Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 166



Tim Phó Ngọc Thanh giật thót, nhưng không dám hỏi nhiều, thế nên chỉ nói: “Chớ gì nữa? Cậu ta mới là trẻ con thôi mà. Ngày nào cũng kêu ca đòi đi xem ông chủ Mạnh thi, làm sao tôi cản lại được?”

Lạc Hồng Hoa thở dài: “Tam gia, cậu ta không còn là trẻ con từ lâu rồi.” Bởi vậy mới kể chuyện Đỗ Hâm và Lý Tú Hoa cho anh.

Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên vô cùng, anh không ngờ Đỗ Hâm đã có người yêu rồi, lại còn ngày nào cũng đỏ mắt mong ngóng tìm người ta nói chuyện, vừa buồn cười vừa giận mà nói: “Tôi còn đang bảo sao cậu ta chăm thế, hóa ra chả phải vì học quyền, mà là vì đến nhà gặp người.” Mỉm cười xong mới bẩm bẩm: “Đây là chuyện tốt, cậu ta cũng nên thành gia lập nghiệp rồi.”

Lạc Hồng Hoa ngước mắt nhìn anh, như cười như không mà nói: “Tam gia nghĩ giống tôi đấy. Cơ mà cậu ta cứ sợ bóng sợ gió mãi thôi, cảm thấy mình không xứng với người ta, làm tôi nhìn mà cũng sốt ruột, chỉ sợ cậu ta lỡ mất đoạn lương duyên này, sau này sẽ phải ân hận.”

Phó Ngọc Thanh nghe những lời ấy của nàng, chúng chọc vào đúng bầu tâm sự của anh, anh nhẹ giọng nói: “Chuyện này quả nhiên là thật sao?… Vậy thì tôi phải nghĩ thật kỹ.”

Lạc Hồng Hoa thoáng lộ nét cười, “Chuyện kiểu này tôi còn gạt tam gia làm gì?” Nàng bỗng nghiêm mặt, nhìn Phó Ngọc Thanh, nói: “Tam gia, tôi đến là để nói chính sự với ngài. Lô hàng của công ty Hối Lợi, nếu A Sinh biết, khó đảm bảo sẽ không trách tôi. Khoản tiền này một đồng tôi cũng không lấy, trả lại cho tam gia ngài. Nếu không, người lấy hàng mà đến, tôi sẽ lật lọng, không chịu đồng ý đưa hàng nữa.”

Phó Ngọc Thanh sững người, nàng không rào trước đón sau mà nói thẳng thừng như vậy đã xóa bỏ đi sự nghi ngờ của anh.

Phó Ngọc Thanh nhìn nàng, nhớ đến những tin đồn hết sức sống động nọ, lại nhớ đến người vợ bé của Mạnh Thanh mà anh chưa gặp bao giờ, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi thương cảm, anh nói: “Bà Mạnh, cô cứ yên tâm, làm ăn là làm ăn, làm gì có chuyện mua đồ của người ta mà lại được nhận tiền cơ chứ? Tôi chỉ sợ ngài Hà đưa ít quá, ông chủ Mạnh là người hiểu chuyện mà, sẽ không trách cô vì chuyện này đâu. Nếu anh ta đến tìm tôi vì chuyện này, tôi sẽ không gặp anh ta.”

Lạc Hồng Hoa ngạc nhiên nhìn anh một hồi lâu, sau đó mới thấp giọng nói: “Tôi không ngờ tam gia lại là người thẳng thắn như thế.”

Phó Ngọc Thanh đã nói trúng tâm sự của nàng, bèn thấy rất không nỡ, nghĩ, quả nhiên là nàng sợ Mạnh Thanh đến tìm mình vì chuyện này ư? Không biết anh và hắn đã cãi nhau to đến mức nào, chẳng còn đường quay lại ư? Trong lòng thấy não nề, ngoài mặt chỉ nở nụ cười gượng.

Lạc Hồng Hoa bỗng nói: “Tam gia, trước đây tôi có vài chuyện có lỗi với tam gia, mong ngài đại nhân đừng để bụng lỗi của tiểu nhân, dù gì cũng đừng giữ trong lòng.”

