Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 171



Phó Ngọc Thanh thấy vẻ bất an của cô thì trấn an một lúc. Sau khi tiễn cô về, bèn gọi điện đến Diệp gia. Nếu là lúc trước, Diệp Hãn Văn giờ này sẽ đang trực, nhưng ai ngờ sau khi tổng đài nối máy thì người làm ở Diệp gia lại bảo thiếu gia đang có nhà, bảo anh chờ một lát.

Phó Ngọc Thanh hỏi hắn sao lại ở nhà, hỏi thêm dạo này hắn đang làm gì, Diệp Hãn Văn cười phá lên, rồi hỏi ngược lại anh: “Tiễn Lục công tử rồi, cuối cùng cậu mới nhớ đến người bạn tốt khi xưa là tớ đây hả?”

Phó Ngọc Thanh bèn hỏi hắn chuyện mà Diệp Lệ Văn đã nói cho anh, Diệp Hãn Văn cảm thán rằng tin này lan đi nhanh ghê, bảo đúng là bị đình chỉ thật, nhưng bọn họ đừng lo. Chỉ có một chút hiểu lầm thôi, mấy bữa nữa điều tra kỹ càng là ổn ngay.

Phó Ngọc Thanh nghe thái độ trong lời nói của hắn, cũng không giống là bị chèn ép gì đó ở chốn quan trường, lúc muốn hỏi đến cùng thì Diệp Hãn Văn lại không muốn trả lời. Phó Ngọc Thanh quen hắn đã hơn chục năm, rất hiếm khi thấy hắn như vậy, trong lòng hơi nghi ngờ, đùa với hắn mấy câu rồi mới cúp máy.

Phó Ngọc Thanh nghi hắn có điều gì đó không tiện nói, bèn dò hỏi đủ cách mới biết chuyện này có liên quan mật thiết đến Ôn Trì Lương.

Nghe nói Ôn Trì Lương ngã bệnh nặng trong tù, Diệp Hãn Văn nể tình cũ, mới định bảo trợ cho hắn, còn viết cả quân lệnh khuyên hắn rời Cộng đảng mới có thể đưa hắn vào bệnh viện chữa trị được.

Nào ngờ khi đang chữa trị ở bệnh viện, Ôn Trì Lương bỗng dưng biến mất, nghe bảo cảnh vệ của Bộ Tư lệnh đã phái người lục soát toàn thành phố, đến giờ vẫn còn chưa thấy tăm hơi. Diệp Hãn Văn bởi vì thế mà bị đình chỉ, phía trên đã ra lệnh điều tra nghiêm ngặt.

Phó Ngọc Thanh hoàn toàn không ngờ được chuyện lại lớn đến vậy. Anh nghe mà hết cả hồn, không kìm được mà nhớ lại lúc ở khoang hạng sang thấy Ôn Trì Lương, lại nghĩ đến hai cuộc điện thoại không đầu đuôi của Diệp Hãn Văn, trong lòng thực ra đã đoán được bảy tám phần ngọn nguồn câu chuyện, cuối cùng cũng hiểu vì sao Diệp Hãn Văn lại không chịu nói nhiều với anh qua điện thoại.

Đến cả người có thân phận như Lục Thiếu Du còn bị dính hiềm nghi Cộng đảng, bị giam lỏng suốt mấy tháng. Diệp Hãn Văn chọc phải rắc rối lớn đến vậy, chỉ e điện thoại cũng sẽ có người nghe lén ghi lại, cho nên nói chuyện không thể sơ sẩy chút nào.

Phó Ngọc Thanh vẫn biết Diệp Hãn Văn rất khen ngợi Ôn Trì Lương, nhưng không ngờ hắn lại chịu làm bạn tốt đến mức đấy. Chuyện đi Đức, Ôn Trì Lương được đi cùng, e là Diệp Hãn Văn đã xuất lực không ít. Cũng chẳng biết Ôn Trì Lương có quen Lục Thiếu Du hay không, nhưng nhìn thái độ của bọn họ lúc ở trên tàu thì có vẻ như chưa gặp nhau bao giờ.

Phó Ngọc Thanh vốn còn định về nhà cha mấy hôm. Phó Ngọc Đình đang được nghỉ, đúng lúc anh cũng không bận mấy, muốn về chơi với Ngọc Đình.

Nhưng Diệp Hãn Văn lại gặp chuyện này. Anh nghĩ hoài nghĩ mãi, biết thừa chính mình không thể làm gì, nhưng vẫn quyết định phải về Nam Kinh một chuyến. Lúc đưa tiễn anh đã thấy mặt Ôn Trì Lương, Diệp Hãn Văn có nghĩa quân tử, anh cũng nên dốc sức bạn, báo tình hình tiễn mấy người Ôn Lục cho Diệp Hãn Văn mới đúng.

Dưới sự bố trí của Mạnh Thanh, hai người Triệu Hàn cũng theo anh về Nam Kinh. Mới đầu Phó Ngọc Thanh còn định im im, mặc kệ cho nhân viên soát vé đùn bọn họ xuống tận khoang hạng ba. Thế nhưng lúc xuống ga Hạ Quan, hai người kia lại mau chóng xuống tàu đi theo anh, không mảy may có vẻ oán trách.

