Đỗ Hâm nghe ý trong lời hắn thì sợ là Từ Phượng Bình đã biết căn nguyên hậu quả việc này cả rồi, nhưng không dám nói bừa, bèn cố tình đáng trống lảng: “Ui da, đúng rồi, sao không thấy Đình Ngọc đâu vậy?”
Từ Phượng Bình cong môi cười: “Bà vú dẫn nó ra hồ Huyền Vũ rồi, lát về thôi.” Bảo thêm: “Giờ nó không còn sợ người lạ nữa rồi, lúc nào nó về, cho cậu bế nó nhé.” Mạnh Thanh bị bọn họ nói chêm vào thì cũng không thể hỏi cậu thêm nữa, đành chỉ im lặng.
Nhưng Đỗ Hâm nghe nàng nói vậy thì lại càng nghi nàng cũng biết.
Mạnh Thanh nhìn biểu cảm của cậu thì bèn giải thích: “Phượng Bình không phải là người ngoài, em ấy sẽ không nói cho ai đâu.” Chắc là sợ cậu vẫn còn nghĩ nhiều, lại bảo thêm: “Cậu cứ yên tâm đi, bảo cả tam gia cũng yên tâm nữa. Việc này chỉ có tôi với Phượng Bình, cả Hồng Hoa nữa là biết thôi. Trịnh Linh Lệ cũng không biết đứa nhỏ giờ đang ở chỗ bọn tôi đâu.”
Đỗ Hâm vội xoắn xuýt: “Ông chủ Mạnh, anh nói thế khách khí quá, thiếu gia còn bảo tôi là, cậu ấy cảm thấy vô cùng áy náy với ông chủ Mạnh và…” Cậu nói đến đây mới chợt nhớ ra cô vợ bé đang đứng trước mặt, bèn cắn răng dằn hai chữ bà Mạnh xuống, sửa lại: “Phượng Bình cô nương với Hồng Hoa cô nương.”
Đang nói tự dưng lại khựng ngắc như thế, sao Từ Phượng Bình không biết cơ chứ? Bèn nhẹ nhàng nói: “Là rất áy náy với chị Hồng Hoa. Tội là lúc đó tôi đã có thai mất rồi, bỗng dưng đưa Đình Ngọc vào thì quả đúng rất dễ khiến người khác được thể nói ra vào, cho nên cũng đành phải làm khó chị ấy thôi.”
Lúc ấy Đỗ Hâm mới ngộ ra, té ra các nàng đã trao đổi với nhau sẵn rồi.
Mạnh Thanh vẫn không hề lên tiếng, duy có lúc đỡ Từ Phượng Bình vào nhà thì bảo nàng cẩn thận, còn lại chỉ ngồi một bên, im lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Sau đó Từ Phượng Bình nhắc đến chuyện muốn về Thượng Hải với Mạnh Thanh: “Tôi còn từng nói với A Sinh, chẳng biết tam gia ở Thượng Hải ăn có quen hay không nữa? Nếu không chê thì đến lúc đó nhà làm ít bánh mang đến cho tam gia nếm thử nhé.” Nói thêm: “A Sinh bảo muốn mời tam gia đặt tên cho đứa bé này, mỗi tội chưa biết sinh con trai hay con gái thôi. Tôi với chị Hồng Hoa, cả A Sinh cũng đã bàn xong rồi, bao giờ đầy tháng mời tam gia đến ăn tiệc, đến lúc đó mong tam gia nể mặt.”
Đỗ Hâm không dám đồng ý cái rụp, bèn nói: “Không biết là ngày bao nhiêu nhỉ? Giờ thì chưa nói trước được, cơ mà theo tính tình của thiếu gia thì, nếu đi được, đương nhiên cậu ấy sẽ đi thôi.”
Mạnh Thanh bèn nói ngay: “Đã hỏi bà đỡ tính rồi, chắc cùng lắm là đầu năm sau thôi, nếu không có gì thay đổi thì không sai đâu.”
Đỗ Hâm không ngờ hắn lại ghim đúng ngày được như thế, trong lòng rất ngạc nhiên, song bị hắn nhìn nên không thể đáp ứng được, chỉ nói qua loa: “Vậy có khi thiếu gia đi được đó!” Bảo thêm, “Lúc ông chủ Mạnh cưới Phượng Bình cô nương, thiếu gia còn bảo, chờ bao giờ Phượng Bình cô nương có hỉ, sẽ phải tặng một phần quà thật lớn nha!”
