà hắn ngày đêm nhớ mong.
“Có điều”, Ta nhìn theo bóng lưng của hai người ngoài cửa, “Biểu ca cư nhiên theo đuổi một cô nương khó khăn như vậy, ngược lại thật có lỗi với mấy cuốn thoại bản trân quý của hắn.”
Dứt lời, hai người chúng ta đều nở nụ cười.
Nàng nhấp một ngụm trà, nhìn ta: “Nhã Vân, kỳ thật mỗi người các ngươi, ta đều rất ngưỡng mộ. Có lẽ trước kia ta được phụ hoàng sủng ái quá nhiều, bây giờ mới... Ngươi và Lương đế, hiện giờ mặc dù không thể gặp nhau, nhưng trong lòng lại có nhau, hồng nhạn truyền thư, theo ta thấy, so với mấy cặp phu thê gặp nhau ngày ngày, còn làm cho người khác hâm mộ hơn.”
Ta biết, Ngô Hạnh chung quy vẫn là tâm nguyện khó yên của nàng.
Ta châm cho nàng một chén trà, “Nhã Vinh, giống như các mẫu phi thường nói, lương duyên không sợ muộn, chuyện tốt cần nhiều thời gian.”
Nàng cười, khóe mắt không tự chủ có mấy giọt lệ lấp lánh: “Ừm.”
Buổi tối, ta trằn trọc không ngủ được, nhớ đến mấy lúc viết chữ, lại thấy đèn trong phòng mẫu phi còn sáng.
Gõ cửa mà vào, ta mới phát hiện mẫu phi đang đọc sách dưới ánh nến.
Ta cười đi qua, “Là sách nào khiến mẫu phi xem đến nhập thần như thế?”
Mẫu phi cười nói: “Là bản du ký mà hôm nay thế tử mang đến, bên trong viết rất nhiều phong quang cảnh sắc của Bắc Lương và Nhạc quốc, khiến cho người khác xem đến mê mẩn.”
“Con xem”, Mẫu phi lật sách, “Mùa đông Bắc Lương, thật đúng như ảo cảnh hắn miêu tả sao?”
Ta cười: “Đúng vậy, lần đầu tiên con nhìn thấy tuyết của Bắc Lương, cũng rất khiếp sợ, giống như là tiên cảnh nhân gian vậy.”
Mẫu phi cảm thán: “Hóa ra trên đời này thật sự có cảnh đẹp như thế...” Mẫu phi ngẩng đầu, dịu dàng nói, “Vân nhi, con không ngủ sao, đang làm gì?”
Ta im lặng, tựa đầu lên đùi mẫu phi: “Mẫu phi, con không ngủ được... Con, có chút nhớ hắn.”
Mẫu phi nhẹ nhàng vuốt tóc ta, tựa như khi còn bé, mỗi lần ta sinh bệnh, khóc gọi mẫu phi, mẫu phi liền từng chút sờ đầu ta như vậy, dịu dàng trấn an ta, để cho ta chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Nghĩ đến đây, ta ngẩng đầu: “Mẫu phi, nếu lúc nhỏ thân thể Vân nhi tốt hơn một chút, mẫu phi nhất định sẽ không cần vất vả tịch mịch như vậy, có phải không?”
Mẫu phi sửng sốt một chút, rồi chỉ tay vào chóp mũi ta: “Nha đầu ngốc, mẫu phi làm sao có thể cảm thấy vất vả, Vân nhi đối với mẫu phi, giống như ân huệ của ông trời. Nhớ năm đó, tất cả ngự y đều nói, Vân nhi của ta sống không quá năm tuổi, nhưng hiện giờ Vân nhi của ta không chỉ lớn lên, còn lớn lên khỏe mạnh như vậy. Phụ hoàng con mặc dù không đến thường xuyên, nhưng bởi vì có Vân nhi ở đây, mẫu phi cũng chưa từng cảm thấy tịch mịch. Trước khi mẫu phi tiến cung, đã biết tình yêu của đế vương như hoa trong gương, trăng trong nước, huống hồ phụ hoàng của con, xác thực cũng không phải người chung tình. Thay vì đặt hi vọng vào tình cảm không thực tế, chi bằng làm những việc khác thoải mái tự tại hơn.”