Tính tình Triệu Ưng vũ khá linh hoạt, cũng thích nói đùa, Hàn Cửu thì ngay thẳng, tính tình nóng nảy, song hai người đối xử với anh rất chu đáo, bình thường cũng lễ phép cung kính, chỉ ngoài chuyện làm vệ sĩ không nghe lời anh ra thì không hề có gì sai sót.

Phó Ngọc Thanh cũng khó xử vô cùng, thấy hai người kia đã bám theo nguyên cả đường rồi, có muốn anh không chút khách sáo đuổi người ta đi thì anh cũng chẳng nói ra mồm nổi, đành mặc kệ bọn họ.

Nào ngờ lúc anh về Nam Kinh, tình hình lại càng nghiêm trọng, bởi vì đảng nội đang ngày càng cảnh giác với Cộng đảng, nên vừa có manh mối là phải nghiêm xử nghiêm trị ngay. Diệp Hãn Văn đã bị giam vào nhà tù của tiểu doanh lục quân để thẩm vấn bất cứ lúc nào, muốn gặp lại càng khó.

Bởi vì chuyện này mà Diệp gia phải đi chạy vạy khắp nơi, đến cả Phó Ngọc Thanh cũng vì chuyện này mà bôn ba đôn đáo khắp Nam Kinh, tốn không ít tiền mới dần dần có cơ xoay chuyển. Phó Ngọc Thanh thà được gặp còn hơn, nhưng lúc gặp nhau hai người cũng chỉ tán dóc linh tinh, chứ không hề lỡ miệng nhắc đến vị khách ở trên tàu nọ.

Cũng bởi vì chuyện này, Phó Ngọc Thanh quanh quẩn ở Nam Kinh một khoảng thời gian khá lâu.

Ai dè lúc ở Nam Kinh, anh còn gặp một chuyện hết sức bất ngờ khác.

Bữa nọ Phó Ngọc Thanh đến công viên Năm Châu giải khuây, Hàn Cửu không nhanh không chậm đi theo sau, mới đầu thì không có gì, chợt phía sau có một người đứng ở đằng xa gọi í ới ngài Hà. Bởi vì gọi rất to nên cả Phó Ngọc Thanh cũng quay lại ngó một cái, nhưng thấy vẻ mặt vừa bất ngờ vừa chán ghét của Hàn Cửu thì trong lòng hơi ngạc nhiên mà nghĩ, ở đây anh ta còn bạn quen. Lẽ nào anh ta cũng là người Kim Lăng sao?

Người đàn ông nọ vội vàng đuổi theo, gọi như nịnh: “Ngài Hà! Ngài Hà! Lâu quá chưa gặp, Ông chủ Mạnh có về không?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ người này cũng biết Mạnh Thanh, không kìm được mà dừng lại, nhìn về phía hắn. Trông gã khoảng ba mươi tuổi, mặc dù bề ngoài coi như là đứng đắn, nhưng con ngươi lúc nào cũng láo liên, khó tránh khỏi khiến người ta khó chịu.

Hàn Cửu thấy gã còn định tiến lại gần, bèn quát: “Mi đứng xa ra chút đi! Đây chính là ân nhân cứu mạng của ông chủ Mạnh, nếu động đến anh ta thì mi không xong đâu!”

Người nọ cuống cuồng lui về sau hai bước, len lén ngó anh, nhưng vẫn bám theo sau lưng Hàn Cửu nói luôn mồm: “Đâu dám đâu dám!” Rồi lại hỏi riết: “Ông chủ Mạnh về lúc nào thế? Phượng Bình sắp sinh rồi nhỉ, sao không quay về để mẹ chăm cô ấy? ở Thượng Hải đó, cô ấy sống không quen, lại còn là con đầu…”

Phó Ngọc Thanh nghe ý trong lời của gã thì không khỏi nghĩ, gã đang hỏi vợ bé của Mạnh Thanh kia sao? Tại sao gã cứ nhắc đến cô ấy mãi thế, cứ như là người quen của cô ấy vậy?

Hàn Cửu đâu có ngờ tên này lại lắm mồm đến vậy thế, bèn khoát tay xua gã đi, mắng: “Mi thành cái dạng gì rồi! Hôi rình mùi rượu ra, biến đi xa tí đi! Tìm ông chủ Mạnh xin tiền chứ gì! Trước khi đi chả phải đã cho mi tiền rồi sao? Còn xin thêm làm gì nữa!”

Thế nhưng gã đàn ông cứ bám theo như quỷ, than oán kêu khổ thấu trời: “Ây dà, ngài Hà ơi, anh không biết đó thôi! Một trăm tệ kia làm sao mà đủ? Mấy lần mẹ ngã bệnh, tiền trong tay nhoắng cái xài hết luôn, giờ đến cả cơm cũng còn chẳng có mà ăn…”

Hàn Cửu nổi giận quát: “Còn chưa cút à! Ta chặt đứt chân mi giờ!”

Người nọ thấy hắn đã xanh cả mặt thì không dám tiếp tục kì kèo nữa, đành ảo não lỉnh đi xa. Nhưng không đi hẳn, mà chỉ nghển cổ dòm.

Phó Ngọc Thanh không nhịn được hỏi hắn, “Đó là ai vậy? Sao cứ há mồm mở mồm là ông chủ Mạnh thế?”

Hàn Cửu ài một tiếng, trông có vẻ bực bội vô cùng, nhưng chỉ đáp: “Tam gia, đây là chuyện nhà của ông chủ Mạnh, tôi không nói được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.