Tỏa Đế Lung - Vị Tất Mãn Tọa

Chương 7: Ngàn năm



Hạo Thiên đi đến Đông Hải, nhìn bãi cát hai người từng nô đùa, bờ biển họ từng dạo bước, mỏm đá họ cùng ngắm sao trời, trong lòng chỉ còn lại tiếc nuối vô bờ bến.

Hắn không oán, không hận, chỉ tiếc nuối rằng từ nay về sau không thể bên cạnh cha con y nữa. Hắn từng hứa sẽ để cho Bính Nhi của hắn lớn lên vui vẻ vô lo, hắn sẽ bảo vệ y thật tốt, xem ra bây giờ đều không làm được.

Hạo Thiên nâng niu quả trứng rồng, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn một cái. Ấy vậy mà tiểu gia hỏa bên trong rõ ràng còn chưa có ý thức, lại như thể trời sinh đã tâm linh tương thông với cha mình, nhẹ nhàng run rẩy một chút.

Hạo Thiên chìm vào đá biển. Nghĩ đến chuyện tình của mình với Ngao Quảng, hóa ra chỉ toàn gặp gỡ vội vàng, chia ly vội vã, khổ nhiều hơn ngọt.

Hắn thậm chí còn chưa từng được nhìn kỹ Long Cung Đông Hải, mà nó đã biến thành luyện ngục.

Hạo Thiên đến đáy biển. Nơi này quả nhiên đã rối ren như nồi cháo. Long Cung xưa kia nguy nga tráng lệ đã bị đập nát, nghiệp hỏa từ luyện ngục phía dưới thiêu đốt đến tận chân quần long, Định Hải Thần Châm được cắm thẳng vào biển lửa.

Quần long bị trói chặt vào Định Hải Thần Châm bằng xiềng xích, vẻ mặt ai nấy đều tiều tụy, chỉ có Ngao Quảng còn có thể đoan trang ngồi trên ghế pha lê, tranh cãi với đám thần quan Thiên Cung kia.

Chắc bởi vì y là Long Vương, cũng bởi vì chút quan hệ giữa y và mình, đám người kia vẫn chưa dám động đến y, chỉ nhẫn nại khuyên nhủ hết lần này đến lần khác: “Ngươi tốt nhất nên biết điều một chút.”

Hạo Thiên siết chặt thanh kiếm trong tay, hắn thật muốn ngay lúc này giết sạch bọn người này.

Bọn họ là cái thá gì mà dám ăn nói với người hắn đặt trên đầu quả tim như thế?

Nhưng hiện tại hắn không thể làm gì được.

Hắn tiến lại gần thêm vài bước, nghe thấy Ngao Quảng đang giận dữ quát đám người kia: “Lũ chó các ngươi là cái thá gì mà dám ở Đông Hải ta phóng túng như thế! Hạo Thiên đâu? Hạo Thiên sao không đến! Thả tộc nhân của ta ra, để ta đến Thiên Cung gặp Hạo Thiên!”

“Ngươi muốn gặp trẫm, là vì chuyện gì?” Hạo Thiên gần như dùng hết toàn bộ sức lực mới che giấu được tất cả bất lực và bi thương trong lòng, chống đỡ vẻ ngoài lạnh lùng giả tạo này.

Ngao Quảng thấy hắn đến, mắt sáng lên, đứng dậy chạy đến bên cạnh hắn, nắm chặt lấy tay áo hắn vừa lắc vừa nói: “Hạo Thiên, ta biết ngay huynh nhất định sẽ đến mà! Bọn người này giả mạo Thiên Cung thần quan, đập phá cung điện của chúng ta, đánh bị thương tộc nhân của ta, còn giam giữ họ tại đây! Bởi vì huynh và Thiên Đế bệ hạ đều không có mặt, ta cũng không tiện tự ý chủ động, huynh mau bắt hết bọn người này lại đi!”

Hạo Thiên hơi ghét bỏ hất tay Ngao Quảng ra, lạnh lùng nói: “Họ không hề giả mạo thần quan. Là trẫm phái họ đến đây. Còn nữa, phụ hoàng của trẫm đã ứng kiếp nhập diệt vào hôm nay, hồn phi phách tán. Trẫm chính là Thiên Đế đương nhiệm. Long tộc các ngươi toán tính lợi dụng Thiên Cung để phong thần, đây chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao? Ngao Quảng, trẫm nể tình xưa, sẽ không tổn hại đến tính mạng ngươi và tộc nhân của ngươi, nhưng trẫm hy vọng, ngươi có thể ở lại đây trông coi lũ yêu thú này thật tốt, ở đây sám hối, vĩnh viễn không được bước chân ra khỏi Long Cung nửa bước!”