Mẫu phi cười: “Trái lại bởi vì có Vân nhi, mới làm cho cuộc sống của mẫu phi được tô điểm thêm không ít màu sắc.”
Mũi ta chua xót, ngẩn người một lúc lâu, ngẩng đầu nói: “Mẫu phi, lần sau, chúng ta cùng nhau ngắm tuyết đi.”
Ngày tháng cứ thế bình yên trôi qua, chỉ là đầu tháng ba, lại xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Ngũ ca triệu Diên Nam vương vào kinh, vương phi và thế tử cũng đi theo.
Diên Nam vương phi đi đến hoàng tự cầu phúc, vô tình bị trẹo chân trong sân viện, ta vừa vặn trùng hợp đi ngang qua, trong phòng lại có rượu thuốc do Tống Cẩn làm, liền đưa cho vương phi một bình.
Ai ngờ mấy ngày sau, vương phi lại sai nhi tử Lâm Khải Chi đưa đến một phần hồi lễ.
Diên Nam vương, là một vị vương gia họ ngoại được phụ hoàng phong khi còn tại vị, nhi tử Lâm Khải Chi, là một vị tài tử nổi danh. Hình như trước kia ta có nghe người khác nói qua, ngũ ca có chút thưởng thức tài mạo văn chương của hắn, lần này ngũ ca tuyên thế tử đồng hành vào kinh, cũng là muốn an bài một chức quan thích hợp trong triều cho hắn.
Chuyện này ta vốn không để ý lắm, nhưng lúc tiến cung thăm Nhược Vũ, nàng cười nói với ta: “Muội ngược lại mỗi ngày đều thanh nhàn, Lâm thế tử hiện giờ đang hỏi thăm muội khắp nơi trong kinh thành, muội có biết không?”
“Lâm thế tử?” Ta suy nghĩ hồi lâu, “Ai?”
Nhược Vũ dở khóc dở cười: “Người ta gặp muội ở hoàng tự một lần, liền nhất kiến khuynh tâm với muội. Muội lúc đó vẫn chưa tiết lộ thân phận, sợ là hắn liền xem muội thành một vị quận chúa nào ở trong hoàng tự cầu phúc rồi. Hoàng huynh muội vốn định để hắn ở lại trong kinh, muốn chỉ hôn cho hắn, hắn liền nói hắn đã có người trong lòng, là ở hoàng tự. Nhưng bây giờ ở hoàng tự, ngoại trừ mấy vị thái phi, không phải là muội sao?”
Ta sửng sốt: “Vậy, há chẳng phải là hiểu lầm rồi sao?”
Ta không muốn tiết lộ thân phận với người ngoài, vốn chỉ muốn tránh chút phiền nhiễu không đáng có. Nhưng hôm nay lại làm cho người khác hiểu lầm, người này là người ngũ ca muốn trọng dụng, nếu không tiết lộ thân phận thì cũng thật sự không ổn, ta liền đáp: “Nếu đã như vậy, ta vẫn nên sớm nói rõ ràng với thế tử là được.”
Nhược Vũ suy nghĩ một chút: “Cũng tốt.”
Nhược Vũ thiết yến trong cung, mời Diên Nam vương phi và thế tử đến, ở trong yến tiệc lơ đãng giới thiệu ta, trong mắt vương phi và thế tử mặc dù có kinh ngạc, nhưng cũng tránh được sự ngượng ngùng khi nói trực tiếp với bọn họ.
Ai ngờ sau khi yến tiệc kết thúc, Lâm Khải Chi lại tìm được ta, tràn ngập áy náy nói: “Hóa ra ngày đó là Sùng Ninh công chúa, là tại hạ đã đường đột rồi. Chỉ là, tại hạ và công chúa đã có duyên, mặc dù không thể kết làm quyến lữ, nhưng không biết có thể may mắn làm bằng hữu hay không?”
Ta sửng sốt một chút, lễ độ cười cười: “Bằng hữu đương nhiên có thể.”
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà chấm dứt, ai biết rằng số lần Lâm Khải Chi đến hoàng tự lại tăng nhiều lên, mỗi lần đến còn đem cho ta chút trà bánh hoặc vài đồ vật nhỏ.
