Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 110



Đến lúc cậu tới thì Phó Ngọc Thanh và Lục Thiếu Kỳ hẵng còn đang trên giường, người hầu không dám đi gọi vị Lục thiếu gia này rời giường, bởi vậy đành để cậu chờ. Đỗ Hâm nghe nói thiếu gia không sao, chỉ là chưa dậy thôi thì thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Phó Ngọc Thanh có chuyện nên tỉnh từ lâu rồi, anh vốn muốn rời giường nhưng lại bị Lục Thiếu Kỳ ôm riết. Phó Ngọc Thanh không ngờ gã đã làm loạn cả đêm, thế mà vẫn còn tinh thần, anh muốn đến công ty sớm, không muốn làm bậy ở đây với Lục Thiếu Kỳ nữa, bèn nói nửa đùa nửa thật: “Tối qua còn chưa đủ hay sao?”

Lục Thiếu Kỳ nhướng mày nhìn anh, chẳng hề thấy thẹn chút nào, trào phúng mà nói: “Anh không được à? Vậy anh nằm đi, tôi tự tới.”

Phó Ngọc Thanh rất bực, quay đầu lại nhìn Lục Thiếu Kỳ, cười như không cười mà nói: “Lát nữa Lục công tử đừng có hối hận dấy nhé.” Vừa dứt lời bèn lấy áo trói chặt cổ tay Lục Thiếu Kỳ lại, không nói gì mà hôn luôn lên môi gã. Lục Thiếu Kỳ lớn tiếng rên lên, hai chân quặp vào eo anh, phóng đãng gọi tên anh, gần như cả dưới lầu cũng nghe thấy được.

Xong trận này, Phó Ngọc Thanh mới đứng dậy đi tắm. Lục Thiếu Kỳ nằm lười nhác trên giường, vẻ thỏa mãn sung sướng không hề che giấu.

Phó Ngọc Thanh tắm xong ra ngoài, hỏi gã áo sơ mi mới để ở đâu, Lục Thiếu Kỳ đá chăn xuống, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh, nói: “Không biết.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ nhu cầu của gã lại cao đến vậy, nhất thời á khẩu, mãi mới nở nụ cười, không hỏi gã mà tự mình tìm áo dài và áo khoác ngắn mặc chỉnh tề vào, nhìn trong gương, hài lòng rồi mới nói: “Tôi phải đến công ty.”

Lục Thiếu Kỳ không ngờ anh lại đi thật, mặt trầm xuống, nói: “Không được đi.”

Phó Ngọc Thanh đi đến bên gã, nhẹ nhàng hôn gã mà dỗ: “Tôi muốn kiếm tiền để kim ốc tàng kiều mà.”

Lục Thiếu Kỳ có vẻ nghi ngờ, điềm tĩnh nhìn anh một lát rồi bỗng nói, “Cởi ra cho tôi, tôi đi cùng anh.”

Phó Ngọc Thanh bật cười mà nghĩ, nếu trói nốt cổ chân gã thì người này có nổi khùng không nhỉ, nhưng cuối cùng vẫn cởi ra cho gã.

Đến lúc xuống lầu mới nghe người hầu bảo sáng sớm Đỗ Hâm qua, Phó Ngọc Thanh tưởng là có chuyện, ngay tức thì biến sắc. Đến lúc gặp được Đỗ Hâm, nghe cậu bảo là có mấy cuộc gọi cho mình thì mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy vẻ mặt cậu lo lắng thì trong lòng chợt ấm áp, cười mà nói: “Yên tâm đi, ta không sao.”

Đỗ Hâm hẵng còn sợ, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, tính hắn như vậy, sao cậu còn dám ở bên hắn thế?”

Phó Ngọc Thanh không đồng tình, nhẹ giọng nói: “Không sao. Tuổi cậu ta còn quá trẻ, cảm thấy chuyện này mới lạ, ít lâu nữa sẽ chán thôi.”

Đỗ Hâm chỉ lầm bầm trong lòng, không nói được gì nữa.

Phó Ngọc Thanh lo cho Mạnh Thanh, bèn hỏi cậu, “Cậu gặp ông chủ Mạnh chưa? Anh ta vẫn ổn chứ?”

Đỗ Hâm lắc đầu: “Chưa gặp, anh ta sai người gửi một bức thư đến, bảo là gần đây có việc quan trọng, mấy hôm nữa hết bận thì lại tới gặp cậu.”

Phó Ngọc Thanh sửng sốt, rất ngoài ý muốn mà hỏi ngược lại, “Cậu không gặp anh ta sao?”

Đỗ Hâm có vẻ rầu rĩ đáp: “Tôi đi, tôi nghĩ ông chủ Mạnh về rồi, nhưng bọn họ lại không cho tôi vào. Đến lúc tôi về thì ông chủ Mạnh sai người đưa một bức thư tới, bảo là cho cậu, còn bảo dạo này anh ta bận nên không tới được.”

Phó Ngọc Thanh trầm mặc giây lát rồi hỏi: “Mang thư theo không?” Đỗ Hâm hơi do dự, hỏi: “Ở đây ạ?”