Ngao Quảng đứng không vững, loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất, có chút thất thần hỏi: “Hạo Thiên… Huynh… Huynh vừa nói gì?”

Hạo Thiên cúi người xuống, bóp chặt lấy cổ Ngao Quảng, ép y ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Ngao Quảng, nói: “Trẫm nói lại lần nữa, trẫm hi vọng ngươi có thể làm người biết điều một chút, đừng có ý đồ gì khác nữa, ngoan ngoãn ở lại Long Cung! Ngươi nghe không hiểu chữ nào à?”

Ngao Quảng bị hắn bóp cổ đến mức khó chịu vô cùng, không nhịn được bám vào tay hắn ho khan: “Ngươi… Ngươi không phải Hạo Thiên… Hạo Thiên đâu? Hạo Thiên sẽ không đối xử với ta như vậy! Sẽ không! Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi đưa huynh ấy đi đâu rồi! Ta muốn gặp huynh ấy, ngươi buông ra—”

Hạo Thiên lộ ra vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn, lấy quả trứng rồng từ trong ngực ra đưa đến trước mặt Ngao Quảng.

Ngao Quảng lập tức im bặt.

Hạo Thiên vừa buông tay, y liền ngã khuỵu xuống đất như mất hết xương cốt.

Y nhìn quả trứng rồng màu lam băng trước mắt, đó là bảo bối sinh ra sau lần đầu tiên y và người yêu hoan ái, là con của hai người, đứa con đầu lòng của y.

Đêm đó, Hạo Thiên ôm y vào lòng, một tay nâng niu quả trứng rồng, tràn đầy vui mừng đặt tên cho con.

Trước khi đi hàng yêu, hai người còn hết sức trân trọng niêm phong nó vào trong đầm sen Tử Vi Cung, thế mà bây giờ bốn biển thái bình, Hạo Thiên lại bỏ rơi y.

Ngao Quảng cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn không thể tin nổi ngước nhìn Hạo Thiên.

Ánh mắt đó tràn ngập khó tin, ẩn nhẫn, tuyệt vọng và bi thương vô hạn. Như một thanh kiếm sắc, xuyên thẳng vào lồng ngực hắn, một đao thấy máu, một kích trí mạng, so với một kiếm tự đâm vào người đêm qua của hắn còn đau gấp ngàn vạn lần.

Hạo Thiên cắn chặt răng, ghim móng tay vào da thịt trong lòng bàn tay đến bật máu mới không để lộ ra sự rạn nứt.

“Ngao Quảng, trẫm không muốn nói lời khó nghe, nhưng ngươi tốt nhất vẫn nên tự biết thân biết phận một chút.” Hạo Thiên ngồi xổm xuống, bóp cằm Ngao Quảng, hờ hững nói: “Ngươi cho rằng trẫm dựa vào cái gì mà thích ngươi? Dựa vào việc ngươi là một tên ngốc đẹp đẽ, chỉ cần vài câu ngon ngọt là có thể lừa lên giường sinh con đẻ cái à? Hay dựa vào bản tính dâm đãng của ngươi đã làm ô uế huyết mạch Thiên tộc của trẫm? Trẫm khuyên ngươi, đừng có lúc nào cũng ngây thơ như thế, chả đáng yêu chút nào, chỉ khiến ngươi trông ngu ngốc thôi.”

Nghe những lời sỉ nhục cay độc như vậy, quần long đều không nhịn được phẫn nộ. Chỉ có Ngao Quảng, vẫn bất động, yên lặng nghe Hạo Thiên nói hết từng chữ một.

Y cảm thấy mình như thể đã giao một trái tim đang đập cho Hạo Thiên, nhưng sau khi Hạo Thiên chán ghét liền bóp nát nó không chút do dự. Giống như cách một đứa trẻ đối xử với món đồ chơi đã mất hứng thú, có thể hủy hoại nó mà không chớp mắt.

Trái tim chân thành này bị đập nát quá thảm, máu tươi bắn tung toé, đau đớn đến mức y không thở nổi.

Ngao Quảng bám chặt vào vài mảnh vảy rồng ẩn hiện trên người, hận muốn xé nát chúng ra.

Có lẽ nỗi đau tinh thần đã vượt quá giới hạn, y đã trở nên tê dại.

Chỉ có nỗi đau thể xác mới có thể khiến y tỉnh táo hơn một chút.

