Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 107



Tô Phụng Xương nghe anh nói xong thì cũng thấy hơi lạ, bèn bảo: “Mọi người lén vận chuyển thuốc phiện, cậu biết tôi biết thì thôi, sao lại chọc đến cả báo chí nữa? E là không chuẩn bị chu toàn, hoặc là đắc tội với ai đó rồi.” Hỏi anh: “Cậu biết tin gì không?”

Phó Ngọc Thanh cười khổ: “Tôi biết gì đâu.”

Tô Phụng Xương cười lớn, “Cậu hỏi được mà,” thoáng dừng lại, không thấy anh tiếp lời thì nói tiếp một cách tự nhiên: “Trưởng ban Thanh tra của Bộ Tư lệnh Thượng Hải Đới Thắng Vinh, cậu từng nghe đến chứ? Ông ta là cậu ruột của Lục Thiếu Kỳ đấy! Cậu thân với Lục Thiếu Kỳ như thế cơ mà, qua chỗ cậu ta hỏi đi.”

Phó Ngọc Thanh thầm oán nghĩ bụng, nghe đến rồi, sao mà chưa nghe đến được? Nếu không phải vì Đới Thắng Vinh và Lục Thiếu Kỳ có quan hệ như thế thì anh đã không phải qua đêm trong trại tạm giam rồi.

Nhưng những lời này lại không thể nói cho Tô Phụng Xương được. Anh đành phải cắn răng đi thẳng vào vấn đề: “Anh Phụng Xương, việc “Giang Thuận” chở thuốc phiện thô, anh biết hay không biết?”

Tô Phụng Xương khục cười một tiếng, nói: “Làm sao tôi biết được?” Sau đó trấn an anh: “Cậu đừng lo quá, có tin gì tôi sẽ báo ngay cho cậu.” Rồi bảo thêm, “Nếu mà có chuyện thật thì cũng vẫn còn có tôi mà, không liên lụy đến cậu đâu.” Nói xong còn không quên trêu anh một phen, bảo anh chuyện bé xé ra to.

Phó Ngọc Thanh không thể nói thêm gì nữa, đành cười: “Không có chuyện gì thì càng tốt.”

Phó Ngọc Thanh cũng cảm thấy mình lo lắng quá rồi, kiên nhẫn chờ một đêm, nào ngờ sáng sớm hôm sau đọc báo thì lại không khỏi cả kinh.

Trên báo đăng một tin đầu tiên, đội trinh sát của Bộ Tư lệnh tra ra rất nhiều thuốc phiện thô, lúc vận chuyển về Long Hoa thì bị một đám cướp có vũ khí cướp mất, đội trinh sát không đủ nhân lực, không thể ngăn cản, giờ không biết tung tích thuốc ở đâu.

Ngay bên cạnh đăng chình ình bức điện tín khẩn của Tổng tư lệnh Thượng Hải Dương Hổ gửi cho chủ tịch quốc phủ và chủ tịch Ban Cấm yên, chỉ ra việc này thật sự kinh hoàng, cần ngay lập tức điều tra và nghiêm trị, đúng theo pháp kỷ.

Phó Ngọc Thanh không ngờ chuyện này lại bùng lên lớn như vậy, không đến công ty mà bảo Đỗ Hâm gom báo chí hai ngày qua lại, anh lật qua lật lại đọc cẩn thận một lần, rốt cuộc vẫn chẳng thấy có gì khả quan. Trong lòng nổi lên rất nhiều nghi vấn, nếu trên đường vận chuyển về Long Hoa bị cướp mất, tại sao trên báo sáng hôm qua lại không hề nhắc tới?

Cẩn thận suy nghĩ, trong lòng anh đã có suy đoán, dường như Bộ Tư lệnh biết trước nửa đêm sẽ có tàu cập bến vậy, đã sớm lên kế hoạch, còn sai người viết sẵn tin, gửi thẳng đến báo để đăng, không ngờ nửa đêm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gặp kẻ cướp.

Phó Ngọc Thanh bảo Đỗ Hâm lại đến Mạnh gia một chuyến, Đỗ Hâm về bảo anh vẫn không gặp ai. Anh không dám hỏi bên Bộ Tư lệnh, nhớ lúc trước trong đám bạn bài có bà Lý là phu nhân của cảnh sát trưởng cục cảnh sát, bèn gọi một cuộc về nhà, hỏi Diệp Thúy Văn chiều nay có bận gì không, ngay sau đó bảo tài xế đến đón nàng đi đánh bài.

Đã lâu Diệp Thúy Văn chưa gặp anh, trên đường nói đôi câu với anh, hốc mắt hơi đỏ, muốn khuyên anh về nhà, còn bảo lão gia đã nguôi giận rồi, ngày nào cũng kêu trong nhà quạnh quẽ.

Phó Ngọc Thanh cười một tiếng: “Con mà về thì chỉ chọc cha giận thôi, vẫn nên ở ngoài thì hơn.” Nói tiếp: “Anh cả đi sớm về muộn, cũng là vì bận chuyện làm ăn, đợi đến khi kết hôn rồi, Lệ Văn gả về, trong nhà sẽ đông vui ngay.”

Diệp Thúy Văn khẽ thở dài, không nói gì nữa.

Đám bạn bài tụ tập thì dễ mà tách thì lại khó, mãi đến gần tối Phó Ngọc Thanh mới thoát được.

Lúc chơi bài anh đã hỏi đại khái, chuyện này rất nhiều người biết, đến cả người của cục cảnh sát cũng bàn luận sôi nổi. Bà Lý vuốt bài nói lém lỉnh: “Bàn tính của Dương Hổ gảy hơi bị chuẩn luôn, nuốt nguyên một tàu thuốc phiện, giờ chỉ một câu không biết tung tích là xong rồi chắc? Ai thèm tin ông ta chớ! Cứ chờ người của quốc phủ tới tra ông ta đi!”

Lòng Phó Ngọc Thanh rối như nùi, cảm thấy không có manh mối, định lúc về nhà sẽ gọi thêm mấy cuộc nữa để dò hỏi. Lúc ra về thì trời đã tối, anh không hề để ý xung quanh, bị người ta kéo lại mới hoàn hồn, không ngờ lại gặp đúng Lục Thiếu Kỳ đang đứng thẳng trước mặt anh, nhìn anh một lượt.

Phó Ngọc Thanh sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Lục Thiếu Kỳ cười lạnh đôi tiếng, cả giận mắng: “Phó Ngọc Thanh, anh ham chơi nhỉ? Tôi còn tưởng anh đến Thượng Hải làm ăn cái gì, hóa ra là đi đánh bài tiêu khiển cùng mấy phu nhân tiểu thư!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.