Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 150



Đỗ Hâm cảm thấy mình đọc nhầm rồi, đọc lại từ đầu mấy lần nữa mà vẫn không dám tin, hỏi khẽ: “Thiếu gia, trong thư cổ viết, ý là Trịnh Linh Lệ đó có con của thiếu gia cậu sao?”

Phó Ngọc Thanh nói: “Chứ còn gì nữa?” Thật ra thời gian anh theo Trịnh Linh Lệ không phải là ngắn, cũng không dám quả quyết không phải của anh, Lạc Hồng Hoa bỗng dưng viết thư tới, quả thực khiến người ta phải tâm phiền ý loạn.

Đỗ Hâm chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng vô cùng, cậu hỏi: “Thiếu gia, cái này đúng không vậy?”

Phó Ngọc Thanh đứng dậy, chậm rãi đi tới đi lui, nói: “Nàng dám nói thế, e là có bằng chứng, cũng chẳng biết nàng đây là có ý gì nữa?”

Đỗ Hâm thầm nghĩ, chuyện này mà để lão gia với đại thiếu gia biết thì không đẹp đâu. Thấy sắc mặt Phó Ngọc Thanh khó coi thì biết trong lòng anh đương nhiên cũng đang lo cái này, bèn bảo: “Giờ còn chưa chắc chắn mà, thiếu gia, hay là tôi đi xem thử tí nhé?”

Phó Ngọc Thanh cười: “Cậu đi xem sao, cậu nhìn được cái gì chứ?”

Đỗ Hâm nảy ra sáng kiến: “Mợ Tạ chắc phải nhìn ra được. Tôi dẫn mợ Tạ đi xem thử, nếu mợ Tạ bảo phải thì tính tiếp.”

Mợ Tạ là bà vú của Phó gia, năm đó đã đỡ đẻ cả hai anh em Phó gia, đương nhiên sẽ nhìn ra được.

Phó Ngọc Thanh cân nhắc giây lát rồi nói: “Chẳng qua ta thấy lạ thôi, tại sao nàng lại nói chuyện này với ta? Nàng thật sự không cần phải tự ra mặt mà.”

Đỗ Hâm càng nghĩ càng không thông, cậu nói: “Thiếu gia, vậy cậu định trả lời cô ấy thế nào?”

Phó Ngọc Thanh lắc đầu, “Cái này cũng không thể viết thư trả lời được, hỏi trực tiếp thì tốt hơn.” Rồi hỏi cậu, “Ông chủ Mạnh thường ở nhà lúc nào?”

Đỗ Hâm nói, “Cái này cũng không cố định, cơ mà buổi tối thì lúc nào cũng ở nhà.” Cậu nhớ đến một chuyện, bèn không nhịn được mà nói: “Thiếu gia, cậu không biết đâu, ông chủ Mạnh này bình thường nghiêm nghị, thế mà lại thương đứa bé vô cùng. Tôi thấy anh ta lúc nào cũng bế bé con cười, bé con cũng thơm anh ta, anh ta bế cũng không khóc không quấy, ngoan lắm, khéo ghê nha.”

Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, nghĩ một chút rồi lại có hơi thần người, nói: “Cái này không ngờ tới thật.” Yên lặng chốc lát, rồi lơ đễnh hỏi cậu: “Hồng Hoa kia, anh ta thương con gái như vậy, đối xử với Hồng Hoa, có lẽ còn tốt hơn ấy.”

Đỗ Hâm bĩu môi: “Thế mà lại kém xa đó!” Bèn kể lại tình hình giữa hai người, sau đó nhanh nhảu nói: “Tôi đoán là vì chuyện cưới vợ bé đó, cô ấy với ông chủ Mạnh cãi nhau, lại còn không chịu ở nhà chăm bé con, cho nên ông chủ Mạnh hơi chán nàng.” Thật ra còn một câu Đỗ Hâm không nói. Cậu đoán là bà Mạnh biết chuyện giữa ông chủ Mạnh và thiếu gia nhà mình, nói lời gì sai, cho nên mới khiến ông chủ Mạnh trở mặt với nàng.

Phó Ngọc Thanh không ngờ là như thế, ngẩn người ra, Đỗ Hâm không kìm được mà nói: “Thiếu gia, cậu cũng đừng trách anh ta quá. Dù gì anh ta cũng là người trong bang, nếu chuyện với thiếu gia bị người ta biết, suy cho cùng cũng rất mất mặt. Nhưng tôi thấy anh ta luôn đặt thiếu gia trong lòng, nếu thiếu gia cần anh ta giúp đỡ, anh ta tuyệt đối sẽ không nói nửa chữ không đâu.”

Phó Ngọc Thanh nhìn cậu đầy thâm thúy: “Ta muốn anh ta giúp gì cơ? Giúp ta nuôi con trai chắc?”

Đỗ Hâm lè lưỡi, nói líu nhíu: “Thiếu gia, tôi chỉ nói bừa tí thôi, cậu không thích nghe thì cũng đừng giận mà.”

