Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 177



Vì tranh chấp này, lửa chiến lan thẳng từ Vũ Hán, vài đội quân địa phương vừa đánh vừa lui, bị ép về Quảng Tây. Bắc phạt chưa kết thúc được bao lâu, sau đó lại đánh nhau mấy tháng liên tục. Trên báo hôm nào cũng ồ ạt tin, giả giả thật thật, ngày nào Phó Ngọc Thanh cũng ở trong tô giới Pháp đọc báo nghe đài, tuy báo không đọc hết, đĩa nhạc đĩa hí cũng không nghe hết, nhưng anh thật sự khó chịu vô cùng. Vương Xuân và Tú Sơn, người thì đáng tin cậy, người thì thông minh, nhưng bọn họ chỉ nói được mấy câu với anh là hết chuyện để nói. Thỉnh thoảng Phó Ngọc Thanh tán gẫu với Hàn Cửu, nói về chuyện trên giang hồ và Mạnh Thanh, thế mà lại có thể nói được một hồi lâu.

Đến tháng Ba, Phó Ngọc Thanh hay tin từ người khác, nghe bảo Lục Thiếu Kỳ cũng đến Hương Đảo. Anh lo Lục Thiếu Kỳ quá kích động, làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, bèn chuẩn bị đến Hương Đảo gặp gã. Nhưng lúc anh đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị lên đường rồi, lại nhận được thư Lục Thiếu Kỳ nhờ người chuyển cho anh.

Sau khi hỏi người ta mới biết, sau khi ở Hương Đảo vài ngày, Lục Thiếu Kỳ đã đến Quảng Châu, qua lại với cấp dưới cũ của Lục Chính Hãn nửa tháng rồi lại quay về Đức.

Nhưng bức thư này lại nhẹ, không như ngày xưa. Trong thư chỉ viết mỗi hai chữ “Đừng quên,” nét chữ rất đậm, chẳng biết tâm tình của người viết thư là thế nào. Phó Ngọc Thanh cầm bức thư, nhất thời nỗi lòng phức tạp, nhìn một hồi lâu rồi cuối cùng mới gấp lại.

Ở Thang Sơn, Lục Chính Hãn viết một lá thư dài khuyên mấy người bạn cũ nắm binh quyền hãy đi Tây, được đăng lên rất nhiều trang báo của Đảng Quốc dân, tỉ như tờ Nhật báo Trung ương. Phó Ngọc Thanh cũng đã đọc lá thư này, cảm thấy không giống giọng điệu bình thường của ông ta, trong lòng lại càng lo lắng, chẳng biết ông ta bị ép đến mức nào mà lại phải chịu viết một lá thư như vậy để thị chúng. Anh tính thử ngày, không biết Lục Thiếu Kỳ đã về đến Đức chưa, nhưng vẫn đi đánh một bức điện tín, chỉ viết ba chữ “Chưa từng quên,” coi như là trả lời gã.

Hẳn là trong thời buổi loạn lạc thế này, mới càng cảm thấy lòng người đáng quý, Phó Ngọc Thanh nghĩ, thật ra anh chẳng cầu gì khác, chỉ mong thế sự thái bình thôi.

Trong lúc anh ở tô giới để tránh đầu sóng ngọn gió, Mạnh Thanh thường đến thăm anh. Tháng đầu tiên, chắc là chỉ qua ngó cái mà thôi, nhưng thấy anh quả thực ngột ngạt quá rồi thì mới đến thường xuyên hơn.

Mỗi lần tới, Mạnh Thanh đều không chịu đi tay không.

Thỉnh thoảng mang theo bánh ngọt, bảo là nhà thuê đầu bếp Nam Kinh, Phượng Bình dặn mãi hãy mang đến cho tam gia. Thỉnh thoảng chẳng biết đến nhà in ở đâu mà mang rất nhiều sách mới đến cho anh. Chính mình cũng tự ngượng, bảo hắn chưa đọc sách bao giờ nên không hiểu lắm, đều là sách người trong cục đề cử. Có lúc thì mang theo đĩa hí mới đến cho anh nghe, hai người cùng ngồi trong thư phòng nghe, chuyện trò đôi chút, chỉ như hai người bạn bình thường, không có gì khác lạ.