Ngao Quảng không biết đã qua bao lâu mới tỉnh táo lại, lúc này y đã tự mình bò dậy, quỳ ngay ngắn.

Sau đó, y đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe sáng, còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm sắc bén đã đâm thẳng vào lồng ngực.

Hạo Thiên cầm kiếm nhìn y, cười lạnh hỏi: “Đau không?”

Ngao Quảng im lặng không nói, mặc cho thanh kiếm kia đâm vào ngực mình. Lâu sau, y mới trầm giọng hỏi: “Bệ hạ, người nếu thật sự muốn ta đau, sao lại né tránh trái tim?”

“Trẫm đã nói, sẽ không lấy mạng ngươi. Hơn nữa, đồ ngốc nhà ngươi lấy đâu ra tim?” Hạo Thiên rút kiếm về, Ngao Quảng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Hạo Thiên cũng phải dùng hết toàn lực mới có thể đè nén cơn đau dữ dội trong lồng ngực.

Máu của hai người đã dung hòa, độc nước Vong Tình Trì đã truyền sang người hắn, cùng với đó là cơn đau cảm nhận được từ Ngao Quảng.

Hạo Thiên xoay người, quay lưng lại phía Ngao Quảng, ném một chiếc bình ngọc trắng nhỏ xuống, lạnh giọng nói: “Nể tình xưa, trẫm ban cho ngươi một bình nước Vong Tình, nếu ngươi thật sự thấy khó chịu, thì đừng nhớ đến chuyện này nữa.”

Ngao Quảng không đáp lời.

Hạo Thiên phất tay về phía sau: “Làm chuyện mà các ngươi nên làm đi.”

Vài tên thần quan lĩnh mệnh, bắt giữ Ngao Quảng.

Nói là bắt giữ, chi bằng nói là Ngao Quảng căn bản không hề động đậy, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

Lúc này, một tên thần quan bỗng nhiên chắp tay hành lễ với Hạo Thiên, nói: “Bệ hạ, cái này… có nên xử lý luôn không?”

Hạo Thiên quay đầu lại, nhìn theo hướng ngón tay hắn ta, thấy thứ mà hắn ta chỉ chính là quả trứng rồng trên mặt đất.

Hạo Thiên tức giận trừng mắt nhìn tên thần quan kia, trừng đến mức hắn ta run rẩy: “Ý kiến của ngươi nhiều như vậy, hay là để ngươi lên làm Thiên Đế?”

Tên thần quan bị dọa sợ mất mật, vội vàng cút xa.

Ngao Quảng giật thót tim, chẳng lẽ Hạo Thiên thật sự đang diễn kịch? Tại sao hắn không hủy hoại quả trứng rồng này? Nhưng hắn lại diễn màn này để làm gì?

Ngao Quảng không hiểu nổi nguyên nhân, nhưng bản năng làm cha lại chiến thắng lý trí và tất cả nỗi đau buồn. Y giãy ra khỏi vài tên thần quan đang khống chế mình, hóa thành long thân nhanh chớp ngoạm lấy quả trứng rồng trên mặt đất.

Vài tên thần quan cũng phản ứng nhanh, lập tức tung pháp khí. Chưa để Ngao Quảng chạy thoát, đã bị họ bắt lại.

Y cuốn vài vòng trên Định Hải Thần Châm, sau đó hóa thân trên thành hình người, đuôi rồng quấn trên Định Hải Thần Châm còn chưa kịp thu lại, các vị thần quan đã đồng loạt tung pháp khí ra.

Chín cây Trấn Yêu Đinh sắc nhọn lần lượt đâm xuyên qua thịt da, ghim chặt vào xương rồng của Ngao Quảng.

Mười sáu sợi xích sắt quấn lấy nhau, dệt thành một tấm lưới khổng lồ, giam cầm quần long lại với nhau.

Nghiệp hỏa dưới đáy biển cháy càng lúc càng dữ dội, máu tươi của quần long nhuộm đỏ toàn bộ nước biển xung quanh, tỏa ra mùi vị ngọt ngào kỳ lạ. Long Cung hoàn toàn trở thành một nơi luyện ngục.

Nhưng Ngao Quảng chỉ cắn răng chịu đựng, thậm chí vì để bảo vệ quả trứng rồng trong miệng, đến cả răng cũng không dám cắn chặt.

Hạo Thiên cảm nhận được tất cả, cũng không tránh khỏi chịu trừng phạt.

