Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 104



Phó Ngọc Thanh nở nụ cười, Mạnh Thanh đã định thần lại, nhận ra mình lỡ mồm thì ngay tức thì hối hận, không chịu được muốn gặng giải thích. Thật ra Phó Ngọc Thanh chẳng để ý, thậm chí còn cảm thấy rất sung sướng mà trấn an hắn: “A Sinh cũng đẹp.” Dứt lời bèn nở nụ cười, trìu mến vuốt ve hắn không ngừng, cố tình trêu hắn: “Không hổ là Hòa Khí Quyền đại danh đỉnh đỉnh.”

Mạnh Thanh bị anh sờ không chịu nổi, mặt đỏ bừng, bèn chộp lấy tay anh: “Tam gia, đừng trêu em.”

Phó Ngọc Thanh nhắm hờ mắt trên giường, để yên hắn nắm chặt tay mình, hơi cười mà nghĩ, nhìn tinh thần hắn như thế, đợi một lát còn có thể làm lần nữa.

Mạnh Thanh nửa ngồi dậy, một tay chống trên giường, cúi đầu nhìn anh, bỗng khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Tam gia, em còn nằm mơ thấy anh đấy, mơ thấy hai bọn mình…” Hắn thoáng dừng lại, mặt lộ vẻ xấu hổ, không nói nữa mà lẩm nhẩm: “Sau đó tỉnh dậy, em cảm thấy là mình vẫn luôn đang mơ mà thôi, chỉ vừa tỉnh dậy sau một hồi mộng.”

Phó Ngọc Thanh thấy mặt hắn chỉ toàn là bất an, trong lòng bỗng sinh ra một nỗi thương cảm kỳ lạ. Người trước mặt là Hòa Khí Quyền vang dội bến Thượng Hải, nào phải thiên kim tiểu thư mong manh gì, nhưng anh lại vẫn không kìm được mà đau lòng.

Phó Ngọc Thanh đưa tay chạm vào mặt hắn, hỏi hắn một cách nghiêm túc: “Vừa rồi em đau như thế, cũng là mơ sao?”

Mạnh Thanh nghe vậy thì nghẹn họng, mặt đỏ bừng nhìn anh, một lúc lâu sau mới đáp: “Không phải.”

Phó Ngọc Thanh nghe thế thì rất vui, đùa hắn: “Lần sau sẽ không đau nữa.”

Mạnh Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng không để bụng lắm: “Thật ra cũng không đau,” rồi lại hơi ngượng ngùng nói tiếp: “Nếu sau này tam gia muốn tìm em, cứ gọi điện cho em, em sẽ đến ngay.”

Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói thế thì bỗng nhớ tới rất nhiều lần Lạc Hồng Hoa tiếp điện thoại của anh, trong lòng ngay tức thì hơi mất vui. Anh vẫn luôn muốn hỏi Mạnh Thanh, có phải hai người đã thành vợ chồng thật rồi không? Rồi lại không hỏi nổi, hết sức phiền muộn, chợt nhớ tới một chuyện quan trọng khác, bèn nói một cách nghiêm túc: “Sáng mai không được đi đâu đấy.”

Mạnh Thanh vội vàng nói, “Em không đi.” Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới cười, hài lòng gật đầu.

Mạnh Thanh thấy anh cười thì cũng phấn khởi, niềm vui sướng hiển hiện trên mặt, nhìn anh không chớp mắt.

Ngón tay Phó Ngọc Thanh khẽ vuốt ve mặt hắn, sờ đến vết sẹo hẹp dài bên mắt trái của hắn, không nhịn được mà hỏi: “Sao lại có vết thương này vậy?”

Mạnh Thanh thoáng khó hiểu, đưa tay lên sờ thì mới nhận ra, chính mình cũng cười, đáp: “Em quên mất rồi, thương nhỏ thôi.” Nói xong lại chợt ngẩn ra, hơi hổ thẹn nhìn anh, “Có phải xấu lắm không?”

Phó Ngọc Thanh bật cười, anh ôm cổ Mạnh Thanh, kéo người lại gần hôn, anh muốn nói, ông chủ Mạnh mà xấu thì bến Thượng Hải này còn được mấy ai đẹp nữa đây?

Hai người đang hôn rất nồng nhiệt thì bỗng có tiếng gõ cửa, Mạnh Thanh cả kinh, khom lưng nhặt quần áo trên đất lên, Phó Ngọc Thanh đè hắn lại, chính mình cũng hơi ngạc nhiên, nếu không phải chuyện quan trọng thì hẳn sẽ không ai đến quấy rầy mình chứ.

Anh ngồi dậy, cau mày hỏi có việc gì, Đỗ Hâm ngoài cửa nói: “Thiếu gia, Lạc cô nương gọi điện, nghe như có việc gấp tìm ông chủ Mạnh.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ lại là Lạc Hồng Hoa, anh hơi ngẩn ra rồi cười, bảo Mạnh Thanh: “Việc gấp đó, ông chủ Mạnh mau đi nghe điện thoại đi kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.