Mạnh Thanh nghe cậu nói thế thì lại im lặng, không hỏi đến cậu nữa.
Đến lúc bà vú đưa Đình Ngọc về, không khí trong nhà mới coi như là náo nhiệt lên. Đình Ngọc mặc đồ gấm mới may, dáng dấp còn dễ cưng hơn cả ở trong ảnh, đã đẹp thì chớ, lại còn trắng như phấn, nom y chang một nhóc con bằng ngọc quý. Mạnh Thanh bế Đình Ngọc, hiền mặt nói chuyện với nó, còn hỏi bà vú thấy những gì ở cung viên Năm Châu vậy. Hai tay của Đình Ngọc bé xíu, ráng víu lấy cổ hắn, nhỏ giọng bi bô gọi cha, nhìn dáng vẻ kỳ thực lại hơi giống một bé gái.
Đỗ Hâm thu hết vào mắt, chỉ cảm thấy kỳ khôi, cậu nhủ thầm, chả nhẽ hồi bé trông thiếu gia cũng thế này à? Trong lòng bèn không nhịn được cười, nhưng ngoài mặt thì lại không dám cười.
Tính của Đình Ngọc quả nhiên có hơi sợ người lạ, bởi vì chưa gặp Đỗ Hâm bao giờ, Mạnh Thanh bèn để nó xuống, bảo Đỗ Hâm đến bế, nhưng nó lại không chịu. Cứ núp sau lưng Từ Phượng Bình, mặt cũng không dám ló ra.
Đỗ Hâm biết thân thế của nó nên trong lòng đã tự thấy thân thiết với nó vài phần, nay được gặp mặt nó lại càng vui khôn tả, dỗ dành nó cả buổi, sau cùng mới bế nó lên, sau đó thấy bên trong áo của nó cất chiếc khóa bạc của thiếu gia, càng làm nổi bật lên cái cổ trắng như ngọc, trong lòng tức thì nghĩ, thiếu gia bảo cậu áy náy với ông chủ Mạnh vô cùng, nhưng mà cái phần ân tình này của ông chủ Mạnh cũng hơi nặng quá đi, có là người khác nhận cũng không trả nổi đâu.
Chơi đùa cả buổi rồi, bà vú bảo Đình Ngọc phải đi ngủ, lúc bấy giờ mới buông tay.
Vì đã nhắc đến chuyện thi toàn quốc, Đỗ Hâm bèn hỏi hắn bao giờ so tài, Mạnh Thanh áy náy bảo cậu: “Lại làm cậu hụt hẫng rồi, tôi không thi, đổi sang làm trọng tài.”
Đỗ Hâm sửng sốt, bèn vội vàng hỏi hắn sao lại thế, Mạnh Thanh chỉ cười: “Cao thủ nhiều quá, tôi không đành bôi mặt.”
Đỗ Hâm nào chịu tin, nghĩ, anh ta không so tài mà chỉ làm trọng tài, dám cá là còn phải lợi hại hơn người khác nhiều ấy, chỉ tò mò căn nguyên chuyện này thôi, bèn đuổi theo hắn hỏi một lúc. Mạnh Thanh lại chỉ thoái thác bảo không đành bôi mặt chứ không hé thêm gì cho cậu.
Đỗ Hâm cũng hơi sợ hắn lại hỏi Phó Ngọc Thanh có đến xem không, thấy hắn không chịu đáp thì không hỏi nữa.
Thế nhưng Mạnh Thanh không hề hỏi đến Phó Ngọc Thanh, mà Từ Phượng Bình thì lại hỏi không ít. Hỏi Phó Ngọc Thanh thích ăn gì uống gì, ăn được gì không ăn được gì, kế đó hỏi lúc nào Phó Ngọc Thanh thích nói chuyện lúc nào không, nàng tận tâm vô cùng. Vài cái Đỗ Hâm trả lời được, vài cái chính cậu cũng không rõ, sợ là còn phải về hỏi mợ Tạ, bèn bảo hôm nào lại qua.