Chỉ là vì để không bị ai nhìn ra điểm kỳ lạ, Hạo Thiên lén lút đi ra khỏi chính điện của Long Cung, hắn dựa vào thanh kiếm trong tay mới có thể đứng vững. Hắn không biết Ngao Quảng làm cách nào mà có thể cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn thấu xương này, nhưng ít nhất hắn có thể ở bên cạnh y.

Khi cây Trấn Yêu Đinh thứ chín đâm vào xương cốt của Ngao Quảng, các vị thần quan cuối cùng cũng dừng tay.

Máu tươi của Ngao Quảng rơi từng giọt xuống, nhuộm đỏ một mảng nước biển.

Hạo Thiên giơ tay lên lau đi vài giọt mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi dài, rồi mới chống kiếm thẳng lưng.

Hắn như một cỗ máy đi về phía trước được vài bước, đột nhiên nghe thấy Ngao Quảng phía sau lưng nói với mình điều gì đó.

Hắn quay đầu lại, thấy Ngao Quảng dùng bàn tay đầm đìa máu tươi nắm chặt lấy chiếc bình Vong Tình Thủy, nhưng y không hề uống nó, mà ném xoảng nó xuống mặt đất.

Chiếc bình bị nện nát bét, giữa vô số mảnh vụn màu trắng bay lên, hắn thấy Ngao Quảng nói với mình: “Cả đời này ta sẽ không bao giờ quên ngươi.”

Hạo Thiên không nhớ nổi mình đã rời khỏi Long Cung như thế nào, chỉ vẫn luôn nhớ rõ, khi Ngao Quảng nói câu nói đó với hắn, trong mắt y vẫn còn đong đầy một tình yêu nồng nàn.

Đó là một tình yêu như thiêu thân rơi vào lửa, hết lòng không hối tiếc.

Và sau đó, điều đón chờ họ, chính là sự cô đơn lạnh lẽo dài đằng đẵng.

Hạo Thiên lên làm Thiên Đế, mỗi ngày đều xử lý các việc lớn nhỏ của Thiên Cung như thường lệ, hễ rảnh rỗi sẽ ngồi bên Tiểu Thiên Trì của mình, nhìn chằm chằm mặt nước ngẩn người.

Các tiên nữ đều nghĩ Thiên Đế bị tà ma ám ảnh.

Thế nhưng chỉ có chính bản thân hắn mới biết, nơi mà hắn ngày ngày đều nhìn chằm chằm, bờ biển phía đông sẽ không bao giờ còn xuất hiện chú rồng con ngồi trên mỏm đá ngắm sao trời ấy nữa.

Độc tình trong người hắn cũng ngày càng lan rộng, cơn đau của hắn ngày càng thêm dữ dội, thậm chí thường xuyên bị sốt cao không hạ, còn gặp cả ảo giác.

Cũng bởi vì lúc này hắn vẫn có thể cảm nhận được một phần nỗi đau của Ngao Quảng, sự thiêu đốt và tra tấn tại Long Cung, hắn cũng đồng thời chịu đựng theo, lệch thời gian “trên trời một ngày, dưới đất một năm” càng khiến cho quá trình này thêm dài dăng đẵng.

Ba năm sắp đến rồi, nhưng đây là ba năm trên trời, đối với Hạo Thiên mà nói, đã trải qua cả ngàn năm.

Cho đến một ngày, khi hắn như thường lệ nhìn về phía Tiểu Thiên Trì, lại phát hiện có một thiếu niên đang đánh nhau với một con yêu quái trên bờ biển.

Hắn mở to mắt nhìn kỹ, phát hiện trên đầu thiếu niên ấy lại có hai chiếc sừng rồng màu lam băng!

Ngàn năm trước, toàn bộ Long tộc đều bị giam cầm dưới đáy biển, nếu còn có thể may mắn sống sót…

Vậy thì…

Vậy thì chỉ có thể là…

Chỉ có thể là quả trứng rồng năm đó.

Hạo Thiên vui mừng khóc không ra nước mắt, không ngờ Long tộc lại có thể nuôi nấng đứa con của họ trong hoàn cảnh như vậy.

Hạo Thiên nhắm mắt lại, để hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Tình cảm sâu nặng bị kìm nén suốt ngàn năm qua như vỡ òa đê điều, Tử Vi Cung rộng lớn trong nháy mắt biến thành hư vô, xung quanh hắn là một mảnh trống rỗng, âm thanh trong lòng hắn ngược lại được khuếch đại gấp ngàn vạn lần. Ý thức của hắn không kiểm soát nổi quay về Long Cung của ngàn năm trước, bên tai lại vang lên câu nói ấy: “Cả đời này ta sẽ không bao giờ quên ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.