Phó Ngọc Thanh cười phá lên, nói: “Cậu nghĩ trong thư anh ta có thể viết gì?”

Đỗ Hâm nhìn anh một cái, lấy thư ra cho anh. Phó Ngọc Thanh ngồi trên sô pha, mở thư ra xem, trong thư viết Mạnh Thanh vẫn ổn, thư viết rất đơn giản, bảo hắn có vài việc cần làm ở Thường Châu, mấy hôm chưa về Thượng Hải được, bảo lúc về sẽ đến bồi tội với anh.

Phó Ngọc Thanh đọc kĩ hai lượt, vẫn cảm thấy lá thư này hơi qua loa, trong lòng anh sinh ra một tia bất an rất nhỏ, rồi lại chẳng biết mình lo cái gì. Sau khi đọc xong anh gấp thư lại như ban đầu, Đỗ Hâm dè dặt nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, cậu muốn sống ở đây luôn à?”

Phó Ngọc Thanh nhìn Lục Thiếu Kỳ thong thả đi từ trên cầu thang xuống, bèn bảo Đỗ Hâm, “Cậu không cần về đâu, đến công ty với ta luôn đi.”

Lục Thiếu Kỳ mặc một chiếc áo choàng kẻ caro, đi đến đằng sau Phó Ngọc Thanh, nhìn mặt anh rồi bỗng dưng cười, nói: “Ngọc Thanh, tôi cũng vào Bộ Tư lệnh thì anh thấy sao?”

Phó Ngọc Thanh sửng sốt, nhất thời không đoán được ý gã, Lục Thiếu Kỳ cúi đầu, hôn lên môi anh rồi nói: “Lúc ở Nam Kinh tôi mặc đồng phục của Bộ Tư lệnh, anh thấy tôi, không phải thích lắm sao?”

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới hiểu, con tim vọt lên tới cổ họng rốt cuộc mới buông xuống, nửa đùa mà nói: “Cậu đi đâu làm gì? Chẳng lẽ cũng định đến ban tra soát để bắt thuốc phiện thô à?”

Lục Thiếu Kỳ cười một tiếng, không đồng tình mà nói: “Dương Hổ có gan mà không có mưu, ông ta không hỏi cái tàu thuốc phiện thô đấy là của ai mà đã dám lục soát, rõ là muốn làm nhục Nam Kinh còn gì? Anh xem, tin ầm lên suốt mấy ngày nay đấy.” Rồi thấy gã nghiêm túc hẳn, đắc ý mà nói, “Không ngại nói cho anh nghe, Ngọc Thanh, cậu tôi sắp thăng chức rồi.”

Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, nói một câu chúc mừng, trong lòng ngay tức thì hiểu rõ.

Lục Thiếu Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn hỏi anh: “Đúng rồi, tối qua anh bảo hàng hóa mất trộm là như thế nào? Tôi đi hỏi cậu tôi một cái, bảo cậu tra cho anh.”

Phó Ngọc Thanh vội vàng xua tay, nói: “Chuyện mấy tháng trước rồi, làm sao mà tra được nữa. Tôi chẳng qua là dùng cái cớ này đưa tiền cho bọn họ để lót đường thôi.” Lục Thiếu Kỳ bất mãn vô cùng, nói: “Loại chuyện này mà còn phải đi nịnh bợ mấy người đó à, nói không được, thà để tôi làm ông chủ đi, anh tới ăn bữa cơm với cậu tôi, làm quen, sau này làm việc khắc sẽ tiện.”

Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy đau đầu, dù thế nào anh cũng không hề muốn dính dáng đến vị Đới Thắng Vinh kia, bèn đáp cho có lệ: “Hôm khác nói sau.”

Lục Thiếu Kỳ không gọi xe mà trực tiếp dùng xe của Bộ Tư lệnh chở bọn họ tới Lợi Hoa, hôm qua Phó Ngọc Thanh không tới, trên đầu một đống việc gấp, vội thì cũng mặc kệ gã. Lục Thiếu Kỳ vốn tưởng anh chỉ nói những lời ấy để lấy cớ, thấy anh bận rộn thì mới biết anh nói thật, đợi một lát, rốt cuộc mất kiên nhẫn mà tự mình đánh xe ra ngoài đi dạo.

Lúc này Phó Ngọc Thanh mới nhẹ thở ra, trước tiên đến chỗ anh cả. Hóa ra Phó Ngọc Hoa nghe nói Lục Thiếu Kỳ đến Thượng Hải, trong lòng bất an, cố tình báo một tiếng cho anh. Nào ngờ ngay ngày hôm sau lại thấy anh dẫn cả người đến công ty, Phó Ngọc Thanh thấy anh xanh mặt thì đành phải giải thích: “Cậu ta nhất quyết đòi đến xem, em đành phải dẫn theo.”

Phó Ngọc Hoa hừ một tiếng thật mạnh, hận rèn sắt không thành thép mà nhìn anh, nói: “Cậu ta mà muốn ngang nhiên vào nhà thì em cũng để yên à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.