Đôi lúc Mạnh Thanh nhắc đến Phượng Bình với anh, Phó Ngọc Thanh cũng nên đáp hai ba câu, chỉ là thấy giọng điệu của hắn toàn là vợ vợ chồng chồng thì cảm thấy câu nào cũng rất chối tai. Song những lúc nhắc đến Phượng Bình rất ít, nói đến Đình Ngọc mới là chủ yếu. Đình Ngọc và Ngọc Anh rất thân, hai đứa nhỏ ở cùng nhau rất dễ thương, Mạnh Thanh kể một chút cho anh, khiến cho lòng anh cũng chộn rộn, không kìm được mà muốn đi thăm.

Mạnh Thanh không nhắc lại chuyện đặt tên với Phó Ngọc Thanh, Phó Ngọc Thanh cũng giả vờ đã quên, nhưng trong lòng luôn treo một tảng đá, chẳng biết sẽ rơi xuống lúc nào.

Mới đầu Phó Ngọc Thanh nghĩ, hắn đối xử với mình càng tốt, lại chẳng biết lòng mình càng khổ sở. Hắn đối đãi nồng hậu với mình như một người bạn thế này, mình chẳng thà hắn đừng tới còn hơn.

Nhưng cứ hễ mấy hôm Mạnh Thanh không tới, anh lại đứng ngồi không yên, tâm phiền ý loạn, làm cho Vương Xuân hỏi gặng anh mãi. Đến lúc Mạnh Thanh tới, anh lại không kìm được niềm vui, nếu Mạnh Thanh không mở miệng, anh cũng sẽ không mở miệng nhắc đến chuyện tiễn khách.

Hai người giống như bạn bè vậy, hoàn toàn quên đi những chuyện xưa kia.

Mạnh Thanh đi đến chỗ anh, chẳng những không tới tay không, mà lần nào cũng có rất nhiều chuyện mới để kể cho anh, nói cũng nhiều hơn ngày xưa rất nhiều. Có đôi khi Phó Ngọc Thanh ngồi ở đó, nghe hắn kể chuyện, nhớ lại lúc ấy, lòng lại hơi ngơ ngẩn.

Một lần nọ đang nghe đĩa hí Tam Nương Dạy Con, Mạnh Thanh bèn hỏi anh, “Tại sao bên cạnh tam gia lại không có ai chăm sóc vậy?”

Phó Ngọc Thanh đáp: “Có chứ, sao lại không có? Chỉ là tôi không thích họ ở bên cạnh tôi thôi, nhấn chuông bọn họ mới tới.”

Mạnh Thanh ngờ vực nhìn anh: “Chẳng phải Đỗ Hâm vẫn luôn bên ngài đấy sao?”

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới hiểu hắn đang hỏi gì, nói: “Cậu ta đi theo tôi quen rồi.” Ngẫm nghĩ một chút, rồi lại cười, “Đỗ Hâm đi theo tôi lâu lắm, khác với những người khác mà.”

Mạnh Thanh không kìm được mà hỏi anh: “Tại sao lúc đó tam gia lại bằng lòng để cậu ta đi chứ?”

Phó Ngọc Thanh cân nhắc ý trong lời hắn, nhìn hắn mấy lần nữa, rồi mới cười: “Ông chủ Mạnh, bây giờ là xã hội mới rồi, phụ nữ còn có thể ly hôn, làm gì có cái đạo lý ép người ta ở lại không buông chứ.” Dứt lời lại hối hận. Mấy hôm trước anh nghe Hà Ưng Mẫn bảo qua điện thoại, Lạc Hồng Hoa đã đăng báo ly hôn với Mạnh Thanh, cho nên trong lòng nhớ riết chuyện này, không ngờ lại lỡ mồm nói ra.

Mạnh Thanh lại chẳng thấy sao, hắn nói: “Tam gia nói phải, giờ là xã hội mới rồi, phụ nữ cũng có thể ly hôn. Nhưng chuyện của Đỗ Hâm thì lại khác, cậu ta lấy vợ rồi, cũng vẫn có thể chăm nom bên ngài mà.”

Phó Ngọc Thanh nghĩ chốc lát rồi mới đáp: “Nếu cậu ta ở lại Phó gia, sợ là tôi không thể bỏ cậu ta đâu. Chỉ e là sẽ muốn cậu ta sáng trưa chiều tối đều phải ở đây để phục vụ tôi ấy. Cậu ta có người trong lòng rồi, cớ gì tôi lại ép cậu ta ở lại đây chứ? Thà cứ dứt khoát để cậu ta đi đi còn hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.