Phó Ngọc Thanh nói lạnh nhạt: “Ta có cái gì để mà giận? Chờ đến lúc võ quán của anh ta mở, ta còn muốn tặng một phần quà thật lớn đây.” Nghĩ giây lát, rồi lại cười: “Cũng không ngờ anh ta lại thích trẻ con đấy. Bao giờ vợ bé của anh ta có tin vui, ta sẽ tặng một phần quà lớn nữa.”

Đỗ Hâm đi theo anh lâu rồi, biết nói những lời này ra nhưng thật ra anh không vui, không dám nói thêm gì, nhưng trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm, giận cái này đúng là vô lý.

Chuyện Trịnh Linh Lệ, Phó Ngọc Thanh hơi suy nghĩ, gọi điện không được, viết thư hồi âm cũng không xong, gặp mặt thì không ổn, bèn dặn dò cậu cẩn thận, chỉ cho cậu phải nói thế nào với Lạc Hồng Hoa.

Ngay ngày hôm sau Đỗ Hâm lại đi, kết quả Mạnh Thanh lại đang bàn chuyện với người ta ở nhà, thấy cậu đến thì bảo cậu đợi rồi ra dạy cậu quyền. Đỗ Hâm không có cách nào để nói chuyện với Lạc Hồng Hoa, đành phải ôm một bầu tâm sự về nhà.

Ngày hôm sau Đỗ Hâm lại tiếp tục đi, Mạnh Thanh vẫn ở nhà, Lạc Hồng Hoa lại ra ngoài, chẳng biết làm gì. Đỗ Hâm vốn đã nản, mà đúng hôm đó lại có nhiều khách đến nhà, Mạnh Thanh không có thời gian dạy cậu, để cho cậu tự mình luyện quyền mấy lần liền.

Đến lúc cậu đã đánh quyền được bảy lần thì Lạc Hồng Hoa đã về, thấy cậu, bèn vẫy tay với cậu.

Đỗ Hâm lau mồ hôi, thở hổn hển đi tới, nói: “Bà Mạnh.”

Lạc Hồng Hoa khẽ mỉm cười: “Việc tôi đặn cậu, cậu làm xong chưa?”

Đỗ Hâm bèn vội vàng đáp: “Thư đưa cho thiếu gia chúng tôi đọc rồi, thiếu gia bảo, việc này lúc đó may là có cô giúp đỡ, biết cô rất nhiệt tình, hôm nay cũng xin cô làm người tốt làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây. Chưa nói rốt cuộc phải hay không phải vội, xin cô nhất định hãy lưu tâm đến thể diện của thiếu gia nhà tôi. Nếu mà bị lão gia với đại thiếu gia nhà tôi phát hiện ra thì không xong đâu! Đây là thiếu gia đưa cô.” Vừa dứt lời bèn móc một phong thư ra, cẩn thận đưa cho nàng.

Lạc Hồng Hoa cười, nhưng không nhận mà chỉ nói: “Chẳng lẽ tôi còn không biết hay sao? Cậu nghĩ vì sao tôi lại viết một bức thư như thế chứ? Tam gia là ân nhân của A Sinh chúng tôi, cũng là ân nhân của tôi, nếu tôi muốn giúp thì đương nhiên sẽ không nói ở đây rồi.” Bảo tiếp, “Vậy tam gia định làm gì? Đón về sao? Chẳng biết vị kia trong nhà anh ta có chịu hay không cơ chứ?”

Đỗ Hâm nhủ thầm, còn chưa biết có phải hay không mà, sao nói chắc nịch thế?

Bèn bảo: “Thiếu gia nói, không biết bây giờ Trịnh cô nương đang ở đâu? Hồi đó cũng là cậu ấy có lỗi với Trịnh cô nương, nếu cuộc sống quá khó khăn đến mức hỏng cả cốt cách, đó là chuyện không nên. Tiền tình đều là chuyện nhỏ, thiếu bao nhiêu thì cứ việc nói cho cậu ấy, thiếu gia sẽ bảo người mang tiền sang cho.” Lạc Hồng Hoa hơi cười, đi đến tủ mở khóa ra, lấy ra một bức ảnh từ bên trong hộp đưa cho cậu xem, nói: “Tam gia đây là không tin lời của tôi rồi, xem ảnh thử đi. Không cần phải đi đâu. Đây là ảnh con trai cô ấy, mới chụp mấy hôm trước thôi, cậu mang đi cho tam gia xem. Vốn cô ấy muốn đưa đứa bé đến cô nhi viện cơ, sau đó đến Tô Châu làm công việc cũ, cô ấy chưa đến mức lừa gạt tôi vì cái này đâu.”

Đây cũng là điều mà Đỗ Hâm không hề ngờ tới. Cậu cầm bức ảnh mỏng dính trong tay, chỉ cảm thấy trán đầy mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.