Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 119



Phó Ngọc Thanh không ngờ gã lại nhớ rõ Mạnh Thanh đến thế, nhất thời khó xử, bèn nói, “Ồ, cậu bảo ông chủ Mạnh hả? Quen, anh ta cũng có chút tiếng tăm ở Thượng Hải. Sao, cậu muốn làm quen với anh ta à?”

Lục Thiếu Kỳ bật cười không đồng tình, nói, “Tôi nghe đến án bắt cóc rồi, thật ra ít nhiều cũng nhờ hắn ta. Tôi có nên cảm ơn hắn không đây?”

Lòng Phó Ngọc Thanh chùng xuống, nhớ tới vết thương trên tay gã, bèn nói chung chung: “Kể ra cũng khéo. Hồi trước anh ta làm việc trên bến tàu ở Nam Kinh, bị thương ở chân, người ở bến dẫn anh ta đến gặp bác sĩ, anh ta lại ghi ân lên đầu tôi.”

Lục Thiếu Kỳ ồ một tiếng rồi nói như có điều suy tư, “Tôi còn đang bảo, sao anh lại quen người như vậy.”

Phó Ngọc Thanh bận nhiều việc, không tán gẫu với gã nữa, trong lòng lại hơi bất an. Anh đã phải khổ vì Đới Thắng Vinh rồi, sợ người này lại nói gì đó với Lục Thiếu Kỳ, nhưng không hỏi được nên đành phải nhịn trong lòng.

Đến tối, Phó Ngọc Thanh về cùng Lục Thiếu Kỳ, ở nhà gã.

Lạc Hồng Hoa vì chuyện bến tàu, gọi một cuộc điện thoại cho anh, tiếc là anh không ở nhà. Lúc gọi lại mới biết mấy ngày này Lạc Hồng Hoa bận túi bụi. Chỗ hàng bị mất trộm lần trước lại tìm về được bốn năm kiện, ý Lạc Hồng Hoa là mời anh đến bến tàu để tự mình kiểm hàng. Phó Ngọc Thanh thoáng suy nghĩ rồi đồng ý. Lạc Hồng Hoa đang mang thai, lại chạy đôn đáo vì việc của Lợi Hoa, anh cũng nên tự mình đến thăm hỏi một chuyến. Lục thiếu Kỳ đọc báo bên cạnh, nghe anh nói chuyện điện thoại thì giương mắt nhìn xoáy vào anh. Sau khi cúp máy, Lục Thiếu Kỳ chồng báo lên nhau, vứt sang một bên, không hề khách khí mà hỏi anh bà Mạnh này là ai.

Phó Ngọc Thanh khẽ cười: “Nàng ấy à? Chính là phu nhân của ông chủ Mạnh, cũng là một trong những mỹ nhân của Bến Thượng Hải. Cậu muốn đi cùng tôi à?” Anh đã nắm chắc tính của Lục Thiếu Kỳ rồi, biết là người này ăn mềm không ăn cứng, cho nên lúc nào có thể đi với anh là sẽ dốc sức theo anh.

Hẳn là Lục Thiếu Kỳ nghi ngờ anh và Lạc Hồng Hoa, không chờ anh mở miệng đã quyết định muốn đi rồi. Không chỉ muốn đi, mà còn lấy cả xe của Bộ Tư lệnh để đưa anh đi.

Lục Thiếu Kỳ u ám suốt cả quãng đường, chẳng nói một lời, Phó Ngọc Thanh bèn đùa: “Sao cậu dữ thế? Đừng có dọa bà Mạnh đấy, người ta đang mang thai.”

Lục Thiếu Kỳ liếc anh một cái, hỏi lạnh như băng: “Của anh à?”

Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, không khỏi cười mà nói: “Vợ bạn không thể khinh, chẳng lẽ tôi lại là người không đứng đắn như vậy à?”

Lục Thiếu Kỳ dẫm mạnh chân, xe chợt dừng lại, gã nhìn chằm chằm Phó Ngọc Thanh, nói: “Phó Ngọc Thanh, nếu anh dan díu với ai sau lưng tôi, cho dù cô ta là bà Mạnh hay bà Đỗ, tôi sẽ lấy mạng cô ta.”

Phó Ngọc Thanh im lặng một thoáng rồi mới cười, nói: “Bà Đỗ bà Mạnh cái gì, cậu không muốn sống, nhưng tôi thì còn muốn lắm.”

Có thể nói ra những lời kiểu kia, trong số những người anh quen chắc chỉ có mình vị Lục công tử này mà thôi.

Lạc Hồng Hoa đã cắt tóc, tóc đen như cánh quạ vén ra sau tai, càng tôn lên gương mặt trắng như tuyết của nàng. Người nàng đã hơi mập lên, khoác một chiếc áo màu xanh đá, đứng chờ bọn họ bên đường. Phu xe đang đứng bên cạnh, chắc là chờ cũng lâu rồi. Lúc nàng nhìn thấy xe của Bộ Tư lệnh thì sửng sốt.

Phó Ngọc Thanh không ngờ nàng lại tự mình ra đón, trong lòng rốt cuộc cũng thấy áy náy, bèn vội vàng mời nàng lên xe, cùng đến bến tàu.

Lạc Hồng Hoa không khách khí với anh, lên xe thấy có người bên trong thì hơi mỉm cười, chào: “Lục công tử, sao cậu cũng ở đây thế này?” Lục Thiếu Kỳ nhìn nàng một lượt, không cười mà hỏi ngược lại: “Sao cô biết tôi?” Lạc Hồng Hoa nói với vẻ đương nhiên: “Ấy, Lục công tử khách khí thế, tiếng tăm cậu rạng rỡ như vậy, làm gì có ai chưa thấy cậu trên báo đâu. Không biết chữ cũng nhận ra cậu đấy.” Rồi nói, “Biết cậu rất thân với tam gia, mấy hôm trước đọc báo còn thấy ảnh hai người chụp chung với hoàng hậu ca vũ Từ Ngọc Lan* kia.” Lục Thiếu Kỳ nhất thời không nhớ ra, Phó Ngọc Thanh bèn nhắc gã, Lục Thiếu Kỳ bật cười rồi nói, “Hóa ra là hoàng hậu ca vũ, thảo nào, tôi còn đang bảo cô ta lớn lên trông cũng tạm, nhìn được.” Sau đó liếc anh mà nói: “Cô lại nhớ rõ quá nhỉ.”

(*Một ca sĩ hí nổi tiếng người Chiết Giang những năm 90.)

Phó Ngọc Thanh hơi ngượng, không tiếp lời gã, Lạc Hồng Hoa bèn cười: “Ây dà, tôi với A Sinh vẫn thường hay nhắc đến tam gia, bảo mắt tam gia cao, chẳng biết cô nương nhà ai mới lọt được mắt xanh của tam gia. Hóa ra mắt Lục công tử lại còn cao hơn, chẳng trách hai người lại cùng nhau.”

Những lời này lại lấy được lòng Lục Thiếu Kỳ, gã lộ ra nét cười, nói: “Mắt anh ta lấy đâu ra mà cao? Từ Ngọc Lan kia cũng bình thường thôi, làm sao so với bà Mạnh được. Cũng tại anh ta nhát gan đấy, nếu không e là đã muốn tranh với ông chủ Mạnh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.