Loại lễ vật này, lại khó xử nhất, nếu nhận thì phải đáp lễ, gặp mặt đi gặp mặt lại, nếu không nhận thì có vẻ giả tạo.
Sau một vài lần, cuối cùng ta vẫn quyết định nói cho rõ ràng.
Không nghĩ tới, Lâm Khải Chi lại dứt khoát thừa nhận: “Ta quả thật ái mộ công chúa, cũng sẽ không từ bỏ công chúa.”
Ta thở dài: “Thế tử, ta là người đã gả đi rồi.”
Lâm Khải Chi trầm mặc một lúc, nói: “Công chúa, ta nghe nói, ba năm trước công chúa bởi vì hòa thân mà gả đến Bắc Lương, mà tân đế Bắc Lương, trước khi kế vị lại đưa công chúa trở về Đại Tề. Hiện giờ hậu cung của hắn bỏ trống, vẫn không đón công chúa về lại, hắn đem công chúa đặt ở nơi nào... Nếu đã như vậy, công chúa cần gì phải ở đây cực khổ chờ đợi?”
Ta rũ mắt đáp: “Đợi chờ hay không, là chuyện phu thê giữa ta và hắn, không liên quan đến thế tử.”
Lâm Khải Chi lắc đầu: “Công chúa, ta cũng là nam tử, trên đời này có rất nhiều nam tử hứa hẹn nhưng lại không giữ lời, không thể hoàn toàn tin tưởng. Công chúa, Đại Tề mới là nhà của công chúa, ta sẽ ở lại trong kinh, công chúa cũng có thể thường xuyên ở cạnh thái phi, Đại Tề dưới sự cai trị của bệ hạ, bây giờ thái bình thịnh thế, công chúa ở lại có gì mà không tốt?”
Ta đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Chuyện của ta và phu quân, sợ là thế tử sẽ không hiểu được. Thế tử hãy về đi, về sau cũng đừng đến nữa.”
Lâm Khải Chi cố chấp nói: “Chỉ cần công chúa ở Đại Tề, ta sẽ chờ công chúa.”
Những ngày sau, Lâm Khải Chi quả thật không đến nữa, nhưng luôn ở dưới chân núi nhờ những người lên núi đưa tới các loại đồ chơi nhỏ, hoặc một mặt quạt đề thơ, hoặc một chiếc đèn lồng chạm trổ tranh vẽ.
Ngay cả mấy vị thái phi nương nương cũng trêu ghẹo ta, nói nếu không phải ta đã gả đi rồi, Lâm Khải Chi một lòng không bỏ cuộc như vậy, xem như cũng làm cho người khác rung động, là một người thích hợp cho vị trí phò mã.
Ta nhìn những thứ khác nhau trong tráp, chỉ đau đầu muốn thở dài.
Biện pháp này của Lâm Khải Chi, ta vốn không có cách nào cự tuyệt trước mặt, nếu xuống núi đi trả lại thì đụng mặt hắn. Mỗi đồ vật đều không lớn, làm mất cũng không thích hợp, chỉ có thể đem mấy thứ này để vào một chỗ trước, ngày nào đó sẽ sai người trả lại Diên Nam vương phủ.
Chớp mắt đã đến tháng tư, tiết trời ấm lên, mấy cây lê lần lượt nở hoa đầy núi.
Ta ngơ ngác nhìn chùm hoa lê trên cành, nhưng điều ta nghĩ đến lại là tuyết trắng của Bắc Lương.
Lúc ta gặp Nhược Vũ, nàng hơi nhíu mày nói: “Sáu tháng, sắp đến rồi phải không? Gần đây Lương đế viết thư, có nói gì với muội không?”
Ta lắc đầu.
Nàng thở dài: “Nếu đã đến hạn sáu tháng, hắn vẫn chưa đón muội trở về, muội định làm gì?”
Ta cười cười: “Vậy thì tiếp tục chờ, sáu tháng cũng tốt, một năm cũng được, ta tin hắn.”
Từ trong cung trở lại hoàng tự, ta đột nhiên nhớ tới hôm nay còn chưa nhận được thư của Nghiêm Hủ, liền hỏi Phi Linh: “Hôm nay vẫn chưa nhận được thư sao?”