Phó Ngọc Thanh hơi cười: “Sao bà Mạnh lại nói thế, cô làm gì có lỗi với tôi được cơ chứ?” Anh nhớ lại lời của Hà Ưng Mẫn, nhất thời không nhịn được mà đùa, “Nếu tôi phải nói ấy, hàng vạn hàng ngàn người trên đời này, muốn lúc nào cũng đúng thì khó lắm. Tôi cũng không phải là ông chủ Mạnh, cô nói điều này với tôi, thật sự không thể được đâu.”

Lạc Hồng Hoa nhìn anh một hồi lâu, rồi nói, “Tam gia nói lời này quả là hiếm thấy. Xã hội này rất hà khắc với phụ nữ, nhưng lại luôn rộng lượng với đàn ông, thật ra tôi quen rồi.” Hơi dừng lại, rồi nói tiếp, “Nói bằng lương tâm thì, trước khi lấy nhau, tôi không sống với anh ta nổi. Thế nhưng sau khi lấy nhau rồi, chẳng có việc nào là tôi không bỏ qua cho anh ấy. Tôi vừa mới sinh Ngọc Anh, anh ấy lại giấu tôi đi cưới Phượng Bình, lại còn làm lễ lớn như thế ở Nam Kinh, trong lòng tôi kỳ thực rất khó chịu, nhưng tôi biết tính anh ta bướng bỉnh, nhất thời không xoay chuyển được, nên cũng chẳng nói gì cả.”

Phó Ngọc Thanh không lên tiếng, trong lòng rất bất ngờ, thầm nghĩ, hóa ra Mạnh Thanh giấu nàng, bèn không nhịn được mà đoán già đoán non. Lạc Hồng Hoa thấy anh im lặng thì lại không nhịn được cười, bảo, “Tôi nói câu này, tam gia nghe thử nhé. Tôi thấy ở các nước Âu Mỹ ấy, toàn một chồng một vợ thôi, chỉ có mỗi Trung Quốc mới có cái tục một chồng nhiều vợ. Nếu người vợ mà xã giao hơi rộng tí là bao nhiêu lời chĩa về phía cô ấy ngay. Chồng thì thê thiếp thành đàn, bên ngoài phong lưu sung sướng, thế mà chẳng có một nửa lời đàm tiếu. Trước khi kết hôn tôi có chơi với mấy người bạn, sau khi kết hôn vẫn còn qua lại, không hề làm điều gì có lỗi với A Sinh. Nếu A Sinh nói tôi, tôi lại vui ấy chứ. Nhưng đó giờ anh ta chưa bao giờ cưỡng cầu tôi, tôi đi đâu, anh ta cũng chẳng bao giờ hỏi. Tôi có sống với anh ta hay không, chỉ sợ là trong lòng anh ta còn chẳng để ý ấy.”

Phó Ngọc Thanh nào ngờ được hai bọn họ cuối cùng lại thành ra như vậy. Anh nhìn ra được kỳ thực Lạc Hồng Hoa rất thích Mạnh Thanh, trong lòng không khỏi xót xa, bèn nói: “Cô đối xử với anh ta thế nào, sao ông chủ Mạnh lại không hiểu cơ chứ? Anh ta lại chẳng phải là lòng sắt dạ đá, ắt sẽ có một ngày hồi tâm chuyển ý thôi.”

Lạc Hồng Hoa yên lặng một hồi, sau đó cất tiếng: “Trước đây tôi cũng nghĩ thế đấy. Tôi nghĩ tôi đối xử với anh ấy thật tốt, rồi một ngày anh ấy sẽ hiểu được cho tôi. Nhưng Phượng Bình có con của anh ấy, chỉ nhìn cách anh ấy đối xử với Phượng Bình thôi là tôi hiểu ngay. Những chuyện ngày xưa, đều chỉ là mộng tưởng hão huyền của một mình tôi mà thôi.”

