Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 147



Đỗ Hâm hào hứng hỏi anh: “Thiếu gia, thế thì cậu có đi xem không?”

Phó Ngọc Thanh im lặng giây lát, rồi hỏi ngược lại cậu: “Lần thi này, ông chủ Mạnh có tham gia không?”

Đỗ Hâm kể hết những gì mình biết cho anh: “Vốn anh ta chỉ định đi xem thôi. Sau đó chẳng biết ai bảo gì anh ta ấy, anh ta bèn đổi ý, muốn tham gia thi luôn.”

Phó Ngọc Thanh nói: “Nếu ta mà không bận thì sẽ đến xem. Nhưng nếu bận quá thì thôi đành chịu vậy.”

Đỗ Hâm thấy anh nói kiểu nước đôi như thế thì trong lòng không khỏi thất vọng, nói: “Thiếu gia, nếu cậu đi ấy, chẳng biết ông chủ Mạnh sẽ vui đến chừng nào đâu.”

Phó Ngọc Thanh lại chuyển chủ đề, nói: “Cậu đừng có bảo anh ta ta biết về việc này đấy nhé, chỉ bảo ta phải về làm việc, cậu cũng về cùng ta là được rồi.”

Qua mấy bữa này, Đỗ Hâm coi như đã hiểu, thiếu gia của cậu đang trốn tránh ông chủ Mạnh.

Rốt cuộc Đỗ Hâm vẫn không nhịn được mà hỏi: “Thiếu gia, cậu đừng trách tôi lắm mồm nhé. Ông chủ Mạnh đối xử với cậu chẳng tệ ở đâu, tại sao cậu lại trốn anh ta vậy?”

Phó Ngọc Thanh nhìn cậu một cái, tự dưng hỏi ngược lại: “Trước kia cậu nói thế nào, sao giờ lại thay đổi rồi? Lúc đó người kêu oan thay anh ta, người bảo ta không nên theo anh ta, chẳng lẽ không phải là cậu sao?”

Đỗ Hâm không ngờ anh lại nói đến mình, hơi chột dạ, nói: “Lúc đó không phải tôi sợ có một ngày anh ta nghĩ quẩn, gây ra ít chuyện rối rắm sao?”

Phó Ngọc Thanh nghe cậu nói thế thì không nhịn được mà bật cười, bình thản nói: “Anh ta thì làm ra chuyện rối rắm gì chứ? Đi cưới thêm mấy cô vợ bé nữa chắc?”

Đỗ Hâm hơi sững lại, cảm thấy ý trong lời này của anh không hay, đang chẳng biết mở miệng thế nào thì lại thấy Phó Ngọc Thanh nói, “Cậu học là học quyền. Chuyện giữa ta với anh ta, cậu không cần quản.”

Anh nói thế, trong lời nói không mảy may có chút đùa bỡn nào, Đỗ Hâm không dám lắm mồm nữa, đành phải dằn xuống vô số lời trong lòng, ngoan ngoãn đi làm việc.

Chẳng biết có phải vì chuyện mở võ quán hay không mà dạo này Mạnh Thanh rất bận, có lúc ở nhà, có lúc không. Nếu không ở nhà thì Đỗ Hâm đến thò mặt vào, hỏi bao lâu nữa hắn về, nếu phải chờ lâu thì cũng thôi chẳng chờ luôn.

Có một lần Mạnh Thanh không ở đây, cậu đang định đi thì bà vú gọi lại, nhờ cậu đến tiệm may của Lý gia lấy mấy món quần áo đã làm xong, bảo là phải trông bé bô nên không đi được. Bà vú còn bảo mợ muốn may mấy bộ đồ mới cho bé bô, bảo cậu tiện thể hỏi luôn.

Chuyến này nếu mà người khác hỏi, nhờ cậu đi chỗ khác, chưa chắc Đỗ Hâm đã chịu. Nhưng vừa nghe đến chỗ đó thì trong lòng lại mừng rỡ, cậu chỉ mong bà vú hỏi thêm mấy cái nữa thôi, để cậu càng có nhiều thời gian trong tiệm may, bởi vậy bèn vội vàng đáp ứng.

Lúc bấy giờ trong tiệm may không có ai, Lý Tú Hoa ngồi cạnh quầy, một tay chống má, đang cầm một cuốn sách đọc. Lúc đi Đỗ Hâm mong nàng ở đó, nhưng đến khi thấy nàng thật thì lại chẳng biết nên nói gì.