Phi Linh đáp: “Công chúa chớ vội, có lẽ là trì hoãn trên đường.”
Ta gật đầu, quả thật trước đó cũng từng có chuyện như vậy, hai ngày thư bởi vì trì hoãn trên đường, cuối cùng mới cùng nhau đến.
Nhưng ba ngày sau, đều không nhận được thư.
Mẫu phi thấy ta tinh thần không yên, trấn an ta: “Có lẽ hắn quá bận rộn, mấy ngày không viết, cũng là chuyện bình thường.”
Mặc dù trong thư hắn chưa bao giờ nói đến, nhưng ta có thể đoán được, hắn nửa năm nay, có bao nhiêu vất vả, trong lòng ta chỉ sợ hắn quá mức liều mạng, sẽ tích lao lực thành bệnh tật.
Hôm nay, ta tĩnh tâm viết chữ, Nhã Vinh cười đi vào.
“Hôm nay ta coi như gặp được vị Lâm thế tử kia, hắn thật sự đứng dưới chân núi, nhìn thấy ta muốn lên núi, còn nhờ ta đem mặt nạ đưa cho ngươi.”
Ta tiếp tục viết chữ, đầu cũng không ngẩng lên: “Trực tiếp đặt vào cái tráp trên bàn là được rồi, mấy ngày nữa ta sẽ gửi trả lại phủ hắn.”
“Có điều”, Nhã Vinh vừa mở tráp vừa cười nói, “Nói thật, Lâm thế tử này, so với lời đồn còn đẹp hơn vài phần, tướng mạo như vậy, ngươi cũng không động tâm... Ta có chút tò mò, rốt cuộc tân đế Bắc Lương có bộ dáng như thế nào?”
Ta lại viết xong một chữ: “Ngươi đừng trêu ta.”
“Ấy?” Nàng đột nhiên ngừng lại, “Nhưng mặt nạ này rốt cuộc vẽ cái gì vậy? Là sói sao? Hay là chó?”
Là sói hay là chó?
Sói… hay là… chó?
Bút lông chợt trượt khỏi tay ngón tay, ta quay đầu, kinh ngạc nhìn mặt nạ trong tay Nhã Vinh.
Nhã Vinh bị ta nhìn đến ngẩn ra: “Làm... Làm sao vậy?”
Ta từng bước đi qua, tiếp lấy mặt nạ trong tay nàng, run rẩy vuốt ve họa tiết bên trên.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể như thế được?
Hắn bây giờ chính là quân vương một nước, nơi này là Đại Tề...
Hắn làm sao có thể đi đến đây...
Ta sững sờ một lúc lâu, sau đó cầm mặt nạ, xách váy chạy ra ngoài cửa.
Con đường xuống núi chưa bao giờ dài đến như vậy.
Trên thềm đá là những cánh hoa lê trắng xóa rơi xuống, cả ngọn núi tựa như được phủ một tầng tuyết mỏng, mỗi lần giẫm một cước, đều có cánh hoa bay lên, phảng phất một chút hương thơm say đắm lòng người.
Dưới chân núi, có thể thấy được một thân ảnh trường bào trắng như trăng quen thuộc giữa những cây hoa lê.
Hốc mắt đã sớm chứa đầy nước mắt, ta chậm lại bước chân, từng bước từng bước đi về phía hắn.
Một cơn gió thổi qua, đầy hoa lê trên cây rơi xuống, giống như tuyết rơi bốn năm trước lần đầu tiên gặp nhau, hắn ngẩng đầu trong cánh hoa tuyết trắng bay tán loạn, cùng ta bốn mắt nhìn nhau.
Người này, mày kiếm mắt phượng, dung nhan như ngọc, năm đó gặp một ánh mắt mà ngỡ như vạn năm, giờ đây lưỡng tình tương duyệt, là người mà cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ rời xa.
Đôi mắt của hắn giống như ẩn chứa muôn vàn vì sao, trong tay cầm mặt nạ mèo hoa trên trán có chữ “Vương” của ta, hắn nhìn ta, khóe miệng cong lên.