Phó Ngọc Thanh bất chợt nghe được tin này thì sững người, lồng ngực trống rỗng, vừa như bối rối tột cùng, lại vừa như hiểu quá đỗi. Một hồi lâu sau mới hoàn hồn mà nghĩ, Phượng Bình có con của hắn sao? Chuyện từ bao giờ? Lại nghĩ, thảo nào hắn tổ chức lễ lớn đến vậy? Nhưng lại nghĩ tiếp, không đúng, hắn đâu phải người như thế. Lúc đó mình còn chưa cắt đứt với hắn mà, hắn tuyệt đối sẽ không giấu mình đi theo người khác đâu. Anh muốn hỏi rõ, nhưng một lời cũng không thốt nên nổi. Bao nhiêu suy nghĩ đan vào nhau trong lòng, rối nùi, muốn tìm một lý do, tìm mãi mà chỉ chằng ngực anh đến đau đớn.

Lạc Hồng Hoa chẳng ngờ anh lại ngỡ ngàng đến vậy, ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào Đỗ Hâm không nói với ngài sao?”

Phó Ngọc Thanh lại giật mình thêm, nghĩ, té ra Đỗ Hâm cũng biết sao? Tại sao lại giấu mình? Trong lòng vừa khó hiểu, lại vừa khó chịu.

Lạc Hồng Hoa thấy sắc mặt anh khó coi thì định nói gì đó, nhưng rồi lại dằn xuống, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Đến lúc bình tĩnh lại rồi, Phó Ngọc Thanh mới cười: “Ông chủ Mạnh thật là, khách khí với tôi thế chứ. Mấy chuyện này một câu cũng chẳng buồn bảo tôi, tôi còn đang định tặng quà cho anh ta kia.”

Lạc Hồng Hoa chợt cười: “Tam gia, đến cả tôi anh ta còn không chịu kể cơ mà.”

Phó Ngọc Thanh lúng túng, chẳng biết là nàng cười anh hay là đang tự giễu nữa. Nhưng thấy nét cười trên mặt nàng thì có vẻ cũng chẳng quan trọng, không nói gì nữa.

Hôm đó anh tiễn Lạc Hồng Hoa xong rồi lại đến công ty như thường lệ. Nhưng người thì ở công ty, còn đầu thì lại ở đâu đâu.

Anh ngồi ở công ty đến tận khuya, tưởng như nghĩ bao nhiêu điều, nhưng rốt cuộc nhìn lại lại chẳng mảy may ra một chút đầu mối nào. Cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn như đang mộng du. Cuối cùng, mới nghĩ đến Đỗ Hâm.

Anh nghĩ, vì cớ gì mà cậu ta không nói với mình? Là Mạnh Thanh không cho phép cậu ấy nói sao? Hay là cậu ta thấy Mạnh Thanh đằm thắm với nàng ấy, cho nên không đành lòng bảo mình biết.

Anh lại nghĩ, hẳn là Mạnh Thanh thích Phượng Bình cô nương đó lắm nhỉ, nếu không thì Lạc Hồng Hoa đã chẳng nói gì rồi. Mình thấy lòng nàng có vẻ đã nguội lạnh mất rồi. Cơ tại sao nàng lại nói chuyện này với mình chứ? Lẽ nào là cảm thấy mình cũng giống nàng sao? Nhưng mình đã nghĩ thông từ lâu rồi mà, dù hắn ta có cưới thêm mấy cô vợ bé đi nữa, mình cũng phải chúc mừng hắn.

Anh đứng dậy, chậm rãi dạo mấy vòng, nghĩ, là mình muốn một đao cắt đứt với hắn. Hắn có thê có thiếp, nay có lẽ đã có cả con gái song toàn, tại sao mình còn để ý đến những điều này cơ chứ? Mình vốn mong hắn như thế mà, phải vui thay cho hắn chứ.

Rồi anh lại nhớ đến Đỗ Hâm, bèn nghĩ tiếp, té ra là cậu ta có người yêu hả, sao lại không nói cho mình biết? Mình nên làm người tốt, lo cái chuyện tốt này cho cậu ta mới phải.

Dầu gì đó cũng là chuyện tốt mà, nhưng dù thế nào anh cũng không vui cho nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.