Lý Tú Hoa hỏi cậu câu nào, cậu mới đáp câu nấy, đầu óc nhanh nhẹn bình thường đều đã tan thành mây khói, chẳng thấy đâu.

Lý Tú Hoa thấy cậu thẹn thùng vô cùng, đoán bình thường cậu không hay nói chuyện với con gái, bèn cúi đầu khẽ cười, đưa quần áo đã gấp xong cho cậu. Cậu cuống quýt cảm ơn, ra đến cửa rồi thì lại quay lại, ấp a ấp úng hỏi câu của bà vú. Lý Tú Hoa tròn xoe mắt nhìn cậu, muốn cười, nhưng lại cố gắng nhịn, Đỗ Hâm không khỏi chột dạ, hoảng loạn mà nghĩ, chắc là cô ấy biết mình đang cố tình bắt chuyện với cô ấy rồi! Lý Tú Hoa lại bảo, tôi nói hết chỗ vải này thì sợ là anh không nhớ được đâu, anh chờ tôi một chút nhé, tôi xé cho anh tờ giấy. Dứt lời bèn quay vào, lấy một cuốn sổ cẩn thận xé một tờ giấy xuống, sau đó cầm bút viết cho cậu.

Lòng Đỗ Hâm như có trống dồn, thầm nghĩ, may mà giờ mình đã biết một ít chữ, không đến nỗi mất mặt. Nhận lấy, giả vờ xem một lần, cũng chỉ biết một nửa chữ thôi, nhưng lại không để lộ ra, bèn vội vàng gật đầu cảm ơn nàng liên tục, sau đó mới chạy biến về.

Kết quả lúc về lại gặp đúng Lạc Hồng Hoa. Nàng đang nói chuyện với bà vú, thấy cậu hớt hải chạy vào, tay nắm một mảnh giấy thì hỏi, mới biết hóa ra có chuyện như thế, không nhịn được mà cười rộ lên, bảo bà vú: “Không phải tôi nói đâu, nếu chị không đi được thì lấy muộn một ngày cũng không sao mà, sai người khác làm chi.” Bà vú vội vàng cãi: “Ai da, mợ ơi, thật sự không phải tôi làm biếng đâu, là ông chủ Mạnh bảo hôm nay phải lấy về đấy.”

Lạc Hồng Hoa lộ vẻ hiểu ra, bèn nói: “Thế thì lại không sao, nếu thành toàn thành một câu chuyện đẹp thì tương lai chị cũng có một phần lợi rồi.” Sau đó nhìn Đỗ Hâm, cười hỏi, “Cậu nói chuyện với cô ấy rồi nhỉ, cô bé thế nào?”

Lúc này lòng Đỗ Hâm đã trấn định lại một ít, hồi tưởng lại vừa rồi thì không khỏi ảo não, đó vốn là một cơ hội cực kỳ tốt, nhưng mình lại quá kém. Nói mà cứ ấp a ấp úng, khiến người ta chê cười.

Bởi vì nàng hỏi đến nên Đỗ Hâm cũng đúng sự thật đáp, “Lúc tôi đi, cổ còn đang cầm sách đọc đó, chắc là đang học rồi, tôi càng không xứng với cổ.” Giọng nói hơi ủ rũ.

Lạc Hồng Hoa lại cười: “Nhóc ngốc này, lời đấy của cậu sai rồi.”

Đỗ Hâm kinh ngạc ngước lên, chẳng hiểu sao nàng lại nói thế, Lạc Hồng Hoa khẽ mỉm cười, “Người trên đời này, ưa nhất là trông mặt mà bắt hình dong. Trông cậu cũng sáng sủa ưa nhìn, ăn mặc cũng ổn, trông thế này, người khác chỉ cho rằng cậu là công tử ca có tiền mà thôi, chắc chắn không nghĩ cậu là nhóc nghèo đâu. Nếu cậu muốn cưới cô bé thì cũng không phải việc gì khó cả.”

Đỗ Hâm không kìm được mà cúi đầu nhìn lại mình, trong lòng chợt thấy không cam, cậu nghĩ, mình không phải nhóc nghèo, nhưng mình còn chẳng bằng nhóc nghèo nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.