Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 103



Mạnh Thanh ngỡ ngàng, cơ thể gồng cứng, nhưng vẫn nằm yên đó không nhúc nhích. Phó Ngọc Thanh đổ một ít ra tay, sau đó bắt đầu chậm rãi vuốt ve từ bụng hắn đi xuống, dọc đùi đến giữa háng, khẽ khàng đưa ngón tay vào thăm dò.

Mạnh Thanh quả thực quá bồn chồn, tay siết chặt thành nắm, cắn răng để mặc anh làm bậy. Phó Ngọc Thanh nhìn dáng vẻ khổ sở của hắn thì vừa buồn cười lại vừa bực, đành phải xoa nắn dương v*t hắn, chờ hắn thả lỏng rồi mới tiếp tục. Đến lúc chiếc lọ nhỏ đã gần rỗng, Mạnh Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa mới nài nỉ: “Tam gia, anh đừng đùa nữa, tới thẳng đi, em không sao.” Phó Ngọc Thanh nhìn hắn, cảm thấy cũng đã đến lúc rồi, bèn đỡ lấy eo hắn, chậm rãi tiến vào. Mạnh Thanh thở rất chậm, trên mặt đầy vẻ nhẫn nại, không tự chủ được mà nâng người dậy, bám chặt vào góc tủ đầu giường. Rõ ràng đã đến tận bước này rồi, chẳng hiểu Mạnh Thanh vẫn còn lo vì cái gì nữa.

Phó Ngọc Thanh nhìn hắn, rồi bất chợt ghé xuống hôn cổ hắn, từ cằm hắn cho đến đầu ngực hắn, rải vô vàn những nụ hôn nhỏ ướt át. Anh dùng đầu lưỡi liếm Mạnh Thanh, ngón tay chơi đùa bụng hắn, dạy hắn quặp hai chân vào người mình, thả lỏng một chút. Liên tục thì thầm tên hắn, khắc chế hô hấp của chính mình, cảm thấy cuối cùng hắn cũng thả lỏng thì thừa cơ tiến thẳng tới, cắm thật sâu vào.

Phó Ngọc Thanh đã đoán nơi ấy của hắn sẽ rất chặt, nhưng không ngờ lại nóng đến vậy, nóng đến khoan khoái cả người.

Anh đỡ eo Mạnh Thanh, chậm rãi cắm rút, tư vị cực lạc này khiến anh choáng váng như say rượu. Cảm giác lâng lâng tựa một đốm lửa, thổi bùng lên vô số khoái cảm lẫn dục vọng, anh dần không kiềm chế được, lúc đầu còn chậm, một thoáng sau đã nắm lấy eo Mạnh Thanh, thấp giọng gọi A Sinh, hung hăng va chạm vào cơ thể nóng rực ấy.

Mạnh Thanh thở hổn hển, một hồi sau, mày đang nhíu từ từ dãn ra, vẻ mặt cam chịu cũng trở nên mê man, chẳng biết làm sao. dương v*t đã mềm đi lại hứng lên, thứ nóng bỏng ấy chống lên bụng anh, cọ xát vào anh theo động tác cắm rút của anh, rất nhanh đã ướt nhẹp.

Mạnh Thanh nghiến chặt răng, tiếng thở dốc cũng trở nên nặng nề, chiếc khăn tay phủ trên mắt hắn đã rơi ra từ lâu. Hắn nhìn thấy rõ Phó Ngọc Thanh, nhưng ánh mắt lại mê man mịt mờ tựa như đang rơi vào trong một giấc mộng. Mạnh Thanh không kìm được mà đưa tay ôm lấy Phó Ngọc Thanh, kéo Phó Ngọc Thanh lại gần mình.

Phó Ngọc Thanh không cự lại được sức của hắn, đành phải cúi xuống theo hắn, lần này Mạnh Thanh hơi mạnh tay, anh nhất thời bị đau, đến cả dục vọng cũng tan đi một nửa. Mạnh Thanh ôm anh thật chặt, da thịt hai người dán vào nhau, sức nóng này khiến tim ta đập như trống dồn, Phó Ngọc Thanh gần như có thể cảm thấy tim mình đang va thình thịch vào lồng ngực. Cảm giác choáng váng ấy lại càng mãnh liệt, anh ôm Mạnh Thanh, từ từ chuyển động, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, căn phòng ngập mùi tình dục, tư vị lâng lâng nồng ngọt ấy khiến người ta chẳng nỡ kết thúc.

Một lát sau, Phó Ngọc Thanh thấy bụng mình hơi nóng, cúi đầu mới biết Mạnh Thanh cũng vừa ra.

Mạnh Thanh ôm anh vào lồng ngực, lúc này cả người mới thả lỏng, hơi thở cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Phó Ngọc Thanh nghỉ một lát, muốn xuống giường thì Mạnh Thanh lại không chịu, ôm anh rất chặt, hơi thở nóng bỏng phả vào má anh, còn phảng phất mang theo hơi thở của tình dục, khiến anh không nhịn được mà lại bắt đầu rục rịch.

Mạnh Thanh nhẹ nhàng hôn lên mắt anh, nhìn anh không chớp, bỗng thì thào: “Tam gia, anh đẹp thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.